Gợi Lửa Đam Mê (Marrying For King’s Millions)

Chương 6:




“Có xe chờ anh ở ngoài đó. Tài xế sẽ chở anh đến gặp Thẩm phán Hernandez.”
Travis gật đầu. Em họ của anh, Rico King, đứng ở ngoài tiền sảnh thông thoáng, bóng loáng của khách sạn như Thần Chết đến dự tiệc cưới. Giữa sắc lam nhạt và màu sắc rực rỡ tươi sáng, Rico mặc màu đen anh ưa thích. Áo sơ mi đen dài tay, quần jean đen, rồi đôi giày đen. Mái tóc đen rũ xuống trên cổ áo và cặp mắt đen, lúc bấy giờ, ánh lên nét thích thú.
“Có gì vui à?” Travis hỏi.
“Thấy anh với cô dâu mới cưới -” Rico nhún vai, nói “- làm em vui ghê.”
“Rất hân hạnh,” Travis lầm bầm và nghiêng người nhìn qua Julie đang đứng ở tủ kiếng quầy lưu niệm mua một hộp singgum trước khi họ đến văn phòng thẩm phán. Anh không thể làm cô đổi ý và cô đã tắm rửa và sửa soạn thật nhanh, anh không bỏ cô lại mà đi được. Ngoài ra, anh hiểu tính của Julie, cô đơn giản sẽ bám theo anh nếu anh thử bỏ cô lại.
Cô mặc một chiếc váy hai dây màu vàng nhạt với phần váy hơi xòe. Đôi chân trần dài miên man mịn màng và trông thật đẹp nhờ cô mang đôi giày cao chót vót màu be. Trong tích tắc, tâm trí anh quay vụt lại đêm hôm qua, khi đôi chân dài đó của cô khóa chặt hông anh và y như hôm qua, cơ thể Travis lại nóng lên và đầy ham muốn.
“Cô dâu của anh là người đẹp đó,” Rico nói với anh.
Travis nhăn mặt. “À. Anh đoán là vậy.”
“Anh đoán á?” Rico vỗ vỗ lưng anh. “Để em cam đoan với anh, chỉ cần anh hối hận vì lễ cưới vội vàng này em sẽ vui sướng chạy đến an ủi cô vợ đau buồn của anh liền.”
Ý nghĩ Rico ở đâu đó gần Julie làm anh nóng máu. “Để cô ấy yên.”
Ông em họ của anh cười lục khục. “Em đụng trúng tính chiếm hữu thì phải?”
“Em đụng trúng vợ anh thì có. Thôi dẹp đi.”
“Đương nhiên.” Rico giơ hai tay đầu hàng. “Là lỗi của em.”
Travis hít vào một hơi rồi vội thở phù ra. Khi Julie vừa mỉm cười vừa tiến về phía hai người, anh tự nhủ mình không phải là kẻ chiếm hữu. Dù vậy anh lại để tâm đến ánh mắt của vài gã đàn ông trong tiền sảnh dõi theo những sải chân của Julie trên nền gạch bóng loáng. Anh chỉ diễn vai ông chồng tận tụy mà thôi.
Chỉ thế thôi.
Cô không nói được tiếng Tây Ban Nha, Travis nghĩ. Cái ưu điểm này đã cứu cánh cho tất cả mọi chuyện.
Julie đã đòi đi theo anh cho bằng được, nhưng chí ít cô không được tham gia vào cuộc trò chuyện giữa anh với ngài thẩm phán vùng. Dù chắc chắn ông này nói tiếng Anh, Travis liền một mực nói tiếng Tây Ban Nha. Không phải là anh không quan tâm đến những đề nghị của Julie. Mà thực chất là không hề có. Anh chỉ muốn một mình lo liệu chuyện này.
Rico đã đảm bảo với Travis rằng quyên góp ‘vài đồng bạc lẻ’ vào đúng chỗ thì vấn đề của anh sẽ được giải quyết vô cùng nhanh gọn và kín kẽ. Travis có thể hiểu rõ được điều đó. Chó thật, đúng là trên đời này, đồng tiền có sức mạnh vạn năng mà.
