Hải Miên Bảo Bảo

Chương 5: Làm em truyền gia bảo




*truyền gia bảo: bảo vật gia truyền.
Sở Thiên Từ bị Trần Bách Ca ôm trên đùi, từng muỗng từng muỗng đút ăn điểm tâm, dù cậu biết trong đầu tên này đều nhớ sinh nhật lần kia, lại không cách nào ngăn cản.
Chỉ là mỗi lần duỗi đầu lưỡi cũng không dám liếm cái muỗng, nghĩ thầm ăn xong nhanh lên dẹp đi, không muốn lại bị người làm, còn muốn bị người oan uổng là chính mình câu dẫn, thế giới này mất thiên lý a.
Dù cho ngàn cẩn thận vạn cẩn thận, vẫn bị Trần Bách Ca tóm được nhược điểm.
Cũng vì bên môi để lại một hạt cơm.
Trần Bách Ca duỗi lưỡi đem gạt cơm kia cuốn đến miệng hắn, ánh mắt sâu thẳm nhìn Sở Thiên Từ:
"Em còn không thừa nhận câu dẫn anh?"
Sở Thiên Từ cảm thấy được chính mình quả thực so với Đậu Nga* còn oan hơn a!
"Em nơi nào câu dẫn anh! Chính anh liếm qua!"
Trần Bách Ca cưỡng từ đoạt lý:
"A? Anh đút em ăn cơm, em cố tình bên môi để lại một hạt, này không phải là ám chỉ anh ăn đi? Ăn xong lại ăn em?"
Sở Thiên Từ nắm cổ áo Trần Bách Ca gào to:
"Anh có phải quá đáng hay không! Nhiều trò như vậy? Ai ám chỉ anh!"
Trần Bách Ca lại ngoảnh mặt làm ngơ:
"Há, bây giờ còn bắt đầu muốn cởi quần áo anh? Kia hảo, em cởi đi!"
Nói xong, liền bắt được tay Sở Thiên Từ trước ngực mình, từng cái từng cái mở ra chính mình cúc áo, Sở Thiên Từ muốn đem tay rút đi nhưng giãy không ra, bị Trần Bách Ca nắm gắt gao.
Quần áo Trần Bách Ca đã mở, lộ ra lồng ngực rộng lớn, lại cố tình bị một cú điện thoại đánh gãy.
Sở Thiên Từ như nghe thấy được âm thanh cứu rỗi, gấp gáp muốn đi nhận điện thoại, lại bị Trần Bách Ca ấn vào trong ngực, trái một bên phải một bên hôn say đắm.
Nhưng cú điện thoại này đặc biệt chấp nhất, điện thoại bàn không thông, liền qua di động Trần Bách Ca, điện thoại Trần Bách Ca không thông, di động Sở Thiên Từ lại vang lên.
Trần Bách Ca còn không muốn cho Sở Thiên Từ đi nhận điện thoại, ấn lại không cho đi, Sở Thiên Từ thật vất vả rốt cục mở miệng nói chuyện:
"Đừng hôn! Đó là điện thoại của mẹ a! Điện thoại mẹ anh!"
Trần Bách Ca chỉ coi cậu nguỵ biện:
"Nói dối, em không thấy điện thoại sao lại biết!"
Nói xong liền đem đầu lưỡi cường thế luồn vào miệng Sở Thiên Từ, nỗ lực môi răng triền miên.
Sở Thiên Từ ngửa ra sau, chỉ để Trần Bách Ca hôn đến cổ, giải thích:
"Không phải a! Tiếng chuông điện cố ý đặt riêng cho mẹ a! Là mỹ thiếu nữ chiến sĩ!"
Lần này Trần Bách Ca ngay cả quyền ngăn trở cũng không có, chỉ có thể ôm Sở Thiên Từ đi nhận điện thoại.
Điện thoại vừa tiếp thông, liền nghe thấy bên kia điện thoại hét to:
"Trần Bách Ca!! Con khả năng lớn! Từ Từ nhận điện thoại đều phải quản!"
Sở Thiên Từ vội vàng thay hắn phân trần:
"Không phải, mẹ, chúng con vừa nãy không nghe thấy điện thoại, thật không tiện a!"
