Hải Miên Bảo Bảo

Chương 4: Thao bánh ga tô nhỏ của anh




Trần Bách Ca ôm người yêu trần trụi đến phòng khách, từ không gian tối tăm đột nhiên bị ánh sáng vây quanh, không gian trống trải làm cho Sở Thiên Từ xấu hổ không thôi.
Sở Thiên Từ dùng cánh tayche mắt của chính mình, tình triều sóng ngầm đầy mặt xuân tình, khóe mắt đều lưu lại dư vị tình ái, Trần Bách Ca hận không thể đem người yêu hủy đi ăn vào bụng, liền cốt nhục(xương, thịt~) tinh huyết đều là của mình.
Sở Thiên Từ bị người yêu nhẹ nhàng đặt lên bàn phòng khách, mặt bàn lạnh lẽo làm cậu không khỏi run lên. Trần Bách Ca cúi người an ủi hôn nhẹ hai má cậu, mổ hôn khóe miệng cậu, ghé vào lỗ tai cậu lặp lại hỏi:
"Bảo bối, bánh ngọt để ở chỗ nào?"
Lỗ tai Sở Thiên Từ mẫn cảm vô cùng, bị nhiệt khí truyền đến làm cho toàn thân bủn rủn, hai má ửng hồng, ưm nói:
"Tủ lạnh... Trong tủ lạnh..."
Trần Bách Ca thuận thế thưởng hôn tiểu lỗ tai một cái, ngậm trong miệng thưởng thức một phen, thổi một hơi đi vào, nhìn Sở Thiên Từ cả người run lên, mới hài lòng:
"Thật ngoan."
Dứt lời, liền quay người đi tới phòng bếp, mới vừa đi không xa, liền quay lại, hắn chỉ vào nơi riêng tư người yêu, âm thanh trầm thấp ta lệnh:
"Ngón tay cắm vào tao bức, chờ anh trở lại."
Mệnh lệnh như vậy làm Sở Thiên Từ xấu hổ, mà nhưng không thể không nghe. Cậu run rẩy đưa tay thăm dò âm thần, từng chút đưa ngón tay cắm vào.
Bên trong ẩm nhuyễn chặt chẽ kẹp ngón tay của chính mình, cậu thậm chí có thể đụng tới tinh dịch Trần Bách Ca vừa bắn vào, cùng d*m thủy mình bây giờ tràn lan không thể ức chế.
Đợi hai tay Sở Thiên Từ ôm đùi chính mình, tay cắm vào hai ngón tay, véo hoa huy*t, vô cùng đáng thương mà nhìn về phía hắn, Trần Bách Ca mới thoả mãn đến phòng bếp.
Trần Bách Ca mở tủ lạnh, bên trong có một cái bánh ngọt không lớn, mặt trên bày khắp hoa quả hắn thích ăn, màu sắc khác nhau thật dễ nhìn. Bất quá nhìn thấy hoa bánh ngọt không quá chỉnh tề, liền biết đây này là tác phẩm bánh ngọt ái nhân. Vốn định cầm bánh ngọt đi, thời điểm đóng lại cửa tủ lạnh, dư quang liền nhìn thấy một chùm nho, một bát dâu tây, còn có thanh long, xoài cắt gọn. Trong lòng liền có tính toán mới.
Trong khoảng thời gian Trần Bách Ca ở phòng bếp, Sở Thiên Từ lại chỉ có thể vẫn luôn dùng một tư thế nằm trên bàn ăn. Bàn kính vốn lạnh lẽo đều bị tình dục cậu làm nhiệt độ trở nên nóng lên. Cậu lấy ngón tay đẩy ra âm hộ, giơ hai chân, bộ dáng dâm đãng mặc quân thu thập.
d*m thủy thuận ngón tay chảy xuống, tại dưới mông, đọng lại thành một vũng nước nhỏ. Tiểu gậy th*t thẳng tắp kề sát trên bụng, cần người khác thương yêu.
Khi Trần Bách Ca trở lại, nhìn thấy cảnh tượng này. Rõ ràng phải gọi là hạ thể dị dạng, lại giống như dục vọng vực sâu, khiến người cam tâm tình nguyện vì nó vạn kiếp bất phục. Rõ ràng phải gọi là dâm phụ, lại giống như thiên sứ thánh khiết, khiến người không tự chủ được đối với cậu tâm sinh hướng tới.
