Giám Đốc Phòng Làm Việc Nhân Giới

Chương 2: Biệt thự




Biệt Lý cầm mấy tờ giấy trên bàn lao ra cửa một phen túm lấy luật sư Phương đang muốn lên xe, căn bản không kìm nén được giọng nói: "Anh đừng lừa tôi, chuyện lớn như vậy nói làm giả là làm giả sao?"
Người qua đường bên cạnh hiếu kỳ nhìn hai người, luật sư Phương bất mãn mở cửa xe: "Lên xe nói."
Biệt Lý vèo một cái lập tức chui vào ngồi trên ghế phụ, sợ không chú ý người này sẽ chạy mất: "Nếu là giả, chữ ký của tôi vừa rồi sẽ không thể tính, ai biết được anh có phải luật sư hay không?"
Biệt Lý bị đùa giỡn ra một bụng lửa, xụ mặt muốn đoạt lấy cặp tài liệu của luật sư Phương.
"Đây là danh thiếp của tôi." Luật sư Phương lấy một tấm thẻ từ cái hộp nhỏ trước mặt ra đưa cho Biệt Lý, giống với tấm thẻ cô cất trong túi kia.
"Tôi ở công ty luật Minh Thành, cô có thể gọi điện thoại đến hỏi." Sắc mặt luật sư Phương dịu đi một chút, dù sao anh ta dùng thủ đoạn không chính đáng, nếu như bị bẩm báo lên Hiệp hội Luật sư thì cũng không có lợi cho anh ta.
Phương Ôn Kỳ thở dài: "Ngoại trừ giám định ADN, những thứ còn lại đều là sự thật, cô đúng là con gái mất tích của Nguyên Vĩnh Tân, giám định ADN của Nguyên Vĩnh Phương cũng chứng minh các người quả thật có quan hệ huyết thống, những việc khác tôi không rõ lắm, nhưng trước khi qua đời ông Nguyễn Vĩnh Tân đã ủy thác tôi thay ông ấy giải quyết những việc liên quan đến vấn đề di sản, người thừa kế đứng đầu chính là cô, sau đó mới là Nguyên Vĩnh Phương."
Phương Ôn Kỳ ném cặp tài liệu cho cô, bên trong quả nhiên có giám định ADN của cô và Nguyên Vĩnh Phương.
"Ai biết đây có phải lại là giả hay không." Biệt Lý nắm chặt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh ta.
"Không tin tôi thì cô có thể xin giám định pháp y làm lại một lần nữa."
Anh ta cau mày, án tử này ở trong tay anh ta đã nửa năm, lúc đầu anh ta cho rằng chỉ là vấn đề thừa kế di sản bất động sản đơn giản, không nghĩ tới có thể phức tạp thành như thế này, thật sự bởi vì giám định ADN của Nguyên Vĩnh Phương không có sức thuyết phục bằng của Nguyên Vĩnh Tân, cho nên mới ra hạ sách này.
Biệt Lý yên lặng không nói gì: "Nếu tôi đã mất tích hai mươi năm, vì sao không dựa theo di chúc, để lại căn nhà cho người thừa kế thứ hai?"
Phương Ôn Kỳ ho một tiếng, nói: "Chủ yếu là Nguyên Vĩnh Phương không muốn nhận, nói rõ muốn đưa căn nhà cho cô."
Lạ thật, chuyện khác thường tất có điều kỳ lạ. Biệt Lý kéo cửa xe muốn đi, căn nhà đó ai muốn thì lấy, cô không dám nhận.
Không mở được cửa, xe phát ra một tiếng rồi lao vút ra ngoài.
"Anh làm gì vậy!"
"Đến văn phòng bất động sản, cô đã ký tên, bây giờ đi xử lý những việc kế tiếp, cô có thể vào ở ngay, không cần tìm nhà nữa, nghe nói căn nhà cô đang thuê đã đến kỳ hạn?"
