Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 460: Nhuyễn Nê Quái chết




Editor: Wave Literature
Một mình Y Phù Lâm đi vào trong đại sảnh vũ hội, cô đang tìm tìm, người có thể là Á Lịch Sơn Đại.
Nhưng tìm người vậy giống như mò kim đáy bể, đương nhiên là không có khả năng thành công.
Hơn nữa trí nhớ của Y Phù Lâm về Á Lịch Sơn Đại đã rất mơ hồ, có khả năng giáp mặt cũng chưa chắc đã nhận ra được.
Làm sao bây giờ? Nếu không thì bây giờ quay lại sao? Nhưng mình chỉ vừa mới đi ra, nếu bây giờ mà quay lại thì chắc chắn Hạ Lạc Khắc đại nhân sẽ hoài nghi ngay.
Y Phù Lâm có chút khó xử, nhưng một mình trong trường hợp như vậy thực sự quá căng thẳng rồi.
"Xin hỏi vị Mị Ma tiểu thư này, cô là bạn nhảy của Hạ Lạc Khắc đại nhân phải không?"
Ngay lúc Y Phù Lâm đang suy nghĩ nên làm gì thì sau lưng cô truyền đến tiếng hỏi.
"A? Là đang nói chuyện với tôi sao?"
Y Phù Lâm quay đầu lại nhìn thấy một Nhuyễn Nê Quái mặc tây trang màu đen, bộ tây trang kề sát trên người ông ta vì chất lỏng trên người ông ta nên trông có vẻ ẩm ướt, hơn nữa còn có cảm giác sền sệt, khiến cảm giác đầu tiên khi người ta nhìn qua chính là có chút ghê tởm, không muốn đưa tay chạm vào.
"Đương nhiên là tôi đang nói chuyện với cô rồi, Y Phù Lâm nữ sĩ."
Nhuyễn Nê Quái kia lịch sự nói với Mị Ma.
"Tôi chính là bạn nhảy của Hạ Lạc Khắc đại nhân, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?"
Y Phù Lâm quay người lại, lịch sự nói với Nhuyễn Nê Quái.
"Thật tốt quá, tôi đang tìm Hạ Lạc Khắc đại nhân đây."
Mặt Nhuyễn Nê Quái lộ vẻ vui mừng, ông ta nhanh chóng nói.
"Có thể dẫn tôi đi gặp Hạ Lạc Khắc đại nhân không?"
Nhuyễn Nê Quái kia chân thành hỏi Y Phù Lâm.
Dẫn ông ta đi gặp Hạ Lạc Khắc? Chuyện này đương nhiên không có vấn đề gì, tuy không rõ Nhuyễn Nê Quái này tìm Hạ Lạc Khắc đại nhân có chuyện gì, hẳn là muốn thương lượng chuyện buôn bán chăng.
Y Phù Lâm đang định kêu Nhuyễn Nê Quái, trở về tìm Hạ Lạc Khắc.
Dù sao cô vừa đi chưa bao lâu, Hạ Lạc Khắc hẳn là vẫn đang ở khu ăn buffet.
Nhưng cô vừa mới xoay người, liền cảm thấy trước mắt đột nhiên choáng váng, giống như có ma lực vờn quanh mình.
Bóng dáng Nhuyễn Nê Quái trước mắt dần mờ đi, Y Phù Lâm cũng cảm thấy cơ thể mình yếu ớt đi, thật giống như hình ảnh một cái bóng ở trong nước.
Mình bị làm sao vậy?
Y Phù Lâm có chút nghi ngờ? Cô lắc lắc đầu, sau đó mọi thứ trước mắt lập tức tối sầm.
Cô như đang đứng trong một cái phòng tối đen, xung quanh im ắng một mảnh.
Trên sàn phòng vẫn còn nước đọng đến mắt cá chân, mà trước mặt cô đặt một cái lồng sắt khổng lồ, trên lồng sắt dán tờ giấy niêm phong màu vàng viết một chữ [Phong] to.
Bên trong truyền đến tiếng ngáy khò khò.
Giống như có thứ gì đó to lớn và đáng sợ đang ngủ bên trong.