Trần Bách Ca phát tiết xong một lần, cũng không gấp như vậy. Trái lại muốn thừa cơ hội hiếm có, ăn no mãn nhãn, dù sao lúc thường mỗi lần đối người yêu làm một ít chuyện quá đáng, đều phải dỗ liên tục cùng lừa gạt, hoặc mê hoặc hoặc uy hiếp. Mà sinh nhật là đặc biệt, Sở Thiên Từ vì để cho Trần Bách Ca cao hứng, cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì, mặc hắn đùa bỡn, mặc hắn vũ nhục, mặc hắn khinh nhờn.
Trần Bách Ca thỏa mãn ái nhân săn sóc, cảm kích với người yêu tri kỷ, mà Trần Bách Ca là không học được thấy tốt thì lui. Hắn người này, học tốt nhất là thành ngữ, được một tấc lại muốn tiến một thước. Hắn thấy người yêu trên bàn ăn mỉm cười nói:
"Bảo bối tới làm bánh ga tô nhỏ của anh có được hay không?"
Sở Thiên Từ như động vật trên thớt đợi làm thịt, run rẩy thân thể chờ đợi đồ tể xét xử, nào dám nói một chữ "Không".
Cậu run âm thanh trả lời Trần Bách Ca: "Được."
Trần Bách Ca đem bánh ngọt cùng hoa quả đều đặt ở nơi đưa tay là có thể chạm tới, dùng thuận tiện một lúc nữa hắn chế tác "Bánh ngọt".
Bảo bổi như dâm phụ sợ run thân thể, đẩy ra nơi riêng tư nằm trên bàn ăn, hảo không đáng thương. Trần Bách Ca bắt đầu "Chế tác".
"Tao hóa, lấy tay từ tao bức ra."
Sở Thiên Từ nghe lời đem ngón tay từ nơi riêng tư rút ra, trên ngón tay ướt át đều là chất lỏng, cậu nghiêng đầu đi, không nhìn tới hai tay mình. Mà Trần Bách Ca lại đối người yêu như vậy nổi lên hứng thú đùa bỡn.
"Bảo bối, em nếm thử nước tao bức của mình xem ngọt không hay."
Sở Thiên Từ nức nở muốn cự tuyệt:
"Đừng như vậy, không muốn..."
Trần Bách Ca trầm mặt xuống, im lặng nhìn cậu. Sở Thiên Từ biết, dưới giường Trần Bách Ca vô điều kiện bao dung chính mình, gia trưởng cưng chiều hài tử cũng không sánh bằng hắn, chỉ cần Sở Thiên Từ muốn, sợ là sao đều muốn hái xuống cho cậu. Trên giường Trần Bách Ca lại là yêu cầu tuyệt đối, nắm quyền trong tay, để Sở Thiên Từ an toàn cùng khoái cảm là điều trước tiên, hắn biến thái muốn cậu mỗi một cọng tóc đều vì hắn cao trào. Vì vậy Sở Thiên Từ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Cậu đem ngón tay luồn vào miệng, từng chút liếm ngón tay mình, đem chất lỏng cuốn vào trong miệng. Đầu lưỡi đỏ tươi, ngón tay trắng nõn, sự tình làm hạ lưu phóng đãng, làm Trần Bách Ca tính dục tăng vọt.
Trần Bách Ca để Sở Thiên Từ nằm thẳng trên bàn, bàn ăn không đủ dài, chân cong lên, đặt bên cạnh. Tư thế này ngược lại thật sự dễ dàng cho Trần Bách Ca. Hắn lấy ngón tay quét bơ, lung tung bôi trên mặt Sở Thiên Từ, như tiệc sinh nhật đứng bị người đùa dai.
Sở Thiên Từ trên mặt đâu đâu cũng có bơ, lông mi đều dính nhơm nhớp, làm cậu không mở mắt ra được. Đợi Sở Thiên Từ liếm ngón tay khô sạch sẽ, Trần Bách Ca liền đem bơ bôi lên môi cậu, sau đó lấy ra một quả dâu tây.
"Bảo bối, ngậm quả dâu tây, nếu không cẩn thận cắn vỡ, anh liền cắn chỗ khác của em trả lại."
Sở Thiên Từ cẩn cẩn dực dực ngậm dâu tây, không dám dùng sức cũng không dám xoay người, chốc lát nước liền từ môi chảy xuống. Trần Bách Ca lại tiếp tục động tác của hắn.
