Giang Sơn Mĩ Sắc

Chương 615: Phong Thanh Đại Kết Cuộc






Bảy năm sau!
Thời gian cực nhanh, tuế nguyệt qua lại, thái bình bảy năm!
Đại Lương quốc lập quốc bảy năm, chẳng những nhất thống thiên hạ.
hon nữa bình định Đột Quyết, chinh phục Liêu Đông.
Tiêu Bố Y ngồi ờ trong nội cung, đang nhìn một con dê.
nhìn đến ngần người.
Rất nhiều cung nữ cung nhân cũng không biết trong nội cung vì sao phải nuôi một con dê, nhưng bọn hắn không dám hòi.
Thánh Thượng không chi nói nuôi một con dê.
cho dù nuôi một lão hổ ờ trong cung điện, bọn họ cũng không có quản được.
Nhưng mà bọn họ cũng biết, Thánh Thượng tuyệt sẽ không nuôi trong điện một lão hổ, bọn họ chưa bao giờ thấy qua Thánh Thượng hiền lành như vậy.
Tiêu Bố Y sau khi lẽn làm hoàng đế.
trong bày năm rộng đường ngôn luận, vẫn khiêm tốn như trước, cho tới hiện tại tứ hải triều bái, quốc thái dân an.
Trong nước giàu mạnh, thương thực, phép lệnh hành, quân từ vui mừng sinh sống, tiểu nhân an cư lạc nghiệp, mạnh không hiệp yếu, đông không đánh ít, người người yên vui, triều dã vui vẻ!
Thái bình bảy năm thịrih thể, sớm đã không thua gì Tùy Văn đế năm đó!
Trung Nguyên khôi phục, vượt qua tường tượng rất nhiều người.
Sau náo động lâu như vậy, dân chúng hướng về an bình, sau khi thiẻn hạ định, bộc phát ra khó có thể tin.
Đông Đô ờ trong thiên hạ, càng bộc phát sinh cơ.
phi thường thịnh vượng.
Tiêu Bố Y hôm nay sau khi xừ lý xong chính sự.
Lại quay về nội cung, nhìn chằm chằm vào một con dê nừa năm trước đã nuôi.
Bách quan cũng biết chuyện này.
nhung khỏng biết Tiêu Bố Y rốt cuộc có tật xấu gi, cũng không có theo nạp ngôn.
Dù sao Thánh Thượng nuôi dê so với Thánh Thượng đối với triều chính chăn dê vẫn tốt hơn nhiều.
Bùi Bội, Mông Trần Tuyết dắt tay mà đến, thấy Tiêu Bố Y đang ngần người thi liếc mắt nhìn nhau.
Bùi Bội nói: “Từ khi người nào đó đánh một khúc đàn, ở ba ngày.
Sau khi lại trờ về Hoa Son, phu quân chúng ta cũng rầu rĩ không vui”.
“Hắn năm đó đáp ứng người ta, cùng người ta thả ngựa chăn dê.
Cho tới hiện tại lông dê cũng nhìn không tới, chi có thể nuôi dê giải sầu” Mông Trẳn Tuyết bĩu môi ra nói: “Xem ra chúng ta già xấu rồi.
Phu quân tình nguyện xem dê, cũng không muốn xem chúng ta”.
Tiêu Bố Y nghe nói cười lên, vươn người đóng dậy, ờ trên má hai nàng hỏn một cái, Lời ấy sai rồL ở trong mắt trẫm, hai nàng của ta anh đẹp như hoa, chim sa cá lặn càng ngày càng xinh đẹp thì làm sao mà già?”
Hai nữ nghe Tiêu Bố Y khích lệ.
thấy phu quân khôi hài khỏng giảm, đều trong lòng mừng thẳm.
Tiêu Bố Y hỏi: “Xảo Hề đâu.
Tại sao không có cùng các nàng cùng một chỗ ?”
Bùi Bội che miệng Cười nói: “Nàng...!lại có, người nào đó chính sự chàm chi.
việc này cũng rất chăm chi”.
Tiêu Bố Y nét mặt già nua đò bừng, “Lại có?”
“Đúng vậy.
Xào Hề một mực phát sầu không có mang thai, nào đâu nghĩ đến sau đó đà liên tục sinh hai nam một nữ” Mông Tĩần Tuyết vui vẻ nói: “Nàng lại có thai, rất là vui vẻ, để cho chúng ta gạt chàng, sợ chàng nói nàng sinh nhiều”.
