Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 370: Thẳng nam sắt thép




Translator: Wave Literature
Editor: Wave Literature
Bên trong hội trường đen nhánh, chỉ có vài chùm đèn trên sân khấu.
Một thượng vị ác ma thân hình cao lớn, mặc một chiếc áo choàng hình đầu lâu xương chéo, đứng ở giữa sân khấu, bàn tay của hắn có một ngọn lửa màu đỏ đang cháy, cao giọng quát: "A! Các thiên thần trên bầu trời, ta, La Cơ Lãng Khai Mễ, muốn lãnh đạo quân đoàn địa ngục của ta, nghiền nát toàn bộ bọn ngươi!"
Hạ Lạc Khắc và Y Phù Lâm ngồi ở vị trí trung gian, không thể không nói đây là một nơi rất thích hợp để xem kịch, nhưng vở kịch trên sân khấu thật sự không hấp dẫn, ngoại trừ câu thoại không có gì đặc biệt, trang phục của các diễn viên cũng có vẻ quá mức khoa trương.
Có điều không phù hợp với trình độ biểu diễn chính là toàn bộ rạp hát đều ngồi đầy người, nếu như chỉ nhìn vào số lượng khán giá, đây chắc chắn là một buổi biểu diễn rất thành công.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân... Ngài có thích không?"
Biểu tình của Y Phù Lâm có chút xấu hổ, mặc dù người xem kịch rất nhiều, thế nhưng Y Phù Lâm vẫn có thể nhìn ra được trình độ của diễn viên trên khấu kịch cũng không quá cao, cô ta có chút hối hận mua vé vở kịch này, lo lắng sẽ làm Hạ Lạc Khắc phản cảm.
Thế nhưng Hạ Lạc Khắc cũng không như vậy.
"Ừm, cũng không tệ lắm, tôi rất vui lòng khi cùng cô đi xem vở kịch này."
"Hạ Lạc Khắc đại nhân..."
Gần như ngay lúc Y Phù Lâm lộ ra biểu tình cảm động với Hạ Lạc Khắc, Bố Lỗ nhanh chóng nói: "Hạ Lạc Khắc đại nhân, ngài xác định sao? Trình độ này ngài cũng thấy vừa lòng? Vốn dĩ tôi tưởng rằng ngài là lĩnh chủ có trình độ thưởng thức nghệ thuật cực kỳ cao giống như tôi chứ!"
"Lẽ nào anh muốn tôi nói thẳng ở trước mặt một cô gái, khiến cô ấy khó chịu sao? Huống hồ, vốn dĩ thái độ của tôi đối với vở kịch cũng là thờ ơ, chưa nói tới có thích hay không, chỉ có thể nói vị Ma Căn này là người phóng khoáng, nhìn ra đây là một người vô cùng sĩ diện và kiêu ngạo."
"A? Hạ Lạc Khắc đại nhân, ý của ngài là?"
Hiển nhiên Bố Lỗ lập tức hiểu lời Hạ Lạc Khắc nói, nhưng Hạ Lạc Khắc rất nhanh liền bổ sung: "Mặc dù tôi cũng không thích xem kịch lắm, thế nhưng đến cả Y Phù Lâm cũng chướng mắt vở kịch này, bất kể là từ vũ mỹ, hay là thực lực diễn viên biểu diễn trên sân khấu, thậm chí ngay cả đạo cụ đều có vẻ rất qua loa, lại có nhiều khán giả như vậy, suy xét đến việc diễn viên chính là Ma Căn, người thừa kế thuận vị thứ hai của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Chi Hỏa, có khi mấy khán giả này đều là hắn ta bỏ tiền thuê tới cũng nên."
"Thì ra là thế, Hạ Lạc Khắc đại nhân ngài nói rất có khả năng."
"Nói cách khác, khán giả chân chính có lẽ cũng chỉ có tôi và Y Phù Lâm mà thôi... Không, còn có một người nữa."
Hạ Lạc Khắc một bên nói chuyện với Bố Lỗ trong đầu, một bên nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn về phía lối vào rạp hát.
Lúc này, Y Phù Lâm đối diện với hương hỏa sơn Hạ Lạc Khắc nói.
"Rầm."
Cửa rạp hát bị đẩy ra, phát ra âm thanh không lớn không nhỏ, vừa đủ hấp dẫn lực chú ý của không ít người, trên sân khấu, vở kịch vẫn tiếp tục diễn ra.
Ánh sáng mỏng manh từ bên ngoài thông qua cửa lớn tiến vào, đúng lúc chiếu lên sườn mặt của người đi vào.
Nếu chỉ nhìn hình dáng, Y Phù Lâm cảm thấy vô cùng quen thuộc, khi cô ấy dần dần thích ứng với ánh sáng, đồng thời thấy rõ khuôn mặt của người đứng ở cửa, Y Phù Lâm kinh ngạc trực tiếp đứng lên từ trên ghế.