Đúng lúc anh nhận được lời hứa giải quyết mau lẹ chuyện của họ của Thẩm phán Hernandez, thì Julie đang nóng ruột đứng ngồi không yên trên ghế và tra hỏi anh dồn dập.
“Chuyện sao rồi?” Cô giật giật tay áo anh bắt anh chú ý, như thể anh không nghe cô hỏi vậy. “Ông ta nói gì? Ông ta nghĩ có thể thu xếp vụ li dị này được không vậy? Ông ta cho phép chúng ta cưới chứ? Sao ổng không nói tiếng Anh vậy? Người ở California đều nói tiếng Tây Ban Nha hết mà.”
“Có em không nói được đó,” Travis nhắc khéo cô, rồi mỉm cười với vị thẩm phán.
“Em có thể nói,” cô lẩm bẩm. “Chỉ tại hồi trung học em không chú tâm mấy thôi.”
“Xui cho em.”
“¿Qué?(Chuyện gì thế?)” Vị thẩm phán cắt ngang với ánh mắt có vẻ dò hỏi.
Travis nắm cánh tay Julie, kéo cô đi và nói tiếng Tây Ban Nha, đoan chắc với thẩm phán rằng chẳng có chuyện gì cả và họ sẽ về Castello de King chờ tin ông.
Họ đi thang máy xuống tới tiền sảnh và hòa vào đường phố đông đúc. Ánh nắng trên bầu trời xanh trong không một gợn mây rọi xuống, xiên qua lớp nhựa đường và nung nóng không khí.
Du khách cũng như dân địa phương đi lại trên vỉa hè và đường phố. Xe cộ gần như ngừng hẳn khi mọi người dập dìu ra vào mấy cửa hiệu, đi tới đi lui trên đường và dừng lại bên quầy hàng để mua mọi thứ từ nón đội, khăn quàng cổ cho đến bánh thịt chiên dòn và bánh chiên khoanh tròn, bột bánh của người Mêhicô được trộn chung với đường và bột quế. Âm thanh và mùi hương của khu nghỉ dưỡng đang quá tải.
Nhưng đối với Julie thì không.
“Kể em nghe hết ông ta nói gì đi,” cô nài nỉ.
Người phụ nữ này chỉ có mỗi một ý đồ duy nhất.
“Thẩm phán Hernandez đã đồng ý,” Travis nói, rồi nắm khuỷu tay kéo cô len qua đám đông. “Có tiền mua tiên cũng được.”
“Thì ra anh hối lộ ông ta?” Vẻ hết hồn nhuốm trong giọng cô.
“Không hề.” Anh lắc đầu và cau mày nhìn cô. “Anh chả hối lộ ai hết. Chỉ là nếu em có đủ tiền hậu thuẫn cho mình, em có thể lèo lái sự việc nhanh hơn chút đỉnh.”
“Rồi. Vậy ông ấy có nói phải mất bao lâu không?”
“Không.” Travis lại cáu kỉnh lần nữa và bước qua người đàn ông đang đội trên đầu cả mười lăm cái nón rộng vành trong lúc ông ta nhanh nhẹn rao hàng chào mời những người lướt ngang qua. “Nhưng Rico nhẩm tính cỡ hai tuần.”
“Hai tuần?”
“Có vấn đề gì hả?”
“Không,” cô trả lời, rồi bước nhanh hơn cho kịp những sải chân dài ngoằng của anh. “Em chỉ không biết chúng ta lại đi lâu như vậy. Anh không phải thỏa thuận phân phối với Thomas Henry à?”
“Có chứ.” Và anh không thích ý nghĩ hoãn chuyện này lại. Nhưng tốt hơn là phải lo cho xong cái chuyện kết hôn-li hôn-tái hôn này trước khi thỏa thuận với Henry. “Nhưng mà ông ấy mong hai đứa mình được hưởng tuần trăng mật.”
“Tuần trăng mật à.” Cô vấp phải đường nứt trên vỉa hè và Travis níu cô lại. “Thế chúng mình thực ra sẽ làm gì đây?”