“Tại sao lại ngại nhiều” Tiêu Bố Y lắc đằu nói: “Xảo Hề này vẫn cẩn thận như vậy, nói như thế nào cũng không thể sùa.
Được rồi, ta đi xem nàng, bằng không cũng quá kỳ cục”.
Tiêu Bố Y ngược lại nói đi là đi, hai nữ nhìn sang bóng lưng cùa hắn, đều thờ dài.
Mông Trần Tuyết nói: “Phu quân chính là một người như vậy, rất thích chôn ờ đáy lòng không miễn cường”.
“Ta chỉ cho là hắn sau khi trờ thành hoàng đế, sẽ từ từ thay đồi.
Nhưng thoạt nhìn, hắn đối với chúng ta vẫn ân ái giống như trước kia.
Có phu quàn như thế chúng ta thật may mắn” Bùi Bội cảm khái nói: “Nhưng Bùi tiểu thư còn ờ Hoa Sơn, Ảnh tử muốn chăm sóc Bùi tiểu thư, phu quân sẽ không miễn cường nàng, lúc này đây một mực rầu rĩ không vui.
Từ Tướng quân đà binh định Liêu Đông, dương danh thiên hạ, khi không có việc gi cũng phải thăm Bùi tiểu thư.
nhưng tổng không cách nào thắng được tâm cùa Bùi tiểu thư.
Ài...!Từ Thế Tích không thành cũng không lo.

nhưng lại làm cho Ành từ không cách nào bứt ra, hại phu quân buồn bực”.
“Ta lại cảm thẩy...!không giống như tỷ tỷ nói...!Phu quàn hắn là nuôi dẻ ôm oán, bời vì hắn cảm thấy chính sự buồn tẻ, cảm giác mình cũng giống như dê vậy” Mông Trần Tuyết nói: “Phải biết rằng, hắn trước kia tung hoảnh ngang dọc, vô địch thiên hạ, loại sự tình này đương nhiên so với cả ngày xừ lý chính sự thì thú vị hơn nhiều.
Nói đến...!hắn rắt nhớ Tư Nam!”
Tiêu Bố Y không có nghe được hai nữ nói chuyện, đã đến trước cung điện Xảo Hề nghi ngơi.
Xảo Hề nhìn thấy Tiêu Bố Y tiến đến vẩn an, vui mừng dâng lẻn.
biết được Tiêu Bố Y biết mình mang thai, lại là thẹn thùng vô hạn.
Tiêu Bố Y nhịn không được yêu thương, thầm nghĩ Xảo Hề những năm này.
lại còn là thẹn thùng không giảm, cũng là hiếm thấy.
Nhưng mà nàng rốt cuộc sinh con, coi như là buông xuống tâm sự lớn nhất.
Tiêu Bố Y lại có tâm sự.
Nhưng tâm sự của hắiỊ lại không muốn nói ra với ba nữ, lại cùng Xảo Hề trài chọc vài câu, lúc này mới muốn rời đi, ViêỊi Xào Hề đột nhiên gọi Tiêu Bố Y lại: “Thánh Thượng”.
“Chuyện gì?” Tiêu Bố Y thấy Viên Xảo Hề trong mắt rung rưng, nhíu mày hòi, “Là ai khi dễ nàng? Nói cho trẫm!”
Viên Xào Hề cuống quít lắc đằu, “Các nàng tại sao lại khi dễ thiểp.
thưcmg thiếp còn không kịp.
Ta có thể gả cho Thánh Thượng, thật sự là tròi xanh ban cho.
Nhưng...!người có nghe được Nhược Hề tỷ ờ đâu không? Thiệp đã hướng về phía phụ thân hòi rồi mấy lần, người đều nói không biết.
Thiệp chỉ sợ...!nàng đang chịu khổ”.
Tiêu Bố Y cũng cau mày nói: “Cái này...!Tiễm đã phái người đi tìm, thật là tìm khỏng thấy.
Xảo Hề, ta cho bồi tội cho nàng, có được không?”
Viên Xảo Hề nước mắt roi xuống, cầm tay Tiêu Bố Y tay .‘Thánh Thượng.
Xảo Hề không dám.
Thiệp hiểu rằng người đã hết sức, thiệp lại còn muốn phiền toái người, hẳn là thiệp hướng về phía người nhận lỗi mới đúng”.
Tiêu Bố Y hôn Viên Xảo Hề một cái, “Ta và nàng vợ chồng một thể.
rất nhiều chuyện, không cần để ở trong lòng, được rồi, nàng chuyên tâm tình dường di.
ta đi dạo một lát”.
