Giáo Chủ Luôn Muốn Truy Ta

Chương 10: Phù Thương




Editor: HD
Ta ngồi ở chỗ này uống rượu, đã vơi hơn phân nửa. Tối nay, gió thật lạnh, thổi bay áo choàng ta đang khoác trên người, phát ra tiếng vù vù nghe thật thê lương.
Ta giơ bình rượu trong tay lên, đổ vào một chén đầy, nhẹ nhàng uống một hớp. Rượu này chính là chiêu bài của quán, mọi người hay lui tới quán đều biết tên của nó, gọi là – Phù Thương.
Nhưng mà, có một điểm người ta không thích rượu này, nó quá cay, mỗi khi uống rượu, tất cả mọi người chỉ đưa ra hai chữ để đánh giá – khó uống.
Nhưng cũng không thể đánh giá như vậy, ta cảm thấy nó là rượu đáng uống nhất trên đời, bởi vì, nó hiểu lòng người.
Uống nó xong, trên đời này chúng ta đều phải nếm đủ hỉ nộ ái ố khoái cảm. Mà những thứ này, hiện tại, ta luôn thiếu. Từ khi mẹ ta bỏ ta lại một mình ở trên đời, cuộc sống của ta không còn hỉ nộ ái ố, chỉ có vô cảm. Sống một cách vô cảm, giết người một cách vô cảm.
Đúng vậy, giết người. Có lẽ ngươi sẽ không nghĩ tới, ta là một sát thủ, ban ngày ẩn núp, ban đêm đi giết người.
Ta không biết thanh kiếm trên tay ta đã dính máu của biết bao nhiêu người. Nhưng đêm nay, có lẽ là lần cuối cùng nó nhuốm máu người.
Bởi vì tối nay, ta với cao thủ đệ nhất thiên hạ, quyết một trận tử chiến.
Từ lúc ta nhận được nhiệm vụ này, ta đã hiểu, tổ chức không còn ý định giữ lại ta, bọn họ muốn lấy mạng ta.
Ta không có quyền phản kháng, chỉ có thể tiếp tục kiên trì, sau đó, hạ chiến thư với hắn.
Thật buồn cười, rõ ràng là một sát thủ giết người, lại hạ chiến thư, coi như là thông báo cho người ta biết, ta muốn giết hắn.
Có điều, muốn cười thì cứ cười đi, dù sao khi cái cổ này rơi xuống đất vàng, cũng cần một tiếng cười trào phúng.
Thật ra suy nghĩ của ta cũng rất đơn giản, nếu ta may mắn thắng được hắn, lấy được mạng của hắn, một nhân vật như vậy, chết cũng có máu mặt. Còn nếu như ta chết, cũng coi như quang minh chính đại, không cần bó tay bó chân ngồi ở đây chịu chết mà không một ai biết.
Tối nay gió thật lớn, thổi vào mặt ta, mơ hồ kết thành một lớp băng mỏng, chạm vào rét đến thấu xương. Màn đêm hiu quạnh, gió nhẹ bắt đầu thổi, thổi bay tấm màn che, ta cảm thấy có một bóng dáng cao lớn ở sau lưng ta đang đi tới.
Nhiều năm làm sát thủ, đã sớm có thói quen, chính là thời khắc này, nghe thấy mùi vị của người tới, là mục tiêu nhiệm vụ của ta – Đỗ Ngọc.
Cho tới tận bây giờ, chưa một ai có thể dùng từ nào để hình dung Đỗ Ngọc, bởi vì người này quá mức thần bí, lánh đời không lộ diện, chỉ có những nguồi thân cận mới biết được dung mạo thật của hắn, nghe nói đôi khi hắn nhiệt tình như lửa, khi thì lạnh lùng như băng tuyết, thậm chí ngươi không thể phân biệt, đâu mới chính là hắn.
“Rút kiếm đi.” Ta đứng dậy, chậm rãi rút bội kiếm của mình ra – Đoạn Ly. Đoạn Ly, vừa nghe qua tên này liền biết là điềm xấu, nhưng đối với ta mà nói, nó hết sức dễ nghe.
“Kiếm này gọi là Đoạn Ly, dài một tấc bảy thước.” Thủy quang tung tóe, kiếm ảnh như quang, ta nhìn thấy rất rõ ràng, khuôn mặt tang thương của chính mình phản chiếu trên Đoạn Ly --- ta còn trẻ, đối với ngươi có lẽ đã già, vì công việc trong tổ chức đã lấy đi tuổi trẻ của ta.
Ta không có quay đầu, ta thậm chí không biết Đỗ Ngọc có hình dáng gì, ta cũng không hiếu kì, dù gì tí nữa thanh kiếm này cũng sẽ đâm vào cổ họng Đỗ Ngọc.
