Giấc Mộng Quân Doanh

Chương 77: Chúng ta làm báo cáo kết hôn đi




Cục công an thành phố B, văn phòng cục trưởng, cục trưởng Vương cầm hồ sơ ném lên bàn rầm một tiếng, lông mày dựng thẳng: "Tiểu ĐIền, đây là kết quả nửa năm qua của cậu điều tra cho tôi hả, tổ chuyên án của cậu bất tài à, đây là cái gì hả, cơ bản là chưa điều tra được cái gì, còn để người của ta giờ trong trạng thái thực vật ở bệnh viện, quan trọng hơn là thuốc phiện đã tuồn ra ngoài, vẫn chưa ngăn chặn được..."
Tổ trưởng Điền Hải Tân đứng nghiêm người, như học sinh tiểu học nghe giáo viên dạy dỗ, một câu cũng không dám phản bác, cục trưởng Vương lửa giận bùng bùng cũng dần tỉnh táo lại, phất tay nói: "Được rồi, đừng ở đây làm cái bộ cha chết mẹ chết nữa, nói cho cậu biết, cháu bảo bối của ông cậu được tôi dạy bảo thành, thủ trưởng không lấy gậy đánh vào đầu tôi là không xong đâu".
Điều Hải Tân nở nụ cười, ông nội anh hơn 90 tuổi, giờ vẫn đi như bay, mắng người đầy khí thế, cục trưởng Vương khoát tay: "Ngồi đi, cậu cẩn thận nói cho tôi, rốt cuộc là sai lầm chỗ nào, tiến triển điều tra sao lại chậm như thế?"
Điều Hải Tân khó xử: "Trước mắt mục tiêu điều tra của chúng ta là Chu Tử Nhạc, theo tin tức gần đây, hắn vừa chuyển hàng vài lần, nhưng khi chúng ta nhận tin chạy đến thì lại không tìm ra dấu vết, trước mắt còn xác định hắn hít thuốc ở nhà trọ, nhưng nếu bắt ngay thì tội sợ đánh rắn động cỏ, tôi đoán hắn ta chỉ là cấp nhỏ, sau lưng chắc chắn có nhân vật lớn hơn, mà trước mắt hắn đang giữ chức ở tập đoàn Tử Phong, tôi thấy Chu Tử Phong là nghi phạm rất lớn".
Vương cục trưởng sửng sốt. ngẩng đầu nhìn anh: "Tiểu Điền, cậu đối với chuyện năm đó vẫn không quên sao?"
Điền Hải Tân lắc đầu: "Hải Vân dù sao cũng đi rồi, lúc trước cả nhà chúng tôi đều biết, Chu Tử Phong sở dĩ đính hôn với Hải Vân chỉ là coi trọng bối cảnh nhà chúng tôi, thái độ làm người của Chu Tử Phong rất thâm trầm, nhưng chuyện tình yêu người làm anh như tôi cũng không có quyền can thiệp, tôi chỉ suy đoán, Chu Tử Phong cũng rất khó bắt, phía sau có Chu phó tỉnh trưởng, huống hồ còn là mười doanh nghiệp lớn nhất nước, nếu chứng cớ không rõ ràng xác định, chúng ta tùy tiện hành động có khi sẽ phản tác dụng, hơn nữa người như Chu Tử Phong cục kì khó đối phó".
Vương cục trưởng nhíu mi: "Tôi cũng có suy nghĩ đến vì sao, một người quân nhân nghiêm cẩn lại trở thành thương nhân đưa đẩy như vậy".
Điền Hải Tân lắc đầu: "Hắn không phải lính bình thường, trước là trinh sát đặc chủng quân khu Tây Tạng, hơn nữa lại là người nổi bật".
"Quân khu Tây Tạng, à, cậu nói là biên chế bộ đội đặc chủng đã bị hủy kia?"Vương đội trưởng kinh ngạc hỏi lại.
Điền Hải Tân gật đầu: “ Cho nên nói, đấu với hắn toàn bộ cục công an chúng ta hợp lại cũng không thể, nói sau, trước mắt điều chúng ta hoài nghi cũng chưa có căn cứ chính xác mà".
Vương cục trưởng nhìn sâu vào mắt anh: “Tiểu Điền, tôi là nhìn cậu lớn lên, tính cậu tôi cực kì hiểu, nếu cậu đã hoài nghi, vậy khả năng nắm chắc đã là tương đối lớn".