Hắn đem hai đóa hoa bánh kem điểm vào đầu v* Sở Thiên Từ, trong bơ màu trắng mơ hồ có thể nhìn thấy đầu v* phấn hồng, hắn liền cầm hai miếng xoài, để lên trang trí. Bơ lạnh cùng hoa quả làm Sở Thiên Từ run lên, thế nhưng biết nam nhân động tác, cậu càng xấu hổ, hoa huy*t càng thêm ngứa.
Trần Bách Ca liền lấy bơ bôi lên nơi riêng tư Sở Thiên Từ, nơi đó mỗi ngày đều là Trần Bách Ca cạo mao cho cậu, cho nên trắng nõn rất đáng yêu. (>///<)
Lấy một chút bơ bôi lên, bơ liền hoà d*m thủy, trở nên dính nhớp. Trần Bách Ca rút tay ra khỏi âm hộ Sở Thiên Từ, ba một tiếng đánh khí lực không nhỏ.
"Tao hóa! Tao thủy em đem bơ đều rơi mất! Xem ra cần thứ ngăn chặn tao bức!"
Sở Thiên Từ trong miệng ngậm dâu tây, không phát ra âm thanh, chỉ có thể nghẹn ngào rên rỉ. Trần Bách Ca đem nho từng quả một hái xuống, chậm rãi nhét vào hoa huy*t người yêu. Quả nho ngọt ngào tổng cộng nhét vào 16 quả, hoa huy*t Sở Thiên Từ no phồng bất kham, bụng dưới cũng hơi nhô lên. Trần Bách Ca lúc này mới hài lòng "Bánh ga tô mừng sinh nhật". Tiếp đó, có thể ăn bánh thật ngon.
Trần Bách Ca nhìn kiệt tác của mình, thoả mãn. Thân thể trẻ trung xinh đẹp tinh tế, nằm trên bàn kính trong suốt, trên thân thể tất cả đều là màu sắc của hoa quả, nhưng cậu so với hoa quả càng tươi hơn. Trên mặt bị lung tung trét bơ, dáng dấp như bị lăng nhục. Hạ thể vừa đầy vừa trướng, bụng dưới hơi nhô lên, như phụ nữ có thai. Trần Bách Ca dùng đầu lưỡi đem bơ trên mặt Sở Thiên Từ, liếm khô sạch sẽ, bắt đầu từ trán, tiếp đến là đôi mắt.
Sở Thiên Từ cảm nhận được mí mắt bị liếm, ngay cả cách mí mắt, nhưng cũng cảm giác nhãn cầu bị người nắm trong tay đùa bỡn, sợ hãi cùng kích thích lại làm cậu càng thêm hưng phấn.
Một đường xuống dưới, đem bơ trên chóp mũi cùng hai má đều liếm sạch sẽ. Tới môi Sở Thiên Từ, hắn đầu tiên là đem bơ bên môi đều ăn vào miệng, lập tức liền cắn quả dâu tây trong miệng Sở Thiên Từ. Hai người một người đem một nửa dâu tây ngậm trong miệng, Trần Bách Ca đem dâu tây nuốt xuống, liền đi cướp dâu tây trong miệng Sở Thiên Từ, quấn lấy đến miệng hắn.
Nước dâu tây màu đỏ lưu lại giữa môi Sở Thiên Từ, chua chua ngọt ngào, màu sắc đỏ đậm làm hai má trắng nõn càng lộ vẻ xuân tình. Trần Bách Ca nuốt xuống nửa quả dâu tây của Sở Thiên Từ, liếm liếm, tán dương:
"Hảo ngọt."
Sở Thiên Từ cũng duỗi lưỡi liếm liếm, lại bị Trần Bách Ca ngậm vào đầu lưỡi, hai người môi lưỡi quấn quýt, tiếng nước vang vọng. Nụ hôn kết thúc, Trần Bách Ca chép miệng một cái, như thưởng thức cực phẩm mỹ vị. Hắn cười đối Sở Thiên Từ nói rằng:
"Không ngọt bằng em."
Một câu nói làm Sở Thiên Từ mặt đỏ bừng. Trần Bách Ca cười đem môi lưỡi một đường hướng xuống dưới, bắt đầu ăn hoa quả trên đầu v*. Không biết có phải cố ý hay không, hắn đột nhiên không có mức độ, đem toàn bộ đầu v* đều bao vào miệng, như muốn đem hoa quả cùng đầu v* đều ăn vào bụng.
Sở Thiên Từ rên rỉ nức nở:
"Trần Bách Ca, Trần Bách Ca, đau quá a."
