Giả Chết Cũng Không Cứu Nổi Thế Giới

Chương 108: “Chuông Sớm!”




Bên kia Hoàng Tuyền đen nhánh tĩnh mịch là vùng ốc thạch khô ráo.
Hầu hết Thập điện Diêm Vương đều từng là Thần Minh, hiếm có ai là Quỷ thần chứng đạo.
Mà Quỷ thần chứng đạo chính là như phu canh, vốn là người phàm sau đó làm quỷ, từ quỷ sai cấp thấp của Địa phủ rồi thăng chức trở thành Quỷ thần.
Trong số các Quỷ thần chứng đạo ở Địa phủ bây giờ, người được biết đến rộng rãi nhất chính là Thôi Phán Quan đứng đầu Tứ đại Phán Quan. Ngoài hắn ta, rất ít người biết Tần Quảng Vương cũng là Quỷ thần chứng đạo.
Năm vị Diêm Vương Bình Đẳng Vương đột nhiên xuất hiện, khiến sắc mặt bàn tính tinh Tống Đế Vương và Sở Giao Vương thay đổi. Lúc này không liên quan gì tới trí thông minh cao thấp nữa, hai người không hẹn mà cùng đứng sau lưng Tần Quảng Vương.
Nếu nói Địa phủ còn vị Diêm Vương nào xứng đáng để tin tưởng, đó tất nhiên phải là Tần Quảng Vương.
Ngược lại, nếu ngay cả Tần Quảng Vương cũng thành kẻ phản bội, vậy thì dứt khoát đưa tay chịu trói luôn cho rồi. Bởi vì dù Tống Đế Vương và Sở Giang Vương liên thủ, cũng không có cửa đụng nổi cọng lông chân của Tần Quảng Vương.
Đúng vậy, Tần Quảng Vương chính là người đứng đầu vô cùng xứng danh trong Thập điện Diêm Vương!
“Bắt đầu từ lúc nào?” Một giọng nói trầm ổn nặng nề chậm rãi phát ra từ bờ môi dày rộng của Tần Quảng Vương, hắn dùng đôi mắt kiên nghị lạnh lùng nhìn chằm chằm năm Diêm Vương đã phản bội Địa phủ.
Bình Đẳng Vương mỉm cười. Gã có một khuôn mặt nhã nhặn không quá đẹp trai, nhưng nếu so ra thì trong mười vị Diêm Vương vẫn có chỗ đứng. Bình thường lão hổ tinh Chuyển Luân Vương không thích qua lại với Bình Đẳng Vương. Theo lý mà nói, điện Chuyển Luân của gã và điện Bình Đẳng của Bình Đẳng Vương một cái xếp thứ mười, một cái xếp thứ chín thì gần nhau nhất, qua lại cũng thuận tiện. Nhưng thằng cha Bình Đẳng Vương này vừa cười một cái, lão hổ tinh đã cảm thấy ẻo lả vcđ.
Đ*o đủ ‘đờn ông’.
Bây giờ, nụ cười kia càng lộ ra vẻ toan tính xấu xa, gã bảo: “Tần Quảng Vương cho rằng là khi nào?”
Tần Quảng Vương bình tĩnh liếc mắt: “Bắt đầu từ hơn một trăm năm nước, khi chủ nhân Địa phủ mất tích.”
Tống Đế Vương gảy bàn tính lách cách, quả thực thời gian trôi qua nhanh quá, Phong Đô Đại Đế đã biến mất hơn một trăm năm, cũng tức là bốn năm tháng trong lịch Dương gian.
Bình Đẳng Vương nghe vậy lại cười: “Không phải.”
Vừa nghe câu này, ba người Tần Quảng Vương đều sửng sốt.
Vậy mà không phải?
Bình Đẳng Vương: “Hay là Tần Quảng Vương điện hạ đoán lần nữa xem?”
Tần Quảng Vương nheo mắt, một tay giơ cái chùy hai đầu bên hông lên. Động tác của hắn khiến kẻ địch cảnh giác, chưa đến giây phút cuối cùng, Bình Đẳng Vương cũng chưa muốn ra tay với Tần Quảng Vương. Mặc dù bình thường con hổ tinh nào đó luôn nghĩ mình có pháp lực mạnh nhất trong Thập điện Diêm Vương, nhưng ai ai cũng biết, nếu Tần Quảng Vương đứng thứ hai thì tuyệt đối không có Diêm Vương nào dám xưng thứ nhất.