"Tôi sở dĩ hoài nghi hắn bởi vì theo tin tức quốc tế đưa đến, hai năm liền nước ta tuồn hàng ra nước ngoài từ thành phố C, nơi đó là đại bản doanh của tập đoàn Tử Phong, sau này Chu Tử Phong không biết nguyên nhân gì lại tới thành phố B phát triển, từ khi đó thuốc phiện lại đi ra từ nơi này, không phải trùng hợp sao, tôi không tin, cho nên Chu Tử Phong mới đáng tình nghi".
Điền Hải Tân bình tĩnh phân tích căn cứ của mình.
Vương cục trưởng trầm mặc cả buổi: "Động vào Chu Tử Phong phải cực kì thận trọng, không chỉ ba hắn là phó tỉnh trưởng, địa vị của hắn trong xã hội cũng rất cao, làm không tốt thì phiền lớn".
Điền Hải Tân gật đầu: "Thực ra tôi có một biện pháp có thể thử".
Vương cục trưởng liếc anh một cái: "Khi nào thì cậu còn thừa nước đục thả câu hả, nói mau".
"Chu Tử Phong này tuy là người lạnh lùng nhưng lại đối với một người là ngoại lệ, chính là em gái hắn".
Vương cục trưởng bật cười vui vẻ: "Vô lú, người ta là em thì đương nhiên ngoại lệ rồi".
Điền Hải Tân lắc đầu:: "Không, không phải em ruột, mà là em kết nghĩa, đáng tiếc tư liệu về em gái hắn chúng ta lại không có quyền tìm đọc".
"Hả, vì sao?"
Vương cục trưởng nghi hoặc.
"Em gái Chu Tử Phong là Cố Lăng Vi, là nữ binh ở quân khu thành phố B, hơn nữa không phải một người lính bình thường, tư liệu thuộc loại hồ sơ tuyệt mật, ngài cũng biết, hồ sơ tuyệt mật trong quân đội bình thường đều là bộ đội đặc chủng, cho nên cho dù biết Cố Lăng Vi là điểm mấu chốt nhưng cũng rất khó tiếp cận".
Vương cục trưởng đứng lên: "Mẹ nó, khó cái gì, khó thì càng khiến cho thuốc phiện hết tấn này đến tấn khác từ trong tay chúng ta chảy ra ngoài, bộ đội đặc chủng thì sao, làm bộ đội phải phục vụ nhân dân không phải sao, chuyện này cậu không cần quản, tôi và lãnh đạo quân khu có quen biết, phối hợp với cơ quan địa phương cũng là trách nhiệm của bộ đội".
Cố Lăng Vi cũng không biết mình đã bị người ta theo dõi, mấy ngày nay cô đều bị sắc ma Diệp Bành Đào tra tấn, Cố Lăng Vi nằm trên giường lớn mềm mại khẽ rên rỉ, cảm giác như gân cốt đều đau, so với huấn luyện tàn khốc kia đây chính là một loại vận động yêu cầu thể lực và kĩ xảo cực hạn.
Diệp Bành Đào ăn mặc chỉnh tề, mặt mày hớn hở thong dong bước vào, xoa đầu cô: "Hôm nay đội có việc, anh phải qua xem, anh chuẩn bị bữa sáng rồi, đặt trên bàn, là bánh quẩy em thích, nước đậu xanh, có cả hai cái trứng luộc, em đừng quên ăn, anh đi trước".
Nói xong cúi đầu hôn cô một lát, mùi thơm nhẹ thoảng qua mũi, Cố Lăng Vi nhăn mặt chôn đầu vào gối, không để ý đến anh nữa, cũng không thèm nhúc nhích, Diệp Bành Đào cười ha hả, xoa xoa mái tóc ngắn của cô, rồi mới xoay người đi.
Cố Lăng Vi ngồi trên giường một lát mới đứng lên, ăn xong bữa sáng di động đã vang lên, Cố Lăng Vi nhìn qua, khẽ cười rồi nhanh tay nhấc máy: "Anh, không phải anh ra nước ngoài công tác sao, nhanh vậy đã về?'
