Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 346: Nhật ký mạo hiểm của A Phi




Translator: Wave Literature
Editor: Wave Literature
Bọ cánh cứng cỡ lớn cất bước, phát ra tiếng vang "lạch cạch lạch cạch", không ngừng đi tới mục tiêu phía trước.
Địa tinh Bang Đức ngồi trên vị trí tay lái phụ của thú bọ cánh cứng, cầm một phần bản đồ trong tay, đang làm người điều khiển chỉ đường.
Phía sau lại truyền đến một tiếng "rầm".
Toàn bộ đội côn trùng bọ cánh cứng dừng lại, có người đang hô to:
"Có người ngã xuống rồi!"
Bang Đức nhíu nhíu chân mày, ném bản đồ trên tay lên chỗ ngồi, sau đó đứng lên, đi tới đội côn trùng bọ cánh cứng ở phía sau.
"Tại sao lại có người ngã xuống rồi?"
"Không thắt dây an toàn sao?"
"Không biết, quá lớn đi?"
Bang Đức không thèm nhìn nhân viên tình báo của Lâm Đông Thành xì xào bàn tán, mở cửa thùng xe trên lưng côn trùng ra, sau đó nhìn về phía đội côn trùng ở phía sau, đã có người đi xuống tiến hành cứu viện, mà có một địa tinh vẫn không nhúc nhích nằm trên đất, trên đỉnh đầu nó là một hàng chữ màu xanh nhìn không hiểu.
Thật hiển nhiên, đây là dũng sĩ đến từ thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ.
Bang Đức hành động nhanh nhẹn bò theo thang dây xuống, sau đó có một địa tinh đã đi tới, nói:
"Đội trưởng Bang Đức, có một vị dũng sĩ đến từ thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ ngã từ trên lưng côn trùng xuống, ngất xỉu!"
Địa tinh kia báo lại.
Bang Đức gật gật đầu, trong lòng đã có phần không nhịn được, mới là ngày thứ ba xuất phát từ Lâm Đông Thành mà thôi, dọc đường đi đã xuất hiện không dưới mười sự cố như vậy.
Sự cố như vậy phát sinh nhiều hơn vào buổi tối.
Mà sự tình khiến Bang Đức phiền lòng không chỉ giới hạn trong như vậy.
Khi Bang Đức đi ngang qua bọ cánh cứng chỗ người chơi của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, có một địa tinh thò đầu ra, lớn tiếng hỏi: "007! Còn bao lâu nữa chúng ta mới đến vậy!"
"Suỵt suỵt!"
Bang Đức khẩn trương làm động tác đừng lên tiếng với địa tinh quát to kia, sau đó cau mày đi tới nơi phát sinh sự cố.
Lại nghĩ câu hỏi vừa rồi trong ba ngày này đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần, những người đến từ thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ này, nào phải đi ra làm nhiệm vụ quân sự trinh sát, vốn chính là đi du lịch!
Bọn họ nói chuyện phiếm, ca hát, đánh bài, thậm chí còn đánh nhau, cũng không có việc gì lại gào ầm lên: "Còn bao lâu nữa chúng ta mới đến?!"
Đây là chuyện mà chủng tộc thế giới ngầm nên làm? Nếu không phải thật sự xác định bọn họ từ thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ tới giúp đỡ, Bang Đức thậm chí cho rằng những người này không phải nội gian, cố ý đến kéo sụp đổ nhiệm vụ của ông, ông chưa từng thấy nhân viên tình báo thăm dò không chuyên nghiệp như vậy!
Bực tức thì bực tức, trước khi lên đường, Bang Đức cũng đã nhận được mệnh lệnh từ thành chủ Ni Cổ Lạp Tư, cho dù như thế nào phải dốc hết sức bảo vệ an toàn của đám địa tinh, cẩu đầu nhân này, vào thời khắc cần thiết có thể bất kể hy sinh!
Đối với mệnh lệnh của thành chủ Ni Cổ Lạp Tư, tuy rằng Bang Đức cảm thấy rất liếm thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, trong lòng ít nhiều gì có phần bất mãn, nhưng mệnh lệnh chính là mệnh lệnh, chức trách của ông chính là tuân theo mệnh lệnh.
Nếu trước khi ông lên đường mà biết được đám người đến từ thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ này chính là như vậy, vậy khi đó nói như thế nào cũng đều không bằng lòng mang bọn họ theo!
Mặc dù trong lòng Bang Đức có câu oán hận, nhưng mà ngẫm lại, ông vẫn đi tới nơi phát sinh sự cố. Một địa tinh nằm ở đó, trên đầu chảy máu, hiển nhiên đầu tiếp đất.
Về phần thương thế như thế nào, bác sĩ đi theo đơn giản liếc nhìn một chút, sau đó lắc lắc đầu.