Bình Đẳng Vương: “Chẳng lẽ Tần Quảng Vương lại cam chịu bị Sáu Cõi Luân Hồi sai bảo? Tống Đế Vương, Sở Giang Vương, các anh cũng muốn nhìn Địa phủ trở thành Thần đình như năm đó sao?!”
Nghe câu này, Tống Đế Vương lập tức đổi sắc mặt.
“Ý anh là sao?”
Thấy vị Diêm Vương giỏi tính toán nhất lộ vẻ dao động, đôi mắt đen láy của Bình Đẳng Vương lóe lên tia sáng, ung dung nói ra: “Đương nhiên là có ý sâu xa khác! Các anh chưa từng nghĩ vì sao sáu trăm năm trước, Thần đình đột ngột hủy diệt à?”
Cùng lúc đó, Dương gian – Tô Thành.
“Sáu Cõi Luân Hồi chết rồi?!!!”
Ngoài Liệt Tổng và Liên Hề, tất cả quỷ thần ở đây đều ngạc nhiên cảm thán, không dám tin nhìn lên vùng trời xanh mờ ảo trên đầu. Ngay cả Tưởng Quỷ vốn luôn thích nói lời châm chọc cũng hoảng sợ trợn mắt, không thể che giấu vẻ hốt hoảng trên mặt mình: “Chết rồi? Chết rồi là sao? Chẳng lẽ Sáu Cõi Luân Hồi cũng là quỷ thần? Sẽ chết đi ư?”
Câu này tác động rất lớn tới quỷ thần Địa phủ, không thua gì người thường đang nghỉ phép đi du lịch ngoài vũ trụ, bỗng có người nói với đằng ấy là: Trái đất nổ tung gòi kìa!
Trong nhận thức của tất cả quỷ thần, toàn bộ Âm tào Địa phủ được điều hành bởi Sáu Cõi Luân Hồi, bọn họ là người làm thuê cho Sáu Cõi Luân Hồi. Dù là Liệt Thần, cũng chỉ sống nhờ ở Địa Phủ. Chờ nhiệm kỳ ba nghìn năm trôi qua, hắn sẽ trở về Thần đình, đảm nhiệm thần chức khác.
Mà bây giờ, Sáu Cõi Luân Hồi chết rồi.
Cho nên…
Phu canh vừa suy sụp, vừa tò mò hỏi: “Đại nhân, chết rồi là sao ạ? Thì ra Sáu Cõi Luân Hồi thật sự là vật sống, chết… Vậy có xác không?”
Thôi Phán Quan: “…”
“Đậu má! Mi im mồm cho tau!”
Phu canh: “Tôi đâu có hỏi anh!”
Thôi Phán Quan: “Mi hỏi ai cũng không được!”
Thôi Phán Quan tặng phu canh nguyên cái bạt tai vào mặt, vả đến mức phu canh phải khóc huhu. Bình thường những lúc thế này, phu canh nhất định sẽ lấy cớ để lên tiếng cho mình, kêu gào “Thôi Phán Quan ăn hiếp tiểu nhân!!!” để Liên Hề và Liệt Thần đòi lại công bằng cho ổng. Nhưng bây giờ thế giới quan nhận kích thích quá lớn, ông ta chỉ ngoan ngoãn chịu ăn tát, không dám cào mặt ăn vạ nữa.
Vừa dạy dỗ phu canh xong, Thôi Phán Quan nghiêng đầu, hỏi y hệt: “Đại nhân, sao Sáu Cõi Luân Hồi lại chết? Thanh Đế đang lừa chúng ta phải không?”
Liệt Thần khẽ đảo mắt, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu cười cợt: “Linh Uy Ngưỡng nói chết thì là chết à?”
Liên Hề im lặng nhìn hắn, trong lòng chợt động: “Anh nhớ ra cái gì rồi?”
Liệt Thần thoáng trầm mặc, ngoảnh đầu nhìn người thanh niên bên cạnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Liệt Thần cau mày, hắn đang cố gắng nhớ xem rốt cuộc Liên Hề có thể là ai, chẳng lẽ là một vị trong Ngũ phương Thượng Đế? Nhưng vẫn không tìm thấy đáp án.