Viên Xảo Hề cười nói: “Lại đi tìm Lý tướng quân à? Chàng tựa như cùng huvnh ấy nói không hết chù đề”.
Tiêu Bố Y mỉm cười, “Xào Hề thông minh, vừa đoán liền trúng” Hắn thật là muốn tìm Lý Tĩnh nói chuyện, bời vì trên đòi này, chỉ có Lý Tĩnh mới có thể cùng hắn tham thảo những lý luận kỳ lạ cổ quái kia.
Hắn những năm gần đây.
đà làm cho Lý Tình tiếp nhặn khái niệm phá toái thời không, trong lòng âm thẳm đắc ý.
Vừa ra khỏi cung, Tôn Thiểu Phương tới gặp, thấp giọng nói: “Thánh Thượng, ngươi để cho thần tra Viên Nhược Hề ở đâu, đà có chút ít dắu vết”.
“Thế nào?” Tiêu Bố Y tinh thẳn chắn động.
Hắn đối với Viên Nhược Hề một mực đều không cảm giác gì, tìm kiếm Viên Nhược Hề, chi là vì Viên Xảo Hề mà thôi.
“Nghe người ta nói, Viên Nhược Hề bị Viên Lam bắt trờ về lần đầu.
nặng nề đánh đòn.
Nhưng nàng thật sự quật cường, lại lén trốn đi ra ngoài, cho dù Viên Lam rốt cuộc cũng tim không ra.
Có người nói, từng tại lân cận hồ Bà Dương, gặp qua bẽn người Lâm Sĩ Hoằng có một người con gái, hai người đều là chán nản.
Lâm SĩHoằng năm đó thủy chiến không có bị chết cháy, mặc dù một mực tùy thời phản loạn, nhưng hai năm gằn đây đà ờ đâu không rõ, có lẽ...!bọn họ đà buông tha, có lẽ đều đà chết hết”.
Tiêu Bố Y trong lòng có tia bi ai, nhung chợt lóe lên, gật đầu nói: “Tốt, tận lực đi tìm đi.
vấn đề này không cần phải nói cho cho Hoàng hậu.
Bọn họ cho dù chết, cũng không được tiết lộ tin tức, hiểu chưa?”
Tôn Thiểu Phương đáp: “Ty chức rõ ràng.
Thánh Thượng muốn xuất cung?”
“Cải trang, đi tới chỗ Lý tướng quân!”
“Ty chức cũng muốn đi chỗ đó uống rượu, rượu mà Lý tướng quản chế riêng chỉ có Thánh Thượng mới có cơ hội uống.
Thần lần trước uống được một lần, nhớ mài không quên, kính xin Thánh Thượng để cho thẳn đi hưởng chút dư quang” Tôn Thiếu Phưcmg ườn ngực nghiêm mặt nói.
“Không trên không dưới” Tiêu Bố Y mắng nhiếc một câu, thấy Tôn Thiều Phưcrag làm ra bộ dáng đáng thương, thì cười nói: “Chuẩn, thay đổi quần áo để cho dân chúng khỏi nhận
Tôn Thiếu Phương mừng rờ, cùng Tiêu Bố Y đồi thường phục xuất ầành.
Hai người đều là mang theo mũ rộng vành, che nùa bên mặt như trộm mà đi ra khỏi nội thành, thị vệ thù thành nhận ra Thánh Thượng, bất đắc dĩ một đường cho qua
Chờ ra khỏi nội thành, Tôn Thiếu Phưong lúc này mới thở dài nói: “Thánh Thượng, người làm hoàng đế cũng thật là mệt mòi, chẳng khác gi là trộm vậy” Tôn Thiếu Phương cùng Tiêu Bố Y ra sinh vào từ, mặc dù Tiêu Bố Y thân là hoàng đế.

nhưng cùng hắn vẫn quan hệ vô cùng tốt, mở miệng cũng không kiêng kị.
Tiêu Bố Y nói: “Ta cũng chỉ sợ nhiễu loạn dân chúng, mặt khác cũng sợ đại thần nhìn thấy, nói ta không làm việc đàng hoàng”.
“Ngươi cũng sợ đại thẩn?” Tôn Thiếu Phưong trợn mắt líu lười nói.
Tiêu Bố Y bĩu môi, “Tại sao không sợ, mỗi người đều như Đường Tăng vậy, cả ngày ờ bên tai ta lải nhải.
Ta là minh quân, sao có thể không nghe?”