"Lị La tiểu thư?"
"Suỵt!"
Bên cạnh có không ít khán giả làm động tác giữ im lặng với Y Phù Lâm, đồng thời cửa lối vào một lần nữa được đóng lại, Lị La đứng ở cửa, mặc váy bồng theo phong cách Lolita của cô ta, ngẩng cao đầu, trực tiếp đi về phía Hạ Lạc Khắc, không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Lị La bước tới, đi qua từng hàng ghế, sau đó đi tới bên người Hạ Lạc Khắc, liếc mắt nhìn một tên ma cà rồng ngồi bên cạnh Hạ Lạc Khắc.
Tên ma cà rồng kia nhất thời cảm nhận được áp lực vô hình, sau khi kiên trì không được một giây, anh ta đứng lên.
Lị La gật đầu chào hỏi một cái với tên ma cà rồng kia, sau đó ngồi xuống.
"Cái đó, Lị La tiểu thư, ngài cũng là đến xem kịch sao?"
Một màn trước mắt đương nhiên cũng làm Y Phù Lâm thu vào trong mắt.
"Ừm."
Lị La gật đầu.
Thấy Lị La dứt khoát trả lời như vậy, đồng thời không dự định nói tiếp, Y Phù Lâm có chút do dự, nhưng vẫn hỏi ra: "Cái đó, chỗ ngồi này..."
"Không phải của tôi."
Lị La nhìn về phía Y Phù Lâm, nhanh chóng nói.
"Tôi không mua vé, đây cũng là nguyên nhân khiến tôi đến trễ, bởi vì giải quyết hết đám canh gác bên ngoài tốn của tôi một chút thời gian."
"Giải quyết hết đám canh gác..."
Mặc dù Lị La nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng Y Phù Lâm vẫn cảm thấy dường như mình nghe thấy chuyện gì không nên nghe.
"Cho nên, các người tới nơi này làm gì, hẹn hò sao?"
Lị La nhìn Y Phù Lâm hỏi.
"Hẹn, hẹn hò?! Cái, cái đó hẹn, hẹn..."
Y Phù Lâm khẩn trương ấp úng, Lị La mặt không thay đổi nói: "Xem ra không phải hẹn hò, như vậy, liền đến lượt tôi và Hạ Lạc Khắc hẹn hò."
"Hả?!"
Y Phù Lâm kinh ngạc hô lên.
Sau đó liền có mấy người quay sang làm động tác im lặng với cô ấy: "Suỵt!"
"Rất xin lỗi đã quấy rầy hai vị, nhưng mà chẳng lẽ hai người không suy xét đến ý kiến của tôi sao?"
Hạ Lạc Khắc mang theo ý cười nhìn Y Phù Lâm một chút, lại nhìn Lị La một chút, sau đó nói: "Rất xin lỗi, Lị La tiểu thư, nhưng hôm nay tôi được Y Phù Lâm tiểu thư mời, đang cùng cô ấy xem kịch, có lẽ dựa theo sự lý giải của cô, nói thành hẹn hò cũng không có vấn đề gì, tôi cảm thấy trực tiếp xông tới quấy rầy như vậy, có thể sẽ tạo nên bối rối không cần thiết cho Y Phù Lâm tiểu thư và tôi."
Lị La ngẩng đầu, nhìn về phía ánh mắt của Hạ Lạc Khắc, khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô ta gật đầu: "Thì ra là thế, tôi hiểu ý của anh rồi, nếu như tôi giết chết diễn viên chính đang nhảy nhót tung tăng trước mắt này, cuộc hẹn hò của hai người có thể dừng lại chứ?"
Hạ Lạc Khắc há miệng đang chuẩn bị nói, thế nhưng Y Phù Lâm đã không nhịn được nữa đứng lên, phía sau lại có người "Suỵt!" với cô ấy, thế nhưng Y Phù Lâm nhanh chóng trừng lại đối phương, đối phương rất nhanh liền im bặt.
Y Phù Lâm quay sang nói với Lị La: "Lị La tiểu thư! Xin đừng dùng vẻ mặt không biểu tình mà nói chuyện đáng sợ như vậy!"
"Quả nhiên chuyện giết người rất đáng sợ, rốt cuộc cũng có người có chút thưởng thức."
Giọng điệu cảm thán của Bố Lỗ vang lên trong đầu Hạ Lạc Khắc.
"Nhưng lời nói muốn dừng cuộc hẹn hò này lại, cho dù cô giết chết diễn viên chính kia, buổi hẹn hò của tôi và Hạ Lạc Khắc cũng sẽ không dừng lại!"
Y Phù Lâm lớn tiếng nói.
"Chẹp, rốt cuộc cả đám làm sao vậy? Hạ Lạc Khắc đại nhân, ngài vẫn nên chạy ngay đi? Đầu óc hai người phụ nữ này dường như có chút không quá bình thường đâu!"
