Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 497: Tin tình báo của Kiều Trị tóc vàng




Editor: Wave Literature
Các người chơi cũng không ngăn cản đại đội trưởng Anh Đào đi gặp Hắc Long Cẩu Đản, thậm chí còn nghĩ Hắc Long Cẩu Đản sẽ đi cầu xin mèo đen Ba La.
"Cái gì? Đại đội trưởng dã thú nhân kia muốn gặp tôi? Vì sao muốn gặp tôi?"
Hắc Long Cẩu Đản vừa thao tác chuột và bàn phím trong tay, vừa nhìn bộ lông màu đen bên cạnh khó hiểu hỏi, trước mặt nó, trên màn hình máy tính đang hiển thị anh hùng triệu hoán sư Hạp Cốc, Y Trạch Thụy Nhĩ, phía sau còn đi theo một Lộ Lộ, xem ra Hắc Long Cẩu Đản vô cùng tự tin với thao tác của mình, vừa cật lực chạy trốn, vừa liên tục cắt màn hình, nhìn những chỗ khác, miệng thì vẫn đang nói chuyện với mèo đen.
Không còn cách nào khác, đây là thiên phú trong trò chơi của Hắc Long, người bình thường không thể nào so được.
Mèo đen Ba La đang ngồi bên cạnh Cẩu Đản, nó có vẻ như không quá hứng thú với trò chơi mà Cẩu Đản đang chơi, nó đem một móng vuốt đặt dưới lưỡi mình, không ngừng liếm.
"Hình như là vì chuyện giữa chúng ta và Duy Đa Lợi Á, những dã thú nhân kia có vẻ như rất sợ hãi quái vật của thế giới mặt đất, chưa kể rằng chúng ta vẫn đang chiến đấu với Duy Đa Lợi Á, bên cứ điểm Ngã Tư Đường động một tí liền mấy trăm người kéo bè kéo lũ đánh nhau. Bọn họ khẩn trương cũng là chuyện đương nhiên, dù sao không phải ai cũng như tôi, đã từng đi theo Đại Ác Ma La Cơ Lãng Khai Mễ trên thế giới mặt đất chém chém giết giết."
Mèo đen Ba La có vẻ như không chút để ý nói như vậy.
Nhưng Hắc Long Cẩu Đản cũng không nghe ra yếu tố khoe khoang trong lời cậu ta nói, mà vẫn tiếp tục chú ý vào trò chơi trước mắt nó:
"Nhưng Hạ Lạc Khắc đại nhân không nói với tôi phải xử lý chuyện này thế nào, tôi vẫn còn chưa gặp nữa."
"Uh`m, tôi cũng cảm thấy thế. Hay là để phù thủy đến xử lý chuyện này đi."
Mèo đen Ba La nói như vậy:
"Dù sao thì anh ta là người giỏi nhất trong việc xử lý các mối quan hệ và ngoại giao."
"Đúng vậy! Tiếp tục chơi, tiếp tục chơi, tiếp theo nhiệm vụ dẫn những người đó đi tấn công cứ điểm Ngã Tư Đường đến lượt cậu."
"Tôi biết rồi, tôi biết rồi..."
...... …
Lúc Hắc Long Cẩu Đản và mèo đen Ba La đang nói chuyện ở đại sảnh lĩnh chủ thì đại đội trưởng Anh Đào đã ở ngay bên ngoài đại sảnh lĩnh chủ. Anh ta chờ mòn chờ mỏi cũng không gặp được Hắc Long Cẩu Đản, ngược lại lại gặp phù thủy Học Phách đã gặp trước đó.
"Không phải tôi đã nói với các anh rồi sao? Các anh tuyệt đối không được tham gia vào việc này, cho dù có tìm Hắc Long Cẩu Đản cũng không có cách nào đâu, nếu các anh muốn tham gia thì phải chờ Hạ Lạc Khắc đại nhân trở về."
Phù thủy Học Phách vẫn như thường ngày mặt không biến sắc nói.
