Gió Xuân Cõi Lòng Người

Chương 34: Chương 34





Hoàng cung chính là nơi ăn tươi nuốt sống người.
Trong suốt chiều dài lịch sử có vị hoàng thượng nào không vì được ngồi trên long ỷ, mà không tấm qua máu người đâu chứ.
Đông Phong Hành cũng không ngoại lệ, vì vậy ngay khi bước vào tẩm cung của Triệu Tích Chi, chàng đã phát hiện ngay không khí ở đây không ổn.
Xung quanh tẩm cung lan toả ra một mùi hương huế ngọt ngấy xộc thẳng vào mũi, còn có chút tanh tưởi như mùi sát chết.
Cảm giác ngột ngạt này, khiến cho người khác bức bối khó chịu.
Triệu Tích Chi sau khi tắm xong, chỉ khoác hờ lên người một bộ trung y mỏng bằng sa dệt, khi nàng ấy di chuyển vạt váy sẽ theo từng bước đi uyển chuyển của nàng ấy mà nhẹ nhàng tung bay.
Dưới ánh đèn trong phòng, lớp y phục mỏng đỏ tươi ấy như trở nên trong suốt, người ngoài nhìn vào có thể xuyên qua thấy vòng eo lả lướt và làn da trắng mịn ửng hồng như ẩn như hiện bên dưới.
Triệu Tích Chi đi lại gần Đông Phong Hàng, ngồi nhích người lại sát một chút, những ngón tay thon dài không biết là vô tình hay cố rơi trên đùi chàng, giọng nói mang ý quyến rũ không chút che giấu yêu kiều kêu chàng một tiếng: "Hoàng thượng, trời tối rồi, chúng ta đi nghỉ thôi." Vừa nói xong nàng ấy đỏ mặt cúi đầu nhìn xuống tay mình trên chân chàng, khẽ vẽ một vòng tròn, như đang trêu chọc.

Sau nhiều lần làm chuyện hoan ái với tên nam nhân kia, nàng ấy học được không ít thuật câu dẫn nam nhân, thừa biết cử chỉ thế nào là trêu chọc nam nhân nhất, bộ dáng thế nào quyến rũ nam nhân nhất.
Nàng ấy không tin, Đông Phong Hành có thể chịu được sự trêu chọc này, chưa nói tới trong không khí ở đây có tác dụng kích thích bản năng muốn hoan ái của nam nhân, còn có ly rượu mà chàng vừa uống cũng có tẩm qua chút xuân dược, tuy không nhiều như kết hợp nhiều thứ lại với nhau, không có nam nhân nào có thể chịu nổi.
Đông Phong Hành chỉ cảm thấy cả người nóng lên, chàng ngước mắt nhìn Triệu Tích Chi chằm chằm, sau đó ánh mắt rơi xuống bàn tay đang trên chân mình, trong lòng càng thêm phần xác thực, nàng ấy đã hướng chàng dùng thứ không sạch sẽ gì đó.
Nhưng, để làm gì nhỉ? Theo lý thì đêm nay chàng thế nào cũng sẽ ở đây cùng nàng ấy dây dưa thôi, không nhất thiết phải dệt hoa trên gấm (*).
Nàng ấy không biết là bản thân làm nhiều chuyện như vậy, sẽ khiến chàng nghi ngờ hay sao?
(*) Dệt hoa trên gấm: Một câu thành ngữ, ý chỉ việc tô điểm thêm cho cái đẹp, nghĩa bóng ám chỉ hành động thừa thãi,, không cần thiết.
Chàng nghĩ chắc lý do chỉ có thể là một mà thôi, chính là nàng ấy đang che giấu gì đó không muốn cho chàng phát hiện ra, lợi dụng lúc chàng tình mê y loạn không tỉnh táo, mà qua mặt chàng, ví dụ như, nàng ấy đã không còn trinh tiết chẳng hạn...
Khá giỏi cho hoàng hậu của ta! Chỉ mới 16 tuổi, mà tâm kế cũng không nhỏ chút nào!
Đông Phong Hành cười lạnh trong lòng, siết lấy chung rượu trong tay, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ mỉm cười nhẹ: "Uống thêm một ly nữa đi, ta thấy vẫn còn khá sớm!" Chàng không tin một mình nàng ấy có thể bày ra được nhiều thứ như vậy, chàng thật muốn xem, cuối cùng là kẻ nào gan to hơn trời đứng sau bày kế, hắn ta muốn gì từ trên người chàng.

