Gâu Gâu Gâu!?

Chương 9: Tui biến trở lại rồi!




Edit: 笑顔Egao
Chương này tặng bạn violet271 nha, cảm ơn bạn đã ủng hộ ٩(๑´3`๑)۶
17
Đùi gà đã được nướng kỹ.
Lâm Húc đeo bao tay, lấy đùi gà thơm nức từ trong lò ra.
“Tôi vốn muốn ngày nào đó em lại nửa đêm đói bụng sẽ nướng cho em ăn…” Lâm Húc rũ mi mắt, dùng dao nhỏ cắt đùi gà thành từng miếng.
Tô Trừng cảm động đến không biết phải làm sao cho tốt, hai hạt đậu đen long lanh nước mắt.
“Đến, tôi đút cho em.” Lâm Húc một tay ôm Tô Trừng lên, một tay bưng cái đĩa, ngồi lên sofa, dùng đũa gắp một miếng thịt nhỏ đưa đến mép Tô Trừng.
Được nam thần đút đồ ăn là một chuyện vô cùng hạnh phúc.
Tô Trừng tâm hoa nộ phóng*, không khống chế được lắc lắc cái đuôi ngắn, đồng thời còn cực kì tỉnh táo siết chặt cơ vòng. (tâm hoa nô phóng: tâm trạng vui vẻ sung sướng, mở cờ trong bụng)
Bởi vì cơ vòng của con Teddy này… thực sự không đáng tin cậy!
Tô Trừng tuyệt đối không cho phép bi kịch thả bom lung lung tái diễn ở trên đùi nam thần…
Lâm Húc cười khẽ một tiếng, nặn nặn đuôi Tô Trừng, trêu ghẹo: “Đúng là tự coi mình thành cún con rồi.”
Tô Trừng nhất thời hăng hái lắc đuôi.
Bởi vì cậu nhớ tới một đoạn quảng cáo.
—— nếu như nhân loại có đuôi.
—— nói ra thật ngại ngùng, chỉ cần ở bên cạnh anh, nhất định sẽ đung đưa không ngừng được.
Chính là nó.
Ăn sạch một cái đùi gà, Tô Trừng ăn no nê sung sướng ợ một cái.
Lâm Húc đến nhà bếp rửa bát, Tô Trừng theo sát chân Lâm Húc.
Bởi vì năm con Teddy khác đang dùng ánh mắt đố kị đến phát điên hung ác nhìn chằm chằm Tô Trừng, đồng thời không ngừng cười nhạo.
Có cảm giác chúng nó bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên quần ẩu cậu…
“Em còn rất dính người.” Lâm Húc rửa sạch chén đĩa đặt lên kệ, lau khô tay sờ sờ đầu chó của Tô Trừng.
Năm con Teddy khác lập tức giận dữ! Nhảy nhót lung tung trong phòng, gâu gâu sủa to!
Tô Trừng:…
Người cuối cùng cũng dính mưa rồi hoàng thượng!
“Đừng nghịch nữa.” Lâm Húc phê bình, gỡ xuống sáu cái dây dắt chó trên cao, nói: “Cũng đến lúc dạo rồi…em có muốn ra ngoài một chút không?”
Tô Trừng điên cuồng lắc đầu: “Gâu!”
Bổn cung mà ra ngoài nói không chừng sẽ bị năm tiểu tiện nhân này hợp lực đẩy ra đường để xe cán chết!
Hơn nữa còn phải chạy bản thảo…
Đến bây giờ vẫn còn chưa được 1000 chữ, tâm cũng muốn chết luôn rồi.
“Vậy thì ngoan ngoãn trông nhà.” Lâm Húc ôm Tô Trừng đặt lên ghế, quay về hướng máy vi tính, ghé sát vào cái tai chó của Tô Trừng ôn nhu nói: “Viết cho tốt, tôi vẫn đang chờ được đọc chương mới đó.”
“Gâu gâu gâu!” Tô Trừng dập đầu chó lên mặt bàn, xấu hổ tới mức muốn bốc khói.
Anh câm miệng đi anh đừng có nói nữa!
Lâm Húc cười hai tiếng, xoay người buộc dây cho năm con Teddy.
Năm con Teddy lập tức trở nên vênh váo đắc ý.
Chủ nhân muốn dẫn bọn ta ra ngoài chơi cái tên tiện nhân lập dị kia bị cấm túc trong nhà thật đáng đời ha ha ha!
Tô Trừng uể oải lườm một cái: “…Gâu, gâu.”
