Gói Biểu Cảm Cung Đấu

Chương 15:




Nhan Hoan Hoan tiến lên trước một bước.
 
Nhờ tăng thêm hiệu quả mà hệ thống ban tặng, hô hấp và nhịp tim của nàng cũng không khác gì bình thường, đi trong Quang Minh điện như tản bộ ở sân vắng. Thậm chí nàng còn rảnh rỗi suy nghĩ một vài vấn đề không mấy quan trọng, đây là cảm giác diện thánh sao? Có giống như có cơ hội gặp mặt nguyên thủ quốc gia ở thời hiện đại không nhỉ?
 
Hẳn là không giống lắm. Gặp nhân vật nổi tiếng ở thời hiện đại thì ít nhất vẫn được đứng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nàng quỳ xuống.
 
“Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Hoàng Hậu,” rồi quay qua năm vị phi tử đang ngồi để thỉnh an.
 
“Bình thân, ngẩng đầu lên,” hoàng đế hơi nghiêng người về phía trước: “Bình thường ngươi có sở thích gì?”
 
Câu hỏi này nếu trả lời đọc sách, trong khuôn trong khổ, hay tài nghệ đều được.
 
Trong mắt Thẩm Hoàng Hậu biết rằng hoàng đế có lẽ bắt đầu nổi hứng thú rồi, nhưng ngược lại không nhằm vào tú nữ này mà ghét nghìn bài một điệu trước mặt, sau khi nổi giận với Từ thị thì nói nhiều hơn với tú nữ tiếp theo này, đây là phúc hay họa còn phải xem vận may của nàng rồi. Cũng khó trách hoàng đế chán nản, từ sáng tới giờ toàn là hướng lòng về nhi tử của ông ta, y phục phong thái để lấy lòng trưởng bối, không thể so sánh với cảnh tượng tuyển tú đẹp đẽ khi ông ta mới đăng cơ, đấy mới đúng được gọi là xinh đẹp tuyệt trần, tranh nghiên đọ sắc.
 
Cả một buổi sáng, một người tặng ông ta nụ cười ngượng ngùng như làn thu thủy cũng chẳng có.
 
Dù không trầm mê nữ sắc nhưng dù gì hoàng đế vẫn là một nam nhân, trước sau gì cũng cảm thấy buồn bực, có ai mà tự nguyện nhận già đâu?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ xưa tới nay, vấn đề tuổi tác từ hoàng đế tài đức sáng suốt đến ngu đế không khác gì nhau, càng già càng khủng hoảng, thiếu đi sát tâm chinh chiến sa trường, ngày qua ngày xem tấu chương mà hiểu, cho dù nỗ lực thế nào thì bá tánh vẫn phải chịu khổ, quốc thái dân an vẫn còn có thiên tai, thế là lực bất tòng tâm. Cúi đầu nhìn về thái tử trẻ tuổi quỳ lạy mình, khí phách hăng hái vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ xen lẫn nghi ngờ càng nhiều như lông trâu. Trong nhà ngo ngoe rục rịch, ngoài kia kẻ địch không ngừng sinh sự khiêu khích, trên triều đình bởi vì vẫn giữ chủ hòa mà ầm ĩ đế không thể gỡ ra nổi, hoàng đế luôn chìm trong phiền muộn.
 
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần nữ thích đàn tranh.”
 
Nhan Hoan Hoan mặt không loạn tim không đập, đôi môi mỉm cười, ra dáng tuổi trẻ yêu thích đánh đàn tranh.

 
Trời mới biết nữ tiên sinh dạy cô đàn tranh suýt nghẹn mà phát bệnh, chơi đàn có thú vui gì chứ? Một khúc cao nhã, tiết tấu luôn không giữ được nhịp khiến người nghe khí dâng trong máu quay cuồng cả người, mặt mũi đỏ bừng.
 
Đừng nghĩ không đứng đắn, là tức giận đấy.
 
“Ồ?” Hoàng Thượng nhướng mày: “Không thích đọc [nữ tắc] sao?”
 
