Gặp Anh Là Sự Bất Ngờ Tuyệt Vời Nhất

Chương 7:




“Thiên Thiên, ở đây.” Lâm Hi ngoắc Thiên Thiên. Lúc chiều, Thiên Thiên nhắn tin cho cô hẹn tối nay gặp mặt tại tiệm lẩu dê, còn nói có chuyện muốn nói với cô, vì thế Lâm Hi không chần chờ bỏ rơi bạn trai.
“Oan gia ngõ hẹp, oan gia ngõ hẹp.” Ngồi xuống, Thiên Thiên chỉ không đầu không đuôi phán một câu.
Lâm Hi mờ mịt hỏi: “Thiên Thiên, bồ hôm nay không phải ngày đầu đi làm sao? Có chuyện gì?”
Thiên Thiên vỗ bàn, làm mọi người nhìn cô chăm chú, cô mới hết hồn, nhỏ giọng nói, “Bồ đoán xem cấp trên của mình là ai?”
Lâm Hi tinh thần tỉnh táo hỏi: “Ai? Lưu Tường? Diêu Minh? hay Cơ Nặc Lý Duy Tư?”
Thiên Thiên uống một ngụm nước nói, “No No, tiếp tục đoán.”
“Sẽ không là Mễ Bác chứ, bồ vẫn là không trốn thoát nổi Ngũ chỉ sơn của hắn?” Lâm Hi trêu ghẹo nói.
Thiên Thiên trừng mắt liếc một cái, “Là anh bạn già bị mình tặng cho 2 quyền 1 cước.” cô than thở, ngày hôm nay ngồi không yên ổn, khó khăn lắm chịu đến tan tầm mới có thể kể khổ với Lâm Hi.
Câu này làm Lâm Hi phun ra một ngụm nước, “Độc ác như vậy sao?”
Thiên Thiên vẻ lo lắng đầy mặt, gật đầu.
“Từ chức đi, bồ lần trước chỉnh người ta thảm vậy, tên này nhất định sẽ tìm cơ hội chỉnh lại.” Lâm Hi vỗ vỗ vai cô, “Chỗ làm tốt nhiều lắm, không lo tìm không thấy. Cùng lắm bồ tới công ty mình là nhân viên trà nước cũng được.”
Thiên Thiên bực mình, “Này, bồ là bạn tốt của mình sao? Mình hiện tại mắc nạn, bồ còn trêu chọc mình.”
Lâm Hi mồm miệng luôn vụng về hơn Thiên Thiên, lần này nắm được cơ hội có thể trêu cô, tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha. Bất quá cũng chỉ có thể dừng ở đây, vạn nhất Thiên Thiên trở mặt, cô còn phải hao hết lời lẽ chịu tội.
“Vì an toàn của bồ mà suy nghĩ, vẫn là nhanh chóng chạy lấy người. Bể khổ khôn cùng, cải tà quy chính.’ Lâm Hi khó được hài hước một phen, đổi lấy cái trừng mắt của Thiên Thiên.
Thiên Thiên nghĩ thấy cũng đúng, chuyện gì liên quan Thẩm Hạo đều th
ực xui xẻo. Đầu tiên là Mễ Bác ăn vụng, sau đó là hôm nay ngày đầu đi làm, hại cô đến đồng hồ báo thức cũng để sai. Nhưng lại nghĩ ngược lại, không chiến mà về há chẳng phải càng bẽ mặt. “Mình sẽ không thôi việc, “nơi nào có áp bức, nơi đó có khởi nghĩa”, mình nhất định sẽ đấu tranh đến cùng.” Thiên Thiên từ nhỏ đến lớn chưa sợ qua ai, một cái Thẩm Hạo nho nhỏ, tính cái gì.
Lâm Hi cười gượng vài tiếng, “Tốt lắm, Thiên Thiên, mình nhất định ủng hộ bồ.”
Thiên Thiên nhướng mắt, tức tới tìm không ra chỗ để đánh, chị hai, chị là đang khích tướng em đó hả.
Lâm Hi thò đũa vào nồi lẩu dê, thói quen nhìn đông ngó tay. Cô là kiến trúc sư, mỗi lần đến nơi nào thường đánh giá phòng ốc bày trí hợp lí hay không, tầm mắt mới chuyển, bỗng nhiên biến sắc, ánh mắt không tự nhiên.
Thiên Thiên buồn bực nói, “Thế nào?” Cô xoay người, sắc mặt mơ hồ trắng bệch. Cách đó không xa, gần cửa sổ, Mễ Bác đang cùng Trần Tuệ Tuệ ngồi đối diện, hai người vừa cười vừa nói, không khí hết sức hòa hợp.
“Thiên Thiên, bồ đừng quan tâm.” Lâm Hi nhẹ giọng nói.
Thiên Thiên vô cùng vui mừng là đang đưa lưng về phía họ, nếu không cô thực sự sợ sẽ đau mắt hột. “Mình biến bi phẫn thành động lực ăn uống, Hi Hi, chầu này bồ khao.”