Anh khựng lại và giữ mình đứng vững trên mặt đất khi những người khách bộ hành đâm sầm vào anh từ tứ phía. Anh biết đây là khu vực lý tưởng của bọn móc túi, nên anh liếc nhìn xung quanh trước khi nhìn vào mắt cô. Khi anh nhìn mắt cô, anh nghe tiếng em họ mình vang vọng trong đầu.
Vợ anh là người đẹp.
Đúng là cô đẹp thiệt. Buồn cười thật, nhưng cho đến lúc này, anh luôn nhìn cô chỉ như một Julie bình thường. Như một người mà anh đã biết trước đó. Như một người leo cây cùng anh. Nhưng sau khi trải qua suốt đêm qua, anh không biết mình có coi cô như một đứa trẻ được nữa không. Và mang ý nghĩ ấy trong đầu, một nụ cười nhẹ nở trên môi anh.
“Chúng ta hưởng tuần trăng mật.”
“Anh nói thiệt hả?”
“Sao lại không?” Anh nhún vai nói, rồi kéo cô tách khỏi dòng người đi bộ đến đứng trong bóng mát của một cửa hàng bán áo thun. “Chúng ta đang ở một trong những chỗ lãng mạn nhất thế giới mà và anh nghĩ tối qua chúng ta đã chứng tỏ cả hai rất phù hợp với nhau.”
“Vậy còn thỏa thuận giữa chúng ta thì sao?”
“Mất tiêu từ đời nào rồi, không phải sao?” Anh mỉm cười lần nữa và vuốt một đầu ngón tay dọc quai hàm cô. Không biết anh nghĩ gì mà đề nghị một năm kiêng khem với người phụ nữ có thể làm anh hưng phấn chỉ bằng một cái liếc mắt. “Này nhé,” anh nhẹ nói. “Tối qua chúng ta đã vượt ranh rồi. Còn lý do chính đáng nào để chúng ta phải quay lại không?”
“Em cho là không...”
“Thật cám ơn em về sự nhiệt tình.”
“Không, không phải vậy.” Cô ngó quanh quất, rồi đổi hướng nhìn ngược lại anh. “Travis, chúng ta cần nói chuyện này chút. Hồi sáng này em chưa nghĩ ra và rồi chúng ta phải vội đến gặp thẩm phán và lúc đó thì không nói được, nhưng giờ chúng ta đang nói đến nó, thì sẵn đó nói luôn.”
“Cái gì?”
Cô thở phù một cái làm gợn lên những lọn tóc quăn đỏ sậm trước trán. “Đi chỗ nào vắng vắng hơn chút được không?” Đôi mắt to xanh lá của cô tập trung vào anh và trông không vui.
“Được. Đi nào.” Bất kể thế nào, anh cũng muốn nghe cô nói hết và sẽ lo luôn một thể. Không còn rắc rối nào nữa. Anh nắm chặt tay cô, và cảm thấy mấy ngón tay cô tự động đan vào tay anh. Dẫn đường lách qua đám đông, anh kéo cô theo sau đến khi anh đến bên phải một vườn hoa nhỏ của thành phố. Anh tiến đến và không dừng lại đến khi họ ngồi lên một băng ghế đá cong cong bên dưới tán cây.
Trời nắng nóng, nhưng dưới tán cây, nhiệt độ hạ xuống ít nhất còn 15 độ. m thanh của sóng biển gần đó vỗ ì oạp trong không trung như nhịp tim đập và tiếng chim hót ríu rít đối lập với sự ồn ào của đám đông cách đó vài bước.
“OK. Vắng hơn rồi,” anh nói, quay qua nhìn cô. “Nói anh nghe coi.”
“Anh sẽ không thích đâu.”
Anh quyết đặt cược chuyện này. “Cứ nói đi.”
“Được thôi,” cô thốt lên, rồi ngã ra dựa vào băng ghế. “Tối qua, chúng ta chẳng xài biện pháp bảo vệ nào hết.”