Bang Đức thở dài một hơi, còn chưa tới mục đích nhiệm vụ đâu, đã xuất hiện tổn hại thành viên, thật sự khiến trong lòng ông phức tạp.
"An táng cậu ta ngay tại chỗ đi, mang một ít di vật của cậu ta theo, khi trở về chúng ta có thể mang về."
Bang Đức nói.
"Không, đội trưởng Bang Đức, cậu ta còn chưa chết..."
Bác sỹ kia hơi buồn bực nói.
"Cậu ta chỉ rách chút da mà thôi, về phần chỗ máu này, thật ra là tôi làm giả ra, vừa rồi tôi vẫn luôn điều trị cho cậu ta, không cầm được, nhưng mà những điều này không phải là trọng điểm, trọng điểm là địa tinh này hơi kỳ quái, cậu ta không hề có dấu vết va chạm đầu, căn cứ vào người chứng kiến đến xem, cậu ta trượt từ trên người thú bọ cánh cứng xuống, mông chạm đất trước, theo đạo lý mà nói, không nên té xỉu..."
"Đó là có bệnh sẵn sao?"
"Dạ, rất có khả năng, hơn nữa làm cho người ta kỳ quái chính là, mỗi lần bọn họ ngã xuống sau đó đều té xỉu, cơ bản đều là tình huống như vậy."
Bác sĩ thần kinh kia chỉ chỉ đám người chơi chỗ thú bọ cánh cứng, mà bây giờ, đang có lượng lớn người chơi nằm trên người thú bọ cánh cứng, nhìn sang bên này, trên mặt không hề có một chút dáng vẻ lo lắng cho đồng bọn, ngược lại giống như đang nhìn diễn trò.
Tuy rằng Bang Đức cảm thấy quỷ dị nói không nên lời, nhưng lại không thể làm gì, ông kêu bác sĩ mang địa tinh của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ ngã xuống này lên trên người bọ cánh cứng, hiện giờ bọn họ không có dư thời gian lãng phí ở đây, cần phải nắm chặt lấy buổi tối ngày hôm nay, thừa dịp phần lớn quái nhân đều đang ngủ, sau đó tiến hành đợt thăm dò đầu tiên mới được!
Khi Bang Đức đi ngang qua bọ cánh cứng, có người chơi nằm sấp trên đó hô lên: "007! Chúng ta còn chưa tới sao?!"
"Suỵt suỵt!"
- --
Trong phòng giam tối om, tiếng ngáy quanh quẩn vang trong cả phòng.
A Phi vết thương chồng chất đang dùng thanh sắt trên tay đâm vào bên trong ổ khóa trước mặt, phát ra tiếng vàng soạt soạt.
Hiện giờ, cậu hiểu rõ ổ khóa này đối với bản thân như lòng bàn tay, thậm chí có thể trong vòng ba mươi giây, mở ra ổ khóa này, nếu như cậu muốn.
Về phần vì sao vết thương chồng chất, kia đương nhiên là bị đánh, vết thương do bị lũ thổ phỉ cường đạo đánh đã sớm dưới tác dụng của thuốc nước thần kỳ còn có ma lực trị liệu bình phục lại, mà vết thương trên người bây giờ, lại phần lớn là bị thủ vệ đánh.
Nguyên nhân đánh cậu cũng rất đơn giản, rời giường không đúng hạn, làm việc lười biếng vân vân.
Mặc dù thời gian rời giường có quy định, nhưng A Phi muốn mỗi ngày rời giường đúng giờ thật sự có phần khó khăn, dù sao vào trò chơi cũng không có cách nào đúng giờ như vậy, đôi khi điểm tâm còn chưa ăn xong, cậu có thể làm sao bây giờ?
Về phần làm việc lười biếng, đây cũng không thể trách A Phi, ăn cơm luôn cần phải ăn đi? Đi vệ sinh luôn cần phải đi chứ? Có đôi khi bạn bè rủ đi ăn đồ nướng, chẳng lẽ vì chơi game nên sẽ không đi?
Những điều này đều là sự tình, thỉnh thoảng thoát ra trước, còn chưa đến giờ các nô lệ tan tầm nghỉ ngơi, các thủ vệ kia nhìn thấy một người lớn đột nhiên té ngã trên mặt đất nói gì cũng không dậy, kia đương nhiên sẽ cho rằng người đó đang lười biếng!
Nhưng mà các thủ vệ vẫn có đúng mực, ngược lại không đến mức đánh chết, nhưng da tróc thịt bong mảng lớn vẫn rất bình thường, nhưng khi đánh A Phi, không ít thủ vệ đều cảm thấy đổi mới tam quan, tên nô lệ này cho dù bị đòn thành như vậy, nói không làm việc cậu ta chính là không dậy nổi! Ai đánh cũng vô dụng!