Lâm Hi vì cái ví thầm không ngừng kêu rên, không có cách nào, ai bảo Thiên Thiên là bạn thân nhất của cô chứ.
Hai người nhắc lại một số chuyện vui ở trường, cũng đem chuyện không vui vừa rồi quẳng ra sau đầu.
Ăn uống no đủ, thời gian còn sớm, Thiên Thiên nhớ là không thể đến muộn, không thể để Thẩm Hạo có cơ hội chèn ép, vì thế đề nghị ai về nhà nấy, ai ôm mẹ nấy.
Tính tiền xong, lúc đi tới cửa, không biết là trùng hợp hay có người cố ý, Mễ Bác và Trần Tuệ Tuệ đang chậm rãi đi tới.
Thiên Thiên mặt không biểu tình, Mễ Bác hơi chút lúng túng, Lâm Hi ánh mắt nghiêm nghị, Trần Tuệ Tuệ thì cười tươi như hoa.
“Thiên Thiên, hiện tại đang làm việc ở đâu vậy?” Trần Tuệ Tuệ ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói.
Thiên Thiên xem nụ cười của cô ta như không khí.
Lâm Hu lại tức hết sức, cướp lời: “Thiên Thiên bây giờ là thành viên của công ty quốc tế Hồng Kì.”
Công ty của Mễ Bác và Hồng Kì thường có qua lại mấy thương vụ, dĩ nhiên không xa lạ với cái tên này. Trần Tuệ Tuệ nhíu mày, làm như không quan tâm, kì thực có chút nghĩ ngợi. Mễ Bác ngây cả người, miễn cưỡng cười, “Thiên Thiên, chúc mừng em.”
Thiên Thiên nhìn anh ta, im hơi lặng tiếng, ngược lại nói với Lâm Hi: “Hi Hi, chúng ta đi thôi.”
Mễ Bác đưa tay kéo cô lại, “Thiên Thiên, anh có lời muốn nói với em.”
Sắc mặt Trần Tuệ Tuệ hết sức khó coi, gắt gao kéo lấy cánh tay của Mễ Bác.
Thiên Thiên cười như không cười, “Buông tay.”
Mễ Bác kiên quyết không buông cô ra, Lâm Hi vội vàng hòa giải, Trần Tuệ Tuệ mặt tối thui, Thiên Thiên thở dài, “Mễ Bác, anh nên học cách tôn trọng người khác.” Cô tuyệt đối không phải vì Trần Tuệ Tuệ mà bất bình, chỉ là, Mễ Bác hành sự trước giờ không để ý cảm giác của người khác, lúc trước cô cũng nhiều lần chịu đựng tính này.
Có thể do đang suy nghĩ lời nói của Thiên Thiên nên biểu tình của Mễ Bác có chút “tạm dừng trong giây lát”, Thiên Thiên thừa cơ giãy tay thoát ra, không có liếc nhìn hắn một cái, kéo Lâm Hi đi.
Lâm Hi ở sau lưng cô lảo đảo vài bước, oán hận nói: “Thiên Thiên, đừng có đi mau như vậy chứ.”
Thiên Thiên mất bình tĩnh nghe thấy thế, bước chân càng nhanh thêm.
Xuống lầu, Lâm Hi tiếp điên thoại, ngọt ngào nói vài câu, quay đầu hỏi Thiên Thiên, “Văn Khải tới đón mình, thuận đường để anh ấy đưa bồ về nhà luôn nha.”
Từ Văn Khải là bạn trai của Lâm Hi, hai người đang trong thời kì cuồng nhiệt của tình yêu, Thiên Thiên vốn không muốn làm bóng đèn, nhưng thấy Mễ Bác đã đuổi tới, cô không nghĩ ngợi gì gật đầu, “Được.”
Xe của Từ Văn Khải đúng lúc chạy tới, Mễ Bác trơ mắt nhìn hai người tuyệt tình rời đi, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Trên đường đi, Thiên Thiên trầm mặc dị thường, khác một trời một vực với tính thích cười thích nháo động thường ngày của cô.
Lâm Hi ôm vai cô, chững chạc nói: “Thiên Thiên, nếu muốn trong lòng thư thái thì cứ khóc đi.”
Thiên Thiên dở khóc dở cười, “Mình chẳng qua là ăn no sình bụng, không muốn nói chuyện mà thôi.” =’=
Lâm Hi cười mỉa, Từ Văn Khải đang lái xe cũng nhịn không được cười lớn.
Thiên Thiên về đến nhà liền tắm rửa thoải mái, vốn định lên giường nghỉ ngơi sớm, đột nhiên nhớ tới bộ áo Thất Thải Hà trên người Vương Chưởng Qũy, đấu tranh tư tưởng rất lâu cô vẫn không thể cưỡng nổi sự quyến rũ của nó, cầm laptop bắt đầu lên mạng.
Làm cho cô thất vọng chính là, Vương Chưởng Qũy lại không online.