Ngay lúc Y Phù Lâm nghi ngờ, đột nhiên có một bàn tay bắt lấy cô, lấp tức kéo cô ra khỏi phòng, cô lại quay trở về đại sảnh đang tiến hành tiệc tối.
"Y Phù Lâm, cô không sao chứ?"
Trước mắt Y Phù Lâm là Hạ Lạc Khắc đang lo lắng nhìn.
Mà ở xung quanh, một vài vị khách dùng ánh mắt khó hiểu nhìn qua.
Bọn họ đều đang nhìn Y Phù Lâm, giống như vừa rồi Y Phù Lâm làm chuyện gì đó rất kỳ lạ.
"Thật xin lỗi, Hạ Lạc Khắc ngài phóng khoáng rộng lượng, tôi không sao vừa rồi chỉ là đầu óc có chút choáng váng, đúng rồi, có một Nhuyễn Nê Quái đang tìm ngài, người kia?"
Y Phù Lâm vươn tay ra, day day đầu mình, cô nhìn quanh bốn phía, nhưng chỉ có khách mời khó hiểu nhìn cô, không hề có Nhuyễn Nê Quái vừa nói chuyện với cô lúc nãy.
"Không cần nói những thứ này, chúng ta đi ra ngoài hít thở không khí trước đã."
Hạ Lạc Khắc kéo tay Y Phù Lâm, lôi cô một mạch ra bên ngoài đại sảnh tiệc.
Bên ngoài đại sảnh tiệc yên tĩnh hơn rất nhiều, cây xanh gọn gàng được cắt tỉa thành hình dạng rất nghệ thuật, xa xa ánh đèn lóe lên chiếu vào, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một đôi tình nhân đi dạo giữa những tán cây.
Y Phù Lâm nhìn mọi thứ trước mắt, mặt đột nhiên đỏ lên, Hạ Lạc Khắc đại nhân đây là ám chỉ gì với mình sao? Nhưng không đúng, trong mắt Hạ Lạc Khắc đại nhân mình là Mèo đen Ba La mới đúng chứ? Chẳng lẽ Hạ Lạc Khắc đại nhân thích Mèo đen Ba La sao?
Nhưng đó là một con mèo đực mà!
Trong khoảng thời gian ngắn Y Phù Lâm suy nghĩ rất nhiều thứ lung tung.
"Ba La à?"
Hạ Lạc Khắc nhìn Y Phù Lâm, sau đó cau mày hỏi.
"Ba La sao, nó đang ở chỗ tôi... Ừm?"
Y Phù Lâm mới vừa nói chuyện, liền phát hiện ra mình hình như nói bậy, ánh mắt Hạ Lạc Khắc nhìn mình chợt nheo lại.
"Là Y Phù Lâm chứ, cô không phải Ba La?"
Hạ Lạc Khắc nhìn về phía Y Phù Lâm trước mặt, còn Y Phù Lâm càng lúc càng xấu hổ hơn, hơn nữa mặt còn đỏ bừng lên, đương nhiên anh đã nói đúng.
Hạ Lạc Khắc xoa xoa đầu mình, có vẻ như rất đau đầu:
"Điều này làm cho người ta thấy vô cùng kỳ lạ đấy..."
"Thật xin lỗi Hạ Lạc Khắc đại nhân, lần sau tôi sẽ không dám nữa, xin ngài đừng giận tôi."
Y Phù Lâm nhìn biểu cảm của Hạ Lạc Khắc, cúi đầu nói, dường như cô cho rằng Hạ Lạc Khắc đang tức giận, dù sao thì mình cũng đã lừa anh.
"Cũng không phải chuyện tức giận, Y Phù Lâm tôi có vài vấn đề muốn hỏi cô một chút." Hạ Lạc Khắc nhìn Y Phù Lâm, nghiêm túc nói:
"Cô vẫn là bộ dạng như vậy sao?"
"Bộ dạng gì nữa? Hạ Lạc Khắc đại nhân, ngài đừng hiểu lầm tôi, tôi không phải người nói dối thành tính đâu, chỉ là muốn... Muốn cùng ngài..."
Y Phù Lâm cúi đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
"Đừng hiểu lầm, tôi không phải có ý trách cô đâu."
Hạ Lạc Khắc khoát tay áo, nói với Y Phù Lâm.