Biệt Lý muốn phản bác, muốn phun thẳng vào mặt anh ta, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đảo qua đảo lại bên miệng, cuối cùng đồng quy vu tận không bên nào thắng được, đành phải há miệng th,ở dốc rồi ngậm lại.
Đúng, không sai, hiện tại cô quả thật cần nhà ở, khách sạn nhà nghỉ không được, cũng không phải một hai ngày là có thể tìm được một căn nhà đáng tin để thuê.
Chiếc bánh rơi vào tay, giữ lại hay vứt đi?
Không đợi cô nghĩ ra một nguyên do, Phương Ôn Kỳ đã mang cô đi vào văn phòng bất động sản, sau khi quen thuộc tán gẫu với người phụ nữ tóc ngắn một lát thì lập tức mang Biệt Lý tới lấy biểu mẫu ký tên.
Cả quá trình, cô vừa sững sờ vừa bối rối.

Cuối cùng thời điểm đóng các loại phí thủ tục, Biệt Lý nắm chặt thẻ ngân hàng của mình, nói gì cũng không đồng ý, biệt thự lớn còn chưa thấy bóng dáng, nhưng tiền này là thật đó.
"Ba vạn! Ông anh, đây chính là ba vạn đó! Không phải hai tệ."
Biệt Lý thiếu chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ, bị người đóng dấu bên cạnh ngăn cản, dở khóc dở cười khuyên cô: "Ba vạn này là phí thủ tục và phí thuế được tính theo giá trị bất động sản, bây giờ cô nộp ba vạn, nhưng thứ nhận được là biệt thự mấy trăm vạn."
Trong văn phòng bất động sản hẳn là không có người liên hợp lừa đảo, Biệt Lý cân nhắc giữa ba vạn và mấy trăm vạn một lát, cuối cùng cũng giao thẻ ngân hàng của mình ra.
Sau khi tất cả thủ tục xong xuôi, Biệt Lý nhận được một chuỗi chìa khóa và giấy chứng nhận, đứng ở ngoài cửa văn phòng bất động sản, cô không hề có cảm giác vui sướng kích động khi trở thành người giàu có.
"Cô... Là bởi vì ông Nguyên qua đời nên không vui sao?"
Biệt Lý mặt ủ mày chau, vẻ mặt hoảng hốt lắc đầu: "Tôi đang nghĩ, khi nào thì tôi có thể kiếm lại ba vạn."
Thực ra tiền cũng không phải nguyên nhân, mà là hiện tại bất ngờ có thân phận và di sản, lung tung rối loạn đến mức không hiểu được.
Phương Ôn Kỳ lắm miệng hỏi cô: "Bây giờ cô còn bao nhiêu tiền?"
Biệt Lý thở dài một hơi thật sâu: "Ba trăm."
Vốn dĩ những nhu cầu cơ bản như ăn, mặc, ở, đi lại đều có thể thỏa mãn ở mức độ thấp một chút, hiện tại nhu cầu nhà ở trở nên cao cấp, những nhu cầu khác tràn ngập nguy cơ, đây là bảo toàn năng lượng đó! Biệt Lý giống như một triết gia nghèo túng, đứng hứng gió vừa run rẩy vừa thở dài vì biến đổi bất ngờ.
Phương Ôn Kỳ im lặng một lát, hiếm khi nảy sinh lòng tốt: "Tôi ứng cho cô một chút trước."
"Không cần." Biệt Lý rụt bả vai uể oải nói: "Có thể ngồi nhờ xe của anh về nhà không?"
Chủ cho thuê nhà đã chuẩn bị xong cơm tối, đổi chén đĩa đựng đồ cúng trước tượng Phật và di ảnh của chồng bà, quay đầu thấy Biệt Lý đi vào thì gọi: "Đến ăn cơm thôi."
"À, vâng."
Dù chỉ có một mình, bà Chu cũng có thể làm cho trong phòng tràn ngập hơi người, trên bàn cơm còn kéo đông kéo tây nói chuyện phiếm với Biệt Lý, một chủ đề có thể nói đi nói lại từ ba đến năm phút, Biệt Lý không yên lòng chỉ gật đầu.
