Giấc Mộng Mùa Hè

Chương 5: Bọn họ đã thay đổi




Sau khi hôn lễ kết thúc, hai người trở lại Thâm Quyến.
Tiết tấu sinh hoạt của Thâm Quyến nhanh hơn rất nhiều so với Thành Đô, hai người thậm chí cũng không có đi hưởng tuần trăng mật, đã trực tiếp đi làm lại.
Lúc ấy năm 2016, internet phát triển nhanh chóng, Đoạn Thư Ngật không bàn bạc với Đoạn Thư Ngật đã từ chức công ty, lại chuẩn bị lập nghiệp lần thứ hai lần nữa.
Hiệu quả và lợi ích kinh tế của công ty Khâu Quỳ đi làm từng năm trở nên kém, ngoài sáng trong tối truyền ra tin tức tinh giảm biên chế.
Mà trùng hợp trưởng phòng phụ trách tinh giảm biên chế chính là cái người năm đó đưa Khâu Quỳ về nhà, theo đuổi cô không có kết quả.
Khâu Quỳ vốn không nằm trong danh sách giảm biên chế, lúc này lại cứng rắn bị thêm vào một cái tên.
Lúc Khâu Quỳ ôm một rương tài liệu về đến nhà sớm hơn, ở nhà lại ngoài ý muốn nhìn thấy, cái giờ đáng lẽ Đoạn Thư Ngật không nên ở nhà.
“Sao anh ở nhà?” Khâu Quỳ ngồi trên ghế đẩu ở cửa ra vào đổi dép.
Đoạn Thư Ngật ngồi trên ghế sô pha, vừa sắp xếp lại tài liệu vừa thờ ơ nói: “Anh từ chức, chuẩn bị lập nghiệp.”
Tay Khâu Quỳ cầm dép lơ lửng giữa không trung, “Sao từ chức mà không bàn bạc với em một chút?”
Đoạn Thư Ngật ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Quỳ, lập tức có phần nghẹn lời.
Anh cũng không biết tại sao mình sợ nói cho Khâu Quỳ, là sợ chính mình thất bại lần hai hay là sợ Khâu Quỳ phản đối, anh cũng không biết.
Trong lúc nhất thời tất cả lời giải thích đều nghẹn lại trong cổ họng, bầu không khí lặng im thật lâu.
Đoạn Thư Ngật thấy cô về nhà ôm một rương đồ đạc, lựa chọn đổi chủ đề, “Sao hôm nay em về sớm vậy?”
Khâu Quỳ cất giày vào trong tủ giày, im lặng mấy giây mới nói: “Em bị cắt giảm nhân sự.”
“Tại sao cắt em?” Đoạn Thư Ngật không hiểu lắm.
Khâu Quỳ lắc đầu, không muốn giải thích với Đoạn Thư Ngật.
“Không sao, trước tiên ở nhà nghỉ ngơi một lúc, trong khoảng thời gian này anh nuôi em.” Đoạn Thư Ngật an ủi cô.
Trong nháy mắt, tất cả tủi thân từ trước tới nay vì câu nói này ập tới, Khâu Quỳ chợt lớn tiếng hỏi: “Lấy cái gì nuôi em? Lập nghiệp cũng không bàn bạc với em sao? Hay là chút tiền tiết kiệm của chúng ta trước đó?”
Đoạn Thư Ngật bị Khâu Quỳ quát lên sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh anh đã kịp phản ứng.
Khâu Quỳ rất muốn nói cho Đoạn Thư Ngật nguyên nhân mình bị giảm biên chế, cũng rất muốn truy vấn ngọn nguồn với Đoạn Thư Ngật, tại sao không bàn bạc với mình về chuyện lập nghiệp.
Thế nhưng cuối cùng, cô không nói gì, chỉ là quay người trở về phòng.
Sau này Khâu Quỳ nhiều lần nhớ lại dư vị cuộc sống hôn nhân của cô và Đoạn Thư Ngật năm năm qua, mới phát hiện hóa ra từ giờ phút này, bọn họ đã không cùng đi trên một con đường.
Đoạn Thư Ngật muốn làm gì, cho dù đau khổ mệt mỏi, anh nhất định sẽ làm được.
Nhưng Khâu Quỳ không phải người như thế, cô bằng lòng với cuộc sống hiện tại, mong muốn chỉ là cuộc sống ổn định.
Trận cãi vã này cuối cùng là Đoạn Thư Ngật nhượng bộ trước.
Anh cam đoan với Khâu Quỳ, sau này mọi thứ sẽ bàn bạc với cô trước rồi mới quyết định.
Khâu Quỳ cũng không nói thêm gì nữa.
