Hai Đám Cưới

Chương 13:




Phía bên ngoài có tiếng bà Hân vọng lại:
– Thầy nói sao cơ? Có người?
– Tôi nghe tiếng loạt xoạt đâu đó thì phải!
Bà Hân nghe xong cũng đứng lại, đột nhiên có tiếng bộp rồi tiếng chít chít cất lên. Bà Hân hơi cười nói:
– Thầy cứ khéo doạ, là con chuột thôi. Đi thầy.
Tôi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm chợt phát hiện ra mình và cậu Hoàng đang ở tư thế da kề da, môi kề môi liền đẩy cậu ra. Thế nhưng chưa kịp đẩy tiếng ho sù sụ của người đàn ông lại cất lên, tiếng bà Hân nói vang vang vọng vọng:
– Thầy sao thế?
– Không biết, mấy dạo này tự dưng tôi không được khoẻ lắm.
– Vậy để tôi đặt cho mấy thang thuốc, mà thầy Đông này, cô ta cứ liên tục xuất hiện tôi cảm giác bất an lắm
Tiếng nói của người đàn ông kia khuất xa tôi không nghe rõ cậu trả lời. Lúc này cậu Hoàng mới đẩy đẩy tôi ra phủi áo rồi nói nhỏ:
– Đi thôi, nhanh lên
Tôi cũng không dám tò mò nữa nhanh chân theo cậu Hoàng đi ra ngoài. Lúc đi qua chiếc ghế cũ kĩ tôi bỗng lạnh hết người vội vàng leo lên trên. Bên ngoài nổi gió rất to, từng đợt gió rít qua nghe tiếng vù vù. Tôi rùng mình nép phía sau cậu Hoàng, đến khi về buồng vẫn chưa hoàn hồn. Tôi nằm cạnh cậu Hoàng khẽ hỏi:
– Cậu cũng biết dưới giếng ấy có gì đó không bình thường đúng không?
Cậu Hoàng không trả lời câu hỏi của tôi mà nói:
– Ngủ đi!
Đêm khuya rồi, nhưng giờ bảo tôi ngủ tôi không ngủ nổi. Chắc chắn cậu Hoàng cũng có những nghi ngờ giống tôi, dù không nói ra nhưng việc gặp cậu dưới hang tôi đã lờ mờ đoán ra cậu cũng đang đi tìm một câu trả lời nào đó.
Thấy tôi trằn trọc cậu Hoàng lại nói tiếp:
– Không ngủ à?
– Tôi không ngủ được
Đột nhiên cậu Hoàng quay sang tôi, đôi bàn tay chạm lên bầu ngực rồi cười dâm dê:
– Không ngủ thì thức nhé!
Tôi bị giật mình liền đẩy cậu ta ra rồi đáp:
– Tôi ngủ đây.
Nói rồi tôi xoay người sang bên cạnh trùm kín chăn lại. Bên cạnh cậu Hoàng lầm bầm gì đó tôi không nghe rõ. Cả đêm ấy tôi nằm nhưng không dám ngủ bởi tôi rất sợ. Trong những giấc mơ tôi đều mơ thấy những thứ sợ hãi, tôi sợ đêm nay mình lại bị dẫn ra giếng lần nữa, tôi sợ cảm giác nằm lạnh lẽo gió rít qua tai, tôi… sợ lại thấy người đàn bà ấy.
Có điều tôi lại không chống cự nổi, một lúc sau lại bắt đầu thiếp đi. Khi đang say sưa ngủ bỗng dưng tôi thấy lành lạnh liền mở mắt kéo chăn nhưng rồi đột nhiên sững người lại khi thấy mình đang đứng trong hang. Xung quanh nến được thắp sáng, còn chưa kịp định hình tại sao mình ở đây đã nghe tiếng thì thầm từ cõi âm đi lên:
– Hiên ơi…
Nghe đến đây tôi bất giác lùi lại, trong những giấc mơ cũng chưa từng có ai gọi tên tôi. Tóc sau gáy tôi dựng cả lên liền chạy bán sống bán chết. Thế nhưng dù có chạy cỡ nào khi dừng lại vẫn thấy mình đứng ở miệng hang. Lúc này đầu óc tôi cũng không còn tỉnh táo van xin:
– Chị tha cho tôi đi. Tôi cầu xin chị
Gió đang rít bỗng dưng dừng lại, tôi mở to mắt nhìn lên rồi chợt hét toáng lên. Trước mặt tôi người đàn bà ấy đang ngồi ở chiếc ghế cũ kĩ, mái tóc chị ta rũ xuống, hai con mắt bị bịt bởi một miếng băng trắng nhưng máu lại ướt thẫm miếng băng. Sợi dây thừng trói cả người chị ta, hai cánh tay buộc lại phía sau, miệng ngậm thứ gì đó tôi không thể rõ. Đôi môi chị ra run lên như muốn nói gì có điều không tài nào nói được. Tôi nhìn thấy chị ta nửa sợ nửa lại thương liền chạy vào định rút thứ đang ngậm trên miệng. Thế nhưng khi đưa tay lên đã nghe tiếng thì thầm bên tai:
– Đừng!