"Tâm trạng không tốt sao?" Bà Chu buông đôi đũa thử thăm dò hỏi một câu, ngón tay vuốt nhẹ trên bàn.
Biệt Lý vừa nhìn đã biết bà đang nghĩ gì, vẫn cứ cười trừ nói: "Không sao, cháu đã tìm được nhà rồi, có thể chuyển đi ngay."
Bà Chu nhẹ nhàng thở ra, bà chỉ còn một người con trai năm nay gần ba mươi tuổi, ngày mai sẽ trở lại, trong nhà cũng chỉ có hai phòng ngủ, thật sự không còn phòng trống nào: "Trưa mai nó mới có thể trở về, buổi sáng cháu chuyển đi cũng được, bây giờ đã tối rồi, chuyển đi không tiện."
Biệt Lý đứng lên mang đồ đạc trên bàn đến phòng bếp rửa bát, trong lòng lo lắng nhưng cô cũng biết bà Chu rất muốn sửa sang lại phòng của con trai sớm một chút rồi chờ người trở về.
"Không cần, cách đây không xa, cháu sẽ gọi xe tới đó."

Biệt Lý vừa nói vừa tính nhẩm ba trăm tệ của mình, hôm nay xin nghỉ nửa ngày để tìm nhà, trừ ba mươi tệ, không có điểm chuyên cần, còn nửa tháng nữa mới phát tiền lương, trên trang web tiểu thuyết còn tám trăm tệ có thể lấy ra, cộng thêm những thứ lặt vặt, miễn cưỡng đủ dùng.
"... Ôi chao, vậy cũng được."
Biệt Lý thu dọn xong thì trở về phòng sửa sang lại đồ đạc của mình, ngoại trừ chăn đệm thì chỉ có mấy bộ quần áo, giày vải tróc keo cũng được bỏ vào hành lý, dùng tạm thì còn có thể đi thêm một năm.
Thời điểm cô chuyển vào cũng gần như thế này, thời điểm chuyển đi vẫn như vậy, một cái vali vải lớn có thể đựng tất cả quần áo và một cái chăn mùa hè, giày và những thứ lặt vặt khác thì đóng gói lại với nhau, chỉ cần một túi và một thùng là có thể rời đi.
Trước khi ra ngoài trả lại chìa khóa, dì chủ nhà còn mời cô nếu rảnh thì qua ăn cơm, trong lòng Biệt Lý biết không có khả năng nhưng ngoài miệng vẫn cười nói đồng ý.
Để mang ít hành lý hơn, cô khoác thêm một chiếc áo bành tô bên ngoài áo khoác, chồng hai lớp, hiệu quả chống lạnh không tệ lắm, đứng trong gió lạnh cũng không run cầm cập, tài xế taxi vừa nghe đến khu Lệ Thủy đã nói: "Đó là một nơi tốt."
Nhưng không phù hợp với trang phục trên người Biệt Lý.
Khu Lệ Thủy là khu biệt thự thời kỳ đầu, bên trong là những ngôi nhà nhỏ theo phong cách Tây Âu cùng một màu, những năm đầu tập trung vào những nhà cao cấp, nhưng như vậy sau mười mấy năm địa vị đã có chút giảm xuống, chỉ là trong mắt những người lớn tuổi ở địa phương thì người ở khu Lệ Thủy mới là những người thật sự giàu có.
Biệt Lý thanh toán tiền xe, kéo vali đứng ở bên ngoài khu dân cư.
Bầu trời ban đêm vẫn đầy mây, may mà có đèn đường chiếu sáng, nếu không những cây quả thụ lâu năm ven đường kia thực sự rất dọa người.