“Hồi Hoàng Thượng, đọc sách không xong nên thần nữ tấu nhạc.”
 
Đúng là gan lớn.
 
Trừ mấy tú nữ nhờ xuất thân nổi trội thì còn lại là nữ nhi của quan lại, ngày thường sống trong nhung lụa, trước mặt hoàng đế thành thật, làm sao ung dung nói chuyện như này được. Tuy không vi phạm phép tắc, nghe cũng rất thỏa đáng, nhưng nô tính ăn sâu trong xương cốt khiến cho các nàng trời sinh cũng không dám nghi ngờ lời của hoàng đế …… Chẳng sợ, chỉ là một câu cố ý chờ đợi phản bác thôi.
 
“Vậy thì đàn nghe một chút.”
 
Hoàng đế lên tiếng, chưa tới một phút, đàn tranh đã được đưa đến trước mặt nàng.
 
Bỗng chốc Nhan Hoan Hoan cảm thấy mình như đâm đầu vào chỗ chết.
 
Nàng rất bình tĩnh ổn định tư thế, nỗ lực nhớ lại sự học cả đời, không mong xuất sắc, chỉ mong thành công đàn xong một khúc không xảy ra lỗi gì lớn.
 
Ngay tại lúc nàng sắp ung dung hy sinh……
 
[ Mục tiêu nhân vật coi như thành công! Tùy cơ lấy là mưu kế: [cô gái tự mang bgm ] BGM tức là nhạc nền. 
 
Có thể tạo bầu không khí, đôi khi thậm chí có thể có tác dụng biến đồi bại thành thần kỳ, mà trong vài vai diễn trong phim, người vừa bước ra thì nhạc nền cũng thay đổi theo khiến cảm xúc của khán giả cũng thay đổi theo.
 

Nhan Hoan Hoan sửng sốt, ngay sau đó mười ngón bị lực vô hình kéo xuống cây đàn tranh.
 
Đàn tranh không được dùng liên tục căn bản không thể nào đàn tốt được, cả tháng trời luyện tập của nàng cũng chẳng qua theo ký ức của thân thể đời trước lưu lại, cùng với IQ người trưởng thành nhớ kỹ một khúc đàn mà thôi. Giờ tay vừa một gác nàng biết đã xảy ra chuyện, không phải khúc nhập môn mà nàng học. Tới khi mười ngón bay múa trên đàn tranh thì Nhan Hoan Hoan lòng như muốn chết.
 
‘Hệ thống, cậu đây đang làm gì vậy! Khúc này sao có thể đàn trước mặt hoàng đế được?’
 
Rất nhiều ý vị trong tiểu thuyết xuyên không khác như [Thủy Điệu Ca Đầu ], [Tiếu ngạo giang hồ], [Tiếu hồng trần ] vân vân, thời cổ đại cho dù là hư cấu hay là sự kiện lịch sử có thật cũng không phải loại dâm từ ướt át, là không hợp quy củ ở triều đại đương thời. Đừng nói có một vài còn phân làm tục nhạc, bản nhạc có thể diễn ở trong cung đình thì quy định càng nghiêm ngặt, chọn khúc nhạc sai còn có thể bị chém đầu.
 
Đa số người hiện đại đều rất thích nghe những ca khúc thịnh hành, cho dù từ ngữ thần kỳ bao nhiêu thì cũng đều thuộc về tục nhạc.
 
Đơn giản mà nói, đàn rồi chính là gây chuyện.
 
Ở trước mặt vua mà thế này, thật sự chán sống.
 
Nếu giống [Thủy Điệu Ca Đầu] thì không sao, cho dù là phiên bản của Vương Phỉ cũng có thể chấp nhận nhưng đàn khúc này thì có thú vui thế nào?
 
Cơn giận sục sôi liên tục không dứt như sóng to gió lớn, chiến ý dồi dào!
 
Làm người nghe xong liền muốn run chân, tiết tấu dễ nhớ rơi vào tai không quên
 
Cho dù tự cổ chí kim hay là ngược lại đều hạn hẹp như nhau, âm thanh dễ nghe không phân biệt thời đại, thậm chí không cần ca từ chỉ cần giai điệu cũng đã đủ rồi.
 