Vẫn là giọng chị ta, có điều tiếng nói ấy phát ra từ đâu tôi không rõ. Xung quanh nến bỗng dưng tắt phụt, gió lại rít lên từng đợt, tiếng người đàn bà trong gió gào lên:
– Cứu tôi, cứu tôi đi
Tôi sợ hãi ngồi sụp xuống mò mẫm trong bóng đêm run rẩy hỏi lại:
– Tôi phải làm gì đây?
Tiếng nói kia bỗng dưng im bặt, rồi lại phát ra những tiếng ú ớ giống như bị ai bóp chặt, tôi không nghe rõ hỏi lại:
– Xin chị nói cho tôi biết tôi phải làm gì?
Trong tiếng ú ớ tôi bỗng nghe những câu nói lúc được lúc không:
– Đông…. đông…. đông….
– Chị nói gì cơ?
– Đông…. đông….
Khi nói xong câu nói cuối cùng chợt có ai đó lao vào tôi, đôi tay lạnh lẽo bóp vào yết hầu tôi, cái giọng từ cõi âm lại vang lên:
– Cứu… cứu tôi
Tôi bị đau không thở nổi cố giãy giụa, đột nhiên có ai đó vỗ vào vai tôi, tiếng người quen thuộc gắt gỏng:
– Tỉnh dậy đi
Tôi mở mắt ra nhìn lên, vẫn là căn buồng của cậu Hoàng, ánh đèn dầu hiu hắt chiếu lên sống mũi cao. Tôi bật dậy rồi quay sang nhìn mình trong gương, trên cổ tôi… toàn những vết bầm tím liền túm lấy tay cậu Hoàng nức nở nói:
– Nhất định dưới giếng đó có ma. Nhất định người đàn bà ấy chết oan uổng.
Cậu Hoàng nhìn tôi, không còn vẻ cáu gắt ban nãy hỏi lại:
– Cô mơ thấy gì?
Tôi nghe xong liền kể lại toàn bộ sự việc rồi ngồi thu mình lại. Chữ Đông được chị ta nhắc đi nhắc lại rất nhiều, tôi nhắm mắt bỗng dưng sực nhớ ra. Đêm qua khi ở dưới hang tôi nghe bà Hân gọi người đàn ông kia là Thầy Đông! Chắc chắn lão thầy kia là người yểm không cho chị ta siêu thoát. Thầy Long từng nói người đàn bà kia không ở dưới âm tào địa phủ, vậy có lẽ linh hồn chị ta bị nhốt đâu đó mà chỉ bà Hân và lão thầy kia mới biết. “Đông” nhất định phải tìm được gã thầy này! Tôi nhìn cậu Hoàng lần nữa rồi nói:
– Giờ nếu cứ thế này tôi không sống nổi mất, ở đây tôi chẳng biết dựa vào ai, dù sao tôi cũng là vợ cậu, cậu phải giúp tôi.
Cậu Hoàng nghe xong chưa kịp đáp tôi nói tiếp:
– Cậu không muốn goá vợ thì phải giúp tôi
Cậu ta trợn mắt nhìn tôi hỏi lại:
– Cô doạ tôi đấy à?
– Tôi không doạ cậu, nhưng kiểu gì tôi mà chết cũng phải lôi cậu theo. Tôi sống làm người của cậu, chết cũng làm ma của cậu.
Cậu Hoàng đột nhiên bật cười nói:
– Được rồi, sáng rồi, cô đánh răng rửa mặt đi lát tôi đưa cô ra nhà thầy Long lại lần nữa xem có giúp gì được không.
– Nhưng tôi hỏi cậu một chuyện được không?
– Hỏi đi
– Có phải cậu cũng mơ mộng gì không mà sao lại xuống giếng ấy tìm hiểu?
– Không! Tôi không phải kẻ yếu bóng vía như cô mà mơ với mộng.