… vâng vâng vâng ta đáng đời, tiểu nhân đây cung tiễn các vị nương nương.
18
Tô Trừng dùng thân thể Teddy liều sống liều chết gõ xong 6000 chữ, thời gian cũng đã đến chín giờ tối.
Tô Trừng than thở khóc lóc nói rõ tình hình của mình một chút ở ô “Tác giả có lời muốn nói” ——
“Thông báo cho mọi người một tin xấu QAQ
Không biết do nguyên nhân gì, tác giả sáng sớm hôm nay đột nhiên biến thành một con Teddy QAQ
Vuốt chó gõ chữ thật sự không dễ, nếu sắp tới không biến trở lại có thể còn phải đến bệnh viện kiểm tra, chương mới chắc chắn vẫn ra, nhưng nếu rơi vào trường hợp lực bất tòng tâm mong mọi người thông cảm QAQ”
Sau khi đăng chương mới, khu bình luận lập tức tràn đầy bình luận kiểu “Ha ha ha ha”, “Tác giả biến thành Teddy còn kiên trì ra chương mới à”, “Đã thế cho tác giả một quả mìn* mua thức ăn cho chó nè”… (mìn này chính là cách vote / thưởng cho tác giả đó)
Tô Trừng mệt mỏi co rúc trên ghế, thở dài một cái: “Ô gâu…”
Trái tim lương thiện của tui bị tổn thương!
Một lát sau, Lâm Húc đi tới, cầm điện thoại di động trên tay, vừa đi vừa nhìn.
“Tôi xem chương mới rồi.” Lâm Húc giương khóe môi: “Viết rất hay.”
“Gâu gâu gâu ——!” Tô Trừng điên cuồng la hét vọt tới bên dưới cửa sổ rúc vào góc tường, xấu hổ đến mức hận không thể nhảy luôn ra ngoài cửa sổ.
Bởi vì vai chính trong truyện hôm nay bị nam thần cưỡng hôn.
Hơn thế nữa vai chính tuy ngoài miệng liên tục nói không muốn không muốn kỳ thực trong lòng lại rất hồi hộp!
…cũng không phải Tô Trừng cố ý chọn ngày hôm nay đăng lên tình tiết đó, mà dàn ý đến chỗ này là như vậy, chương trước cũng đã phục bút* rồi, cứ như vậy nước chảy thành sông, ngày hôm nay mà không hôn mới là lạ. (phục bút: đoạn văn trước dẫn ý cho đoạn văn sau)
“Thẹn thùng cái gì.” Lâm Húc chậm rãi bước tới, ngồi xổm phía sau Tô Trừng, đè Tô Trừng lên tường.
Tô Trừng kinh sợ mở to cặp đậu đen, nhìn về phía nam thần.
Đời mình lần đầu tiên bị cưỡng hôn, lại là trong lốt chó…
Lâm Húc nhìn chằm chằm khuôn mặt chó đang hoảng hốt của Tô Trừng, một lát sau cười “phốc” một tiếng, nói: “Mệt mỏi cả ngày rồi, nên đi ngủ.”
Tô Trừng:…
Làm người ta sợ muốn chết.
Còn tưởng rằng nụ hôn đầu quý giá bị mất đi trong lốt chó…
“Em cùng với thân thể của em ngủ  trên giường của tôi đi, tôi ngủ sofa.” Lâm Húc lạc quan nói: “Biết đâu sáng mai vừa mở mắt hai người đã đổi trở lại.”
Tô Trừng gật gù, để mặc cho Lâm Húc ôm mình đặt lên giường.
Kỳ thực cảm giác vừa tỉnh dậy đã biến trở lại có tỉ lệ rất lớn.
Tuy rằng không có nguyên tắc gì…
Thế nhưng mà người biến thành chó vốn cũng không có nguyên tắc được không!
Giường của Lâm Húc được dọn dẹp rất sạch sẽ, đến gần có thể ngửi được mùi bột giặt nhàn nhạt.
Mà thân thể gốc của Tô Trừng vẫn nằm ngủ bên trong, chăn phủ từ cổ đến tận chân, che rất kín, chỉ lộ ra khuôn mặt thanh tú trắng nõn.
Cằm Tô Trừng đầy đặn, hai cánh môi xinh đẹp nhẹ nhàng mím lại, cả người vô hại, lúc ngủ lại tản ra một loại ngây thơ dụ dỗ.
Lâm Húc nhét Tô Trừng ver Teddy vào trong ổ chăn, để cậu và thân thể mình nằm cạnh nhau, đột nhiên vươn tay sờ sờ khuôn mặt thân thể Tô Trừng, nghiêm túc nói: “Có muốn rửa mặt cho thân thể của em không?”