Anh nhìn cô không chớp mắt, chờ cô bật cười. Nói với anh rằng nói giỡn thôi và dĩ nhiên là không có chuyện đó. Khi cô không cười, anh thấy như có dây thòng lọng vô hình siết quanh cần cổ, làm anh nghẹt thở. “Bảo vệ gì? Chứ không phải em đang uống thuốc ngừa sao?”
Cô há hốc nhìn lại anh. “Không, làm gì có. Mà sao em phải uống?”
Chết cha rồi. “Anh chỉ đoán...”
Khoanh tay trước ngực, cô nghiêng đầu và nhướn cao cặp lông mày. “Sao anh đoán vậy?”
“Thì tại.” Anh đứng phắt dậy, đi vài bước, rồi quay bước trở về. Hạ giọng xuống, anh cáu kỉnh nói, “Anh nghĩ em không thích để bị dính bầu.”
“Không vậy thì bao cao su có để làm gì?”
Phải ha. Và nếu thậm chí còn nhớ được lần cuối anh quan hệ mà không phòng tránh thì anh chết liền tại chỗ. Travis là người kỹ càng. Anh thích cuộc sống theo cách của mình. Lấy công việc làm trách nhiệm. Vậy nên với phụ nữ, anh hầu như bọc kín mình bằng bao cao su siêu mỏng để khỏi bị sa lầy với người tìm kiếm cái gì đó vượt hơn mối quan hệ xác thịt ngắn ngủi.
Vậy thế quái nào hồi tối này anh không nghĩ đến điều đó?
Vì anh chẳng nghĩ ngợi gì cả. Anh đã lao vào cuộc hôn nhân này và coi nó chỉ là một cuộc đổi chác trên-danh-nghĩa. Cả hai đồng ý sẽ không quan hệ, nên anh thậm chí còn không coi đó là vấn đề nữa mà. Và tối qua, anh đã để những phản ứng sinh lý đưa đường dẫn lối rồi để bây giờ nó quay lại ‘chơi’ anh một vố đau điếng.
“Tuyệt,” anh lầm bầm. “Đúng là rất tuyệt.”
“Anh nghĩ em cảm giác ra sao?”
Anh nhìn cô, một bên lông mày nhướn lên. “Hỏi hay nhỉ. Em cảm giác ra sao? Vui sướng? Phấn khởi? Những viễn cảnh về tài khoản ngân hàng nhà King đang nhảy nhót trong đầu em?”
“Xin lỗi anh nói cái gì?”
“Xời thôi đi, Julie,” anh nói. “Em không phải người phụ nữ đầu tiên thử làm thế đâu.”
“Ngừng ngay đó chút, đồ vũ phu.”
“Đồ vũ phu?” Một bên khóe miệng anh nhếch lên.
“Nếu anh nghĩ tôi chủ tâm làm chuyện đó, thì rõ là anh sai be bét.”
“Không phải sao?”
“Tất nhiên là không.” Cô cũng đứng dậy, và xỉ ngón trỏ vào ngực anh. “Tôi không phải một trong đám đàn bà âm mưu bẫy Travis King vào tròng hôn nhân. Anh tìm đến tôi, nhớ chứ?”
Một giây trôi qua, và rồi thêm một giây nữa khi Julie nghiến hai hàm răng chờ anh biến thành một tên ngu xuẩn vô đối. Đáng ngạc nhiên là, điều đó lại không hề xảy ra.
Travis lúc lắc đầu, nhìn chằm chằm vào đoàn khách bộ hành diễu nhanh qua cách đó một đoạn ngắn và sau đó quay ánh mắt hướng về cô. “Em nói đúng. Là anh tìm đến em. Và chuyện xảy ra tối qua là lỗi của cả hai đứa.”
“Chà,” Julie nhẹ nói. “Thì vấn đề là ở chỗ đó.”
Miệng anh cong lên, nhưng mắt anh bất động và u ám. “Không thay đổi được sự thật đây là tình huống nghiêm trọng.”