Bên kia Chu Tử Phong thấp giọng cười vài tiếng: "Sao nào, anh lo anh vĩnh viễn không về à, nếu Vi Vi theo anh đi nước ngoài định cư anh thật ra cũng lo đến điều đó đó".Chu Tử Phong nửa thật nửa giả nói.
Cố Lăng Vi nhăn nhó: "Tiếc là nước ngoài không có giải phóng quân".
Chu Tử Phong nở nụ cười: "Gặp đi, anh mời em ăn cơm".
"A anh muốn tự xuống bếp hả?"
Chu Tử Phong nhấc mi tự đăc: "Có gì là không thể, anh xuất thân là lính trinh sát, rau dại cũng làm ra tiệc lớn đó".
Cố Lăng Vi nhìn qua tấm thủy tinh lấp lánh, nhìn cá đùa nghịch giữa hang, nâng thắt lưng lên đánh giá xung quanh một vòng, không có một hạt bụi, sạch sẽ cực kì, hơn nữa cũng không có hơi người, khoảng không rộng rãi làm người ta cảm giác có phần tĩnh mịch, giờ cô mới nhớ, căn nhà của Chu Tử Phong cũng giống thế này, thiếu không khí ấm áp, cửa sổ sát đất bên ngoài là vườn hoa và cây cảnh, gió thu phất qua, lá rơi xào xạc càng khiến tăng thêm phần hiu quạnh thê lương.
"Vi Vi đến giúp, mang cái này ra đi".
Cố Lăng Vi hoàn hồn xoay người vào bếp, Chu Tử Phong đang nhặt rau, lẩu cũng đang nấu, cô bĩu môi bất mãn nói: "Anh, anh nói tiệc lớn là cái lẩu này à?"
Chu Tử Phong ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc và tạp dề đáng yêu cực kì không thích hợp, Cố Lăng Vi không nhịn được bật cười, Chu Tử Phong bất lực nói: "Được rồi, gọi em tới giúp, không phải tới cười, lẩu thì đơn giản, nhưng mà qua tay anh cũng thành một nồi tuyệt hảo, lát em thử sẽ biết".
Cố Lăng Vi giúp đỡ nên rất nhanh hai người đã ngồi trên bàn gần cửa sổ, Chu Tử Phong đun nước dùng, vị cay tươi sống đã nghiền. cô thấy mình giống như ăn vĩnh viễn cũng không đủ vậy, trong lòng nghĩ, nếu Hiểu Vân mà đến đây chắc nói thích đến hét lên mất.
Cố Lăng Vi ăn uống no nên, buông đũa cảm thán: "Ăn ngon quá, anh, nếu có một ngày công ty sụp đổ bằng tay nghề này cũng kiếm cơm được, có khi còn giàu to".
Chu Tử Phong dở khóc dở cười: "Miệng quạ đen, công ty anh nào có dễ sụp thế, nhưng mà trước đó vài ngày sang Thụy Sĩ công tác đó đúng là một quốc gia đẹp, nếu có cơ hội định cư ở đó cũng không tồi đâu, hoàn cảnh không khí đều tốt hơn chỗ chúng ta nhiều".
Cố Lăng Vi không đồng ý: "Quốc gia chúng ta còn phát triển mà, em không sính ngoại, em yêu nước mình, em kiên quyết ủng hộ Đảng lãnh đạo".
Chu Tử Phong bật cười, đưa tay xoa đầu cô: "Đừng đùa nữa, anh biết tư tưởng của em rất tốt rồi..."
Cố Lăng Vi lần này mới được tự mình lái xe, cho nên không cần Chu Tử Phong đưa cô về, xe là của dì út, loại xe bọ hung nổi tiếng, Lưu Thiếu Quaan vì lấy lòng người vợ vất vả sinh đứa nhỏ nên cố ý đặt hàng từ nước ngoài, từ khi mới mua dì út còn chưa đi thử, vì khi ấy di bụng lớn, Lưu Thiếu QUân không cho phép dì đi, tháng trước mới sinh cô nhóc thứ hai, vừa lúc ở cữ , cho nên tiện nghi cho Cố Lăng Vi thôi, dùng để đi tạm.
Thực ra Cố Lăng Vi cũng không quen, bởi vì chiếc xe màu đỏ chót, lại là hãng danh tiếng, đi trên đường cảm giác mắt người ta đều nhìn cô, hơn nữa cô mặc quân trang, nhìn cách nào cũng thấy quái dị, nhưng mà dì út này là ý tốt hay là đùa nữa kìa.