Liệt Thần: “Chuyện đó không quan trọng.”
Liên Hề giật mình: “Sao cơ?”
Liệt Thần: “Quá khứ của tôi, không có gì quan trọng cả.”
Liên Hề sững sờ nhìn hắn, trong đầu chợt xuất hiện cảm giác kỳ lạ. Bỗng nhiên cậu không hiểu, cái gì gọi là… Quá khứ không quan trọng? Tình huống thế nào mới có thể cảm thấy quá khứ không quan trọng, chẳng lẽ, quá khứ của Liệt Thần… rất bi thảm rất khổ sở sao?
“Nghĩ gì vậy?”
Dòng duy nghĩ bất ngờ bị cắt ngang, Liên Hề: “Không có gì.”
Đánh giá nét mặt suy tư của thanh niên, Liệt Thần khẽ nhướng mày, khóe miệng gợi lên độ cong khó phát hiện: “Cậu nghĩ sai rồi.”
“Hở?”
“Không quan trọng là vì nhàm nhán đó, không thú vị và chẳng có chút ý nghĩa nào.” Nói đến đây, Liệt Thần bất chợt ngừng.
Liên Hề ngẩng đầu dòm hắn.
Liệt Thần không nói tiếp nữa.
Liên Hề vẫn cảm thấy hắn vẫn chưa nói xong, nhưng Liệt Thần lại không nói gì thêm.
Nhàm chán, không thú vị… Không có chút ý nghĩa nào?
Liên Hề cẩn thận cân nhắc ba cụm từ này mà không chú ý tới, người đàn ông bên cạnh đang lẳng lặng liếc mắt quan sát cậu.
Không quan trọng!
Đó là bởi vì ngày nào cũng bình lặng chẳng có thăng trầm, là vì ba nghìn năm rập khuôn như một. Là nhắm mắt suy tư, mở mắt hy vọng, trong rất nhiều thế giới, chỉ có nỗi cô đơn mênh mang.
Những năm tôi đã sống trước đây, tất cả những gì tôi đã trải qua, mọi thứ mà tôi đã thấy, đã nghe, đã nếm trải, đã cảm nhận được.
Đều là bụi đất.
Đều là hư vô.
Liệt Thần nhắm mắt, ký ức hoàn toàn lấp kín các chỗ trống trong đầu, đó là từng mảnh trời đầy màu sắc lộng lẫy.
Sáu Cõi Luân Hồi sẽ chết sao?
Liệt Thần khẽ chậc lưỡi, mấy ngàn năm rồi Linh Uy Ngưỡng vẫn ngu hết thuốc chữa như vậy.
“Liệt Thần, mi tưởng Sáu Cõi Luân Hồi không chết được sao?”
Chủ nhân Địa phủ lười biếng ngẩng đầu: “Mi nghĩ mi có thể chống chọi bao lâu?” Mặc dù sau khi rời khỏi Địa phủ, sức mạnh của hắn đã bị áp chế phần nào, nhưng đánh nhau với một Linh Uy Ngưỡng cũng bị mất hơn nửa pháp lực thì chẳng đáng kể. Chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Pháp lực trong cơ thể dần khôi phục những pháp thuật lãng quên cũng liên tục hoạt động trong đầu.
Liệt Thần vẫn chưa ra tay, Linh Uy Ngưỡng đã cười sảng khoái: “Mi thật sự cho rằng, Sáu Cõi Luân Hồi sẽ không sụp đổ à? Liệt Thần!”
Ngón tay khẽ nhúc nhích, Liệt Thần hờ hững đáp: “Mi chết, Sáu Cõi cũng không sụp đổ.”
“Vậy mi nghĩ ta bò ra từ vực thẳm Địa Ngục kiểu gì?!”
Nghe câu này, sắc mặt Liệt Thần đột ngột thay đổi.
Tiếng cười ngạo nghễ của Thanh Đế vang lên giữa đất trời, chỉ trong chốc lát chùm ánh sáng đỏ lấp lóe trên bầu trời. Tiếp theo đó là chùm ánh sáng màu xanh, màu lục, màu tím, màu trắng, màu vàng… Bầu trời vốn chỉ có màu xanh, đột nhiên tỏa sáng sặc sỡ.