Đương nhiên đại đội trưởng Anh Đào không thể dễ dàng buông tha như vậy, anh ta cố gắng căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình một phen, nhưng thực ra trong lòng anh ta cũng không ôm hy vọng gì quá lớn, dù sao người trước mắt là phù thủy, thân là phù thủy danh tiếng vô cùng cố chấp, hơn nữa Hạ Lạc Khắc đại nhân đã truyền đạt mệnh lệnh với anh ta thì anh ta tuyệt đối sẽ trung thành chấp hành mệnh lệnh, không cãi lời.
Chẳng lẽ nhiệm vụ của mình chỉ có thể chờ đến lúc Hạ Lạc Khắc đại nhân trở về mới hoàn thành được sao? Nhưng nghe nói Hạ Lạc Khắc đại nhân đi du lịch, khi nào trở về vẫn chưa rõ.
Ngay lúc đại đội trưởng Anh Đào sắp sửa từ bỏ thì phù thủy Học Phách trầm mặc một phen, sau đó nói:
"Tôi biết rõ, trước đây quả thật là tôi suy nghĩ không chu đáo, tôi sẽ sắp xếp cho các anh đến cứ điểm Ngã Tư Đường thị sát một phen, nhưng chuyện có liên quan đến việc cho các anh thông qua Vĩnh Hằng Quốc Độ địa hạ thành đi phong ấn cửa truyền tống thông với thế giới mặt đất, chỉ e là phải đợi Hạ Lạc Khắc đại nhân trở về mới có thể định đoạt được."
Đại đội trưởng Anh Đào, không ngờ rằng phù thủy Học Phách nói xong nhanh như vậy, tuy không thể được sự cho phép, đi đóng cửa cửa truyền tống thông với thế giới mặt đất, nhưng có thể trở lại cứ điểm Ngã Tư Đường này, xem mức độ xâm lược của thế giới mặt đất, cũng là một lựa chọn không tồi rồi, không chừng còn có thể hoàn thành nhiệm vụ vượt mức.
Về Phái Đại Tinh vẫn luôn đi theo đại đội trưởng Anh Đào, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, trước tiên anh ta cầu xin đi theo cùng đến cứ điểm Ngã Tư Đường.
Mà bây giờ chính là phù thủy Học Phách dẫn bọn họ theo, chứ không phải hai người bọn họ đi theo các người chơi nữa.
- - - - - - - -
Tại trấn nhỏ Thiểm Kim.
Quan chỉ huy tướng quân Sử Đan đang ngồi một mình trong phòng, suy nghĩ xem bước tiếp theo quân đội của anh ta nên hành động thế nào.
Phòng này là anh ta thuê từ trưởng trấn của trấn nhỏ Thiểm Kim, nếu theo quá khứ thì trấn nhỏ Thiểm Kim thuộc lãnh thổ của thần quốc, quân đội thần quốc đến đây, không phải chi tiền thuê, nhưng hiện tại, Trấn nhỏ Thiểm Kim đã là lãnh địa của vương quốc Duy Đa Lợi Á, vì thế trong lúc hai phe cánh sắp sửa đại chiến, sau đó vì quái vật thế giới ngầm tham gia, chiến đấu không còn bình ổn như lúc mới bắt đầu nữa, hay nói cách khác, Tướng quân Sử Đan không dẫn quân đến để viện trợ cho thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, mà là đến để hủy diệt Duy Đa Lợi Á.
Nhưng sau khi đi đến trấn nhỏ Thiểm Kim, tướng quân Sử Đan liền gặp phải vấn đề nan giải.
Làm sao để bắt được liên lạc với nữ vương Duy Đa Lợi Á.
Đến đây đã vài ngày, nhìn thấy vô số người Duy Đa Lợi Á, nhưng cho đến bây giờ, vẫn chưa thấy một quan chức phía chính phủ nào của người Duy Đa Lợi Á nào xuất hiện liên lạc với bọn họ, mặc dù Tướng quân Sử Đan đã dùng mọi cách để đưa bọn họ đến chỗ này, thông qua những người Duy Đa Lợi Á lẻ tẻ truyền đạt qua, ít nhất theo lời những người Duy Đa Lợi Á lẻ tẻ này nói là như vậy.
Cho đến bây giờ vẫn chưa có bất cứ tin tức gì, không phải tướng quân Sử Đan chưa từng nghĩ đến trinh thám, hoặc là đi theo những người Duy Đa Lợi Á đó cùng tiến vào rừng rậm Duy Đa Lợi Á, xem tình hình chiến đấu trước mắt như thế nào.