"25?" Bác bảo vệ trừng mắt lớn đến mức thiếu chút nữa rớt ra khỏi tròng mắt: "Nhà kia không có người, hay là cô tìm chỗ khác ở tạm trước đi? Ban đêm ở đây... "
Biệt Lý nhíu mày, chảy nước mũi, bàn tay giấu bên trong tay áo, cau mày nói: "Tôi biết không có người, về sau căn nhà này là của tôi, hôm nay mới vừa xử lý thủ tục, chú xem."
Cô lấy giấy chứng nhận trong túi ra đưa qua.
Bác bảo vệ khiếp sợ nhìn cô, thấp giọng than thở nói: "... Đúng là làm bậy."
Sau khi mở cửa cho qua, Biệt Lý mới vừa đi được hai bước, chợt nghe người này gọi phía sau: "Ôi chao, cô gái nhỏ, cô chờ một lát."
"Có chuyện gì vậy?"
Bảo vệ đuổi đến nơi, ngập ngừng một lát, xoa xoa tay nói: "Căn nhà kia...Vậy đi, cô nhớ số điện thoại của tôi đi, có gì khó khăn cứ tới đây."
Biệt Lý bị một câu không rõ ràng này khiến trong lòng có chút hốt hoảng, vốn là căn nhà mọi người đùn đẩy cho nhau, tới trong tay cô nếu không phải sự cố thì đúng là một câu chuyện xưa.
Biệt Lý lạnh sống lưng, bị gió thổi qua, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy: "Căn nhà này, có ma ám?"
Nói chung, nơi có thể khiến người ta biến sắc nói không rõ ràng, hơn phân nửa đều có cùng một truyền thuyết.
Bảo vệ liên tục xua tay, nhưng vừa xua tay vừa nhìn trộm xung quanh một vòng, cuối cùng nói mơ hồ: "Nếu không, cô lại tìm một chỗ ở khác?"

Ba vạn! Ba vạn cũng đã bỏ ra! Hiện tại chỉ còn hai trăm bốn mươi! Ở dưới cầu vượt sao? Hay là ở trên đường cái? Không thể lãng phí ba vạn như vậy được!
Trong lòng Biệt Lý dâng lên một cơn tức giận, sau khi nhớ kỹ điện thoại của phòng bảo vệ thì kéo vali đi, hừ lạnh một tiếng trong lòng: "Không phải là quỷ thôi sao? Cũng không phải chưa thấy qua!"
Cô vẫn rất tự tin khi nói lời này.
Biệt Lý đã từng gặp quỷ, từ nhỏ đã thấy, nhưng không nhiều lắm, phần lớn đều là ngây ngốc, trong suốt và nhanh chóng tan biến, hơn nữa hơn hai mươi năm qua, tổng cộng cô cũng chỉ thấy mười mấy lần, còn đều là người già và trẻ nhỏ ngây ngốc, ngoại trừ bay tới bay lui thì cũng không có gì đặc biệt, nhiều lắm thì khi xuyên qua cơ thể sẽ lạnh đến rùng mình mà thôi.
Mặc dù đã tự tiếp thêm can đảm cho bản thân, Biệt Lý vẫn đứng bên ngoài căn nhà mở đèn pin trên điện thoại lên trước, trên WeChat đúng lúc xuất hiện một bao lì xì.
Biệt Lý lướt ngón tay nhận hai tệ bảy.
Hắc Vô Thường:【Cô cuối cùng cũng xuất hiện, đã giúp cô đổi ghi chú rồi.】
Bạch Vô Thường:【Quả nhiên phải có tiền lì xì mới có tác dụng.】
Phán quan:【Ha ha, hoan nghênh người mới.】
Mạnh Bà:【Ôi chao, xem ra là một cô gái, chờ cô xuống dưới tôi sẽ cho cô đi cửa sau, không cần uống canh.】
Toàn thân Biệt Lý nổi da gà, ngay cả chữ cũng không đánh, trực tiếp ấn loa ngoài hét lên: "Bệnh thần kinh!"