Nhưng, êm tai thì êm tai……
 
Huyệt thái dương Nhan Hoan Hoan như nhảy liên hồi.
 
Thật sự làm nữ minh tinh không thể trèo lên được hạng B???
 
Đàn tranh bản [Thiên bản anh]?????
 
‘Sao cậu không dứt khoát đàn luôn một khúc [Cực lạc tịnh thổ* ]? Vừa hay có thể gom được biểu cảm [nhảy múa vui vẻ ở chốn bồng lai cùng với thế lực đen tối.jpg], không biết chừng còn có thể kích hoạt kỹ năng khác. ’
 
*Gokuraku Joudo
 
[Ký chủ cứ yên tâm, Đại Tấn không kiểm soát nghiêm về mặt nhạc nghệ, không có phân tục nhạc nhã nhạc, chọn ca khúc không thể lâm vô họa sát thân.]
 
Hiệu quả bình tĩnh mạnh mẽ của [ không sợ hãi chút nào ] còn chưa tan biến, gặp người khác có lẽ mặt đã lộ vẻ kinh ngạc, nhưng Nhan Hoan Hoan là người thế nào chứ? Da mặt dày ngang tường thành, trong đám cháy nổ trước mắt vẫn có thể an ủi đồng nghiệp, tố chất tâm lý bẩm sinh vững vàng, sau khi được hệ thống sau này hỗ trợ, nàng cũng không hề cố chấp với ca khúc mà mình đàn nữa, mà là chuyển sang suy nghĩ làm sao tối đa hóa lợi ích của mưu kế này
 
Nàng hít sâu thu lại biểu cảm vì sững sờ mà thừ người ra ban nãy của mình ưỡn ngực ép bụng bày ra tư thế đắm chìm trong thế giới âm nhạc. Bề ngoài nàng vốn xinh đẹp, mắt phượng linh động cùng với chiến ý trào dâng, vẻ đẹp càng thêm một phần mỹ cảm tương phản.
 
Những người ngồi trên kia thời gian quý giá, một khúc năm phút, tú nữ biểu diễn tài nghệ phần lớn đều chỉ là tiểu kỹ lược diễn, đàn chưa đến một nửa thì hoàng đế đã kêu dừng. Ngay cả tôn nữ của Tả tướng cũng chỉ diễn nửa đầu, tú nữ này là thần thánh phương nào?
 
Nhưng hoàng đế không mở miệng kêu dừng còn nghe say mê, những người khác cũng biết điều không dám quấy rầy.
 
Cứ thế, nàng đàn xong một khúc hoàn chỉnh.
 
Lương phi thầm kinh ngạc, chẳng lẽ cô nương con trai nhà mình nhìn trúng lại muốn vào cung làm tỷ muội với mình?
 
Khúc nhạc kết thúc, hoàng đế vỗ tay cười: “Không tồi!”  Rồi ông ta lại hỏi: “Khúc này rất hay, ở đâu mà ra vậy? Vậy mà trẫm chưa từng nghe đến, hay là do ngươi tự phổ?”
 
Dù sao thần không biết quỷ không hay, nhận vơ vào thì được thêm một điểm. Nhưng Nhan Hoan Hoan nghĩ kỹ càng, trình độ đàn tranh của nàng rất có hạn, khoác lác ở Quang Minh điện thì sớm muộn gì cũng lộ nên khiêm tốn nói: “Hoàng Thượng quá khen, khúc nhạc này là lúc thần nữ tập nhạc nghệ trong phủ, trong lúc vô ý tìm được nhạc phổ, lúc ấy tuổi còn nhỏ, ham chơi nên sơ suất rơi xuống nước, may mà khúc đã khắc sâu trong lòng, thật sự xấu mặt.”
 
“Thì ra là vậy.”
 