“Vì sao kiếm này lại tên là Đoạn Ly?” Trong trẻo như ngọc, mát lạnh như suối, đó chính là từ ngữ ta có thể diễn tả sau khi nghe giọng nói hắn.
Ta cười lạnh nói: “Đầu lâu đứt, rời khỏi người, ý của đoạn ly.”
“Ta còn tưởng rằng, cái gọi là Đoạn Ly, chỉ là một nữ tử khờ khạo hận kẻ phụ lòng người, đoạn tình tuyệt ái, rời khỏi kẻ phụ lòng mình.”
Ta sửng sốt rất lâu, nở nụ cười, ta nói: “Ở trong thế giới sát thủ, không có tình cảm nam nữ.”
“Vậy ngươi có từng nghĩ muốn nếm thử mùi vị tình yêu không?” Hắn hỏi như thế.
Ta quay đầu nhìn hắn: “Không muốn!”
Quay người một kiếm, ta dồn hết sức lực để đâm hắn, đây là thời cơ ta chờ đợi rất lâu, một kiếm này đã xuất, liền nhìn thấy kết quả, thành hay bại, đều nằm ở đây.
Đáng tiếc, ta đã xem nhẹ Đỗ Ngọc quá mức. Tại thời điểm ta xoay người, ta kinh ngạc nhìn, hắn chỉ dùng hai ngón tay thon dài để chế trụ lưỡi kiếm của ta, khiến ta khó lòng đâm lên trước một tấc.
Ta bị đánh bại, thua triệt để, nhưng mà ta vô cùng vui mừng, bởi vì ta nhìn thấy dung mạo thật của Đỗ Ngọc.
Chả trách trong cuộc sống có người thường nói, có thể nhìn thấy mặt Đỗ Ngọc, chết cũng không uổng công.
Đỗ Ngọc tuấn tú như thần, cả người một bộ quần áo trắng thanh thoát như tiên, giống như Thiên Quân hạ phàm, chân đạp mây mà đến.
Trái tim ta lạnh lẽo nửa đời người, cũng không thể không khen ngợi một tiếng, cuộc đời này có thể gặp mặt hắn, thật sự không uổng phí.
“Leng keng.” Đó là tiếng vang của thanh kiếm, ta trơ mắt nhìn, hắn dùng hai ngón tay, kẹp thanh kiếm nhuốm máu người của ta đứt thành hai đoạn.
“Kiếm này mang ta điềm xấu, không nên dùng nữa.”
Ta bỏ qua thanh kiếm kia, cười nói: “Nếu ta bị đánh bại, cũng không nghĩ sẽ dùng tới nó nữa.”
Hắn yên lặng nhìn ta, sau đó làm một hành động khiến ta kinh ngạc không thôi --- khom lưng nhặt đoạn kiếm đã gãy lên, kéo tay ta qua, đặt nó vào tay của ta.
“Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. Kiếm của nàng vẫn còn ở đây.”
Hắn nói quá thâm ảo, ta nghe không hiểu, nhưng ta có cảm giác, bàn tay hắn rất lạnh.
Nằm ngoài dự liệu, hắn không có giết ta.
Ta cười lạnh thu hồi kiếm, nhìn hắn: “Ngươi không giết ta, ngày sau ta cũng sẽ giết ngươi.”
Hắn mỉm cười lắc đầu: “Chỉ sợ cả đời này nàng cũng không giết được ta.”
Ta khó hiểu hỏi hắn: “Vì sao?”
Hắn cười ôm ta vào trong lòng: “Bởi vì ta muốn lấy nàng.”
Ta không dám tin, hỏi hắn vì cái gì.
Hắn nói: “Bởi vì người mua mệnh nàng là ta, mua rồi thì người chính là của ta. Ta đã giao dịch với tổ chức, hiện giờ nàng là của ta.”
Cơ thể ta run rẩy: “Vì sao ngươi lại làm vậy?”
Hắn vuốt ve mặt ta, cười cực kì dịu dàng: “Bởi vì ta đã nhìn thấy vẻ mặt bi thương, tuyệt vọng khi nàng uống rượu, sau đó ta yêu nàng, ta muốn giúp nàng, cứu nàng, nàng a, ngoan ngoãn đi theo ta đi?”
Chân ở trên mặt đất, kiếm ở trong bàn tay, ta có thể lựa chọn chạy trốn, cũng có thể chọn đâm hắn một kiếm.
Nhưng ta mệt mỏi, ta cũng muốn một cái ôm, một người che chở cho bản thân mình.
Ta buông kiếm xuống, im lặng tiếp nhận cái ôm của hắn.
Phù Thương, Phù Thương, tối nay lại không hề thương.
Rượu Phù Thương, cũng không đắng không cay.
Ta tên là Phù Thương, từ hôm nay trở đi, ta cũng không còn là phù thương.
Hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.