Sau khi gửi đi, cô phát hiện tên ghi chú của mình là "Giám đốc phòng làm việc nhân giới", Biệt Lý lạnh sống lưng, căn bản không dám nghĩ mấy chữ này có ý gì, vội vàng ấn rời nhóm.
Nhưng điện thoại lại giống như chết máy, ấn thế nào cũng không phản ứng.
Phán quan:【Đừng tức giận đừng tức giận, chuyện này nói ra dài lắm.】
Ngón tay Biệt Lý run rẩy, không rời nhóm được nên đành cuống quít tắt WeChat, nhóm người này hơn phân nửa là đồ ngốc, tên còn kinh khủng hơn so với gia đình Lily trong vòng bạn bè.
Nhưng sau khi làm như vậy, dũng khí cô vừa tích góp từng tí một lại giống như bong bóng xì hơi, càng ngày càng nhỏ, cứ như vậy một lát đã xẹp lép.
Đèn sau điện thoại chiếu ra một chùm ánh sáng trên mặt đất, hiện tại người ở khu biệt thự này không nhiều lắm, năm đó người mua phòng ở đây đa số đều là người trung niên và người già, có một số người đã bán nhà với giá thấp, một số người thì trực tiếp chuyển đi, không còn nhiều người ở lại. Lúc này đã mười giờ, nhà còn sáng đèn không đến một nửa.
Càng đi vào bên trong lại càng ít đèn sáng, cuối cùng cũng chỉ còn lại đèn đường. Biệt Lý đến gần cửa nhìn bảng số nhà, 21, còn phải tiếp tục đi vào trong thêm bốn nhà.
Trên đường một người cũng không có, ánh sáng mờ nhạt của đèn đường tạo ra một loại ảo giác về sự ấm áp, Biệt Lý do dự một chút, sau khi cân nhắc giữa chết cóng ở đầu đường với vào biệt thự có vài phần sắc thái thần bí kia thì lựa chọn cái sau.
Số 25 ở trong cùng, cách vách chỉ có một hàng xóm, đối diện cửa và bên phải là đường đá dẫn đến cổng vào công viên nhỏ, giao lộ cũng được đèn chiếu sáng, ánh đèn rọi xuống cây đỗ quyên được cắt sửa thành hình tròn, phía trong là bóng cây màu đen đung đưa.
Tim Biệt Lý đập thình thịch, thời điểm quay đầu mở cửa cảm giác tay cũng run rẩy.
Sân không có động tĩnh gì, không hoang vắng cũng không đổ nát.
Biệt Lý nhẹ nhàng thở ra, chìa khóa trên tay va vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, cô hồi hộp dừng bước, âm thanh kéo vali cũng biến mất, cô không dám quay đầu lại, nhưng sau khi đợi một lúc vẫn không có gì xảy ra.
"Chết tiệt, là giả."

Để tăng thêm can đảm, giọng cô khi nói những lời này không tính là nhỏ, nhưng ngoại trừ tiếng gió thổi, trong sân cũng không có âm thanh gì khác.
Biệt Lý nhẹ nhàng thở ra, chạy vội tới ngoài cửa lên tinh thần mở cửa lớn ra, trong phòng khách cũng gọn gàng ngăn nắp, trừ việc nhiệt độ quá thấp thì không có chỗ nào không đúng. Biệt Lý nuốt nuốt nước miếng, vừa đi vào trong, vừa mở hết tất cả công tắc có thể đụng tới trên tường lên.
Quả nhiên giống như luật sư Phương nói, trang trí sang trọng, mặc dù phong cách trang trí có chút cũ, nhưng không có vấn đề gì nếu cô trực tiếp dọn vào.
Biệt Lý ho khan một tiếng, nín thở tập trung tinh thần, nhưng trong phòng ngoài tiếng cô ho khan thì cũng không có động tĩnh nào khác.
"Chẳng có gì cả, người dọa người."
Biệt Lý để vali ở phòng khách, trước tiên dạo một vòng xem qua tầng một, phòng chứa đồ, phòng bếp, phòng sách, phòng ngủ, toilet, đầy đủ mọi thứ.
