Editor: Di
Tư Nhiên.
Tư Nhiên thân ái.
Trong căn phòng thiếu sáng, mùi hương của hoa hồng tản ra. Những ngọn nến được sắp xếp theo hình trái tim nhỏ. Ở giữa, những bông hồng tươi đang nở rộ được sắp xếp và đặt lại gần nhau một cách cẩn thận. Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ cũng được phủ những cánh hoa đỏ chói. Những cánh hoa, âm nhạc đã sẵn sàng, trên khuôn mặt anh tuấn, đẹp trai của Thẩm Lê tràn đầy những nụ cười không thể kiềm chế. Anh gần như có thể tưởng tượng được khuôn mặt của cô khi nhìn thấy cảnh này, đầy ngạc nhiên, cảm động và không thể tin được.
Càng nghĩ đến, khóe miệng của anh khi cười càng dương cao hơn.
Tư Nhiên.
Tư Nhiên thân ái.
Chúng ta đã ở bên nhau tám năm, anh không thể tin được. Anh đã suy nghĩ về điều đó rất lâu. Người xưa có câu, “Thất niên chi dương”, thời gian trôi qua, chỉ khiến anh yêu em nhiều hơn. Em thật xinh đẹp, thật dịu dàng. Khi chúng ta ở bên nhau, em chưa bao giờ cãi nhau với anh, anh nghĩ, anh sẽ không bao giờ gặp một người phụ nữ nào hoàn hảo hơn em.
*Thất niên chi dương: nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng bảy năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.
Anh yêu em, và anh sẽ yêu em mãi mãi. Dù nghèo khó hay giàu sang, đau đớn khổ sở hay hạnh phúc, xin hãy để anh đeo chiếc nhẫn này cho em, hãy để anh làm chồng em, kiếp này, kiếp sau, mãi mãi, chúng ta sẽ luôn bên nhau.
“Tần Tư Nhiên, gả cho anh được không?”
Thẩm Lê lặp đi lặp lại những dòng chuẩn bị trong lòng anh hết lần này đến lần khác. Anh cảm thấy hơi buồn nôn, tuy những lời đó có không hoàn hảo, nhưng đó là trái tim của anh. Anh suy ngẫm về những dòng này trong trái tim mình. Mỗi lần đọc nó, trái tim anh lại tràn ngập sự ngọt ngào.
Cây nến đỏ đã cháy gần hết, đêm tối và đồng hồ chỉ 10:30. Thông thường thì giờ này cô sẽ về đến nhà. Anh vì muốn cho cô một bất ngờ nên mới sắp xếp mọi thứ vào khoảng thời gian này nhưng hiện tại cô vẫn chưa về.
Chuông cửa cùng điện thoại di động vang lên cùng lúc, hơi đột ngột, khiến anh có chút lo sợ. Anh cầm điện thoại lên bấm nút nghe đồng thời bước nhanh chân ra mở cửa. Tiếng gõ cửa có chút chói tai, dồn dập. Cửa vừa mở ra, người bên kia điện thoại cũng bắt đầu nói chuyện, hai bên đều nức nở, giọng khàn như kiệt sức.
“Thẩm ca! Tư Nhiên đang được cấp cứu trong bệnh viện! Chị ấy…. Chị ấy đã uống thuốc, chị ấy muốn tự tử!”
“A Lê! Làm sao bây giờ? Chuyện gì xảy ra! Con gái bác… Con gái bác chết rồi —-!”
Điện thoại di dộng rơi xuống đất, màn hình bể tan tành, những mảnh vụn thủy tinh nhỏ xíu văng xung quang, giống như nước mắt bi thương của chủ nhân nó.
…..
Hai ngón tay cựa quậy trong cơ thể cậu, dòng thủy dịch trong suốt lấp lánh chảy từ chân đến tấm ga trải giường, Bạch thiếu gia đang khóc lóc cầu xin.
“Không muốn! Làm ơn! Tôi xin anh!”