“Sao anh nghĩ em lại lôi chuyện này ra nói?” Cô đã ngấm ngầm lo lắng cả ngày nay. Rủi cô có bầu thì sao? Rồi chuyện gì sẽ xảy ra cho cuộc hôn nhân “tạm thời” của hai người? Không. Cô quẳng những nỗi lo âu khỏi đầu óc và tự nhủ mình hãy suy nghĩ lạc quan lên.
Thấy anh không nói gì, cô hít một hơi rồi lắc lắc đầu. “Này, có lo cũng chẳng được gì. Chỉ một lần...”
“Bốn lần,” anh sửa lại.
“Thì cũng trong một đêm,” cô nói lại. “Còn cơ may nào không?”
“Anh đoán mình sẽ tìm ra,” anh làu bàu, rồi nắm tay cô và bắt đầu bước lên vỉa hè lần nữa.
“Giờ ta đi đâu đây?” cô hỏi khi chạy theo anh.
“Đến hiệu thuốc gần nhất,” anh nói. “Để mua ‘áo mưa’ dự trữ.”
***
Một tuần sau, Julie che mắt, nghển cổ nhìn chăm chăm lên trời. Những đám mây trắng bị kéo căng ra trên nền trời xanh rông lớn và cánh dù màu vàng đỏ lắc lư, dập dìu trong gió nhìn giống như một con chim khổng lồ vùng nhiệt đới.
Mà dĩ nhiên, con chim đó là chồng cô, đang chơi dù lượn. Từ hồi còn nhỏ đến giờ, tính bốc đồng của Travis chẳng thay đổi gì cả. Anh vẫn thích thử làm mọi thứ ít nhất một lần. Và khi ý nghĩ ấy xẹt ngang đầu cô, bên trong cô tan chảy, rồi lại nóng lên.
Hồi tuần rồi, họ làm thâm thủng số lượng bao cao su dự trữ một cách đáng kể. Chẳng có lý gì lại bám vào lời hứa chay tịnh khi mà cả hai người còn hơn cả hăm hở san sẻ thời gian hằng đêm trên chiếc giường đồ sộ của Travis. Và chỉ cần nghĩ về những thời khắc bên anh thôi cũng đủ làm Julie bấm mấy ngón chân trần vào cát trắng, nóng hổi phía dưới.
Cô biết mình càng ngày càng lún sâu hơn, nhưng cô dường như không thể tự cứu lấy bản thân, và đố bất kỳ người đàn bà tràn đầy nhựa sống nào khác hành động khác đi được. Travis King là kẻ hành xử theo phản ứng sinh lý. Khi anh ta tập trung dữ dội nhắm vào một người đàn bà cụ thể nào đấy, thì không ai có thể từ chối anh đươc. Anh đã hút Julie vào thế giới của mình và cô không biết làm sao mới thoát ra được lần nữa.
Khi hiểu ra điều đó, cô cảm giác như có ai đã thả một viên đá lạnh vào tim mình. Trời ơi, cô đúng là ngu mà. Nhìn chăm chăm lên trời và ông chồng cô đang nhào lộn, xoay vòng trên không trung, Julie thấy bao tử mình nhộn nhạo. Đây là lần thứ hai cô kết hôn mà hầu như thấy hối hận liền tức thì.
Jean Claude là đồ hèn hạ, chắc chắn rồi. Nhưng ít ra cô không hết lòng hết dạ trong quan hệ đó. Với Travis, thế giới của họ quá khác biệt, nhất định sẽ sớm xảy ra xung đột thôi. Vì Chúa, cô là con gái của người đầu bếp cho nhà anh. Và trừ Lọ Lem ra, mấy chuyện đó hiếm mà xoay theo chiều hướng tốt đẹp.
Hơn nữa, tại vì cô mà anh phải chịu lép vế với tên tống tiền đó! Không, cô biết sớm muộn gì, cả một bể khổ đau thương sẽ đón chờ cô thôi. Vì dù biết rằng cô không nên, rằng hoàn toàn chẳng có lý do chính đáng nào để cô cho phép bản thân phải lòng... nhưng chuyện lỡ xảy ra rồi.
“Phu nhân King?”