Tô Trừng không nói gì lắc đầu một cái.
Không cần để ý loại chuyện nhỏ nhặt này được không, dù sao tui cũng biến thành chó rồi.
“Tắm rửa thì sao? Cũng không cần?” Lâm Húc chuyển đề tài, bại lộ mục đích thật sự.
Tô Trừng dùng sức lắc đầu: “Gâu! Gâu!”
Không cần! Cám ơn!
Lâm Húc kiên nhẫn nói: “Không tắm thì thôi, dù sao cũng nên thay quần lót, nếu không sẽ không vệ sinh.”
Tô Trừng hít vào một ngụm khí lạnh, hai hạt đậu đen hoảng sợ nhìn Lâm Húc:…
Anh đến tột cùng  muốn làm gì thân thể của tui!
“Phốc…” Lâm Húc nở nụ cười: “Đùa thôi.”
Tô Trừng thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Húc nhấc lên một góc chăn, chỉ chỉ vào bên trong: “Bời vì thực ra tôi đã giúp em thay xong rồi.”
Tô Trừng không dám tin cúi đầu nhìn sang:…
Tuy bản thân không muốn tin nhưng quần sịp dâu tây trên người thực sự đã không cánh mà bay, thay vào đó là một cái quần lót trắng tinh!
“Gâu gâu gâu gâu gâu!” Tô trừng xấu hổ đến mức điên cuồng chạy vòng vòng trên giường, trong đầu là vô số suy nghĩ lung tung sắp phun trào.
Ngọa tào ngọa tào ngọa tào vào lúc mà tui không biết chuyện đã bị nam thần thấy hết rồi a a a a!
Cũng không biết xúc cảm có tốt hay không, da dẻ có trắng trẻo bóng loáng không!
Nếu biết trước sáng nay coi như biến thành chó cũng phải bảo dưỡng thật tốt phía sau a a a!
“Em đừng lo.” Lâm Húc thấy Tô Trừng đã sắp phát điên, lập tức tỏ vẻ vô tội giơ hai tay lên đầu hàng: “Quần lót này là đồ mới, tôi chưa mặc bao giờ.”
Tô Trừng trầm mặc trong chốc lát, sau đó tiếp tục điên cuồng vừa chạy vòng quanh vừa sủa loạn: “Gâu gâu gâu gâu gâu!”
Vấn đề không phải ở chỗ anh mặc rồi hay chưa mặc có được không!!!
Tâm hồn bé nhỏ của Tô Trừng tan vỡ, chui vào trong chăn không dám nhìn Lâm Húc.
Lâm Húc cách lớp chăn sờ sờ đầu chó của Tô Trừng, nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, tôi ngủ ở sofa phòng khách, có việc gì cứ gọi tôi, ngủ ngon.”
Tô Trừng đang vô cùng bi phẫn: “Gâu!”
Đêm khuya như vậy an tâm cái rắm!
Tui đây cơ bản là ngủ không nổi có được không!
Nói là nói vậy thôi, để có thể dùng lốt chó ngồi trước máy vi tính gõ chữ nguyên một ngày, thân thể Tô Trừng giờ cũng đã mệt đến đòi mạng, đầu vừa dính vào gối lập tức ngủ mất.
Thân thể nhân loại ở ngay bên cạnh mình, rất ấm áp.
Tỉnh lại lần nữa… là có thể biến trở lại rồi, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức Tô Trừng đã tự an ủi mình như vậy.
Một lần nữa tỉnh lại, thứ đầu tiên Tô Trừng nhìn thấy lại là khuôn mặt của Lâm Húc.
Thời gian khoảng chừng nửa đêm, bên ngoài cửa sổ là một mảnh đen kịt, đèn tường phòng khách vẫn mở, ánh đèn vàng ấm áp nhàn nhạt lọt vào phòng ngủ, phác họa rõ nét khuôn mặt vừa anh tuấn vừa nhu hòa của Lâm Húc.
“Em…” Không hiểu vì sao Lâm Húc đứng bên giường Tô Trừng chậm rãi trợn to hai mắt, vui vẻ nói: “Em biến trở lại rồi? Em là Tô Trừng phải không?”
Tô Trừng lập tức đứng dậy cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy thân thể hai mươi năm qua quen đến không thể quen hơn.
“Tôi biến trở lại rồi!” Tô Trừng vẻ mặt không dám tin siết chặt tay thành nắm đấm, cao hứng tới mức sắp phát khóc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.