Thời gian sau đó, Khâu Quỳ một lần nữa nộp CV, lựa chọn một offer cũng không tệ lắm.
Chỉ là địa điểm công việc của cô vaf Đoạn Thư Ngật một đông một tây, huống hồ bây giờ công việc của hai người xem như đều bắt đầu lại từ đầu, thời gian có thể cùng ở nhà cũng ít hơn rất nhiều so với trước đó.
Năm 2017.
Công ty của Đoạn Thư Ngật bắt kịp xu hướng thời đại mới của Internet, đội ngũ công ty trong một năm phát triển nhanh chóng, từ một tập thể chỉ có mười mấy người phát triển thành một tập thể lớn mấy chục người.
Công việc kinh doanh công ty tiếp nhận nhận dần dần càng lúc càng nhiều, thời gian Đoạn Thư Ngật ở nhà cũng càng lúc càng ít.
Thuận theo điều kiện của bọn họ dần dần trở nên tốt, bọn họ lại mang theo Mùa hè chuyển đến căn nhà còn lớn hơn so với hai phòng lúc trước, đồng thời bọn họ lại đổi chiếc xe tốt hơn trước.
Nhưng Khâu Quỳ ở công ty mới lại không thuận lợi, chuyện xảy ra trong công ty về đến nhà lại không có người có thể nói cùng.
Cô đột nhiên có chút hoài niệm bọn họ trước đó, mặc dù nhà không lớn, nhưng cũng may là có người nói chuyện cùng.
Hôn lễ của Chúc Nguyệt định vào mùa đông năm 2017, tiến hành ở Bắc Kinh.
Khâu Quỳ vốn muốn để Đoạn Thư Ngật đi cùng cô, nhưng đúng lúc hai ngày ấy, Đoạn Thư Ngật phải ra ngoài công tác một chuyến, đành phải thôi.
Vé máy bay bay từ Thâm Quyến đến Bắc Kinh là rạng sáng, mãi cho đến giờ hẹn đưa Khâu Quỳ đến sân bay Đoạn Thư Ngật cũng vẫn chưa tới nhà.
Khâu Quỳ không gọi số điện thoại không thể quen thuộc hơn ấy, trái lại tự mình đẩy vali, khóa cửa xuống lầu.
Mới vừa đi đến cổng cư xá, cô đã thấy xe Đoạn Thư Ngật đang từ từ tiến đến cổng khu.
Đoạn Thư Ngật dừng xe trước mặt Khâu Quỳ, xuống xe giúp cô xách vali qua bỏ vào cốp sau, “Sao không chờ anh về?”
Sau khi Khâu Quỳ ngồi lên xe, vừa thắt dây an toàn vừa trả lời anh: “Sợ anh về không kịp, nhỡ máy bay.”
“Trên đường về đèn đỏ liên tục, trễ chút thời gian.” Đoạn Thư Ngật giải thích
Khâu Quỳ gật gật đầu, cũng không nói tiếp.
Khoảng cách lần gặp lại Đoạn Thư Ngật, đã ba ngày trôi qua.
Lúc này vừa gặp, giữa hai người cũng lạnh nhạt đi mấy phần.
Đường đến sân bay, lại đèn đỏ liên tiếp.
Trên đường dừng xe nhiều lần, Khâu Quỳ có chút khó chịu, tìm chủ đề nói với Đoạn Thư Ngật: “Tiền của Chúc Nguyệt, em đưa 66.666, trước đó cấp Ba đã đồng ý với cậu ấy.”
Vừa dứt lời, bên Đoạn Thư Ngật một cuộc điện thoại gọi đến.
Nghe giọng nói của Đoạn Thư Ngật, cảm giác giống như là việc gấp gì đó, Khâu Quỳ cũng không nói thêm nữa.
Lúc rảnh rỗi nói chuyện qua điện thoại Đoạn Thư Ngật ra khẩu hình với Khâu Quỳ, Khâu Quỳ cũng nhìn thấy.
Anh nói là “Em quyết định là được.”
Cuộc điện thoại gọi đến lúc gần đến sân bay mới kết thúc, vừa đúng thời gian kiểm vé, không để cho hai vợ chồng họ không gian ở chung thêm chút.
Đoạn Thư Ngật vừa lấy vali từ cốp sau ra đưa cho Khâu Quỳ, vừa dặn dò cô: “Nhớ kiểm tra kĩ thẻ căn cước, nhớ lấy thẻ lên máy bay, trên máy bay lạnh tìm tiếp viên hàng không xin một cái chăn…”
Có lẽ là quá lâu không nghe thấy Đoạn Thư Ngật một hơi nói nhiều như vậy, trong lòng Khâu Quỳ có chút nóng lên.
Cô gật đầu nói: “Được.”
