Gâu Gâu Gâu!?

Chương 4: Bằng không nhân cơ hội này chiếm tiện nghi!




Edit: 笑顔Egao
07
Động viên xong một đám Teddy, Lâm Húc ôm Tô Trừng vào trong ngực, quay trở lại ngồi trước máy vi tính chăm chú lướt web.
“Quả nhiên là phát tình.” Lâm Húc khẽ lẩm bẩm trong miệng, đóng lại mấy diễn đàn về thú cưng, gảy gảy JJ cẩu của Tô Trừng: “Xin lỗi nha bảo bối, chắc vẫn phải đi triệt sản rồi.”
Tô Trừng bỗng nhiên cảm thấy đau “bi”.
Cung hình*, đây tuyệt đối là cung hình! Cái bộ dáng ung dung vui vẻ kia của anh là sao hả! (*cung hình: hoạn, thiến – một nhục hình thời xưa)
Làm ơn tỏ ra thương cảm tui một chút được không!
…bất quá trước mặt chính là máy tính nha, gõ chữ lên máy vi tính cũng là một cách hay.
Tô Trừng đã rút được kinh nghiệm, không dám tự tiện cướp bàn phím, vì bây giờ cho dù có xông lên gõ chữ cũng sẽ bị Lâm Húc ngăn lại, phải đợi đến lúc Lâm Húc không có trong phòng lén lút mở máy vi tính lên gõ chữ, ừm, kế hoạch này rất đáng tin cậy, tính cho đến thời điểm này…
Tô Trừng ra vẻ ngoan ngoãn dựa sát vào lồng ngực Lâm Húc, vuốt chó thỉnh thoảng lại sờ sờ hai cái lên đùi Lâm Húc, thậm chí còn mặt đỏ tim đập ấn ấn lên cái “ấy ấy” của nam thần.
A hi hi hi hi xấu hổ ghê! Tô Trừng cúi đầu, dùng hai móng vuốt che lên cái mặt chó toàn lông là lông.
“Ngoan, không được động vào đó.” Lâm Húc ôm Tô Trừng nâng lên phía trên.
Tô Trừng vò đã mẻ lại sứt hiện tại đã tiến vào si hán mode kiên quyết không rời bỏ trận địa, duỗi móng vuốt sờ soạng phía dưới của nam thần…
Ôi chao, ai, a hi hi hi tiểu Lâm Húc* nè! Tô Trừng vừa thẹn thùng vừa hưng phấn, rên ư ử dùng sức chui vào lồng ngực Lâm Húc. (*tiểu Lâm Húc: à thì mà là cái ấy ấy của Lâm tiểu công đó:-”)
Lâm Húc buồn cười lắc đầu một cái, dùng tay đè lại Tô Trừng đang làm mưa làm gió trên người mình, tay kia đăng nhập một trang web văn học dành cho nữ giới.
Đây cũng chính là trang web Tô Trừng kí hợp đồng văn học, cậu ở đây cũng được xem là một tiểu thần*. (ý chỉ Tô Trừng cũng khá nổi tiếng trên website nhưng chưa đến mức đại thần, nên được gọi là tiểu thần)
Hơn nữa, tiểu thuyết mới nhất của Tô Trừng là một quyển đam mỹ đô thị…
Thụ là một nhà văn manh manh mềm mềm*, công là giám đốc ngân hàng, họ Lâm, cao 1m85, đẹp trai, lạnh lùng, thích nuôi Teddy. (manh manh mềm mềm: mềm mại đáng yêu)
Không sai, quyển tiểu thuyết này chính là sản phẩm khi Tô Trừng ý dâm! Hình tượng của công được xây dựng hoàn toàn theo nguyên mẫu Lâm Húc!