– Vậy sao cậu…
– Tự tôi biết thôi, loại đàn bà tham lam, thâm hiểm như mụ ta kiểu gì cũng đầy thứ mờ ám che giấu.
Nói rồi cậu Hoàng đứng dậy mặc chiếc áo ra sân. Tôi cũng vội đi đánh răng rửa mặt ở ngoài sân giếng chính. Hình ảnh đêm qua chị ta ngồi dưới hang, bị trói trong chiếc ghế cũ kĩ miệng ngậm thứ gì đó khiến tôi lại rùng mình. Tôi nhắm mắt lờ mờ đoán có lẽ chị ta là gái đồng trinh- thần giữ của. Hồi bé tôi nghe nhiều người kể về những nhà giàu hay bắt gái trinh về yểm bùa rồi làm thần giữ của thì cả đời chẳng sợ nghèo khổ! Thế nhưng đoán vậy thôi chứ tôi không dám khẳng định được bất cứ điều gì!
Đánh răng xong tôi đi vào chợt thấy chị Huệ đang cầm ấm nước sôi đứng trên hiên. Nhìn thấy tôi chị liền hất ấm nước vào tôi. Có điều còn chưa kịp bắn vào cậu Hoàng đã từ đâu lao tới, ấm nước cũng vì thế đổ thẳng xuống vai cậu. Chị Huệ bị bất ngờ liền đặt ấm nước lên bàn chạy ra hốt hoảng nói:
– Cậu Hoàng… cậu không sao chứ?
Tôi nhìn lên, cổ cậu đỏ bừng, cậu ta nuốt nước bọt nhìn chị Huệ đẩy ra gằn giọng đáp:
– Cút ra!
– Tôi… tôi không cố ý dội nước vào người cậu đâu.
Cậu ta nghe xong cười nhạt nói:
– Tất nhiên, người cô muốn dội là vợ tôi chứ đâu phải tôi
Chị Huệ nhìn cậu Hoàng lắc đầu vội vã thanh minh:
– Không phải như cậu nghĩ đâu, tôi thật sự không cố ý. Cậu đứng đây tôi lấy thuốc bôi cho.
– Cút!
– Thật sự, tôi không cố ý, tôi chỉ là vô tình.
Cậu Hoàng nhếch môi lên, nhìn tôi rồi nói:
– Tôi không muốn ra tay đánh bàn bà, càng không muốn đánh cô, nhưng tất cả mọi chuyện đều nên có giới hạn. Hôm nay cô nói cô vô tình, được! Nhưng từ sau, dù vô tình hay cố ý tôi cũng đều sẽ không tha cho cô đâu!
– Tôi thật sự là vô tình thôi
– Cút.
– Nhưng vai cậu đang bỏng, để tôi bôi thuốc cho.
Cậu Hoàng hai mắt long sòng sọc gằn giọng:
– Bôi vết bỏng trên vai tôi là việc của cô ta (chỉ vào tôi) chứ không phải việc của cô! Việc của cô là cút cho khuất mắt tôi!
Chị Huệ nghe xong mắt cũng đỏ lên, cậu Hoàng nhìn tôi hất hàm:
– Về buồng, bôi vết bỏng cho tôi.
Tôi không dám cãi ý mà vội vã theo cậu về buồng. Cậu Hoàng chỉ cho tôi chỗ đựng thuốc bôi bỏng còn bản thân thì cởϊ áσ ngồi trên giường. Lúc tìm xong thuốc tôi nhìn lên mới thấy vai cậu bị rộp cả lên, đỏ như sơn. Tự dưng sống mũi tôi chợt cay xè, cảm giác gì đó rất xót xa trong lòng. Chị Huệ cũng ác thật, hôm nay ấm nước sôi đổ vào mặt tôi kiểu gì mặt cũng biến dạng. Tôi vừa bôi cho cậu Hoàng vừa thấy đau lòng, cậu Hoàng đang im lặng bỗng dưng hỏi:
– Sao cô khóc?
Tôi sụt sịt đáp lại:
– Ai bảo cậu tôi khóc?
– Cô tự nhìn mình trong gương xem, mắt mũi đỏ cả lên rồi.
Tôi xị mặt xuống thở dài nói:
– Tại tôi thương cậu ấy.
Cậu Hoàng nghe xong khựng lại rồi hỏi:
– Thương tôi? Tôi có gì mà thương?