Lúc Khâu Quỳ xách vali qua xoay người chuẩn bị đi, Đoạn Thư Ngật đột nhiên kéo cô, mở miệng nói: “Vợ, ôm một cái hẵng đi.”
Trong trí nhớ Khâu Quỳ, Đoạn Thư Ngật rất ít khi chủ động mở miệng gọi cô là vợ, có đôi khi hai người cãi nhau ầm ĩ không dứt, Đoạn Thư Ngật cũng đều chững chạc đàng hoàng gọi cô Khâu Quỳ.
Không biết vì sao ngày ấy, luôn luôn không quen gọi như vậy anh lại thốt ra xưng hô thế này.
Khoảnh khắc Khâu Quỳ bước lên lên máy bay, cũng không nghĩ ra.
Có một số việc, kẻ trong cuộc thì mê kẻ bàng quan thì tỉnh.
Chuyện của cô và Đoạn Thư Ngật, bản thân cô không nhìn ra, Chúc Nguyệt lại liếc mắt đã phát hiện giữa bọn họ không thích hợp.
Thừa dịp trước lúc hôn lễ vẫn chưa bắt đầu, Chúc Nguyệt kéo Khâu Quỳ qua nhỏ giọng hỏi: “Cậu với Đoạn Thư Ngật giận nhau à?”
“Không có.” Khâu Quỳ lắc đầu, giữa bọn quả thật không có giận dỗi.
“Vậy sao cậu ấy không cùng cậu đến Bắc Kinh?”
Khâu Quỳ nghĩ ngợi, nói: “Anh ấy bận quá.”
“Dẹp đi, lúc trước ngay cả lúc cậu đi đổi váy cưới cũng muốn đi theo đứng phía sau cậu, bây giờ lại yên tâm để một mình cậu đến Bắc Kinh?” Chúc nguyệt khinh thường nói.
Một năm này, ngay cả chính bản thân Khâu Quỳ cũng đã không đếm hết lần dùng cái cớ “Đoạn Thư Ngật bận quá”, qua loa lấy lệ bao nhiêu sự kiện.
Chúc Nguyệt tiếp tục hỏi cô: “Là hiện tại cậu ta làm ăn càng làm càng tốt, có người bên ngoài?”
Khâu Quỳ lắc đầu, “Không phải.”
Cô cũng không nói được, rốt cuộc giữa cô và Đoạn Thư Ngật xảy ra chuyện gì.
Nhưng lúc cô nhìn Chúc Nguyệt mặc váy cưới đi trên thảm đỏ, bước chân kiên định đi về phía chú rể, cô như thấy được cô năm đó kiên định đi về phía Đoạn Thư Ngật.
Cô ở thời điểm đó, cũng chỉ là nghĩ có thể có một kết quả với Đoạn Thư Ngật.
Nếu như nói lời của Chúc Nguyệt nhắc cô một chút, như vậy chuyện phát sinh năm 2019, mới là cọng cỏ cuối cùng áp đảo hôn nhân của bọn họ.
Năm đó, Khâu Quỳ hai mươi chín tuổi.
Hôn nhân của cô và Đoạn Thư Ngật đã duy trì bốn năm.
Bốn năm qua, công ty của Đoạn Thư Ngật đã vững bước phát triển thành một công ty lớn, khoảng cách với mộng tưởng ngay từ đầu của anh cũng càng ngày càng gần.
Năm 2019.
Chú mèo bọn họ cùng nhau nuôi — Mùa hè, cũng trong mùa hè năm này rời khỏi bọn họ.
Đó là có một lần Đoạn Thư Ngật trở về cầm văn kiện quên đóng cửa, Mùa hè đi ra ngoài, bị nhân viên quản lý an ninh gần đó cho rằng mèo hoang mà đánh chết.
Vì thế, Khâu Quỳ đau lòng rất lâu.
Không biết đây có phải là một loại báo hiệu hay không, Khâu Quỳ luôn cảm thấy Mùa hè rời đi, giống như báo hiệu kết cục của cô và Đoạn Thư Ngật.
Sau khi Mùa hè đi không bao lâu, Khâu Quỳ đã hận được điện thoại từ bệnh viện Thành Đô gọi tới.
Lúc này đầu hạ, mẹ Khâu bị chẩn đoán chính xác ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Cũng vì việc này, Khâu Quỳ quyết định rời khỏi cái thành phố cô ở lại mười một năm, trở lại Thành Đô.
Lúc nghe Đoạn Thư Ngật nói, anh tạm thời không thể theo cô về Thành Đô, trong lòng Khâu Quỳ lại không khỏi thở dài
Có lẽ ngay từ đầu, đối với chuyện này cô đã không ôm chờ mong gì ở Đoạn Thư Ngật.