Cơ bắp cứng ngắc của cậu căng ra, cái lỗ phía sau ngày càng thắt lại vì cậu không thả lỏng. Ngón tay lại đi sâu vào, cậu nức nở, khóe mắt đỏ ửng đầy nước mắt, hay tay bị đè cố định, không thể động đậy.
Thẩm Lê mở rộng cho cậu không phải là sợ đắc tội với cậu, do uống thuốc nên anh cũng đã cứng đến mức khó có thể chống đỡ, nhưng anh không muốn nhìn thấy hình ảnh hạ thể của cậu bị rách. Cậu không chịu thả lỏng, ngón tay của Thẩm Lê càng dùng sức càn quấy mạnh hơn. Lực ngón tay càng mạnh, càng sâu, thì tiểu thiếu gia càng la hét to hơn.
“Ô…ô….Đau! Bỏ qua cho tôi đi…Bỏ qua cho tôi….”
Thấy lỗ huyệt bị đùa bỡn đến đỏ tươi, anh dùng một tay cởi quần lót của mình xuống, đỡ dương v*t đang phấn chấn để ở miệng huyệt chuẩn bị đẩy vào.
“Tôi không muốn…Tôi không muốn…Ô….!”
Cơ thể bên dưới run rẩy dữ dội, anh vừa đỉnh đầu dương v*t vào tiểu huyệt, thì đã bị siết chặt đến đau, nhưng vẫn có thể chịu đựng được. Anh hung hăng giáng vào mông cậu một bạt tay, lực không nhẹ, lòng bàn tay cũng cảm thấy tê, tức thì mông cậu in lại một dấu tay đỏ ửng.
Cậu bị giáng một bạt tay đau đớn, hậu huyệt dần thả lỏng, anh thừa lúc này nhấn mạnh một cái, tiến vào được hơn một nửa.
“A! Đau quá….Anh……..Biến thái…..Cưỡng gian….”
Thẩm Lê cảm thấy cậu quá ồn ào, dứt khoát dùng tay bịt miệng lật người cậu lại, tiến vào từ phía sau, bắt đầu ra vào với biên độ nhỏ. Rút ra ngoài gần hết rồi lại mạnh mẽ cắm vào, mặc dù bị bịt miệng nhưng những lúc anh hung hăng cắm vào tiểu thiếu gia cũng sẽ không khống chế được, rên lên. dương v*t của anh bên trong nóng kinh người, cậu chặt chẽ bao bọc lấy tính khí của anh, không giống bài xích mà có chút hưởng thụ.
Dầu bôi trơn rất có tác dụng, dần dần cả dương v*t rút ra cắm vào rất trôi chảy. Một bên mông bị đánh của cậu ngày càng sưng to và đỏ ửng. Tiếng giao hợp thân thể vang vọng ngày càng dâm mỹ, anh cũng rất muốn nhìn xem kẻ tự xưng là thẳng nam, khi nằm dưới sẽ có biểu cảm thống khổ như thế nào.
Khi cậu ức hiếp, bắt nạt người khác trong lòng chắc sẽ cảm thấy rất vui sướng, sảng khoái, không hề cảm thấy áy náy? Bây giờ cậu bị đối xử như thế này, cậu có nhớ tới ai đó đã từng bị cậu áp bức không? Cậu có hối hận không?
Tay Thẩm Lê buông lỏng, liên tục rút ra cắm vào. Bạch Thiệu Lan run rẩy khóc, nước mắt cậu nóng bỏng, cơ thể cậu, trái tim cậu lạnh như băng, không có nhiệt độ.
Tại sao vậy chứ? Loại người cặn bã như cậu, chẳng lẽ chỉ khi bị người khác chèn ép mới rơi lệ?
Tính khí to lớn cứng rắn hung hăng đỉnh vào, Bạch Thiệu Lan nắm thật chặt ga trải giường, kêu lên một tiếng, ánh nhìn liền mơ hồ.