Trần Bách Ca lúc này mới phun ra đầu v* sưng tấy rách da, như không nỡ hôn nhẹ nó. Rốt cục, đến địa phương hắn thích nhất. Bơ trên côn th*t Sở Thiên Từ hắn không chạm, liền để nó lẻ loi đứng đó. Sau đó tay đặt ở âm huyệt Sở Thiên Từ, ác ý mở miệng.
"Bảo bảo, đẩy đi ra, anh muốn ăn nho."
Sở Thiên Từ bị ác liệt yêu cầu sợ đến mức giãy giụa đứng lên, lại bị Trần Bách Ca khống chế đặt dưới thân, không thể động đậy. Trần Bách Ca như làm nũng, tại tai Sở Thiên Từ cười nói nhỏ:
"Anh rất muốn ăn nho a..."
Sở Thiên Từ bị câu nói này khiến toàn thân đều biến thành phấn hồng, cậu biết nếu không nghe Trần Bách Ca, chỉ sợ là không để yên. Vì vậy, âm thần Sở Thiên Từ hướng ra phía ngoài dùng sức, miễn cưỡng đem mấy quả nho xếp hàng đi ra, Trần Bách Ca đem ngón tay vói vào, liền móc ra mấy hạt, lấy ra không sai biệt lắm mười quả nho. Trần Bách Ca đem nho một nửa phân, hắn ăn một nửa, nửa kia cưỡng ép đút cho Sở Thiên Từ.
Sở Thiên Từ ngậm miệng không muốn ăn, lại bị ấn cường uy. Trần Bách Ca ăn xong còn khen:
"Thật ngọt, Từ Từ ngọt nhất."
Mới vừa khen xong, liền không chút thương lượng đem dương v*t cắm vào.
"Để nó cũng nếm thử em có bao nhiêu ngọt."
Nói xong liền là dùng sức đỉnh lộng, đem tính khí đẩy đến nơi càng sâu. dương v*t đụng phải nho nơi sâu nhất, gợi lên Trần Bách Ca hứng thú, hắn dùng lực hướng cổ tử cung trừu sáp, như là liền đụng tới quả nho. Trần Bách Ca đem Sở Thiên Từ làm thần trí đều có chút không rõ ràng.
"Lão công, lão công, đừng sâu hơn... A... A... Van cầu anh a!"
Trần Bách Ca nắm chặt tiểu nhục bổng Sở Thiên Từ khéo léo không cho cậu bắn, trắng trợn tại hoa huy*t rút ra cắm vào, nơi kia đều bị làm ra bọt, bên trong lẫn vào nước nho cùng d*m thủy, lầy lội dính nị.
Trần Bách Ca lại như thú vị, đem hai chân người yêu nâng trên vai, từ trên xuống dưới dùng sức thảo phạt, thao làm Sở Thiên Từ nước bọt giàn giụa.
"Tao hóa, là ai làm em?"
"Trần Bách Ca... Trần... Trần Bách Ca..."
"Không đúng, là ai thao em?!"
Sở Thiên Từ bị làm thở không ra hơi, đứt quãng trả lời Trần Bách Ca.
"Là lão công... Là ông xã em a a..."
"Sai! Là dương v*t lão công thao em!"
Nói xong Trần Bách Ca càng thêm dùng sức thao, như dùng mãi không hết khí lực, đung đưa hạ thân như mô tơ trừu cắm. Cuối cùng dùng sức thẳng thân bắn trong thân thể Sở Thiên Từ, kích thích Sở Thiên Từ run lên, cũng từ âm đ*o phun ra d*m thủy.
"A! dương v*t lão công... Bắn... A..."
Trần Bách Ca ở trên người Sở Thiên Từ, hai người đồng thời bình phục hô hấp. Sở Thiên Từ hoãn khí lấy lại tinh thần, cắn chặt tay Trần Bách Ca.
"Anh... Anh... Anh thực sự quá đáng ghét! Hỗn đản!"
Trần Bách Ca một bên vuốt ve lưng Sở Thiên Từ, một bên nhận phạt:
"Sai rồi sai rồi, anh sai rồi, anh quá thích ngọt, không nên thích ngọt như thế."
Sở Thiên Từ không hiểu hắn nói cái gì.
"Cái gì a? Cái gì ngọt a?"
Trần Bách Ca nói bên tai Sở Thiên Từ:
"Em chính là bánh ga tô nhỏ của anh a, tiểu điềm điềm của anh."
Sở Thiên Từ liền đỏ mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.