Anh lại liếc mắt nhìn Y Phù Lâm một cái, chắc chắn Y Phù Lâm không phải đang cố ý che giấu hay nói dối điều gì, sau đó mới nói:
"Y Phù Lâm, trước tiên cô chờ tôi ở nhà ăn buffet đi, tôi sẽ đến lập tức, nhớ kỹ, dù ai nói gì với cô, cô cũng không được nói chuyện với người đó, nếu tôi đoán không nhầm thì Nhuyễn Nê Quái vừa rồi có lẽ muốn dùng ma pháp tinh thần khống chế cô, nhưng cô dựa vào sức mạnh bản thân thoát được."
"Cái gì? Vậy mà xảy ra chuyện như vậy sao, nhưng vì sao ông ta phải làm như vậy?"
Y Phù Lâm không thể hiểu nổi, vì sao một Nhuyễn Nê Quái lại muốn đối xử như vậy với mình, mình cũng không phải nhân vật quan trọng gì, khoan đã, chẳng lẽ là vì muốn đối phó với Hạ Lạc Khắc đại nhân sao? Ông ta muốn ép buộc mình, sau đó uy hiếp Hạ Lạc Khắc đại nhân sao? Vậy nếu vừa rồi Hạ Lạc Khắc đại nhân không đúng lúc ra tay cứu mình thì mình đã bị lũ tiểu tử kia cưỡng ép sao, có thể nào Hạ Lạc Khắc đại nhân đã vất vả tìm kiếm manh mối của mình, sau đó đến cứu mình không? Trời ạ! Nếu vậy thì mình quá liên lụy đến Hạ Lạc Khắc đại nhân rồi!
Trong đầu Y Phù Lâm đã mơ mộng ra một câu chuyện tổng giám đốc bá đạo 50 vạn chữ.
Chờ lúc cô phản ứng kịp, Hạ Lạc Khắc đã đi khỏi chỗ đó.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân ngài đi đâu vậy?"
Y Phù Lâm khẩn trương hỏi.
"Tôi đi tìm Ni Cổ Lạp Tư, không cần lo lắng."
Hạ Lạc Khắc quay đầu lại mỉm cười, nhìn qua cũng không có vẻ gì là tức giận, anh vẫy tay với Y Phù Lâm, sau đó rời khỏi, Y Phù Lâm nhìn hướng Hạ Lạc Khắc đi, chỉ có thể làm theo mệnh lệnh của Hạ Lạc Khắc về nhà ăn buffet chờ Hạ Lạc Khắc thôi.
Mà ngay sau khi Hạ Lạc Khắc đi chưa bao lâu, Bố Lỗ nói trong đầu anh:
"Cái cô Y Phù Lâm này có vẻ không đơn giản, Hạ Lạc Khắc đại nhân, ngài thấy có phải cô ta đang lừa dối chúng ta hay không? Là ai đưa gián điệp này đến thành phố ngầm vĩnh hằng quốc độ này vậy?"
"Gián điệp sẽ không bán thành phố ngầm có bộ dạng như ông cho tôi."
Câu nói đầu tiên của Hạ Lạc Khắc bác bỏ suy đoán của Bố Lỗ.
"Vậy thì thật khó hiểu, hoàn toàn không rõ rốt cuộc cô ta là gì nữa? Tôi vốn cho rằng cô ta là Ba La, cho nên mới tự chống lại ma pháp khống chế tinh thần. Ma lực mạnh như vậy cũng chỉ có một trong 72 vị Đại Ác Ma mới có thể có được thôi? Một Y Phù Lâm vậy mà lại có được ma lực như vậy, trước kia hoàn toàn không phát hiện ra đấy! Thật sự khiến người ta kinh ngạc."
Bố Lỗ nói xong, Hạ Lạc Khắc lộ vẻ trầm tư:
"Xem ra, chính Y Phù Lâm cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, và cũng không rõ trên người cô ấy có sức mạnh gì. Chúng ta cũng không còn cách nào khác, trong khoảng thời gian ngắn tìm tòi nghiên cứu mấy thứ này, trước hết tìm tên Nhuyễn Nê Quái đã tập kích Y Phù Lâm."