Bầu trời bao la bát ngát bất ngờ biến ảo, đám người Liên Hề ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này, dòm ánh sáng rực rỡ trôi lênh đênh của nó.
Cuối cùng, biến thành bầu trời tráng lệ như được khảm bằng đá quý!
Linh Uy Ngưỡng cười sang sảng nói: “Chưa quen hả, Liệt Thần? Bản tôn bị Sáu Cõi Luân Hồi và mi kết hợp trấn áp dưới đáy Vong Xuyên hơn sáu trăm năm! Bây giờ, Sáu Cõi Luân Hồi đã bị ta đánh một phát tan tành, nên ta mới có thể leo lên từ vực sâu Địa ngục, tính toán rõ ràng tất cả thù hận với mi!”
Giữa chùm sáng lộng lẫy ngợp trời, bờ môi Liệt Thần khẽ mấp máy nhưng không nói ra lời nào.
Nhóm quỷ thần Thôi Phán Quan chưa từng có tư cách nhìn thấy Sáu Cõi Luân Hồi cũng rất sốc.
Chuyển Luân Vương thì may mắn gặp được một lần vào sáu trăm năm trước, vì từng gặp nên gã biết… Đây thật sự là Sáu Cõi Luân Hồi! Bầu trời chễm chệ nghìn năm bất động ở đình Quảng Hàn Bắc Mạc, thật sự bị đánh nát, bị bắt lại rồi!
Khoan đã!
Lão hổ tinh tự dưng nghĩ, Thanh Đế muốn tính toán thù hận với Liệt Thần đại nhân? Bọn họ có thể có thù hận gì? Từ sau khi Liệt Thần đại nhân làm chủ nhân Địa phủ thì vô cùng ‘trạch’, hầu như xưa nay chẳng hề ra ngoài. Sao có thể chọc tới Thanh Đế ở Thần đình xa xôi chớ?
Bỗng nhiên sắc mặt lão hổ tinh thay đổi.
Trời má, gã nhớ rồi! Sáu trăm năm trước Thần đình hủy diệt, ban đầu Sáu Cõi Luân Hồi phán thời gian thi hành án của Thanh Đế là hơn 40.000 năm lịch Dương gian. Không biết Liệt Thần đại nhân lén làm gì, mà thời gian thi hành án thình lình biến thành hơn 66 nghìn 660 năm!
Đậu má đúng là thù, sâu, hơn, biển!
Mọi người đang suy nghĩ miên man, không ai để ý thấy Liên Hề chợt nhíu mày, cúi đầu nhìn cổ tay mình.
Trên cổ tay trắng nõn mảnh mai, chiếc chuông đồng nho nhỏ đang điên cuồng rung lên. Ngay từ khi Thanh Đế giáng lâm xuống nhân gian, chuông đồng đã reo liên hồi. Sau khi Thanh Đế bày hài cốt Sáu Cõi Luân Hồi ra, chuông đồng càng rung dữ dội hơn.
Liên Hề đè nó xuống, chợt nghĩ đến một điều, nói nhỏ: “Mày cũng liên quan tới Địa Phủ sao? Mày… Là pháp khí của quỷ thần Địa phủ à?”
Đến hôm nay Liên Hề vẫn chưa rõ, rốt cuộc chiếc chuông đồng này là pháp khí Địa phủ hay là pháp bảo Thần đình. Giờ xem ra tất cả đã có manh mối.
Chuông đồng lắc mạnh như đang đồng ý với lời nói của Liên Hề.
Liên Hề rũ mắt, vẻ mặt bình tĩnh tháo chuông đồng trên cổ tay xuống.
“Hình như cái chuông đồng này cũng là pháp khí Địa phủ. Anh có nhớ rốt cuộc nó dùng thế nào không?”
Liệt Thần ngoảnh đầu nhìn Liên Hề. Ngó chuông đồng cổ xưa an tĩnh trong tay thanh niên, lắc đầu bảo: “Nó không phải pháp khí của tôi.”
Nghe mấy câu này, Chuyển Luân Vương ngạc nhiên nói: “Đại nhân, cả ngài cũng không biết cách dùng chiếc chuông này hở? Thế hồi trước ngài dùng nó đánh thuộc hạ tè ra quần, răng muốn rung rinh luôn bằng cách nào vậy?”