Tô Trừng ngơ ngẩn mở to hai mắt chó nhìn Lâm Húc đăng nhập, click vào tiểu thuyết của cậu, quen cửa quen nẻo bấm mua V*. (V = vip, một hình thức nạp tiền thật vào web văn học để mua truyện và nâng quyền hạn lên người dùng vip, được hưởng một số chế độ riêng của web văn học đó)
Trước mắt chính là chương mới Tô Trừng liều mạng viết đến tận ba giờ sáng…
Lâm Húc nhanh chóng đọc xong chương mới nhất, lộ ra một nụ cười sâu xa, sau đó ném một quả ngư lôi thật to*, để lại bình luận: “Tác giả viết hay lắm! Cầu chương mới!” (ném ngư lôi: một hình thức tặng điểm cho tác giả trên các web văn học TQ, ở web Tấn Giang 1 ngư lôi tương đương với 10000 điểm, điểm Tấn Giang từ tiền thật nạp vào, thông thường tác giả sẽ được nhận 50% số tiền tương ứng với điểm này.)
Tô Trừng suýt ngất, bởi vì ID này của nam thần cậu cũng biết, đó là fan thiên sứ trung thành của cậu, ngay từ những chương đầu đã đến tung hoa, phiếu Bá Vương* đập nhiều đến mức Tô Trừng hận không thể quỳ xuống gọi đối phương một tiếng ba ba… Mà Tô Trừng ngay từ đầu cũng vô cùng cảm kích reply tiểu thiên sứ này, bất quá về sau nhân khí ngày càng cao, bình luận ngày càng nhiều, nhu cầu ra chương mới cũng gấp gáp hơn, Tô Trừng thực sự không có thời gian chú ý, dần dần biến thành lâu ngày mới reply một cái. (phiếu Bá Vương:hệ thống dùng để duy trì và cổ vũ cho tác giả và tác phẩm đã ký hợp đồng với Tấn Giang, thực hiện thông qua bỏ phiếu. Độc giả bỏ phiếu để ủng hộ cho tác giả và tác phẩm mình yêu thích, tất cả các kiểu phiếu được gọi chung là phiếu Bá vương. Tiền lời thu được từ phiếu Bá vương cũng sẽ trở thành một bộ phận thu nhập của tác giả. – theo wordpress Một góc nhỏ của tôi.)
Mà vị độc giả thiên sứ này, lại là Lâm Húc…
Lâm Húc mở ra các bình luận đã gửi của mình, kiểm tra một lượt, kết quả là không có cái nào được reply.
Lâm Húc thất vọng “sách” một tiếng.
Tô Trừng còn chưa kịp hồi phục lại từ trong khiếp sợ, Lâm Húc đã nhanh chóng đăng xuất, rồi đăng nhập lại một tài khoản khác tên “Tui là antifan tác giả có giỏi thì cắn đi”.
Tô Trừng:…
Tui là antifan tác giả có giỏi thì cắn đi: quá dở quá dở quá dở! Dở không đọc nổi!
Tô Trừng:!!!
Tui là antifan tác giả có giỏi thì cắn đi: tác giả nghe tui góp ý nè, tác giả viết cũng quá kém rồi!
Tô Trừng:???
Lâm Húc phun xong, bình tĩnh mở ra bình luận của mình, đúng như dự đoán thu được một cái reply từ tác giả gửi vào hôm qua…
“Thích thì đọc, không thì lăn!”
Lâm Húc cười “phốc” một tiếng, cả người run run rẩy rẩy như một tên M.
Tô Trừng:…
Mẹ kiếp gần đây có một tên ngu ngốc vẫn luôn nhảy nhót ở khu bình luận, lại là acc phụ của nam thần?
Trời cao đất rộng a a a nam thần lại là antifan của tui!!!
Sịp hồng in hình dâu tây!
08
Lâm Húc vui vẻ dùng acc phụ nhảy nhót một lúc, sau đó lại đăng nhập acc chính ném mấy phiếu Bá Vương an ủi tâm hồn nhỏ bé của Tô Trừng.
Hơn thế nữa còn chạy đi bình luận ngay dưới acc phụ của mình: mi có bị bệnh không, không thích xem thì cút đi!
Tô Trừng:…
Cái tên tinh phân điên khùng nào đó cuối cùng cũng đứng lên vừa hát vừa vui vẻ đi pha cà phê rồi.