Tôn Thiếu Phương đã biết Đường Tàng là cái gì, cười nói: “Người hiện tại lại là một ám quân”.
“Lớn mật, lại dám mờ miệng nhục mạ Thánh Thượng, ngươi ngày mai đi hồ Bà Dương tìm Lâm Sĩ Hoẳng đi” Tiêu Bố Y sắc mặt cau lại.
Tôn Thiếu Phương nùa giả nừa thật nói: “Vậy không bằng phạt thần đi Từ Tế am đi”.
“Thăm Vô Ưu?” Tiêu Bố Y thu liễm nụ cười, “Xem phá hồng trẳn, lại xuất gia.
thật sự làm cho ta không thể tường được”.
“Có lẽ trải qua sirih từ, đều có thể xem chút ít” Tôn Thiếu Phương thờ dài: “Sư phụ thần trước khi chết cũng nhớ thương nàng, thẳn cuối cùng không thể không trông nom.
Thật ra...!nàng cũng là một cô gái đáng thương”.
Tiêu Bố Y trầm mặc, Tôn Thiếu Phương thấy Tiêu Bố Y khỏng nói.
thấp giọng nói: “Nàng được Đạo Tín đại sư điểm tinh, xuất gia làm ni, Đạo Tín đại sư nói là phật duyên sao?”
Tiêu Bố Y hòi, “Đạo Tín còn đang ở Tương Dương sao?”
“Hắn và đệ từ Hoằng Nhẫn lại chu du thiên hạ rồi” Tôn Thiếu Phưcmg nói :“Nửa tháng trước đà đi.
hắn không có quấy rầy Thánh Thượng.
Nói gặp chính là không gặp.
không gặp chính là gặp”.
Tiêu Bố Y gật gật đầu, “Ngươi cũng rất có phật duyên”.
Tôn Thiểu Phương làm ra khuôn mặt khổ qua, “Thánh Thượng khỏng phải muốn để cho thần xuất gia đó chứ?”
TiêuBốY mỉm cười, árih mắt lại lạc ở trên người hai người ờ chợ xa xa.
Một người đang lôi kéo một dân chúng nói: “VỊ khách quan kia, ta thấy ngươi thân mang hung triệu, chắc chắn có hai đợt sóng gió lớn”.
Dân chúng kia bán tín bán nghi hòi: “Cái gì mà hai đợt sóng gió lớn?”
“Cái này...!đương nhiên phải mời khách quan ngồi xuống, để cho sư phụ ta xem tướng cho người.
Chỉ cần hai mươi văn tiền, bất quá chi là năm cái bánh bao cẩu Bố Lý, có thể làm cho ngươi gặp dữ hóa lành, tận dụng thời cơ”.
Dân chúng bị người nọ nói động, rốt Ị^G ngồi xuốngxem tướng.
Tôn Thiểu Phương xa xa nhìn thấỳ nói: “Thánh Thượng.
Viên Thiên Cương này xem tướng rốt cuộc có đúng hay không? Thần cuối cùng cảm thấy tiểu tử Lý Thuần Phong kia hàm hại lừa gạt, sư phụ hắn cùng không thấy được là chuần hơn”.
“Chuẩn chính.là không chuản, không chuần chính là chuần” Tiêu Bố Y không biết tại sao.
bỗng nhiên nhớ tới chuyện Trương Giác, không biết nên hình dung hai thầy trò này như thế nào.
Hắn sau khi nhất thống thiên hạ, Thái Bình đạo lúc trước đà bị chém giết không sai biệt lắm, sau bảy năm đà sớm mai danh ẳn tích.
Tiêu Bố Y hiều rằng thầy trò hai người này cùng Vương Viễn Tri đều cùng Thái Bình đạo có quan hệ.
nhưng đại ca hắn cùng phụ thân Tiêu Đại Bằng làm sao khôngphải cùng Thái Bình đạo có quan hệ? cầu NhiêmKhách, Tiêu Đại Bằng cùng hắn đà thật lâu không thấy, nghĩ đến đây.
Tiêu Bố Y đà mềm lòng.
Thấy thằy trò hai người vẫn nghèo khó như trước, đối với Tôn Thiếu Phương nói: “Mấy ngày nữa nhìn xem thừ...!cho Lý Thuần Phong việc gì để làm đi”.
“Vậy Viên Thiên Cương an bài ra sao?” Tôn Thiếu Phương hỏi.
“Viên Thiên Cương hẳn là chí không tại làm quan, nói không chừng cho hắn cũng sẽ chối từ không làm quan” Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: “Thầy trò bọn họ tuy hai mà một.
cho Lý Thuần Phong làm một chức quan, còn kém không nhiều lắm”.
