Gió Xuân Cõi Lòng Người

Chương 17: Chương 16





Mặc trời lên cao ba sào, Tử Kính bởi vì đau đầu mà thức dậy.
Nàng nằm trên giường, nhìn lên trên là lụa trắng thước tha, nhìn xuống dưới là trung y màu trắng, bên cạnh gối là một chiếc quạt giấy đặt nghiêng.
Tử Kính nhắm mắt lại, cảm giác đầu nặng như đeo chì, đau như búa bổ, tâm trí mờ mịt, chưa thể tỉnh táo, cũng không nhớ nỗi tối qua làm thế nào mình về được tới biệt viện, làm sao thay đồ lên giường được.
Tử Kính chống người ngồi dậy, ngồi ngây người một lúc lâu trên giường, mới đứng dậy thay y phục.
Lúc nàng đẩy cửa biệt viện ra thì sững người nhìn bên mấy cây hoa mai không biết từ bao giờ có để một chiếc xích đu được làm bằng gỗ.
Không cần nghĩ cũng biết chủ nhân của nó là ai, trong hoàng cung ngoại trừ Đông Phong Hành ra thì còn ai dám lám mấy loại chuyện này nữa chứ!
Tử Kính nhắm mắt lại, siết chặt cây quạt giấy trong tay, phải mau chóng làm xong việc thôi.
[! ]
Chỗ phong ấn thứ hai Tử Kính và Đông Phong Hành đi là hồ nước ngay cạnh Ngự Hoa Viên, hồ nước này nói lớn không lớn nhưng từ bên trên nhìn xuống thì có vẻ rất sâu, mặt hồ không chút gợn sóng, yên lặng, xung quanh có một cây cổ thụ lớn không biết là cây gì vươn tán cây ra che mất một nửa một hồ trời.
Người ngoài nhìn vào cùng lắm chỉ thấy hồ nước sâu khá thanh tỉnh, nhưng Tiết Sư thần quân nhìn mặt nước đen đang bóc lên từng luồng chướng khí trước mắt thì nhíu mày.
Tiết Sư thần quân nhẹ lắc đầu, cảm thán: "Ta không ngờ lại tệ tới mức này.

"
Tử Kính gật đầu, năm ấy khi phong ấn tất cả ma vật vào Thiên Dư Cảnh để phòng ngừa ác niệm của bọn chúng thoát ra ngoài nàng đã dùng một phách của mình hoà vào trận pháp, đáng ra với khả năng thanh tẩy đó không thể nào chỉ trong vòng thời gian ngắn như vậy đã không còn tác dụng nữa.
Nghe hai người nói, Đông Phong Hành nhìn mặt hồ có chút mơ hồ, nói thật là chỉ trừ việc nhìn nó sâu hơn những cái hồ khác thì chàng không thấy nó có gì khác lạ cả, nếu có thì chắc là nước ở đây quanh năm đều lạnh như băng mà thôi.
Tử Kính nhìn qua Đông Phong Hành nhàn nhạt hỏi: "Hoàng thượng biết bơi chứ?"
Đông Phong Hành gật đầu.
Sau khi xác định tình trạng xong, Tử Kính nhìn Tiết Sư thần quân gật đầu.
Tiết Sư thần quân nhắm mắt khẽ động hai tay chấp vào nhau đọc mấy câu pháp chú.
Lập tức đem cả ba xuống dưới mặt hồ.
Kỳ thật nếu Đông Phong Hành không biết bơi cũng không sao, Tử Kính hỏi chỉ để xác nhận khi xuống nước chàng không bị hoạn sợ mà thôi, vì xung quanh ba người đã được vẽ kết giới đem cả ba từ từ đi xuống tận sâu dưới đáy hồ, sẽ không bị ngợp cũng không cần bơi.
Đông Phong Hành lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác xung quanh thay đổi ngay trước mắt chàng, nhưng lần này không giống lần trước, so với chướng khí ở trong khu rừng chết hôm trước, chỗ này càng thêm âm u quái dị khiến người khác ngạt thở.
Tiết Sư thần quân và Tử Kính sắc mắt cũng không tốt chút nào.
Đợi tới khi xuống tận đáy hồ, Tử Kính ngừng trước một tấm bia đá có khắc các ký tự kỳ quái khẽ chạm vào nó, tấm bia đá khẽ run lên từng sợi chỉ đen từ đó chui ra bao bọc lấy tay Tử Kính như muốn kéo nàng vào.
Tử Kính cũng không hoảng khẽ quát: "Xuất!" Lập tức từ trong tay nàng xuất hiện vô số kim quanh màu xanh nhạt thoát ra ngoài, những sợi chỉ đen gặp kim quang nhưng thấy thiên địch rút lại vào trong bia đá, bia đá càng kịch liệt run lên.
Tử Kính mím môi, tiếp theo quát: "Nhập định.
" Nước bốn phía lúc này cuồn cuộn rung chuyển, bao lấy ba người.
Đợi tới khi Tử Kính thu tay lại, dòng nước cũng từ từ dịu đi, lộ ra màu sắc xanh như ngọc vốn có của nó.
Tiết Sư thần quân ở bên cạnh hộ pháp cho nàng cũng ngừng lại, nhưng từ đầu đến cuối sắc mặt của hai người vẫn âm trầm, đây chỉ mới là cái thứ hai mà đã tệ thế này rồi không biết hai cái còn lại đang nằm sâu trong Thiên Dư Cảnh còn tệ đến thế nào.
Đợi sau khi cả ba lên bờ, Tiết Sư thần quân mới nói: "Vừa nãy ta không cảm nhận được thần lực của mình.