Triệu Tích Chi nghe chàng nói thì cau mày không hài lòng lắm, nhưng không thể làm gì khác chỉ có thể gật đầu uống thêm một chung rượu, cùng chàng nói vài chuyện nhỏ nhặt trong hậu cung.
Một chung lại tới một chung, mắt thấy sắp đến giờ Hợi (*) Triệu Tích Chi đã không thể giữ bình tĩnh được nữa, nàng ấy bạo dạn lấy tay đè lên chung rượu trên tay Đông Phong Hành, ngón tay mềm mại như không xương cọ nhẹ vào tay chàng, nũng nịu nói: "Hoàng thượng, trời đã không sớm nữa rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi có được hay không? Thần thiếp thật sự uống không được nữa rồi!"
(*) Giờ Hợi: 21h00 - 23h00
Đông Phong Hành thấy nàng ấy không yên cũng biết kế hoạch của nàng ấy đã sắp tới lúc, phối hợp buông chung rượu ra, nắm lấy tay nàng ấy, cười cưng chiều: "Được, chúng ta vào nghỉ thôi!"
Triệu Tích Chi mắt thấy kế hoạch sắp thành công, cười càng thêm rạng rỡ, theo tay Đông Phong Hành nắm đi vào giường trong.
Nhưng, nàng ấy vừa cúi người thay giày lên giường, thì bỗng nhiên thấy phía sau cổ đau nhói, tiếng hét vừa thoát khỏi miệng đã bị một lòng bàn tay ở phía sau bịt kín không cho phát ra tiếng, sau đó trước mắt tối sầm, cả người mềm nhũn ngã xuống ngất xỉu, không còn biết gì.
Đông Phong Hành buông miệng Triệu Tích Chi ra, thoáng nhìn ra ngoài cửa, sau đó cúi người ôm nàng ấy để lên giường.
Tiếp đến chàng đi ra ngoài thổi tắt mấy ngọn nến, chỉ để lại một ngọn duy nhất thấp sáng trong phòng, rồi mới chầm chậm đi lên giường nằm lên phần giường còn lại bên cạnh Triệu Tích Chi, nhắm mắt lại, tay bên dưới chăn nắm cán trường kiếm thật chặt.
Y như Đông Phong Hành nghĩ, một lúc sau bên ngoài có bóng người bay xẹt qua xông vào trong, lúc thấy mũi kiếm của hắn ta bay tới chàng giơ kiếm ra đỡ lấy, nhanh như chớp tung chăn bật người đứng dậy chém liên tiếp mấy đường kiếm, muốn đánh bật kiếm của hắn ta.
Nhưng, có lẽ chàng đã đánh giá thực lực của hắn ta khá thấp, sau lần đâm không trúng đó, hắn ta cũng rất nhanh xoay mũi kiếm chém tiếp một đường.
Đông Phong Hành chỉ cảm thấy kiếm trong tay mình theo lực chém vào run lên, chàng cũng theo lực của nhát kiếm mà bị đẩy lùi lại phía sau, trên ngực hơi nhói đau.
Liệt Dạ trong bóng tối nhếch khoé môi cười lạnh, dùng giọng oan độc nói: "Thông minh lắm, nhưng ngươi nghĩ một người phàm như ngươi có thể đánh lại ta sao?"
Liệt Dạ xoay kiếm trong tay, ma lực theo tay hắn truyền vào kiếm bóc lên từng luồng ma khí cuồn cuộn bao trùm cả phòng, từng đường kiếm không ngừng đánh đều là những chiêu thức đoạt mạng.
Đông Phong Hành cảm thấy xung quanh càng lúc càng lạnh ngắt, nhưng trong người lại dâng lên từng cơn nóng bức khó chịu, mắt thấy mũi kiếm của người kia bay tới, liền động cổ tay đánh trả.
Liệt Dạ cười càng thêm cuồng loạn: "Ngươi yên tâm, sau khi giết chết ngươi, ta sẽ biến thành bộ dạng của ngươi, chăm sóc phi tử và dân chúng của ngươi thật tự tế."
Đông Phong Hành mím môi, trong lúc chống đỡ một nhát kiếm chém đến, thì trên lưng có cảm giác một bàn tay lạnh lẽo đang đánh tới, nó xuyên qua lớp y phục của chàng, móng tay sắc nhọn không giống như của con người cấm vào muốn đâm vào da thịt chàng.
Nhưng, móng tay chỉ xé rách lớp y phục mà thôi, Triệu Tích Chi vừa muốn đâm sâu ngón tay vào lưng Đông Phong Hành, để móc tim chàng ra, thì cảm thấy dưới móng tay như có tấm chắn vô cùng cứng, móng tay nàng ấy vừa chạm vào tấm chắn thì liền kêu "rắc" một tiếng gãy vụn.
Toàn thân Đông Phong Hành phát ra một loại kim quang đỏ rực, đẩy bay Triệu Tích Chi ra.
Triệu Tích Chi bị kim quang đẩy ngã văng ra sau, trong ngực truyền đến một cảm giác đau đớn, khiến cho nàng ấy không nhịn được mà quay đầu phun ra một ngụm máu.
Trên người Liệt Dạ trong lúc giao chiến bị Đông Phong Hành chém bị thương không ít, mắt lại thấy Triệu Tích Chi ôm ngực nôn ra máu ở kia thì hơi cau mày: "Thật là không đơn giản, một người phàm như ngươi vậy mà được thần bảo vệ đấy.
Nhưng, cũng chỉ là một người phàm mà thôi, một cái búng tay của ta cũng có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của ngươi!"
"Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã!" Đông Phong Hành tuy không bị thương nặng như Liệt Dạ, nhưng sau mấy lần trực diện giao chiến và chống đỡ cũng đã thấm mệt, cộng thêm ngọn lửa cháy rực trong lòng, khiến chàng không ngừng đổ mồ hôi, đầu óc cũng có chút mơ màng, nhưng từ đầu đến cuối âm thanh nói ra vẫn lạnh lẽo không chút phập phồng.
Liệt Dạ nhếch mép cười khinh thường: "Ngươi nghĩ mình có thể đánh trả bọn ta tới bao lâu, cũng đừng nghĩ thoát ra ngoài hay người bên ngoài sẽ xông vào giúp ngươi.
Ta không ngại nói cho ngươi biết, xung quanh tẩm cung này ta đã tạo một bức tường ngăn cách với thế giới bên ngoài, dù có là Thượng thần cũng không phá qua được!"