Còi báo động của phu canh lập tức réo lên inh ỏi: Khoan khoan, thời khắc mấu chốt như này mà anh vẫn nhớ nịnh hả?!
Liên Hề bình tĩnh nhìn thoáng qua chiếc chuông đồng trong lòng bàn tay, sau đó cậu duỗi ngón tay ấn lên nó.
“Tôi vẫn không biết cách sử dụng nó, nhưng lần nào nó cũng làm những điều tôi muốn một cách chính xác nhất.”
Ví dụ như lúc này!
Tin tưởng vô điều kiện, tin vào chiếc chuông đồng đã làm bạn với mình từ lúc chào đời.
Liên Hề rung chuông.
“Leng keng!”
Tiếng chuông ngân nga bất ngờ vang vọng, lan tỏa khắp chân trời.
Một tiếng chuông gợi lên từng đợt sóng cuộn, ánh sáng màu đồng xanh liên tục lấp lóe trong lòng bàn tay Liên Hề. Bỗng nhiên Liên Hề trừng mắt, vội vàng lùi một bước ra sau. Ngay sau đó, chỉ nghe có tiếng “Ầm” vang lên. Một chiếc chuông đồng lớn xuất hiện trước mặt mọi người!
Trong suốt 23 năm qua, không phải Liên Hề chưa từng thấy chiếc chuông nhỏ này biến thành chuông. Nhưng lần này thì khác.
Chiếc chuông đồng to lớn trang nghiêm đĩnh đạc chậm rãi rơi xuống đất, chùy đánh chuông màu xanh sẫm lơ lửng bên cạnh. Một dòng chữ đồng lớn chưa từng thấy rơi lên chiếc chuông đồng uy nghiêm, Liên Hề biết mình rõ ràng không nên hiểu chữ này, nhưng có một giọng nói thì thào từ sâu trong đáy lòng cậu…
“… Sớm?”
Trên trời cao, tia sáng xanh lơ lửng trên bầu trời lộng lẫy bất chợt dừng lại.
Thanh Đế Linh Uy Ngưỡng hoảng sợ nói: “Chuông Sớm?!”
Liên Hề vô thức giơ tay cầm lấy chùy đánh chuông, Liệt Thần nhanh chóng đè cổ tay cậu lại, ngăn động tác của cậu.
Liên Hề lập tức ngẩng đầu lên.
“Liệt Thần?”
“Cậu biết Chuông Sớm là cái gì không?”
Nhiệt độ lạnh lẽo trong lòng bàn tay người đàn ông xuyên qua tiếp xúc da thịt, truyền lên người.
Liên Hề im lặng hồi lâu rồi lắc đầu.
Liệt Thần gắt gao nắm chặt tay cậu, không muốn để cậu cử động chút nào. Hắn mím môi nói rành rọt: “Người ta đồn rằng trên đời có hai pháp khí đồng hành với nhau, một là Chuông Sớm, một là Trống Chiều. Trống Chiều đứng sừng sững cuối Vong Xuyên, một tiếng trống vang lên là kết thúc cuộc đời của linh hồn, bắt đầu một cuộc sống mới. Mà Chuông Sớm, ngàn vạn năm qua chưa từng có Thần Minh Thần đình, quỷ thần Địa phủ nào phát hiện ra tung tích của nó. Mãi cho đến sáu trăm năm trước.”
Liên Hề: “Sáu trăm năm trước?”
Liệt Thần nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng, sáu trăm năm trước. Sáu trăm năm trước, Chuông Sớm đột nhiên xuất hiện giữa Thần đình, trên vùng trời Dao Trì. Một tiếng chuông vang lên, ngay sau đó…”
“Thần đình hủy diệt, chư thần vẫn lạc!” Trên trời, Linh Uy Ngưỡng giận dữ rống lên. Đó là ký ức không thể chịu đựng nhất trong đời gã, từ chủ nhân Thần đình cao quý, liếc nhìn vạn vật bằng nửa con mắt, bị đánh thẳng xuống Địa ngục!
Linh Uy Ngưỡng: “Rốt cuộc cậu là ai?!!”HẾT CHƯƠNG THỨ MỘT TRĂM LINH TÁM

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.