Hai Cậu Trúc Mã

Chương 18:




Mùa hè đến, chừng 35 độ, thầy Lý thì không chịu nổi, về ăn uống, quần áo, làm việc và nghỉ ngơi, phương diện nào Lý Nhất Minh cũng chú ý hết cỡ, nhưng cậu vẫn bệnh. Lý Bất Đổng ốm vặt liên miên, xuân hạ thu đông mỗi mùa nhất định phải bệnh một trận, mùa hè phát sốt là khó chịu nhất, sốt hai ngày cũng không khỏe hơn, Lý Nhất Minh nghỉ việc ở nhà chăm cậu, hai người cũng có một khoảng thời gian không dính chung một chỗ như thế rồi, tuy rằng Lý Bất Đổng sốt mơ mơ màng màng chẳng làm được gì, luật sư Lý nhìn gương mặt đỏ bừng bừng mà khoái cực.
Thầy Lý mắc bệnh thuỷ đậu, cái bệnh mà trẻ con dễ mắc phải nhất, cậu đã hai mươi tám tuổi rồi, đi bệnh viện truyền nước biển xong liền về nhà cách ly, Lý Nhất Minh khi còn bé đã từng mắc thuỷ đậu nên có thể chăm sóc cậu, gọi điện thoại cho ba mẹ hai bên báo cáo, rồi xin kéo dài ngày nghỉ với văn phòng, thẳng thắn tắt máy, chăm sóc thầy Lý trải qua hai ngày.
Lý Bánh Bao cũng đưa đến bệnh viện thú cưng, Lý Nhất Minh lúc thường không thân với nó, đặt nó xuống thông báo vài câu rồi thôi, chó nhỏ lại ư ử không muốn bị bỏ lại, đây là thừa kế Lý Bất Đổng y chóc, lòng anh mềm nhũn, ôm lấy Bánh Bao, “Nhóc lớn bệnh rồi, khổ cho mày, hai ngày nữa tụi tao cùng tới đón mày về.” Ánh mắt của Lý Bánh Bao khiến người ta đau lòng, Lý Nhất Minh ra cửa cũng không nhịn được mà quay đầu lại, thấy người ta vẫy vẫy đuôi nịnh bợ con chó khác, hoàn toàn không có bộ dạng đáng thương như vừa nãy, Lý Nhất Minh nghĩ thầm, vẫn là Lý Bất Đổng tốt, một lòng một dạ với anh.
Lý Nhất Minh sáu tuổi nổi thủy đậu, mấy ngày không đến tìm Lý Bất Đổng chơi, mẹ Bất Đổng dặn cậu, “Anh Lý Nhất Minh bệnh rồi, Bất Đổng mấy ngày này không được tới tìm anh đâu.”
“Vậy con cũng phải bị bệnh, con phải ở bên anh ấy!”
“Nhóc ngốc.” Mẹ cười cậu nói năng ấu trĩ, Lý Bất Đổng tự mình tìm đến nhà Lý Nhất Minh, mẹ Lý Nhất Minh không cho cậu vào nhà, cậu tủi thân muốn khóc, “Con muốn chơi với anh cơ.”
“Cục cưng ơi, anh bệnh rồi, sẽ lây cho con đó.”
“Không sao đâu, mẹ Nhất Minh ơi, dì cho con vào nhìn anh ấy một xíu đi.”
Nguyện vọng của bạn nhỏ Lý Bất Đổng đương nhiên không thành hiện thực, cậu thất thểu về nhà, học trên ti vi viết một lá thư thật dài, hôm sau đi học giao cho mẹ Nhất Minh.
Sốt hai ngày thuỷ đậu mới nổi lên, thầy Lý có tự chủ của người lớn cố nhịn không gãi, nhưng vừa thấy Lý Nhất Minh trở về liền thay đổi, cứ rầm rì nói khó chịu.
“Khó chịu cũng phải nhịn, để lại sẹo khó coi lắm. Tác phẩm nghệ thuật anh nuôi hai mươi tám năm bị phá hủy trong một lúc thì anh đau lòng chết mất.” Lý Nhất Minh lấy ống hút cho cậu uống nước, “Em bị bệnh chính là thử thách anh, vì tính hoàn chỉnh của tác phẩm nghệ thuật, anh phải lấy dây nịt trói em lại thôi, đỡ cho em cào loạn.”
“Luật sư Lý, dây nịt không phải dùng như vậy đâu.”
“Được rồi, còn có sức nhớ đến chuyện đó thì không có gì đáng ngại, anh đi nấu cháo cho em, ít nhiều gì cũng phải ăn.”
“Ai nhớ chuyện đó chứ.” Thầy Lý vươn tay làm nũng, người bệnh là to lớn nhất, không cần biết là yêu cầu gì, Lý Nhất Minh đều xem ở mức bị bệnh mà thỏa mãn cậu, “Chúng ta tìm cho Bánh Bao một người bạn đi, chúng ta là hai người, một mình nó thì cô đơn lắm.”
“Thầy Lý, em đã dưỡng thành thói quen bệnh một lần ra một yêu cầu rồi phải không? Vậy lần sau em cảm thấy anh không tốt, muốn đổi anh đi, anh cũng phải đồng ý?” Lý Nhất Minh cảm thấy Lý Bất Đổng coi trời bằng vung đều là do anh nuông chiều.
“Không đổi anh đâu, anh tốt nhất rồi!” Mặc dù cậu coi trời bằng vung nhưng cũng là người có lương tâm, hai câu liền nói cho luật sư Lý đầu hàng, “Một đứa là nuôi ba đứa cũng là nuôi, lúc anh tiễn Lý Bánh Bao nhìn thấy nó nịnh một con khác.”
“Lý Nhất Minh anh xem em là chó đấy à?” Thầy Lý há mồm liền cắn anh, người gì vậy.
Thầy Lý bị bệnh dưỡng bảy ngày mới khỏi, tiết thiếu nợ dí tới mông cậu cũng không muốn đi làm, Lý Nhất Minh dỗ cậu, “Lúc này sắp nghỉ hè rồi, nghỉ hè thì mỗi ngày nằm trong nhà anh nuôi em.”
“Buổi tối em phải dạy bù đến chín giờ, anh tan tầm đừng quên đón Bánh Bao.”
“Không quên nó đâu, em bệnh mới khỏi, mệt quá thì giả bộ xỉu, trường học cũng thật là, nào có chuyện học bù buổi tối chứ.”
Thầy Lý như được cưng chiều, “Vốn là nói có thể dạy cuối tuần, nhưng mà như thế thì không có cách nào ở bên anh cuối tuần cả.”
“Thầy Lý ngoan quá! Buổi tối anh dẫn Lý Bánh Bao tới đón em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.