Trần thái thái nơi nào hung ác Từ Từ của nàng, đổi ngữ khí như thay quần áo:
"Ôi chao, là Từ Từ a! Mẹ muốn hỏi một chút các con bao giờ qua đây a? Lý a di muốn nấu ăn cho các con nha!"
Sở Thiên Từ ngọt ngào trả lời: "Mẹ, chúng con liền đi qua, mặc quần áo hảo liền ra ngoài nga!"
Trần thái thái vui mừng không khép được miệng:
"Hảo hảo hảo, kia mẹ chờ các con!"
Trần Bách Ca nhìn cảnh mẹ hiền con hiếu, lẳng lặng chờ dục vọng bình tĩnh, hết cách rồi, lần này thật sự không làm được.
Chờ điện thoại vừa cúp, hắn căm giận ly gián: "Anh nói em, anh xem người chính là cố ý!"
Sở Thiên Từ tình vợ chồng cũng không thèm nhớ, mở hai tay ra, lười biếng nói:
"Ôm em thay quần áo!"
Trần Bách Ca ôm bảo bối đi thay quần áo, chính hắn tùy tiện tìm bộ quần áo mặc vào, Sở Thiên Từ nhưng vẫn chọn tới chọn lui.
Màu sắc quá tươi đẹp không trang trọng, màu trắng không hoạt bát, kiểu quá đơn giản không chính thức, kiểu quá phức tạp không đáng yêu.
Thiêu Trần Bách Ca đầu đều đau rồi.
"Nếu không như vậy đi, em đừng mặc, em hôm nay cứ như vậy lỏa ở nhà ngốc, chỗ nào cũng không đi, hợp ý anh." (=))))
Một câu nói làm Sở Thiên Từ năm giây liền chọn hảo quần áo, kết quả Trần Bách Ca nhìn kỹ, lại còn là bộ đầu tiên.
"Đi thôi đi thôi, đổi tốt lắm đổi tốt lắm."
Sở Thiên Từ thay xong quần áo, liền đi lấy chuỗi tràng hạt hổ phách Trần mẫu trước đây đưa cho cậu mang hảo, gọi Trần Bách Ca xuất môn.
Trần Bách Ca nhìn thấy chuỗi tràng hạt, cười nói: "A, đem truyền gia bảo đều đeo lên?"
Sở Thiên Từ nện vai hắn một chút, hai người đùa giỡn xuất phát.
Trần Bách Ca lái xe, Sở Thiên Từ ngắm phong cảnh, theo nhạc trên xe rung đùi đắc ý, Trần Bách Ca nhìn một trận buồn cười.
Trên đường cao tốc, bắt đầu dài dằng dặc liền đến phân đoạn kẹt xe quen thuộc.
Nhạc trong xe vừa vặn mở "Lolipop Luxury", Sở Thiên Từ vung lên cánh tay nhỏ tâm tình tăng vọt cùng hát "Fuck me, Im a celebrity! Cant take your eyes off me!"
Trần Bách Ca thấp giọng trả lời cậu: "OK, Fine~ "
Sở Thiên Từ còn chưa kịp phản ứng, liền bị hắn giải dây an toàn, tay sau gáy tóm tới.
Trần Bách Ca tựa lưng vào ghế ngồi, đem mặt Sở Thiên Từ đè ở hạ thân hắn.
"Dùng răng đem dây kéo mở ra."
Sở Thiên Từ nghiêng đầu muốn đứng dậy, lại bị Trần Bách Ca gắt gao đè lại, mặt mũi đặt dưới thân Trần Bách Ca, hô hấp đều không thông.
Sở Thiên Từ không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn dùng răng ngậm dây kéo, từng chút đem nó kéo xuống.
Có thể nhìn thấy Trần Bách Ca quần lót đã bị chất lỏng trên quy đầu thấm ướt một khối, phình một đại bao.
Sở Thiên Từ đưa tay muốn đem tính khí Trần Bách Ca lấy ra, lại bị hắn ngăn lại.
"Không cho lấy tay, tự nghĩ biện pháp."
Sở Thiên Từ biết hắn nói một không nói hai, nói không cho lấy tay, chính là thật sự làm sao cũng không thể lấy tay, làm nũng cũng vô dụng.
Sở Thiên Từ dùng đại khí lực, ngoại trừ đem quần lót làm càng ẩm ướt, không tiến triển chút nào.