Tiêu Dao thấy cô lập tức nhắn tin: “Thiên Thiên, anh đã là Nhị Đại đệ tử của phái Tuyết Sơn, em chờ anh, chúng ta rất nhanh sẽ có thể thành thân.”
A, thành thân, Thiên Thiên căn bản quên mất việc này, nhưng cũng có chút đắc ý nho nhỏ, còn có người nhớ tới cô, dù cho đây chỉ là trong thế giới hư ảo của internet.
Tiêu Dao: “Đúng rồi Thiên Thiên à, vừa rồi nghe nói Diệt Tuyệt sư thái giao nhiệm vụ, có thể được áo Thất Thải Hà, anh còn chưa luyện tới, sợ không làm được, em đi thử coi.”
Thiên Thiên mừng quá đỗi, nói không đến 2 câu liền vội vàng chào tạm biệt, đi tới núi Nga Mi.
Diệt Tuyệt sư thái không giống những NPC khác luôn xuất hiện ở cùng một chỗ, bà ta thường xuyên di chuyển, muốn tìm không phải dễ. Nhưng vận khí của Thiên Thiên hôm nay rất tốt, vừa tới Thúy Ba Đường đã thấy bóng dáng Diệt Tuyệt dường như mới ở ngoài về, còn đang mệt mỏi.
Thiên Thiên bắt đầu nói chuyện, sư thái nói: “Ỷ Thiên kiếm bị đồ đệ của ta là Kỷ Hiểu Phù trộm đi, ngươi giúp ta tìm về sẽ có thưởng.”
Kỷ Hiểu Phù là Boss có võ công tương đối yếu nhất, muốn lấy lại Ỷ Thiên kiếm không hề khó. Thiên Thiên từng đọc qua Tiến Công – Chiếm Đóng, biết được Kỷ Hiểu Phù lúc này chắc đang cùng Dương Tiêu ở đỉnh Quang Minh nên nhanh chóng tìm đến đó.
Thiên Thiên công kích Kỷ Hiểu Phù nhưng người ứng chiến là Dương Tiêu. Vợ chồng tình thâm, muốn giết Kỷ Hiểu Phù trước hết phải qua ải của Dương Tiêu, Thiên Thiên tuy có chút giật mình, nhưng rất có thể đây là sắp xếp của trò chơi.
Bản lĩnh của Dương Tiêu dĩ nhiên cao hơn Kỷ Hiểu Phủ rất nhiều, Thiên Thiên cố hết sức ứng phó, cô một bên uống thuốc bổ máu và thuốc tăng lực, một bên liên tiếp ra chiêu, may là trên người có nhiều thuốc, miễn cưỡng mới chống đỡ được đến cuối.
Sau mấy hiệp mức máu của Dương Tiêu sắp cạn, Thiên Thiên hết sức vui mừng, thấy sắp thành công chợt phát hiện bên cạnh cô không biết lúc nào lại nhiều thêm một người.
Trường Kiếm Tận Thiên.
Bị hắn giết chết không sao cả, nhưng nếu hắn lại đánh cô bất tỉnh, cuối cùng chết trong tay của Boss thì lần này cô sẽ bị rớt tới 1 bậc kinh nghiệm. Thiên Thiên bị hù tới cả người đổ mồ hôi lạnh, vội vàng chạy trốn. Nhưng Dương Tiêu nào chịu bỏ qua, dù Thiên Thiên công lực thâm hậu, khinh công lại rất cao nhưng lúc chạy trốn tới khu vực an toàn xem lại trạng thái của mình thấy máu chỉ còn lại một phần tư.
Mà Trường Kiếm Tận Thiên đã trở lại quảng trường trước hơn cô.
Cái tên này là muốn dọa cô, làm cô không hoàn thành nhiệm vụ, thực âm hiểm. Thiên Thiên kiềm nén không được, nhỏ giọng mắng một câu thô tục.
Thiên Thiên thử hắn, chỉ cần cô vừa ra khỏi khu vực an toàn, Trường Kiếm Tận Thiên nhất định đuổi kịp, hơn nữa ở bên cạnh cô đi tới đi lui, nhưng vẫn không động thủ.
Thiên Thiên không biết rõ động cơ của hắn, không dám đánh quái, tiếp tục như vậy, tâm lực của cô không chịu nổi.
Liếc mắt đồng hồ treo tường một cái, đã gần 12h.
Nghĩ tới ngày mai phải đi làm, Thiên Thiên đánh trống lui đường. Tạm thời lấy không được áo Thất Thải Hà làm cô tiếc quá, nhưng cũng không thể không từ bỏ. Bỗng dưng một ngụm ác khí tích tụ trong lồng ngực, Thiên Thiên nghĩ thực nhàm chán nhưng có thể làm cho mình thư thái một chút. Cô thay đổi acc Mi Vũ, để status: Trường Kiếm Tận Thiên là biến thái. Treo mạng để đó, thỏa mãn đi ngủ.
Vì thế mà Trường Kiếm Tận Thiên thật đáng thương phải gánh chịu một đêm hư danh biến thái. ( quá cao tay )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.