Nhưng mỗi lần anh ta cố gắng đều nhận lấy thất bại mà kết thúc, không chỉ trinh thám một đi không trở về, ngay cả người anh ta cử ra ngoài, đi theo những người Duy Đa Lợi Á đó cùng vào rừng rậm đều bị ai đó giết chết nửa đường.
Chỉ có một lần, có một trinh sát chạy thoát về, chỉ còn lại nửa cái mạng, anh ta dùng chút hơi thở cuối cùng nói chuyện trong rừng rậm Duy Đa Lợi Á toàn dã thú nhân, còn có quái vật đến từ thế giới ngầm khác với Tướng quân Sử Đan, điều này làm cho Tướng quân Sử Đan càng thêm dè dặt, không dám vào trong rừng rậm Duy Đa Lợi Á.
Hiện tại tướng quân Sử Đan vẫn đang tự hỏi làm thế nào để thay đổi hiện trạng, cố hết sức thu hoạch tình hình trong rừng rậm Duy Đa Lợi Á.
Dù sao mang theo đại quân tiếp tục ở lại trấn nhỏ Thiểm Kim cũng không phải cách gì, người nhiều như vậy ăn uống đều là cả một vấn đề.
Ngay lúc Tướng quân Sử Đan đang không có cách gì hay thì bên ngoài phòng, Kiều Trị tóc vàng bước nhanh đến, sau khi nói rõ thân phận với thủ vệ, anh ta được mời vào trong phòng.
Tướng quân Sử Đan thấy Kiều Trị tóc vàng đi vào trong phòng, nhanh chóng cắt ngang dòng suy nghĩ của mình, sau đó đứng lên, lau nước miếng nơi khóe miệng vì ngẩn người mà chảy ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Kiều Trị tóc vàng:
"Hiệp sĩ Kiều Trị, đã trễ thế này có chuyện gì sao?"
Kiều Trị tóc vàng ngây ra một lúc, nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, vẻ mặt anh ta ngây ra một lúc, sau đó tỏ vẻ tôn trọng nói:
"Tướng quân Sử Đan, hôm qua ngài cả đêm không ngủ sao?"
Tướng quân Sử Đan cũng ngây ra một lúc, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó mỏi mệt đỡ trán mình:
"Ôi, đã là giờ này rồi sao, thật sự không ngờ, vậy mà tôi đã suy nghĩ cả một đêm rồi."
"Tướng quân Sử Đan thật sự khiến người ta kính nể, theo đạo lý tôi không nên quấy rầy ngài nghỉ ngơi, nhưng tôi có một việc nhất định phải nói với ngài."
Kiều Trị tóc vàng tiến lên một bước, sau đó nhỏ giọng nói với Tướng quân Sử Đan:
"Căn cứ theo tin tình báo mà tôi nhận được, người mỗi lần chúng ta cử đi theo những người Duy Đa Lợi Á vào trong rừng rậm tra xét, đều có người mật báo cho quái vật thế giới ngầm, rõ ràng ở đây có người bán đứng chúng ta. Mà những người Duy Đa Lợi Á, ngài cũng biết điểm này đấy, ngay vừa rồi bọn họ cử người đến tìm tôi, bảo bên chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ tập kết lực lượng, muốn cùng dẫn chúng ta vào trung tâm khu vực thành phố tự do Duy Đa Lợi Á!"
Kiều Trị tóc vàng mới vừa nói xong, tướng quân Sử Đan kinh ngạc suýt chút nữa nhảy dựng lên:
"Thật vậy sao?!"
Phản ứng đầu tiên của tướng quân Sử Đan là khiếp sợ, nhưng ông ta nhanh chóng suy nghĩ, có khả năng là những người Duy Đa Lợi Á kia làm ra một cái bẫy, hoặc là những người Duy Đa Lợi Á nhân loại phản bội thiếp lập một cái bẫy cũng không chừng.
Nhưng cơ hội lướt qua, nếu không bắt lấy ngay bây giờ thì rất có thể sẽ phải đợi rất lâu nữa. Mà hiện tại bọn họ cũng không có cơ hội để ở lại đây tốn kém nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.