Cũng khiến cho người ta không còn cách nào khác.
Không chỉ các thủ vệ bị A Phi kiên cường làm rung động, liền ngay cả các nô lệ bị giam trong ngục tù, bây giờ nhìn thấy A Phi, đều tỏ vẻ sùng bái.
Nhìn xem, như vậy mới là tấm gương của chúng ta, mặc dù bị còng chân, mặc dù bị đối xử hung tàn như thế, cũng vẫn không buông tay chống cự, nói không làm việc liền không làm việc, nói không rời giường sẽ không rời giường, đã đánh sắp chết, ngay cả động cũng không động, đây mới là đàn ông chân chính!
A Phi cũng không biết trong lúc bất tri bất giác mình đã trở thành anh hùng trong truyền miệng của các nô lệ, hiện giờ cậu chỉ quan tâm có nhiều thêm vấn đề có tình tiết mới không, nếu không có, vậy bản thân phải chế tạo tình tiết, ví dụ như vượt ngục.
Thủ vệ trong phòng đã sớm ngủ, A Phi lén lút mở lồng giam của mình ra, cậu cũng không cần khom lưng, xương cột sống của mình bị tàn tật, cũng khiến cho cậu không thể đứng thẳng lưng được.
A Phi mở cửa nhà tù ra, dừng lại một chút, nghe ngóng động tĩnh, có một thủ vệ trở mình một cái, nói một câu nói mơ, sau đó tiếp tục yên tĩnh đi.
A Phi thở phào nhẹ nhõm, xem ra không có gì, bây giờ là cơ hội tốt để rời đi.
Nhưng mà ngay khi A Phi định rời đi, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng vang nhỏ: "Hi."
A Phi theo giọng nói nhìn sang, nhanh chóng thấy được một cụ già nhốt trong lồng giam, cụ già kia râu hoa râm, ánh mắt sắc bén như diều hâu. Trong lòng A Phi chợt lóe linh quang, cụ già này không đơn giản!
"Chàng trai, tôi luôn nhìn cậu."
Cụ già kia nhìn A Phi, bình tĩnh nói.
"Cụ à, cụ có nhiệm vụ gì cho cháu sao?"
A Phi lặng lẽ đi tới, mong đợi hỏi.
"Nhiệm vụ? Không, cậu phải hiểu cậu muốn cái gì."
"Cháu muốn trở nên mạnh mẽ! Cháu muốn trang bị vô địch tuyệt thế! Cháu trời sinh chiến cuồng!"
A Phi kích động kêu lên.
Cụ già kia hơi sửng sốt, nhưng không nghĩ tới A Phi thế mà lại sẽ nói ra nguyện vọng như vậy, người bình thường không phải đều muốn phát tài, tìm được tình yêu lung tung gì đó à?
"Khụ khụ, trước khi cậu chạy đi như vậy, cậu có kế hoạch kỹ càng gì không?"
Cụ già kia hỏi.
"Hả?"
"Cậu đừng hiểu lầm, tôi là một ẩn sĩ cao thủ võ nghệ cường đại, chỉ bởi vì nguyên nhân nào đó, mới có thể tự nguyện ở lại nơi này, chính là chờ đợi thanh niên có tiền đồ giống như cậu, không lừa cậu, nếu cậu quả thật có kế hoạch chạy đi, hơn nữa có thể mang theo tôi, tôi nguyện ý đưa sở học cả đời..."
Ánh mắt của A Phi đã theo cụ già trước mắt nói chuyện mà sáng lên, nhưng mà đúng lúc đó, truyền đến tiếng quát lớn của thủ vệ.
"Mày ở đây làm gì! Mày muốn vượt ngục sao!"
A Phi bị âm thanh quá lớn bất ngờ làm hoảng sợ, cậu quay đầu lại, đã nhìn thấy được một thủ vệ đang vội vàng bò dậy.
Tuy rằng cậu muốn chạy trốn, nhưng bởi vì vết thương trên chân còn chưa khỏi hẳn, cho dù muốn chạy đi cũng khó chịu, huống chi còn xương sống dị dạng kia, vốn cũng không phải vì chiến đấu mà sinh ra.
Thủ vệ kia thấy được A Phi từ trong ngục giam đi ra, lập tức kéo vang cảnh báo, các thị vệ khác trong phòng đều ào ào bò lên, sau đó nhào thẳng về phía A Phi, nhất thời liền bị đánh thảm hại, không đành lòng nhìn thẳng.
A Phi bị đánh được một nửa liền thoát ra, bởi vì đã rất có kinh nghiệm, trên cơ bản sau khi đánh xong, điều trị một phen, gần nửa ngày không nhúc nhích được, chẳng phải đăng nhập vào nhìn song sắt đếm con dê chơi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.