Sự sỉ nhục sắp thiêu rụi toàn bộ con người cậu. Cậu là một người đàn ông, một người đàn ông bình thường, bị một người đàn ông khác đè lên, không thể chống cự. Hai chân cậu bị kéo mở ra và gập mở rộng ra hai bên. Lỗ sau bị xâm nhập sâu. dương v*t nóng bỏng của anh ta tiến vào sâu mãnh liệt, đỉnh gần đến trong bụng khiến cho cậu gần như kiệt sức.
Dần dần, cơ thể cậu cũng không quá đau, cảm giác kỳ quái, khoái cảm bên trong cơ thể dần kéo tới, những điều này càng khiến cho cậu càng thống khổ, sao có thể được chứ cậu không thể có phản ứng với đàn ông, cậu cảm giác như sắp ói tới nơi, cơ thể cậu dần đạt được khoái cảm lần đầu.
“Bỏ qua cho tôi…Xin…Xin anh…”
Khi nói, tựa hồ thần trí cậu có chút không rõ ràng. Lúc bị đau đớn cậu la hét không chút do dự, bây giờ khi nhận được khoái cảm thì lại luống cuống, cậu cắn chặt môi dưới, dường như còn nếm được mùi máu tanh. Cơ thể cậu bị va chạm đến mức trụ không vững, bị anh ta nắm eo xâm phạm, cậu sợ một khi tiếng rên rỉ dâm đãng tràn ra, anh ta sẽ sỉ nhục cậu, chính bản thân cậu cũng muốn tự tử.
Cậu đột nhiên yên tĩnh, anh ta cũng dừng lại một chút, tính khí kia vẫn còn ở sâu trong cơ thể cậu. Tiếng thở hổn hển chồng chéo, không khí dần nguội lạnh.
Tư thế này khiến cho cậu vô cùng khó chịu, cậu lay động phản kháng kêu lên: “Đi ra ngoài! Mau đi ra ngoài”. Anh ta đột nhiên rút ra hơn phân nửa, rồi mang một chút tàn nhẫn cắm lại vào trong cơ thể cậu. Cảm giác như eo cậu sắp gãy, cậu thống khổ kêu một tiếng cao vút, lúc này, anh ta lại bắt đầu rút ra cắm đứng lên, nhanh hơn, kịch liệt hơn so với lúc trước.
Âm thanh thể xác va chạm vô cùng vang dội, cậu không muốn, nhưng cậu không thể kiểm soát nó. Vách ruột co rút, siết lấy bộ phận sinh dục, giống như nịnh nọt, cho phép làm cậu một lần lại thêm một lần. Lúc dương v*t cắm mạnh vào cơ thể, cậu cắn răng nói: “Tôi muốn giết anh…Lúc thoát được ra ngoài tôi phải cắt….”
Chưa kịp nói hết câu, cậu cảm thấy tính khí trong cơ thể hình như lại phồng lớn hơn, dường như càng khiêu khích anh ta càng tiên vào sâu hơn. Cổ bị kẹp bởi một cánh tay, cậu buộc phải ngả người ra sau, cánh tay kéo mạnh khiến cậu khó thở. Bây giờ, cậu đang ngồi trong vòng tay của anh ta. Lỗ sau nuốt chửng bộ phận sinh dục của người đàn ông và đi vào một độ sâu chưa từng thấy. Cơn đau lại xuất hiện.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cậu bị thao túng trong nhiều tư thế nhục nhã khác nhau, và thậm chí bị bắn hai lần vào trong. Cậu gần như ngất đi, thân thể đau xót chết lặng, nước mắt vừa mới khô lại thi nhau chảy xuống. Thẩm Lê cắm rút liên tục trong cơ thể cậu cuối cùng cũng thở dốc, không bao lâu, liền bắn tinh dịch nóng bỏng vào sâu bên trong vách ruột, cậu vô ý thức run lập cập, không còn sức để uy hiếp hoặc cầu xin tha thứ.
Sau khi chôn thật sâu trong người cậu, rốt cuộc anh ta cũng thối lui, cậu thở phào nhẹ nhõm, giống như là trở về từ cõi chết, mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.