‘Ty chức nhớ kỹ.
mấy ngày nữa sẽ đi an bài” Tôn Thiểu Phương đáp.
Nhìn thấy thầy trò Viên Thiên Cương, Tiêu Bố Y lập tức nhớ tới Vương Viễn Tri cùng Côn Luân, lại hòi: ‘©úng rồi, ta một mực nói mời Tôn Tư Mạc, Vương Viễn Tri đến Lạc Dương một chuyển, Vương Viễn Tri năm nay mới đến, Tôn Tư Mạc có tin tức gì không?” “Tôn Tư Mạc ẩn cư Hạc Minh sơn Ba Thục, nghe nói đang tu luyện vô thượng tiên đan, nếu như thành mà nói, sau khi dùng sẽ trường sinh bất lão nhung một mực không có thành công, cho nên thì chối từ không đến Lạc Dương.
Thật sự là buồn cười, trên đòi này làm sao có thể có thuốc trường sinh bất lão? Đều nói Tôn Tư Mạc là dược vương, phi thường cơ trí không ngờ cũng làm chuy ện ngu xuản này” Tôn Thiểu Phương nói.
Tiêu Bố Y mỉm cười nhung cũng khôngnhiều lời.
Thầm nghĩ, ngươi xem thi đương nhiên là ngu xuẩn, nhung ta xem T ôn Tư Mạc này thật sự là đại trí tuệ Phải biết rằng Tôn Tư Mạc thân là Côn Luân, thấy thiên hạ đại định tránh Tiêu Bố Y nghi kỵ, lúc này mới tuyên bố luyện tiên đan, chi vì để cho Tiêu Bố Y hiểu rõ ý đồ tránh thế cùa hắn.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng đã tới ngõ nhỗ trước phù đệ của Lý Tình.

Lý Tình trước mắt mặc dù quý là Vệ Quốc công, nhung phủ đệ một mực kiên trì khỏng đồi, vẫn ờ ngôi nhà cũ có vẻ rách nát như trước.
Chua vào phủ đà nghe được tharih âm Hồng Phất nữ vang lên.
“Mua ba tặng một, cổ Phong cơ của Lý tướng quân giá ngạc nhiên đây.
Duy nhất mua năm cái có thể lấy được một cái Lý Tĩnh tự tay kí tên, cực kỳ có giá trị lưu giữ, số lượng tiêu thụ có hạn”.
Rất nhiều người đều nói: “Chúng ta mua một cái là vì nhóm lửa thuận tiện, mua nhiều cổ Phong cơ như vậy để đốt phòng sao? Lý gia tẩu từ đem cái cồ Phong cơ này giá tiện nghi chút, so với cái gì đều tốt hơn!”
Tiêu Bố Y vừa nghe, nhịn không được cười lên, thầm nghĩ mình mấy ngày trước đây mới cùng Lý Tình thảo luận sách lược kinh doanh của thòi đại mình, không ngờ Lý Tinh nói cho Hồng Phất nữ, Hồng Phất nữ lại lập tức dùng tại ở đây.
Cúi mặt chen vào trong sân Lý gia.
cũng may phía sau cừa không có ngọc môn không ngà.
Tiêu Bố Y sau khi vào trong sân quen việc dễ làm rất nharih đi vào hậu viện.
Quả nhiên, Lý Tĩnh đang ngồi dưới bóng cây ờ hậu viện vừa uống vừa trợn mắt nhìn trời, giống như tỉnh mà không phải Tinh.
Nghe được tiếng bước chân, Lý Tĩnh nói: “Thuận tay đem rượu ờ trong nhà cùi ra đây”.
Tôn Thiểu Phương lập tức đi nhà cùi, chỉ chốc lát lấy ra một vò rừợu, Tiêu Bố Y đã ngồi vào Lý Tĩnh trước mặt, lấy ra cái chén ờ dưới bàn.
Ba người ngược lại ăn ý, Tôn Thiếu Phương lập tức rót rượu, cũng rót cho mình đầy một chén, bưng rượu cười nói: “Thầnđi một bên thường thức”.
Tôn Thiểu Phương biết điều lui ra, Lý Tình chậm rãi uống rượu, đang nhìn bầu trời nói: “Bố Y, đệ hôm nay có tâm sự?”
Tiêu Bố Y khó hiểu hòi.
“Ta đến hiện tại một câu cũng chưa nói, làm sao huvnh biết ta có tâm sự?”