Hạ Lạc Khắc vừa đi vừa nói, mà ngay lúc anh nói xong chưa được bao lâu, phía trước đã truyền đến tiếng ồn ào.
"Bên kia xảy ra chuyện gì?"
"Hình như có Nhuyễn Nê Quái bị giết rồi!"
"Không thể nào, ở trong này sao? Đây là tiệc tối thương nhân của Liên minh Thương nhân mà!"
"Là thật đấy, hình như là ai đó đại diện cho công quốc phương Bắc bị giết, tôi vừa mới nhìn một cái, Nhuyễn Nê Quái chết quá thảm rồi."
Hạ Lạc Khắc nghe được tiếng người trước mặt nói chuyện, bước chân nhanh hơn một chút, anh nhanh chóng băng qua đám người, sau đó đi đến chỗ những người đó vây xem, liền thấy trên mặt đất một Nhuyễn Nê Quái xụi lơ trên mặt đất đã sắp hóa lỏng.
Trên người Nhuyễn Nê Quái kia bị cắm một con dao găm, trên dao găm còn không ngừng tản ra ánh sáng ma lực.
Đương nhiên Nhuyễn Nê Quái là bị thanh dao găm này giết chết, dao găm bình thường không thể giết chết được một người mà không có thực thể, chỉ ở dạng lỏng giống như Nhuyễn Nê Quái, thanh dao găm này đã được yểm ma pháp vào.
"Nhường một chút, xin nhường đường một chút."
Rất nhanh liền có nhóm người thú và Địa Tinh áo giáp đi đến, bọn họ nâng cáng, còn mang theo dải cảnh giới màu vàng để phong tỏa hiện trường lại.
Những người thú này muốn đưa thi thể Nhuyễn Nê Quái trên mặt đất lên cáng, nhưng lúc bọn họ làm như vậy, lại phát hiện Nhuyễn Nê Quái giống như chất lỏng, căn bản không thể vớt lên được.
Chỗ nào tay bọn họ vừa chạm đến, chất lỏng lập tức sẽ nhũn dần, sau đó chảy thành dòng trên mặt đất, chỗ nào chưa đụng vào thì lại vẫn duy trì trạng thái như thạch hoa quả, nhưng cũng không duy trì được bao lâu.
Rõ ràng con Nhuyễn Nê Quái này đã chết không lâu trước đó.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân, Hạ Lạc Khắc đại nhân!"
Đang lúc Hạ Lạc Khắc nhìn Nhuyễn Nê Quái chết thì phía sau truyền đến tiếng Ni Cổ Lạp Tư gọi, Hạ Lạc Khắc quay đầu lại, thấy Ni Cổ Lạp Tư đang khó khăn chen từ sau đám người đến.
Ni Cổ Lạp Tư luồn lách qua đám người chen chúc đến trước mặt Hạ Lạc Khắc:
"Hạ Lạc Khắc đại nhân, xin hãy theo tôi, nơi này đã xảy ra tập kích, không phải nơi an toàn."
Hạ Lạc Khắc gật gật đầu, sau đó đi theo Ni Cổ Lạp Tư rời khỏi chỗ này.
Rất nhiều người xung quanh, cũng bắt đầu đi theo nhân viên làm việc của Liên minh Thương nhân di chuyển đến nơi an toàn.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân, chẳng lẽ chúng ta cứ đi như vậy sao? Rõ ràng có hung thủ trong số những người này, lúc này chúng ta nên đẩy đẩy mắt kính, sau đó đi ra ngoài lớn tiếng hô lên, không được nhúc nhích, trong số các người có một người là hung thủ, tôi đã phát hiện ra sự thật, không phải nên như vậy sao? Nếu ngài đang ngại thì chúng ta có thể thôi miên Ni Cổ Lạp Tư, Ni Cổ Lạp Tư ngủ say, tôi cảm thấy rất thích hợp."
Giọng Bố Lỗ nghe có vẻ không căng thẳng, ngược lại vô cùng vui sướng.
Có vẻ như ông rất thích tình hình hỗn loạn như vậy. Hoặc là nói, là nơi ông cảm thấy có thể chơi được?