“Hả? Gì vậy?” Cô dứt mắt khỏi Travis, anh đang lượn thấp dần trên trời, để nhìn người nhân viên khách sạn mặc quần trắng cùng áo sơ mi trắng xanh lá sậm. “Xin lỗi. Có chuyện gì không?”
Anh ta nở nụ cười và Julie tự hỏi có phải em họ Travis, Rico, chỉ mướn những người sáng chói thế này làm công thôi không.
“Cô có điện thoại, thưa phu nhân,” anh ta nói và đưa chiếc điện thoại con cho cô.
“Ồ, cám ơn,” cô nói, dù cô không đoán nổi ai đang gọi đến tận đây cho cô. “A lô?”
“Julie O’Hara King,” mẹ cô la lên bằng chất giọng mà Julie đã không còn được nghe từ năm 16 tuổi vì cái tội đi quá giờ giới nghiêm. “Cô giải thích sao với tôi về tấm hình quá sức phản cảm của cô với Travis trên trang nhất tờ báo lá cải cuối cùng lại nằm chình ình ngay đúng trong tiệm tạp hoá địa phương của tôi?”
Ối, Trời đất ơi.
***
“Thomas, tôi sẽ giải quyết chuyện này ngay khi tôi – chúng tôi – về nhà,” Travis đang trả lời.
Từ chỗ ngồi trên chiếc ghế sofa đẹp tuyệt trong phòng, Julie quay đầu nhìn Travis đi qua đi lại trong phạm vi căn phòng. Suốt từ lúc anh đáp xuống đất và nghe kể lại chuyện tấm ảnh “đậm chất trăng mật” của họ hình như bị bán cho hãng báo tin tức American, Travis hiển nhiên đã tức đến sùi bọt mép.
Dù vậy cô thật sự cũng không trách anh được. Chuyện ra nông nỗi như thế này, cô thật muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Mẹ cô đã thấy tấm hình đó. Rồi bạn bè cô ở quê. Rồi ba mẹ của họ. Rồi cả những người xa lạ trên đời này cũng thấy, thậm chí bây giờ, chắc đang đứng xếp hàng ở cửa hàng trên toàn thế giới để ngắm nghía đôi bồng đảo bị bôi đen của cô.
Cô rên rỉ.
“Luật sư của tôi đang giải quyết vụ này,” anh nhấn mạnh và Julie có cảm giác rằng Thomas Henry, nhà phân phối rượu, chả ấn tượng mấy về những lời quả quyết của anh.
Ngay lúc Travis quay lại, Julie đã nhận hơn ba cuộc điện thoại, dù không ai trong số họ hoàn toàn bị một vố xấu hổ như mẹ cô. Ngoài ra, việc nói chuyện với anh em của Travis, không kể đến luật sư của anh, về mấy tấm hình cũng tổn hao khá nhiều sức lực còn sót lại trong cô..
Cô còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa đây? Có thể cô sẽ không phải làm thế, cô điên cuồng suy nghĩ. Có lẽ họ nên dọn đi. Đến Zimbabwe hay đâu đó. Ừ. Được đó. Bỏ đi và lánh mặt cho đến khi chuyện xấu hổ này bớt ầm ĩ. Không phải mất đến mười hay mười hai năm đâu nhỉ.
Nhưng họ không thể trốn đi. Họ phải quay về Birkfield. Đó là lý do tại sao bây giờ Travis đang nói chuyện điện thoại với Thomas Henry, cố gắng vuốt giận hắn. Dù Henry có phật lòng chuyện gì, Julie không biết chắc cho lắm. Đâu phải là chuyện hắn nổi bật trên báo, bị viết chung với m tin tức về những người ngoài hành tinh không đầu và đứa trẻ sơ sinh nặng hai mươi lăm kí chứ.
Trời hỡi.
“Được rồi. Tôi sẽ liên lạc ngay khi về nhà. Ta sẽ xúc tiến chuyện này, Thomas.” Travis gác máy và quăng điện thoại lên cái ghế gần đó. “Loạn xì ngầu cả lên.”