"
Tử Kính cũng nhìn mặt hồ tinh khiết đang phẳng lặng trước mặt: "Ta cũng không cảm nhận được một phách của mình.
"
Theo lý không thể xảy ra chuyện này, trừ khi đã có kẻ động tay động chân vào Thiên Dư Cảnh, khiến nó bị thay đổi.
Còn Đông Phong Hành thì nhìn Tử Kính nghĩ xem đến cuối cùng ngài kéo chàng theo để làm gì, từ ngữ khí và cách hành sự sau hai lần phong ấn, chàng phát hiện ra, ngài vốn rất quen thuộc địa hình ở đó, đem theo chàng vốn là không có tác dụng gì hết.
Sắc trời lúc này đã dần tàn, mặt trời lặn về phía tây sau dãy núi.
Áng mây được nhuộm thành màu hồng cam, từng đám mây giăng khắp nơi như trong mộng ảo.
Tiết Sư thần quân nhìn qua vườn Ngự Hoa Viên muôn hoa đua nở bên cạnh, không khỏi cảm thán, là người phàm số mệnh thật tốt, có thể hưởng thụ nhiều thứ như vậy.
Tử Kính nhìn vẻ mặt này của hắn thừa biết hắn đang nghĩ gì, khinh bỉ nói: "Ngươi tốt nhất là quên đi chuyện muốn xin Thiên đế xuống trần gian làm người phàm đi, người ta số tốt làm hoàng thượng còn người cẩn thận đầu thai vào chuồng heo chờ ngày nuôi béo vào lò mổ.
"
Tiết Sư thần quân: "! " Ngài cũng không thể chà đạp ước muốn chỉ vừa ở trong trứng nước của ta như vậy.
Đông Phong Hành nghe Tử Kính nói cũng khẽ cười, nói qua chuyện khác: "Sắp tới giờ dùng bữa tối rồi, hai vị tiên nhân mời đến tẩm cung dùng bữa cùng ta.
"
"Không cần!" Tử Kính và Tiết Sư thần quân đồng loạt trả lời, nhưng lý do thì hoàn toàn khác nhau, Tử Kính vốn đã tu luyện tới cảnh giới không cần ăn uống như người phàm nữa, có ăn tối hay không cũng là vậy.

Còn Tiết Sư thần quân thì đang muốn ra khỏi cung, đi tìm thú vui cho mình.
Đông Phong Hành nghe hai người đồng thanh như vậy thì có hơi ngỡ ngàng, nhưng nghĩ lại, hình như thần tiên đúng là không cần ăn thật.
Đợi khi Tiết Sư thần quân đi mất thì chỗ này chỉ còn Tử Kính và Đông Phong Hành.
Hai người đi dọc theo con đường Ngự Hoa Viên để đi ra ngoài, lối đi ở đây khá nhỏ hai bên đường dày đặc hoa cỏ mọc xen kẽ chen chúc lẫn nhau, vì vậy để không chen lấn mấy đoá hoa thêm nữa nên Tử Kính đi trước Đông Phong Hành đi sau.
Đông Phong Hành nhìn bóng lưng bạch y trước mắt, nghĩ, hình như Thượng tiên rất thích mặc bạch y, từ lúc gặp tới dù là bất cứ hoàn cảnh nào chàng đều thấy ngài chỉ mặc một kiện bạch y, và từ trong ánh mắt của ngài chàng có thể cảm nhận được sự cô độc tĩnh mịch ẩn chứa trong đó, ngài giống như một bông hoa lẻ loi bất lực giữa vách núi tuyết.
"Thượng thần dùng bữa cùng ta có được không!" Lần thứ hai mở lời mời Tử Kính dùng bữa, ngữ khí của Đông Phong Hành đã không còn sự uy ép như lần trước, mà trong đó có chứa chút thỉnh cầu.
Tử Kính quay đầu nhìn chàng, sau đó cúi đầu thở dài, giọng nói có chút bất lực: "Được.
"
Thật không thể từ chối được thỉnh cầu của chàng mà.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.