"Thật sự hết sức xin lỗi, Hạ Lạc Khắc đại nhân, xin ngài theo tôi đến phòng ở trang viên, vốn còn có tiệc tối, nhưng đã xảy ra chuyện như vậy, chỉ e là sẽ không có tiệc tối nữa, đêm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, đợi ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho ngài tham gia hoạt động khác, tối nay có lẽ tôi sẽ bận rộn rồi."
Ni Cổ Lạp Tư cười khổ một cái, vừa đi vừa nói như vậy.
Dễ nhận thấy rằng, cái chết của Nhuyễn Nê Quái đại diện công quốc phương Bắc, khiến cho phía chính phủ Liên minh Thương nhân cảm thấy vô cùng khó giải quyết.
Như đã biết, bọn họ mời rất nhiều nhân vật quan trọng đến dự tiệc tối thương nhân lần này, kết quả trong buổi tối đầu tiên đã xảy ra vụ án mạng này, hoạt động mấy ngày tiếp theo sao có thể vẫn tiếp tục được?
Đây thực sự giống như có ai đó vung tay tát vào mặt Liên minh thương nhân một cái, điều này tuyệt đối không thể chấp nhận được với Liên minh thương nhân.
"Ai cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy mà, Ni Cổ Lạp Tư."
Hạ Lạc Khắc an ủi Ni Cổ Lạp Tư.
"Bây giờ chúng ta đi tìm Y Phù Lâm tiểu thư trước đã. Hình như vừa rồi tôi còn thấy cô ấy trong nhà hàng buffet."
Ni Cổ Lạp Tư vừa dẫn đường vừa nói, ông ta dẫn Hạ Lạc Khắc nhanh chóng đi đến vị trí nhà hàng buffet, sau đó liền thấy Y Phù Lâm.
Nhưng bây giờ Y Phù Lâm lại bị vài người thú vây quanh.
Những người thú này đều mặc trang phục đội canh gác của Liên minh thương nhân, rõ ràng họ đều là người của Liên minh Thương nhân.
"Tôi không biết các anh đang nói gì, tôi không làm gì cả, tôi vốn không có giết Nhuyễn Nê Quái gì đó."
Y Phù Lâm nhìn qua có vẻ rất căng thẳng, cô lớn tiếng nói với những người thú này:
"Tôi vẫn luôn ở đây, chưa từng đi đâu cả."
"Tiểu thư, xin cô đừng kích động, chúng tôi chỉ đang nghi ngờ cô có liên quan đến vụ án mạng thôi, chứ không nói cô chính là hung thủ."
Một người thú trang bị vũ khí nói với Y Phù Lâm:
"Có người nhìn thấy cô có xung đột với người đã chết, lúc ấy hàng loạt ma lực phóng ra từ trên người cô, cô là người duy nhất có xung đột trước khi người kia chết, chúng tôi nhất định phải điều tra một phen, vẫn mời cô phối hợp làm việc với chúng tôi."
"Đội trưởng, hình như cô ấy là người của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ."
Bên cạnh có một người thú khác nói với anh ta.
"Vĩnh Hằng Quốc Độ? Chính là thành phố ngầm mà bọn họ nói trước đó sao?"
Đội trưởng kia sửng sốt một phen, có thể đang do dự nên làm thế nào thì Ni Cổ Lạp Tư đi đến nói:
"Ngại quá, làm phiền các cậu một chút, tôi nghĩ Y Phù Lâm tiểu thư cũng không phải nghi phạm mà các cậu đang tìm kiếm đâu, cô ấy là người đi theo lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc, trên thực tế cô ấy là bạn nhảy của Hạ Lạc Khắc đại nhân, người có thân phận tôn quý như vậy sẽ không gây khó dễ cho một Nhuyễn Nê Quái."
Ni Cổ Lạp Tư ngẩng đầu, dùng giọng điệu trên cao nhìn xuống nói:
"Cho dù cô ấy có muốn gây khó dễ cho Nhuyễn Nê Quái kia thì cũng sẽ không làm ngay tại hiện trường như vậy."
"Ni Cổ Lạp Tư đại nhân."
Những chiến sĩ người thú này nhanh chóng cúi người hành lễ với Ni Cổ Lạp Tư.
"Mau đi làm việc của các người đi, truy tìm thủ phạm thực sự, đừng quấy rầy khách mời tôn quý của chúng tôi."