“Đệ chính là không nói lời nào.
ta mới biết được đệ có tâm sự” Lý Tĩnh quay đầu nói: “Theo lý thuyết, hiện tại thiên hạ bình định, đệ hẳn là vui vẻ mới đúng.
Mấy năm trước san bằng Đột Quyết, thật ra Từ Thế Tích, Tô Định Phương cùng Trinh Gião Kim đều là công lao hiển hách, bọn họ đều có thể nhận lấy trách nhiệm lớn, lúc này đây binh định Liêu Đông, đà căn bản không cằn lào tướng ta ra tay”.
“Liêu Đông tự gây nghiệt, Uyên Cái Tô Văn cùng Liêu Đông vương ý kiến bất hòa, dưới sự đấu đá nhau làm cho thực lực giảm lớn, lúc này mới khiến chúng ta một nhát bình định, thu vào làm bản đồ Đại Lương.
Nhưng...!thiên hạ họa ngẳm còn có, tây Đột Quyết vẫn đối với Trung Nguyên nhìn chằm chằm, Cao Xương thời gian gần đây cũng có cử động, đánh giang sơn không dễ dàng, bảo vệ cũng không dễ dàng” Tiêu Bố Y thở đài nói.
“Gấp cái gì?” Lý Tình thản nhiên nói: “Làm việc phải tránh quá gấp, bảo vệ cho dù rất quan trọng, nhung cho dù ngươi đánh hạ ra giang sơn rộng lớn.
thật có thể thiên thu muôn đòi không ngã sao?”
Tiêu Bố Y như có điều suy nghĩ, chậm rãi gật đầu nói: “Nhị ca, người nói vô cùng đúng.
Nhưng thực sự chinh chiến, vẫn cần người xuất mã”.
Lý Tĩnh cười khổ nói: “Đệ nghĩ rằng ta thật rất thích đẵn binh tác chiến sao? Ta tác chiến, chỉ là vì nếu không lình quân thi thiên hạ không thể bình.
Đến hiện tại.
ta đà mệt mòi, rất nhiều chuyện, giao cho người khác đi xừ lý là được.
Bố Y, đệ cũng chớ có nóng lòng cầu thành công, vết xe đổ của Dương Quãng, ngươi phải nhớ ờ trong lòng”.
Tiêu Bố Y rihấp ngụm rượu, đột nhiên hòi:
“Đã lâu không có nhìn thấy đại ca, không biết hắn đi đâu?”
Lý Tĩnh cùng lộ ra vẻ ngơ ngẩn, hồi lâu mới nói: “Bố Y, đệ cũng biết, mấy người đại ca, Côn Luân vẫn sợ đệ cố kỵ, cho nên Côn Luân ẩn cư không ra, mà đại ca...!đoạn thời gian trước hắn có viết một phong thư cho ta”.
“Trên thưnói cái gì?” Tiêu Bố Y hòi.
“Hắn nói, hắn thời gian gần đây nhìn trúng hơn mười đảo nhỗ ở hãi ngoại, chuần bị triệu tập ít nhân thủ, nguyên một đám đi đánh hạ” Lý Tũứi nói.
Tiêu Bố Y trầm mặc thật lâu.
đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, rồi nói: ‘Tốt, ta biết rồi...!Nhi ca, người nghỉ ngoi đi” Hắn đứng dậy muốn đi, Lý TMi đột nhiên kêu lên: “Bố Y”.
“Nhị ca, người còn có việc?”
“Ta nhớ được khi cùng đệ thảo luận về phá toái thời không, đệ đà nói.
sirih có thể tận vui, chết cũng không hối tiếc” Lý Tĩnh n9Ì:“Thát ra ta sau khi nghe được lý luận của đệ, mới cảm giác được còn có một bầu trời khác.
Nhưng vô luận có bao nhiêu không gian, vô luận thời gian trôi qua bao nhiêu năm.
đệ tưởng niệm một lần, có đôi khi sẽ tưởng niệm cả đòi.
Đệ có đến không gian nào, qua bao nhiều năm, hồi tường lại, vẫn sẽ có tiếc nuối”.
“Nhị ca, người đến tột cùng là muốn nói cái gì?” Tiêu Bố Y hói.
Lý Tình nhìn sang hai mắt cùa Tiêu Bố Y thật lâu mới nói: “Tư Nam vi muốn tốt cho đệ.
nàng là cô gái tốt, đệ chẳng lẽ...!thật cảm thấy...!nàng không hiểu tâm của đệ?”