Đông Phong Hành nhìn Liệt Dạ chằm chằm không nói, cắn răng nắm chặt trường kiếm trên tay.
Cho dù hắn ta không phải người hay có pháp lực thì sao chứ, cũng bị kiếm của chàng chém bị thương đấy thôi, hắn ta không thử nhìn lại xem mình bị chàng chém thành ra thế nào, mà còn đứng đó nói mấy lời kêu ngạo như vậy.
Đúng lúc này bỗng nhiên bên tai chợt truyền đến một tiếng cười khẽ, chỉ thấy kim quang màu xanh nhạt loé lên trước mắt mọi người trong phòng, một thân ảnh bạch y phe phẩy quạt giấy trong tay đi vào, cười như không cười nhìn Liệt Dạ, chậm rãi hỏi: "Vậy sao?"
*Tiểu kịch trường:
Tử Kính: Nghe nói ở đây có người ăn hiếp tướng công của ta?
Đông Phong Hành: Đúng vậy nương tử, bọn hắn đánh hội đồng một mình ta.
Liệt- cả người vết thương- Dạ:...
Triệu- đang ôm miệng chảy máu- Tích Chi:...
Ngài nhìn tình trạng hiện tại của bọn ta xem có giống như đang "ăn hiếp" được hắn sao?
Đông Phong Hành: Có!
Tử Kính: Chàng ấy nói có thì chính là có, các ngươi không có quyền phản đối!
Tiết Sư thần quân: Ngài đừng sủng ngài ấy mãi như vậy có được không? Sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện đấy!
Tác giả: Ta cho phép! Ha ha ha ha ha!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.