“Anh nghĩ vậy à?”
Anh lừ mắt nhìn cô đàn áp.
Cô lừ mắt lại anh. “Này, anh biết em cũng có phần trong mấy tấm hình đó.”
“Phải rồi, phải rồi.” anh gục gặc đầu, đút hai tay vào túi quần và bước về phía cô. “Anh không thích bị mất bình tĩnh. Thật bất thường.”
“Chào mừng đến thế giới thực,” cô nói khẽ.
“Anh thích thế giới của mình hơn. Nơi anh là người tạo ra luật lệ.”
Cô biết chứ. Bản tính anh là thích cầm đầu. Tự tay xử lý mọi chuyện. Bảo vệ những người anh quan tâm. Không phải cô tự đặt mình vào số đông được tuyển chọn kỹ lưỡng đó. Mà chỉ vì đây là hoàn cảnh đặc biệt.
Đến lúc thay đổi chủ đề rồi. “Ngài Henry đã nói gì?”
Travis chà một tay ra sau gáy. “Anh có nói với em hắn lập dị? Vậy thì thằng chả còn bảo thủ nữa. Ừ, và đừng hỏi anh sao ổng mắc cả hai tính ấy. Vốn dĩ con người ổng là thế.”
“Ok...” Lập dị và bảo thủ ư.
“Thấy tấm hình làm ông ta muốn nghĩ lại chuyện làm ăn với rượu King, nhưng anh nghĩ ổng sẽ đổi ý thôi. Ông ta nói đây là tuần trăng mật và hầu như không phải là lỗi của hai đứa mình!” Travis nói lúc Julie kiềm nén dữ dội ý tưởng bỏ trốn của cô lại. Tập trung nào, cô tự nhủ.
“Nếu chúng ta có thể giải quyết xong chuyện cưới hỏi này rồi về nhà, anh sẽ ràng buộc thỏa thuận với Henry trước khi hắn có cơ hội rút lui.”
Nét mặt anh đanh lại và đôi mắt nheo hẹp như thể anh nghĩ có thể đơn giản thu xếp mọi việc bằng sự tập trung cao độ. Nhưng lúc này, anh bị kềm hãm. Tương lai mà anh đã lên kế hoạch lại đang treo lơ lửng ngoài tầm kiểm soát và chẳng có gì mà anh có thể làm để xúc tiến mọi chuyện nhanh hơn.
Julie nghĩ, nhận thức đó hẳn đang làm anh phát điên lên. Người như Travis không quen chờ đợi hay không làm gì với những chuyện xảy đến với mình.
“Luật sư của anh đang theo dõi cánh săn ảnh,” Travis nói một cách chắc nịch. “Và anh ta nhận được cuộc gọi từ mấy hãng báo, tốt nhất là phải thề. Giờ mấy tấm hình bị phát tán ra, nên xử lý triệt để sẽ hơi bị khó.”
Tuyệt. Julie đứng lên, giáp mặt anh, rồi lẳng lặng vòng tay quanh eo lưng anh, dựa đầu cô vào ngực anh.
Travis chỉ đứng đấy. “Ý gì đây?”
Cô ngửa đầu ra và trao anh nụ cười mệt mỏi. “Em nghĩ anh cần được ôm. Và có trời biết, em chắc chắn là cần.”
Anh thở dài, rồi vòng tay quanh người cô. “Em nói đúng lắm.” Khi anh vuốt dọc lưng cô, anh nói, “Anh sẽ lo vụ này, Julie.”
“Em biết,” cô dịu giọng nói, tận hưởng cơ thể rắn chắc của anh ép dọc người cô. Cô tự nhủ, mình không nên thích cám giác này nhiều đến thế. Cô không được quen cái cảm giác cô và Travis một mình đối chọi lại với cả thế giới. Rằng hai người họ cùng phe, đoàn kết chống lại mọi kẻ thù.
Bởi vì đối với Travis, phe này chỉ là tạm thời.
Và khi cuộc chơi kết thúc, cô sẽ chẳng là gì ngoài ký ức đối với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.