Tiêu Bố Y trầm mặc không nói, Lý Tĩnh lại: “Có lẽ đệ thặt cảm thấy...!mặt mũi đệ, rất là quan trọng?” Thấy Tiêu Bố Y vẫn là trầm mặc, Lý Tình thờ dài, lắc lắc đầu nói: “Ta mặc kệ có bao nhiêu không gian, chỉ biết là phải quý trọng trước mắt.
Được rồi, tự đệ lo lắng đi”.
Lý Tình lại ngừa ra ghế dựa, nhìn về phía bầu tròi xanh!
Tiêu Bố Y đứng ờ đó thật lâu, mới chậm rãi đi ra Lý trạch, Tôn Thiếu Phương sớm nghênh đón, thấy Tiêu Bố Y có vẻ không vui, cẩn thận hòi: “Tây Lương vương muốn đi noi nào?”
Tiêu Bố Y bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt đã lóe lên vẻ kiên nghị nói: “Đi Liêu
Đông!”
***
Liêu Đông đã về Đại Lương bị Tiêu Bố Y sùa lại thành quận.
Đông Đô trời xanh thẳm, quận Liêu Đông cũng như thế.
Phòng ngự tiêu điều, ngàn dặm thanh thu.
Năm nay hoa hồng, càng hơn năm trước nhung năm nay tiều tụy, làm sao có thể nhìn vào trong mắt?
TưNam người đang ờ đình viện, đang về mẫu thân ờ phía trước người.
Nhiều năm phong sương, cũng không có lưu lại dấu vết ờ trên mặt Tư Nam, chỉ là đôi mắt thanh tịnh của Tư Nam, nhiều hơn một phản thu tiêu điều.
Tròi xanh mây trắng gió nhẹ đưa, thổi tới mẫu thân trước mắt, TưNam vẫn đang chờ đợi.
Nàng đang chờ đợi mẫu thân, đang chờ đợi trong tịch mịch.

Trọn vẹn bảy năm không oán không hối.
Con đường là nàng đà chọn, nàng sẽ kiên trì đi xuống.
Từ một khắc khi nàng xuất kiếm đà nghĩ đến kết cuộc hôm nay.
Nếu nói là nàng còn có một hy vọng, đây bắt quá là muốn cho mẫu thân tinh táo.
nhận ra lấy Nam Nam trước kia
Nàng xưa nay yêu cẩu cũng không nhiều.
Hiện tại nàng đà có tiến bộ rất lớn.
ít nhắt mẫu thân sau khi nhìn thấy nàng.
không hề bài xích, không hề phán kháng thét lên.
nàng đà thấy đủ rồi.
Mặc dù mẫu thân không có nuôi nàng, nhưng nàng cũng không có ghi hận người, bằng không lúc trước cũng sẽ không vì Lý Huyền Bá cầu tình.
Lòng nàng, như kim dưới đáy biển, ít có người có thể sáng tò.
Sao trên bầu trời, sáng lóng lánh, không sáng bằng đôi mắt của Nam nhi...!
Trăng trên bầu trời, có sáng cũng không bằng lòng của mẫu thản...!
Dung phi đột nhiên lại hát lên.
hát bảy năm, hát mấy ngàn làn cậu ca dao này.
Tư Nam khóe mắt đã có lệ quang, theo mẫu thân nhẹ giọng hát: “Trăng trên bằu trời, có sáng cũng không bằng lòng cùa mẫu thân..
Dung phi đột nhiên lắc đầu nói: “Không đúng, không đúng”.
Tư Nam trong lòng tim đập thình thịch, bảy năm nay đây là lần thứ nhất nghe được mẫu thân phản đối, run giọng hỏi: “Mẹ, có cái gì khỏiig đúng?”
Dung phi nói: “Hẳn là, trăng trên bầu trời, có sáng cũng không bằng lòng của nữ nhi...”
TưNam trong mắt có lệ, mỉm ọười Ỉ1ÓÍ: “Nữ nhi là ai ?”
“Nữ nhi là Nam Nam”.
“Nam Nam là ai?” y
“Nam nam là nữ nhi”.
Dung phi lật qua lật lại chỉ nói hai câu này, Tư Nam hỏi không ra đến tột cùng, trong lòng mất mát, nước mắt rốt cuộc tràn mi ra.