Khâu Quỳ từ chức công ty, chỉ thu dọn một ít hành lý của mình, đã vội vàng trở lại Thành Đô.
Bệnh viện đưa ra thời gian là ba tháng, ba tháng sinh mệnh cuối cùng của mẹ Khâu.
Mỗi ngày Khâu Quỳ đều ở bên cạnh mẹ Khâu, một khắc cũng không rời đi.
Cô kể với mẹ Khâu chuyện thú vị đi làm ở Thâm Quyến, cũng kể chuyện xảy ra lúc học đại học, chỉ không kể chuyện của cô và Đoạn Thư Ngật.”
Mẹ Khâu như thể cũng nhận ra được điều gì, bà thả chậm tốc độ, đứt quãng nói với Khâu Quỳ: “Tiểu Ngật, là một người có thể tin tưởng được… Năm đó con tại thời điểm nó nó vất vả nhất… Gả cho nó, mẹ không phản đối… vì mẹ biết, nó sẽ tốt với con… bây giờ, cuộc sống của các con… Cũng tốt, Tiểu Ngật bận bịu, con cũng phải… Học cách hiểu chuyện, mẹ không muốn hai đứa xa nhau vào lúc này…”
Một chuỗi lời nói này quá nhiều sinh lực của mẹ Khâu, đêm hôm đó, mẹ Khâu ngủ thật lâu.
Sau đó cũng không còn tỉnh lại.
Khâu Quỳ không còn gào khóc giống như năm đó ba mất, bởi vì cô biết nhà này chỉ còn lại mình cô.
Khoảnh khắc Đoạn Thư Ngật biết tin này, lập tức mua vé máy bay chuyến sớm nhất trở về.
Tang lễ của mẹ Khâu định vào mùa thu.
Sau khi tang lễ kết thúc, Khâu Quỳ nói ly hôn với Đoạn Thư Ngật.
Khâu Quỳ một bộ đồ đen, trên mặt không biểu cảm gì. Cô che dù, đứng trong mưa.
Bên cạnh là Đoạn Thư Ngật đã rất lâu không gặp.
Khâu Quỳ ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Thư Ngật, ánh mắt nhìn vào mắt anh.
Trong đôi mắt đen trong suốt ấy rõ ràng vẫn còn phản chiếu lấy cô, nhưng cô cũng không muốn tiếp tục bị hút vào như vậy nữa.
“Đoạn Thư Ngật, chúng ta… Ly hôn đi.” Khâu Quỳ nói.
Mẹ Khâu rời đi, cuối cùng cũng khiến Khâu Quỳ tỉnh mộng.
Cuối cùng cô cũng tỉnh lại từ trong giấc mộng đẹp của mình.
Cô và Đoạn Thư Ngật, có lẽ từ lúc bắt đầu đã là sai.
Nếu như mùa hè năm đó cô không ngủ, cũng sẽ không gặp được Đoạn Thư Ngật.
Nếu như mùa hè năm đó cô không vì Đoạn Thư Ngật, tất cả nguyện vọng đều điền ở Thâm Quyến, cô sẽ không ở Thâm Quyến mười một năm.
Nếu như mùa hè năm đó cô không đồng ý Đoạn Thư Ngật, bọn họ cũng sẽ không bên nhau.
Nếu như mùa hè năm đó cô không nói với Đoạn Thư Ngật “Chúng ta kết hôn nhé”, bọn hắn sẽ không có hôn nhân lâu như vậy.
Trong lúc nhất thời, cô không biết nên tự trách mình, hay là trách Đoạn Thư Ngật.
Hay là trách mùa hè này đến mùa hè khác.
Cô cho rằng giữa cô và Đoạn Thư Ngật không có gì thay đổi, nhưng thật ra, bọn họ đều đã thay đổi.
Trong cuộc hôn nhân này, Đoạn Thư Ngật tất cả đều tốt với cô, cô không quên.
Chỉ là Đoạn Thư Ngật cái người có thể cùng cô đi dạo siêu thị mua thức ăn nấu cơm ấy, bị cô đánh mất trong năm tháng mênh mông, đánh bại bọn họ chỉ là chuyện vụn vặt trong hiện thực cuộc sống hôn nhân.
“Đoạn Thư Ngật, chúng ta ly hôn đi.” Khâu Quỳ lặp lại lần nữa.
Đoạn Thư Ngật không biết, trong cuộc hôn nhân này không có phản bội cũng không có sinh ly tử biệt.
Rốt cuộc tại sao anh và Khâu Quỳ lại đi đến bước này.
Anh luôn luôn muốn đem tất cả tốt nhất cho Khâu Quỳ, lại quên rằng rốt cuộc Khâu Quỳ muốn nhất là cái gì.
Hết chương 5.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.