Vì vậy, con ngươi cậu chuyển động, nghĩ tới biện pháp khác.
Cậu đem toàn bộ mặt đều kề sát Trần Bách Ca, cách quần lót hôn viên hoàn Trần Bách Ca, như mèo nhỏ duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn liếm, lại một đường hướng lên trên liếm hành thân, cuối cùng hôn quy đầu.
Ngẩng mặt nhỏ thanh thuần, dâm đãng nói:
"Lão công, làm miệng của e có được hay không?"
Quả thực, câu nói này có tác dụng.
Trần Bách Ca từ bên trong móc ra côn th*t, tàn nhẫn cắm vào miệng Sở Thiên Từ, một trận nôn khan qua đi, lại bị hắn ấn gáy, trừu cắm mạnh hơn.
Qua lại như vậy, mỗi lần đều xuyên vừa sâu vừa tàn nhẫn.
Hắn một bên thở dốc vừa nói dâm ngữ.
"Nhanh lên, lại không nỗ lực làm anh bắn ra, anh đem cửa sổ xe hạ xuống, để cho người khác nhìn em bộ dáng kỹ nữ này. Bọn họ sẽ nhìn thấy em lắc cái mông, bị một nam nhân thao miệng, phía dưới chảy nước đem ghế dựa đều thấm. Bọn họ còn có khả năng đem bàn tay tiến vào trong xe chúng ta, sau đó nắm cái mông của em, nhìn em có bao nhiêu tao."
Sở Thiên Từ bị miêu tả cảnh tượng như vậy kích nên một trận tình dục, càng thêm ra sức phun ra nuốt vào dương v*t Trần Bách Ca.
Trần Bách Ca cũng không nhẫn nhịn, dù sao lập tức thành đèn xanh, hắn liền bắn vào miệng Sở Thiên Từ.
Sở Thiên Từ bị bạo một cái, muốn tìm giấy ăn phun ra, lại bị Trần Bách Ca bóp miệng.
"Ăn đi."
Sở Thiên Từ bĩu môi, đem tinh dịch tanh đắng tất cả nuốt xuống, liếm liếm môi, đem tinh dịch tràn đến khóe môi đều ngoan ngoãn cuốn vào trong miệng.
Trần Bách Ca khởi động xe, một bên đến gần liếm liếm.
"Ân, ngọt. Em ngọt."
Hai người vui vẻ một giờ, Trần Bách Ca ngoại trừ để Sở Thiên Từ khẩu giao một lần ở ngoài, cũng không có nhiều đùa bỡn cậu.
Dù sao thời gian địa điểm không thích hợp, người yêu da mặt mỏng, thật muốn đùa, sau này mình lại ăn không được, cái được không đủ bù cái mất.
Hai người đến nơi là 12 giờ, đến nhà ba mẹ Trần Bách Ca.
Mẹ Trần Bách Ca —— Trầm Phượng Nghi, cả đời làm bà chủ gia đình, tuổi gần 50 lại bảo dưỡng như thiếu phụ.
Làn da trắng nõn trơn mềm không nói, tính cách càng như thiếu nữ, ngây thơ thuần lương không rành thế sự.
Lúc trước, biết đối tượng là cái người song tính nhi tử, gia tộc từ trên xuống dưới đều đứng ra phản đối.
Trần phụ trầm mặc không nói, không phản đối lại cũng không có nhiều giúp đỡ, chỉ có Trầm Phượng Nghi lại đứng ra chỉ vào mũi mắng một đám thân thích.
"Con tôi, để các ngươi thuyết tam đạo tứ? Hài tử nhà các người là dáng dấp hơn được con trai tôi, hay là bằng cấp hơn được con trai tôi? Nhà chúng ta cưới con dâu dạng gì, các người dựa vào cái gì lại đây khua môi múa mép? Đừng nói là người song tính, con trai tôi thích nam nhân, tôi Trầm Phượng Nghi đều không nói một chữ "Không"!"
Dứt lời liền chỉ vào Trần phụ nãy giờ không nói gì:
"Còn có ông, Trần Tử Hiên! Tôi liều mạng sinh ra con trai, tôi che chở! Ông không phải không quản nó sao? Hảo, vậy tôi nhìn ông cũng không cần quản tôi!"