Bên cạnh phòng chứa đồ còn một phòng nữa, nhưng cô đổi chìa khóa mấy lần vẫn không mở được.
"Ha ha, chắc là mất chìa khóa rồi."
Biệt Lý cười gượng hai tiếng, sau đó nhanh chân chạy về phòng khách, ôm vali của mình thở hổn hển.
Cô không có dũng khí đi xem tầng trên, nhưng cô vẫn mở hết đèn trên cầu thang lên, sau đó nhanh chóng vào gian phòng ngủ duy nhất ở lầu một, trải chăn mùa hè của mình lên giường, vậy mà điều hòa cũng không hỏng, sau khi mở ra kêu vù vù hai tiếng thì bắt đầu thổi gió nóng.
Trong phòng chỉ có một mình cô, yên tĩnh nhưng lại dễ dàng khiến người ta hoảng hốt.
Biệt Lý cầm điện thoại trong tay dựa lưng vào tường đi ra ngoài, mở tivi trong phòng khách lên, âm thanh trong giống như có thực thể, lập tức bổ sung vào không gian dư thừa.
Biệt Lý trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, khởi động chiếc máy tính cổ second-hand của mình, quạt hút gió vang lên âm thanh vù vù, sau hai phút mới mở được tài liệu, cô nhận lời tiếp tục viết tiểu thuyết cho người khác, phí tám tệ một nghìn chữ, ngày kia là thứ sáu, phải nộp năm vạn chữ, bây giờ còn thiếu một vạn.
Viết thêm sáu nghìn chữ cho truyện bá đạo tổng tài, đang bị kẹt lại ở tình tiết cô dâu mang thai bỏ trốn, thật sự là viết không nổi nữa, Biệt Lý thở hắt ra, đổi một tài liệu khác, đăng tiểu thuyết tự viết lên trang web.
Linh dị, khu bình luận vắng vẻ còn đáng sợ hơn so với tiểu thuyết, sau khi trải qua chuyện hôm nay, Biệt Lý viết đặc biệt thuận tay:... Dưới ánh trăng, bức tường gạch cũ bong ra từng mảng, loang lổ hợp thành một khuôn mặt người, gió thổi đập vào cửa phát ra tiếng cành cạch, người trong ký túc xá co rúm lại run rẩy dưới chăn... Móng tay chậm rãi xẹt qua ván cửa, dường như có ai đó ở ngoài cửa đang từ từ tiến vào trong...
Biệt Lý tự mình sợ run cả người, ngay cả chữ sai cũng không dám kiểm tra lại đã đăng lên, tắt máy tính cũ, cô khoanh chân ngồi trên giường tự hỏi hai giây, vừa rồi mới viết Ký túc xá đại học kinh hoàng, hiện tại...
Hay là không rửa mặt?
Được rồi, đi ngủ.
Cô chỉ cởi áo khoác và quần ngoài, quần áo còn lại chưa cởi đã nhanh chóng kéo chăn lên chui vào, đếm đến hai trăm con dê mà vẫn chưa buồn ngủ, đành phải nhắm mắt lại nghĩ tiếp chuyện cô dâu bỏ trốn trong đầu...
Sân trường thần bí nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nửa đêm, cũng không biết mấy giờ, Biệt Lý đang ngủ say bỗng nhiên bị lạnh, mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô nhất thời cho rằng mình vẫn ở trong căn phòng không có điều hòa lúc đầu, thuận tay chuẩn bị kéo chăn lên.
Lòng bàn tay đưa ra không biết bắt được cái gì, lạnh lẽo dính nhớp, còn có chút ướt át.
Biệt Lý trong nháy mắt bừng tỉnh, tim đập như trống, tivi bên ngoài phòng khách cũng không còn âm thanh.
Cô lén lút hé mắt ra một khe nhỏ, nghẹn lại một hơi rồi nhất thời hét lên.
"A a a a a a a a a a!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.