Mặc dù Bố Lỗ đã mãnh liệt kiến nghị, thế nhưng Hạ Lạc Khắc cũng không có ý định để ý.
Mà lúc này, vở kịch trên sân khấu cuối cùng cũng kết thúc, một đám diễn viên đi vào sân khấu trong tiếng vỗ tay của khán giả, màn che hạ xuống.
Hạ Lạc Khắc nhìn về phía màn che, Ma Căn mang theo ý cười cũng nhìn chằm chằm vào anh.
"Xem kịch xong rồi, về nhà đi."
Hạ Lạc Khắc đứng lên, vỗ tay một cái.
"Hai người các cô cũng không cần cãi nhau nữa."
"Hạ Lạc Khắc đại nhân! Cùng đi uống trà đi!"
Y Phù Lâm đột nhiên bắt lấy một tay của Hạ Lạc Khắc, hô lớn.
"Xem đấu sĩ đi."
Lị La bắt lấy cái tay còn lại của Hạ Lạc Khắc, nói.
"Ôi!"
Giọng nói có chút hả hê của Bố Lỗ vang lên trong đầu Hạ Lạc Khắc. Sừ Hòa cầm một tấm khiên, đi theo anh ta chính là đoàn đội phó bản mười lăm người trên đường cùng nhau tới Học viện linh hồn.
Lúc này, ngoại trừ vũ khí hoàn mỹ của bọn họ, còn có rất nhiều nước thuốc sinh mệnh sơ cấp, phần lớn đều là nước thuốc thành viên của bang hội Liên minh Tiên phong cực khổ chế tạo, sau đó bán cho bang hội với chi phí thấp, còn có một phần nhỏ là mua được từ bên ngoài, dù sao mười lăm người đến khai hoang phó bản, mặc dù nước thuốc sinh mệnh sơ cấp cần dùng đến không tính là quá nhiều, thế nhưng suy xét đến nhà xưởng còn chưa xây dựng, số lượng nước thuốc dựa vào các người chơi tự chế tạo ra thật sự hữu hạn, người chơi có thể học làm ma dược lại càng hiếm!
Mặc dù tiểu yêu tinh đã bắt đầu tiến hành giảng dạy cho thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, nhưng những người có thể được tiểu yêu tinh đích thân dạy dỗ dù sao vẫn là sốt ít, chủ yếu là làm nhiệm vụ hàng ngày là dọn gạch thì nhiều nhất có 50 người, có thể chen vào lớp học ngày hôm sau, hoặc là bỏ ma thạch mua vị trị tại chỗ, cùng với việc tiểu yêu tinh nhìn thuận mắt.
Nhìn thuận mắt thì tạm thời có thể không cần tính, cũng chỉ có mỗi một người chơi là Vũ Trà mà thôi.
Cho nên dù bang hội Liên minh Tiên phong có được số lượng 500 người, nhưng người chơi có thể học tập và tiếp xúc với ma dược cũng tuyệt đối không vượt quá hai bàn tay.
"Xem như tôi đã phát hiện trò chơi này đang chơi chúng ta."
Hi Nhĩ Ngõa Na Tư một bên kiểm tra cây cung của mình, một bên oán trách.
"Nhiệm vụ hẹn hò của Y Phù Lâm và lão Hạ kia, vậy mà đọa thiên sứ đứng đầu Duy Đa Lợi Á lại trực tiếp tới Lâm Đông Thành quấy rầy, đó là người đứng đầu trận doanh đối địch đúng không? Lâm Đông Thành là thành phố hữu nghị với thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ chúng ta đúng không? Vì sao không tính là hồng danh?!"
"Cái này không tính là gì, đặc sắc nhất chính là lão Hạ của chúng ta đều từ chối Lị La và Y Phù Lâm."
Mai Xuyên Khốc Tử giống như đang kể chuyện gì rất buồn cười, nói.
"Chờ lát nữa đi xem diễn đàn, có ảnh chụp màn hình, có người lặng lẽ xâm nhập vào trong rạp hát, sau đó thấy toàn bộ quá trình, lão Hạ nói: 'Không thú vị, tôi phải đi về chơi trò chơi.'. Sau đó từ chối tất cả lời mời của Y Phù Lâm và Lị La."
"Hiện giờ tôi có chút tin tưởng bên trong trò chơi này, lão Hạ và Học Bá là CP chính thức."
Nhiên Thiêu Hung Mao gật đầu nói.
"Anh Hung Mạo, anh thật gay nha!"
Sừ Hòa ha ha cười, những người chơi khác cũng phụ họa theo.
Chỉ có Á Sắt mài xong kiếm của mình, sau đó đếm những nước thuốc sinh mệnh sơ cấp treo đầy bên hông mình, nói: "Đều chuẩn bị cho tốt vào, lần này chúng ta nhất định phải qua cửa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.