Câu nói này vừa ra tới, Trần phụ mới hoàn toàn nóng nảy, hắn đời này, sự nghiệp thành công, anh tuấn bất phàm, nói là rồng phượng trong loài người cũng không quá đáng.
Mà này đó đối với hắn mà nói, cũng không đáng kể, hắn quan tâm nhất, chỉ có Trầm Phượng Nghi.
Hắn nãy giờ không nói gì, chủ yếu là cảm thấy không đáng kể, nhi tử cưới người nào, mắc mớ gì đến hắn? Làm sao liền để lão bà hiểu lầm đâu? (Bác thiệt đáng trách mà cũng mắc cười thiệt>_<)
Trần Tử Hiên khẩn trương đi tới, ôm lấy Trầm Phượng Nghi.
"Phượng Nghi, em đây là nói gì? Nhi tử là mạng của em, em không phải mạng anh sao? Hắn thích cùng ai cùng nhau liền cùng ai cùng nhau, em chống anh cũng chống!"
Nói xong, liền xoay người ôm Trầm Phượng Nghi, hôn nhẹ khóe môi nàng.
Trần phụ làm người đứng đầu cả gia tộc, nói chuyện rất có uy tín, hắn đánh nhịp, không ai dám nói không.
Đến đây, Sở Thiên Từ xem như là chính thức được Trần gia tiếp nhận.
Cũng nhờ lần sóng gió này, Sở Thiên Từ càng cảm kích Trần phụ Trần mẫu.
Cậu vừa vào nhà, Trầm Phượng Nghi liền gọi bảo bối vô cùng, lôi kéo tay làm kêu cậu ngồi cạnh mình, cùng cậu quở trách bọn họ.
Trần gia phụ tử hai người nhìn bất đắc dĩ không thôi.
Trầm Phượng Nghi nhìn mang Sở Thiên Từ chuỗi tràng hạt nàng đưa, càng cao hứng.
Hai người ở nhà ăn cơm trưa, cùng ba mẹ nói việc nhà.
Sở Thiên Từ một thân nhanh nhẹn hống đến Trầm Phượng Nghi vui vẻ cười tươi.
"Mẹ, quần áo thật hợp với người, đổi thành người khác mặc sẽ không đẹp mắt như vậy."
"Mẹ, ba ba vì quá yêu người, mới không muốn để cho người đi xa nha, trên đời này còn nữ nhân nào so với người tốt số hơn nha."
"Mẹ, bức tranh người họa con mang đi tranh giải, đều không thất bại a!"
Kết thúc một ngày, Trần gia phụ tử muc trừng khẩu ngốc(trợn mắt há hốc mồm~), không trách Trầm Phượng Nghi mỗi ngày nhắc tới Từ Từ cái gì, cũng thật có lý.
Hoàng hôn, hai người hiểu ánh mắt Trần phụ, không có lưu cơm(ăn chực~), trở lại nhà mình.
Trần Bách Ca nhìn Sở Thiên Từ thật cẩn thận lấy chuỗi hạt trên tay bỏ vào trong hộp gói kỹ, đi tới ôm cậu cười nói:
"Như thế bảo bối truyền gia bảo a?"
Sở Thiên Từ xoay người lại, hai tay vòng lấy Trần Bách Ca cái cổ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn:
"Bởi vì em là đại truyền gia bảo, phải giữ cẩn thận tiểu truyền gia bảo nha!"
- -------------------------------
"Oan Đậu Nga" là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất "Đông Hải Hiếu Phụ" trong "Liệt Nữ truyện". Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng. (Muốn tìm hiểu rõ hơn vào đây: https://www.facebook.com/dientichdienco/posts/1118133451648244/)
Bài hát Lollipop Luxury - Jeffree Star ft. Nicki Minaj mình có dẫn link
Họ của mẹ anh công: 沈 theo bản raw là họ Thẩm nhưng dịch ra là Trầm. Tui dùng từ Trầm nghe nó cho sang^^~
Tui rất thích những bộ đam mà người thân công thụ có cuộc sống vợ chồng sủng ngọt, yêu thương như ba mẹ anh công lắm đó^^ Đam mỹ nhưng phải thực tế một chút chứ tui không thích đâu đâu cũng nam x nam lắm:(((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.