Cố Lăng Vi đóng cửa xe, từ cửa kính nhô đầu ra, cực kì trịnh trọng nói: "Anh, anh nên tìm chị dâu cho em đi".
Ánh mắt Chu Tử Phong chợt lóe lên, nhẹ nhàng xoa gáy cô: "Được rồi, quan tâm mình đi, chuyện của anh em đừng quản".
Nhìn chiếc xe màu đỏ biến mất trong tầm mắt, Chu Tử Phong bất giác cười khổ, Diệp Bành Đào nói đúng, mình cũng không có dũng khí thổ lộ, bởi vì sợ thổ lộ, vĩnh viễn sẽ mất đi, đúng là chuyện châm chọc cực kì, mình thì ghen tị, nhưng vẫn không làm gì được.
Ánh mắt lạnh lùng đi, cầm điện thoại gọi.
Sau 12h ngày mùa thu, nơi nơi tràn đầy cảm giác thanh thản, Cố Lăng Vi lái xe ngnang qua nơi bán đồ cho trẻ em, cô dừng xe bên lề, đi vào bên trong, mua một bộ đồ cho bé trai và một chiếc váy công chúa, áo cho bé trai này đúng là không rẻ, hai bộ đồ đi tong nửa tháng tiền trợ cấp của cô.
Mới ra khỏi quầy hàng, di động liền vang lên, Cố Lăng Vi lấy ra nhìn lướt qua, dãy số xa lạ, cô nghi hoặc nhấc máy, giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: "Cố tiểu thư, tôi là Đường Nhị, không biết có thể nói chuyện với cô không".
Ngồi ở quán cà phên yên tĩnh, Cố Lăng Vi yên lặng đánh giá cô gái đối diện, xinh đẹp lại rất mỹ lệ, thế nhưng lại có phần tiều tụy, đôi mắt thâm đen do ngủ không đủ giấc, tay lại hơi run, từ trong túi rút ra một điếu thuốc châm lên, hít vài hơi mới nói: "Cố tiểu thư, chắc không biết tôi, chúng ta từng gặp một lần rồi".
Cố Lăng Vi lắc đầu: "xin lỗi, tôi không nhớ".
Đường Nhị tự giễu khẽ cười: "Không sao, quý nhân trước nay vẫn nhiều việc".
Nói xong cô rút trong túi một phong bì đặt trên bàn, Cố Lăng Vi sửng sốt một lát, từ bên trong mở ra một xấp ảnh chụp, nhìn qua thân thể không khỏi cứng đờ, mỗi bức nhìn kĩ một lần rồi trả lại.
Ánh mắt Đường Nhị một phút cũng không rời nhìn chằm chằm cô, Cố Lăng Vi trấn định như vậy làm cô cực kì kinh ngạc, không phải khoảng khắc đầu tiên hơi bối rối, cô còn nghĩ cô gái này không yêu Diệp Bành Đào nữa kìa, nhìn bạn trai mình và người con gái khác lên giường lại có thể bình thản như thế, đúng là không nhiều lắm.
Cố Lăng Vi ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Đường Nhị: "Cô muốn nói chính là chuyện này?"
Đường Nhị hơi run, vội lấy lại tinh thần: "Cố tiểu thư, chẳng lẽ cô không buồn , không giận sao?"
"Buồn cái gì?"
Cố Lăng Vi nhíu mi: "ảnh chụp này nhìn góc độ chắc chắn là có người thứ ba chụp, đây rõ ràng là âm mưu dựng sẵn, hơn nữa vẻ mặt Diệp Bành Đào không phải trạng thái bình thường, quên không nói với cô, tôi là lính trinh sát, tiểu xảo này tôi vẫn rèn luyện hằng ngày, vẫn nhìn ra được, mục đích cô tìm tôi là gì, cô muốn lấy gì từ tôi, hay là muốn tôi và Diệp Bành Đào chia tau, hay là cần tiền tài để cứu rỗi cô?"
Sắc mặt Đường Nhị thoáng trắng bệch, cắn chặt môi, cô cúi đầu thật lâu như quyết tâm mới nói: "Cố tiểu thư, tôi có thể nói mọi chuyện với cô, nhưng phải trao đổi, tôi muốn cô nghĩ cách giúp tôi thoát khỏi cảnh này..."