Ni Cổ Lạp Tư nói xong đội trưởng người thú kia gật gật đầu với ông ta, sau đó gọi nhóm cấp dưới đi khỏi.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân."
Y Phù Lâm thấy Hạ Lạc Khắc, vội vàng đi đến bên cạnh Hạ Lạc Khắc, mặt cô lộ vẻ căng thẳng, rõ ràng vừa rồi các người thú đã dọa cô sợ.
"Không cần lo lắng."
Hạ Lạc Khắc an ủi vỗ vỗ bả vai Y Phù Lâm, trong đám người một con chim vẹt nhanh chóng bay đến đậu trên vai Hạ Lạc Khắc.
Vẹt cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai Hạ Lạc Khắc:
"Hạ Lạc Khắc đại nhân, tôi có một phát hiện nho nhỏ."
Hạ Lạc Khắc vỗ đầu con vẹt một cái, như đáp lại lời con vẹt, nhưng không trả lời nó.
Hạ Lạc Khắc mỉm cười nói với Ni Cổ Lạp Tư trước mắt:
"Chúng ta tiếp tục đi thôi, Ni Cổ Lạp Tư đại nhân."
"Xin theo tôi."
Trảo Căn Bảo đi ra ngoài phòng nhỏ, nhìn rừng rậm bên ngoài, cậu ta rất chắc chắn mình tuyệt đối không hề biết nơi này.
Bởi vì cậu ta đã đăng toàn bộ địa thế và hình ảnh của vùng lân cận lên trên diễn đàn, những người chơi đó không tìm thấy bất cứ địa hình hay một khu rừng rậm nào tương tự ở đây sau khi họ tìm kiếm ở trấn nhỏ Thiểm Kim và Duy Đa Lợi Á.
Trước mắt trừ việc biết người thợ săn này đã cứu mình, là Thị Vệ Trưởng ba năm trước bị thần quốc truy nã ra thì chẳng biết gì nữa cả.
Mà trước mắt đương nhiên không thích hợp để chất vấn thân phận thực sự và nguyên nhân bị truy nã của thợ săn kia, dù sao anh ta cũng vừa cứu mình, quan trọng là bên cạnh còn có hai con sói khổng lồ, dù nhìn thế nào thì thực lực của mình cũng không đủ thân phận để chất vấn anh ta.
Biết đâu mình vừa hỏi ra có phải anh ta là tội phạm bị truy nã hay không thì đã bị đối phương cho nhận hậu quả cũng không chừng.
Dù sao đối phương cũng là Thị Vệ Trưởng bị truy nã, thân phận như vậy vừa nghe thấy giống như NPC truyền thuyết.
Thợ săn kia cũng không làm chuyện gì thù địch với mình, ngoại trừ việc cho phép mình ở trong này dưỡng thương thì cũng không nói thêm gì với cậu ta, về phần Phi Long con, toàn bộ quá trình đều bị nhốt trong lồng, dựa theo cách thợ săn nói là:
"Nếu không nhốt giam nó trong phòng này thì Phi Long mẹ của nó rất có thể sẽ tìm đến đây, tôi không hy vọng con Phi Long đến làm phiền cuộc sống yên bình của tôi."
Đây là lý do thợ săn nói với Trảo Căn Bảo.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của người ta, cũng không hay nếu Trảo Căn Bảo nói gì đó, ngoại trừ việc có thể thân thiết với Phi Long con qua chiếc lồng sắt ngăn cách thì cậu ta cũng không có việc gì khác có thể làm.
Mà cái gọi là thân thiết lẫn nhau, cũng chỉ là việc cậu ta cầm cây gỗ kia cho Phi Long con ăn, còn đối phương sẽ kêu hai tiếng cách điệu với mình.
Nhân tiện nhắc tới, những cây gỗ đó là thợ săn cho, có vẻ như anh ta biết rất rõ Phi Long thích ăn gì.
Sau khi Trảo Căn Bảo đi dạo một vòng, quyết định không thể tiếp tục như vậy nữa, dù thế nào cũng phải tạo ra một vài cốt truyện mới, nếu không thì thật sự dưỡng thương ở đây mấy tháng trời luôn sao?
Vậy thì trò chơi này còn chơi cái rắm gì nữa chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.