Dung phi nhìn thấy TưNam rơi lệ.
trên mặt thậm chí có ý ân cần hòi: “Ngưai vì sao khóc? Có người khi dễ ngưoi? Nói cho ta biết, ta sẽ bảo vệ ngươi như đối với Nam nhi vậy!” Dung phi mặc dù còn chưa tỉnh táo.
nhưng bảy năm ở chung, đã làm cho nàng bắt đầu tiệp nhận người xa lạ trước mắt này.
“Ta muốn thấy hắn! Nhưng ta không thể thấy hắn!” TưNam nức nỡ nói.
“Hắn là ai?” Dung phi lại trật tự rõ ràng hòi.
“Con không muốn rời đi hắn! Nhưng con không thể không ròi khỏi hắn!” Tư Nam nức nờ nói.
Nhiều năm ưu thương, một khi hóa thành nước mắt, cuồn cuộn rơi xuống, “Mầu thân, con thật không muốn rời hắn”.
“Nhưng ngươi tại sao phải rời đi hắn?” Dung phi hòi.
Tư Nam bổ nhào vào trên đùi mẫu thân, nức nở nói:“Hắn là nam nhản tốt, con khỏng muốn hắn cha con rời xa, con không muốn hắn bị giết huynh đệ, con không muốn làm cho hắn lưng đeo gánh nặng vốn không thuộc về mình.
Con hiểu rõ nỗi khổ cốt nhục chia lìa, như thế nào để cho hắn giẫm lên vết xe đổ? Nhưng quan trọng nhất là.
con là Tư Nam! Tư Nam như Tĩần Tuyên Hoa, Trần Tuyên Hoa là nữ nhân hại nước hại dân.
Hắn muốn làm minh quân, hắn nói với con, hắn muốn làm hoàng đế tốt, Trần Tuyên Hoa cùng tỷ tỷ bời vì yêu một nam nhân, đều không có kết cuộc tốt, nữ nhân mỹ lệ, luôn là họa thủy, có lẽ người một nhà chúng ta, cả đời đều không được chết già.
người yêu chúng ta cũng như thế.
Con sao có thể bời vì thương hắn, mà hại hắn? Con khi thấy hắn thi tự nói với mình, nhất định phải ròi khỏi hắn! Con tự nói với mình, một kiếm kia đâm xuống, thi khỏng gặp lại nữa.
nhung mẹ oi, ta thật muốn...!muốn gặp lại hắn!”
Lệ như giàn giụa, nghiêng nghiêng roi xuống, Tư Nam nhiều nãm thương tâm, như gió thổi thu vận.
Nàng đã quyết định, chì khóc một lần, qua đi thi không khóc nữa.
cũng không cần phải nghĩ nữa.
Nhưng trong khi đang khóc rống lên.
Dung phi rò ràng nói: “Ngươi muốn gặp hắn, hắn đã tới rồi!”
Tư Nam trong lòng run lên, đà nghe đến sau lưng tiếng tay áo phần phật.
Bỗng nhiên quay đằu lại, đã thấy một đôi mắt rưng rưng, chân mày như đao gọt.
còn có bảy năm nhung nhớ, tương tư không thể giải sầu ở trên mặt.
Tư Nam ngơ ngẩn, ít có thể tin tựờng vào mắt mình.
Nàng vô số lần trong mộng nhìn thấy Tiêu Bố Y tới tìm, nhưng luôn mộng phá đèn tận, không lưu dư hận.
Tiêu Bố Y đi tới Liêu Đông?
Tiêu Bố Y đến trướcmắt nàng?
Gương mặt trong mộng lờ mờ biển dần rõ ràng trong sáng.
Tiêu Bố Y tiến lẻn một bước, nhịn xuống nước mắt, chỉ có thể nói ra hai chữ, “Tư Nam...!
Tường niệm khó có thể ngăn chặn, vui sướng vô hạn, Tư Nam rốt cuộc không cách nào ức chế tình cảm trong lòng, phi thân bổ nhào vào trong ngực Tiêu Bố Y, nức nở nói: “Chàng còn thiểu nợ ta một nguyện vọng”.
Tiêu Bố Y nước mắt lưng tròng, chỉ có thể ôm chặt lấy người ngày đèm tường niệm, lầm bẳm nói: “Ta tới nơi đây, chính là vì hoàn thành nguyện vọng của nàng, bằng không ta được giang sơn, nhung vẫn luôn luôn tiếc nuối”.
Tư Nam trong mắt rưng rưng, khóe miệng đà mang nụ cười, trong lòng ngũ vị cùng xuất hiện, rốt cuộc kiên định nói:“ Thiệp chi muốn cuộc đời này, cùng chàng không hề chia lìa!”
---Kết thúc truyện -----.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.