Lúc Diệp Bành Đào trở về, trời đã tối, mở cửa lớn ra thì trong phòng vẫn không sáng đèn, Diệp Bành Đào nhăn mày, nhấn công tắc, khi đó mới thấy cô nhóc Cố Lăng Vi đang ôm gối ngẩn ngơ trên cửa sổ sát đất, vẻ mặt cực kì phức tạp.Diệp Bành Đào đi qua, ngồi bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy cô trong ngực, thấp giọng: “Sao thế, không thoải mái à?"
Cố Lăng Vi ngẩng đầu lên, nhìn anh hồi lâu, người đàn ông này yêu cô đến mức nào, thậm chí vì cô bị người đê tiện hãm hại cũng không nói với cô nửa câu oán giận, giấu diếm hết thảy, tuy hay phê bình kín đáo về Chu Tử Phong nhưng chưa từng nói một câu ác độc nào, mình huấn luyện ba tháng, anh phải thế nào mà trải qua, chắc là ngày ngày lo lắng, ngày ngày tự trách.
Dưới ánh đèn, ánh mắt anh trong suốt như bộc lộ hết tâm tình, cho tới bây giờ chưa từng giảm bớt, Cố Lăng Vi ôm lấy cổ ảnh, dựa vào thân mình ấm áp, kích động hôn anh, Diệp Bành Đào càng không hiểu tự nhiên về nhà lại có phúc lợi hương diễm như thế, lập tức phản công, ép chặt gáy cô, hôn sâu.
Bàn tay to trượt vào quần áo, vuốt ve thắt lưng trắng mịn, tình cảm mãnh liệt như mồi lửa, nháy mắt lan khắp đồng cỏ, ngoài cửa sổ tí tách mưa, trong nhà là là một mảnh cảm tình mãnh liệt, nhiệt liệt như giữa hè.
Cố Lăng Vi từ phòng tắm đi ra đỡ đỡ thắt lưng, thầm mắng mình, tự làm bậy không thể sống mà, nhất thời xúc động câu dẫn ác ma, chút nữa là bỏ mình rồi.
Diệp Bành Đào miệng không khép được, càng giống như con mèo được cá, tủm tỉm từ phòng bếp bưng ra hai chén nóng hầm hập đặt trên bàn cơm:
"Vợ đến nếm thử tay nghề chồng thế nào?"
Cố Lăng Vi kinh ngạc nhìn bát lớn trên bàn, nâng mày: "Tay nghề gì chứ, là đồ đông lạnh mà, anh tưởng em không biết à?"
Diệp Bành Đào cười ha hả: "Thì là đồ đông lạnh, nhưng mà anh tự mình hâm lại mà".
Cố Lăng Vi xì cười, kéo mặt anh lại hôn một cái cổ vũ: "Vất vả rồi, lần sau tiếp tục cố gắng".
Diệp Bành Đào ăn xong bắt đầu loay hoay, ngẩng đầu có chút không yên lòng nói: "Vi Vi, hôm nay sao em lại đáng yêu thế, anh thấy chột dạ quá".
Cố Lăng Vi liếc anh một cái: "Có phải anh làm chuyện gì xấu mới chột dạ không?"
Diệp Bành Đào hoảng sợ: "Không , không có chuyện xấu".
Cố Lăng Vi không thèm để ý anh đang ấp úng: "cái kia, đồng chí Diệp Bành Đào, em muốn nói chuyện chính sự với anh".
Diệp Bành Đào ngẩn ra: "Chính sự gì?"
Cố Lăng Vi nghiêm túc nói : "Biên chế đội đặc công anh cũng biết, nguy hiểm hơn bộ đội bình thường, hơn nữa dù kết hôn bên nhau thì ít xa cách thì nhiều, hơn nữa nếu chúng ta kết hôn chính là quân hôn, được pháp luật bảo hộ, chuyện này anh biết không?"
Diệp Bành Đào có phần không phản ứng kịp, ngây ngốc gật đầu.
Cố Lăng Vi hít một hơi thật sâu: "nếu, anh thấy có thể chịu được cuộc sống như thế, chúng ta làm báo cáo kết hôn đi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.