– Thì cậu vì tôi mà bị bỏng, cậu nói xem không thương được không? Thương chết đi được ấy chứ
Cậu Hoàng đột nhiên bật cười quay sang gõ vào trán tôi nói:
– Đồ điên!
– Sao cậu không bảo tôi là đồ ngốc! Đồ ngốc nghe có phải đáng yêu hơn đồ điên không?
– Lắm chuyện! Thay quần áo đi rồi tôi đưa sang thầy Long.
Gã đàn ông này rốt cuộc vẫn chẳng có chút lãng mạn đáng yêu nào! Tôi đứng dậy lấy quần áo trong tủ rồi nói:
– Hay để mai hãy đi, cậu bỏng thế này…
– Không sao, tôi đi được
Cậu Hoàng vừa nói xong bên ngoài chợt có tiếng nhốn nháo, tiếng bước chân chạy vào rồi tiếng thằng Tài bên ngoài cất lên:
– Cậu Hoàng ơi, vú Dần bị tai nạn đang cấp cứu ngoài trạm xá cậu ơi
Tôi và cậu Hoàng nghe xong liền chạy thẳng ra ngoài. Ông Hạnh nhìn cậu Hoàng vội vàng nói:
– Thầy với mày ra xem vú Dần thế nào. Nghe bảo bị xe đâm vào, đi nhanh thôi.
Cậu Hoàng quay sang tôi nói nhỏ:
– Tôi ra xem vú Dần thế nào đã, bao giờ tôi về tôi đưa cô đi sau
– Vâng cậu đi đi.
Ông Hạnh đánh xe cùng cậu Hoàng ra trạm xá, tôi thở dài đứng ở buồng mà trong lòng không yên. Vú Dần tuy là người ở của nhà nhưng chẳng khác gì người thân. Với tôi vú cũng giúp đỡ rất nhiều nên thực sự tôi cảm thấy lo lắng vô cùng. Tôi cứ đi đi lại lại trong buồng cảm thấy ruột gan nóng như lửa đốt, độ gần tiếng sau có tiếng con Hĩm gõ cửa rồi nói:
– Mợ Hiên ơi, cậu Hoàng bảo mợ tìm lọ thuốc đỏ trong tủ rồi mang ra trạm xá cho cậu ấy.
Tôi nghe xong vội vàng lật đật mở tủ ra lấy lọ thuốc đỏ rồi đi ra ngoài. Con Hĩm đứng bên ngoài chờ tôi rồi nói:
– Để con đưa mợ đi.
Thế nhưng mới ra đến ngoài bà Hân đã cất lên:
– Con Hĩm định đi đâu? Vú Dần bị tai nạn mày ở nhà nấu cơm cho bà
Con Hĩm nhìn bà Hân rồi nhìn tôi nói:
– Vậy mợ có biết đường ra trạm xá không? Mợ đi lối chính này, đi thẳng đường qua cái ao là đến thôi.
Tôi nhìn nó gật đầu đáp:
– Được rồi mày nấu cơm đi mợ tự đi được.
Nói rồi tôi vội vàng ba chân bốn cẳng chạy đi, đường ra trạm xá phải đi qua mấy con đê, nó nằm ở đường làng nhưng ở khu không có dân cư. Tôi sợ vú Dần phải chờ nên cứ thế mà chạy, khi còn đang chạy đột nhiên tôi bỗng thấy một bóng đen từ lùm cây lao ra, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị đập thẳng vào gáy ngất lịm đi.
Tôi không biết mình ngất bao lâu chỉ biết khi tỉnh lại thấy toàn thân ướt sũng. Cậu Nhân nhà ông Hộ đang bế tôi trên tay, thấy tôi mở mắt liền hỏi:
– Cô không sao chứ?
Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chiếc áo mỏng tanh đang mặc bung hết cúc liền mở to mắt nhìn xung quanh mới biết tôi và cậu Nhân đang ở ngoài ao sau nhà. Lúc định đáp lại lời cậu bất chợt tôi nghe tiếng thằng Tài cất lên:
– Kia rồi, mợ Hiên kia rồi cậu Hoàng ơi.
Cậu Nhân nghe xong định cởϊ áσ khoác lên người tôi, có điều còn chưa kịp cởi tiếng bà Hân đã the thé:
– Trời ơi con Hiên, sao mày dám… sao mày dám lăng loàn với thằng Nhân ở ngay đây?
Tôi không kịp làm bất cứ điều gì, ngước lên cũng thấy cậu Hoàng, bà Hân, thằng Tài, ông Hạnh đứng nhìn mình!!!
- --------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.