Hừ, lại còn là bài “Đại Vương gọi ta đi tuần núi“… (bấm vào tên bài để biết nó là bài gì =)))))
Tô Trừng: ……
Nghe được bài này, Tô Trừng không khỏi nghĩ đến chuyện của một tháng trước…
Sáng hôm đó Tô Trừng đang đứng dưới lầu đổ rác, đột nhiên nhìn thấy Lâm Húc mặc đồ thể thao đeo tai nghe, vừa bấm điện thoại vừa đi tới, nhìn qua giống như đang chọn bài hát.
Nhưng mà, thực ra chốt tai nghe của hắn không cắm vào điện thoại di động, tiếng nhạc phát ra từ loa ngoài rất lớn, nghe thử thì đại khái là một bản giao hưởng nào đó.
Ánh nắng buổi sớm tôn lên khuôn mặt đẹp trai trắng nõn.
Tô Trừng nuốt một ngụm nước bọt, lộ ra nụ cười xán lạn, nhân cơ hội chào hỏi nam thần hàng xóm: “Sớm a, anh đi chạy bộ à?”
Lâm Húc lạnh nhạt đáp: “Sớm.”
Tô Trừng: “Anh nghe gì thế?”
Lâm Húc lạnh nhạt nói: “Bản Symphony No. 10 của Shostakovich, do Herbert von Karajan chỉ huy.”
Tô Trừng bỗng dưng cảm thấy vô lực: “Vậy à.”
Chưa nghe bao giờ…
“Tôi khá thích phong cách chỉ huy của ông ấy.” Lâm Húc nở một nụ cười tao nhã: “Có khí chất đanh thép.” (câu cuối em chém ==”)
Tô Trừng trong nội tâm là một mảnh mờ mịt: “…là vậy à.”
Tuy nghe không hiểu gì, nhưng dáng vẻ tinh tường của nam thần thật anh tuấn thật chói mắt a a a!
Tô Trừng ở trong lòng lén lút trồng thêm một cây si, tùy tiện hỏi: “Tai nghe của anh không có đeo…”
Lâm Húc kinh ngạc “ơ” một tiếng, sau đó nhanh chóng đeo tai nghe vào, gật đầu với Tô Trừng: “Cảm ơn.”
Sau đó liền chạy đi.
“Không có gì.” Sáng sớm đã gặp được nam thần, thậm chí còn nói chuyện được vài câu khiến Tô Trừng hạnh phúc như muốn bay lên, ánh mắt say sưa dừng lại trên bóng lưng đã đi xa của nam thần.
Nhưng mà…
Nhưng mà bây giờ…
Tiếng ca trong bếp đã biến thành “Uy phong đường đường” mất rồi. (nhạc Vocaloid anh em ạ =)))))
Gu nhạc của nam thần rõ ràng rất giống tui nha!
Tô Trừng đột nhiên phát hiện, thế giới này thật khó hiểu.
Bất quá, bây giờ cũng không phải lúc xoắn xuýt vấn đề này, Tô Trừng nhảy lên ghế xoay Lâm Húc vừa ngồi lúc nãy, dùng hai chân trước vụng về điều khiển máy vi tính.
Quá trình thực hiện mặc dù có chút gian nan, nhưng so với dùng miệng viết chữ đã tốt hơn nhiều rồi.
Tô Trừng cuối cùng cũng thuận lợi mở được Word, đồng thời trước khi Lâm Húc trở về phòng nhanh chóng gõ xuống vài chữ — “Tôi là hàng xóm của anh, Tô Trừng”.
Mấy chữ này vừa gõ xong, Lâm Húc liền bưng cốc cà phê bước tới.
“Lại nghịch máy vi tính rồi.” Lâm Húc một tay đặt cốc cà phê lên bàn máy vi tính, một tay túm gáy Tô Trừng: “Đúng không hả? Tô Trừng tiểu bảo bối.”
Tô Trừng bị túm gáy khó chịu kêu lên một tiếng, suýt nữa ngất tại chỗ.
“Gâu gâu!” Tô Trừng giơ móng vuốt chỉ về phía màn hình máy vi tính.
Lâm Húc lơ đãng liếc về phía màn hình một cái.
Tô Trừng:……
Lâm Húc:……
Trong phòng yên tĩnh đến quỷ dị.