Hoàng đế còn nghĩ, nếu như khúc này thật sự là tú nữ này phổ ra thì đúng là có vài phần tài hoa, xuất thân không cao không thấp, nạp làm hậu phi, mai này đàn khúc nhạc độc nhất này cho mình nghe mua vui cũng không tệ. Nhưng Nhan Hoan Hoan khiêm tốn thế này, ông ta lại có ý khác: “Rất thú vị, ban châu đi.”
 
Ban châu là bình thường, nhưng một câu rất thú vị của hoàng đế lại làm tất cả người đang ngồi phải liếc nhìn Nhan Hoan Hoan một cái.

 
Nhan Hoan Hoan cúi đầu hành lễ, quỳ tạ người trên cao.
 
Tạ ơn họ đã an bài cuộc đời mình, tạ ơn họ tặng mình cho một nam nhân thân phận tôn quý.
 
Nghe vậy, Lương phi thở phào, ban châu thì tốt rồi.
 
Còn Từ Vân Ngọc bị gác thẻ bài, móng tay ghim sâu trong lòng bàn tay, cúi đầu cực thấp, người khác không nhìn rõ vẻ mặt của nàng ta, mà cũng chẳng sao bởi căn bản không ai thèm để ý đến cảm giác của một tú nữ rớt tuyển.
 
Nhóm tú nữ dự tuyển xong, đám người Nhan Hoan Hoan rời khỏi Quang Minh điện có thái giám cười đón dẫn đường, chuẩn bị một xe ngựa nhỏ đưa về trong phủ.
 
Đêm qua Từ Vân Ngọc còn thân mật kéo tay nàng gọi Hoan Hoan nhưng giờ đây từ đầu tới cuối xụ mặt không nói giống như mất mát đến mức không phục hồi tinh thần lại được. Dù vậy cũng không dám rơi nước mắt ngay lập tức, ngược lại thì Nhan Hoan Hoan cảm thấy có khổ sở gì đâu, tự chủ hôn phối có thể không chọn được thành viên có địa vị cao trong tôn thất, nhưng nam nhi tốt ở đâu mà không có? Tự chủ hôn phối càng có thể chọn lựa kỹ càng hơn hôn phu cho hợp ý. Lý thị còn ước nàng rớt tuyển kia.
 
Ngồi trên xe ngựa, Nhan Hoan Hoan nhắm mắt nghỉ ngơi, hiệu quả bình tĩnh mạnh mẽ kia đã biến mất, nàng cũng không còn lo sợ bao nhiêu. Thậm chí còn có tâm tình kiểm điểm hậu thi cùng hệ thống.
 
‘Mẹ nó đây là tính kế sao? Sao tôi cảm giác như mình tự chui vào trong kế luôn rồi. ’
 
[Ký chủ, tính kế vốn dĩ là nguy hiểm, huống chi quá trình chỉ thấy sợ chứ không nguy hiểm, còn lọt vào mắt hoàng đế, thật sự chúc mừng ký chủ. ]
 
Bốn bề vắng lặng, Nhan Hoan Hoan làm bộ khinh thường bản thân mình.
 
Phía bên kia, Đông Hoa cung.
 
Đế Hậu gặp nhau, vẫn một thân triều phục, hai người như hai bức điêu khắc biết động, sắc vàng lưu chuyển, khoảnh khắc di chuyển mới khiến người khác thốt lên ra là hai người sống. Hoàng đế cầm danh sách trong tay ghi lại xuất thân và dòng tộc của các tú nữ trong cuộc điện tuyển hôm nay, ông ta trầm ngâm: “Phân vị những ai được ban hoa thì Hoàng Hậu sắp xếp, nhưng còn ba đứa con, trẫm thật đau đầu.”
 
“Hoàng Thượng?”
 
“Lúc trước Lương phi có từng nhắc với trẫm là rất vừa ý Nhan thị nên muốn hứa hôn cho Triệu Trạm,” hoàng đế hơi mỉm cười: “Thật trùng hợp là trẫm cũng cảm thấy Nhan thị rất thú vị, hẳn là càng thích hợp Uyên Nhi hơn. Lương phi hiếm khi năn nỉ trẫm thì trẫm cũng không muốn làm nàng ấy thất vọng.”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.