09
Một lát sau, Lâm Húc tựa như vừa tỉnh mộng chớp mắt một cái, giọng điệu cứng ngắc không chút phập phồng: “Cậu là hàng xóm của tôi?”
Tô Trừng điên cuồng gật đầu chó.
Lâm Húc trấn định: “Cậu nghe hiểu lời tôi nói?”
Tô Trừng tiếp tục điên cuồng gật đầu chó.
Lâm Húc cau mày: “Chuyện gì đã xảy ra? Cậu làm sao lại biến thành chó của tôi? Là bám thân?”
Tô Trừng tiếp tục gật đầu.
Khóe miệng Lâm Húc khẽ co rút một chút, nói: “Bắt đầu từ khi nào?”
Tô Trừng thả người nhảy xuống ghế xoay, dùng móng vuốt chậm rì rì gõ chữ: “Sáng sớm hôm nay, tôi cũng không biết tại sao.”
Lâm Húc nhàn nhạt ồ một tiếng.
Tô Trừng nhìn biểu hiện bình tĩnh của nam thần, tỏ ra kinh ngạc…
Coi như có thể lập tức tiếp nhận chuyện người biến thành chó đi, thế nhưng cái dáng vẻ ngu xuẩn vừa nãy của anh cũng đã bị tui nhìn thấy, nam thần sao anh vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy!?
“Chờ tôi một lát.” Lâm Húc mặt không cảm xúc, lạnh tanh như tấm thép, chạy ra khỏi phòng ngủ, còn tiện tay đóng cửa lại.
Nửa phút sau Tô Trừng nghe thất tiếng kêu thảm thiết từ dưới lầu truyền tới…
“A a a a a a a a a tôi là đồ ngu a a a a a!”
Mặc dù có chút biến âm, nhưng đây nhất định là giọng của nam thần không sai…
Tô Trừng vô cùng lý giải loại tâm tình này.
Thực ra bản thân mình lúc nãy cũng cao hứng hò hét y như vậy, chỉ có điều tất cả đều biến thành gâu gâu gâu.
Nửa phút nữa trôi qua, Lâm Húc một lần nữa xuất hiện trước mặt Tô Trừng, ngoại trừ tốc độ hô hấp hơi nhanh một chút, nhìn qua cũng không có chỗ nào khác biệt, từ đầu đến chân một bộ bình tĩnh trầm ổn.
“Ý thức của cậu đã ở trong con chó này, vậy thân thể gốc của cậu ở đâu?” Lâm Húc hỏi.
Tuy Tô Trừng vẫn còn một đống sự tình muốn hỏi, thế nhưng điều Lâm Húc vừa hỏi mới là quan trọng nhất, Tô Trừng tiếp tục gõ chữ trên máy vi tính: “Ở nhà tôi, có lẽ đang trong trạng thái hôn mê, xin anh mang tôi đi xem, trong hộp cứu hỏa cạnh cửa ra vào có chìa khóa dự phòng.”
“Được rồi.” Lâm Húc vươn tay định ôm Tô Trừng, nhưng bàn tay đến nửa đường lại rụt trở về.
Hai người không hẹn mà cùng nghĩ về một màn Lâm Húc gảy JJ của Tô Trừng lúc nãy.
Tô Trừng:……
Lâm Húc:……
“Đi theo tôi.” Lâm Húc cứng đờ xoay người rời đi, Tô Trừng thao túng bốn cái chân nhỏ, vui vẻ theo sát phía sau Lâm Húc.
Lâm Húc tới trước nắp kính hộp cứu hỏa, mở cửa kính sờ soạng bên trong một phen, quả nhiên tìm được chìa khóa dự phòng nhà Tô Trừng.
Ngay tại thời điểm Lâm Húc tra chìa vào ổ khóa, Tô Trừng đột nhiên gâu gâu sủa ầm ĩ!
“Gâu gâu gâu gâu gâu —-!”
A a a a tui vừa mới nhớ ra thân thể của tui giờ chỉ mặc một cái quần sịp!
Lại còn là sịp hồng phấn in hình dâu tây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.