Game Thủ Ẩn Danh

Chương 84: Huynh ấy vẫn còn cơ hội




Việc một vị Đại Thần đã trả qua bao năm chinh chiến sóng gió chứng biết bao cảnh tượng kinh hùng nhưng giờ lại kinh ngạc trước cảnh tượng của Uyên Bích thì cũng được xem là bình thường.
Vốn dĩ việc điều khiển nguyên tố ngũ hành chỉ là việc không thể.Các vị đại thần nguyên tố dù có tài giỏi đến cách mấy nhưng cũng chỉ có thể tự tạo ra được nguyên tố chứ không thể điều khiển thứ có sẵn.
Nghe thế nhưng đừng nghĩ làm như vậy là có lợi.Bởi vì thực chất việc tạo ra nguyên tố phải đánh đổi rất nhiều nguyên lực.Bởi thế nên ít người có thể leo lên chí tôn trong ngành này.Có thì cũng chỉ bò lết lên được Tiên Đế là cùng.Chỉ trừ Nguyên Tố tộc ra thì ít nhân loại nào có thể được lên làm thần.
Chính vì điều đó mà việc Uyên Bích làm được là cả một kỳ tích.Ai chẳng biết nước có trong khắp mọi nơi ở đâu có vật thể sống thì nơi đó lại có nước.Mà nước lại chính là vũ khí chính thế tức có nghĩ là dù có làm tàn phế thì cũng dùng tâm thức để đánh nhau không chán.
Đại Thần thoáng chốc nghĩ tới viễn cảnh Uyên Bích đứng trên vạn vật làm bá chủ mà nở nụ cười nhưng nụ cười đó lại nhanh chóng méo mó đi.Ông ngước mặt lên trời với vẻ trầm ngâm mà nói:
-Phải chỉ người ăn Tẩy Cốt là Cuồng Long là hay biết mấy.
Uyên Bích nghe thế cũng sụ mặt theo.Nhưng lại cố nói khích lệ:
-Không sao đâu sư phụ.Chúng ta sẽ có cách giúp sư huynh mà.
-Haiz...Vô ích thôi.Nó còn chưa đi tới Luyện Khí thì làm sao mà giúp nó được.
Ở thời của Đại Thần Pháp những người ở Luyện Thể phải sớm ngày đột phá lên Luyện Khí để sớm thăng thiên thành thần.Trong tất cả 5 cảnh giới thì chỉ có Luyện Thể là rắc rối nhất.Nếu việc phi thiên thành thần chỉ tốn 5 năm thì việc Luyện Thể tốn đến 20 năm.
Những cảnh giới còn lại thì rất nhanh đột phá mà hiệu quả và những tác dụng đặc biệt chúng mang lại thì cực kỳ to lớn.Luyện Thể chỉ đơn giản là giúp cho cơ thể mạnh khỏe hơn để phục vụ cho những cảnh giới sau.
Nhưng Long lại chỉ mất có hơn 2 tuần lễ để đột phá Luyện Thể tầng 6 điều đó có thể nói rằng thiên phú của hắn không đơn giản.Thật đáng tiếc cho hắn vì chạm trán phải tên quái vật sức mạnh khó lường khiến hắn mãi mãi thành tàn phế.
Nhưng lúc này khi Uyên Bích nghe rằng Long chỉ mới ở Luyện Thể thì cô ồ lên nói:
-Sư phụ đùa con phải không?Sức mạnh của sư huynh khủng bố như vậy không lý nào lại là Luyện Thể.Ít nhất phải là Nguyên Anh cảnh.
Đại Thần nghe thế liền nhít mày hỏi:
-Nguyên Anh cảnh là gì?
Một câu hỏi ngô nghê phát ra nhưng chỉ khiến Thần Khí Tiên Đế cười:
-Haha...Có vậy mà cũng không biết.
Ầm....Một cú lên gối đến từ vị trí của Thần Kiếm Tiên Đế đã lần nữa khiến Thần Khí ngã gục.
Hai thầy trò Uyên Bích có chút đen mặt với hành động mang rợ này.Thiết nghĩ họ phải sớm làm quen với cảnh tượng này.
Ngay đó Thần Kiếm nhanh chóng trả lời Đại Thần:
-Xin lỗi Đại Thần.Để ta xin được phép giải thích
Năm trăm nghìn năm trước là một thời điểm cực kỳ quan trọng trong Tu Tiên Đại Lục.Lúc đó nguyên khí đang dần suy kiệt vì có quá nhiều người tu tiên.Khiến cho nguyên khí của đại lục này không còn nồng đậm như lúc trước nữa.
Điều đó đã làm cho nền tu tiên rẽ sang một chiều hướng mới.Những người đang ở giác ngộ cảnh lúc này đã cùng nhau sáng chế ra những cảnh giới mới loại bỏ các cảnh giới cũ đễ phù hợp hơn cho thế giới sau này.Những cảnh giới đó gồm có:
Luyện Thể, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Độ Kiếp.
Đại Thần nghe thấy liền vuốt râu thở dài rồi bình thản nói:
-Haiz...Điều này quả không tránh khỏi.Ngay thời của ta nói chính xác là cách đây một triệu năm.Ta đã sớm nhìn thấy cảnh tượng này.Nhân loại quá ích kỹ cho bản thân mà lấy hết đi nguyên khí vốn có.Hậu quả bây giờ là nhân loại phải khổ sở tu luyện mà mờ mịch không dám chắc có được thành tiên nữa hay không đừng nói tới thành thần.
Uyên Bích nghe thế cũng chỉ biết thở dài.Việc trong gì đã xảy ra cũng đã xảy ra dù có quán trách cũng chỉ có mình buồn bực.Sau một lúc cô liền nói:
-Vậy sư huynh thì sao hả sư phụ.Sức mạnh của huynh ấy bây giờ mạnh ngang Nguyên Anh cảnh.Tức có nghĩ rằng huynh ấy vẫn có thể tiếp tục tu luyện đúng không?
-Chắc là vậy nhưng phải đợi khi nào nó tỉnh dậy thì mới biết đường tính tiếp.Giờ thì về nhà thôi.Đồ ăn mà nở hết ra là không nuốt lắm đó.
Nghe thế Uyên Bích cấp tốc ôm nồi đất chạy về nhà.
p/s:Xin lỗi mọi người vì đã không ra chương mới trong khoản thời gian dài.Nhưng vì việc học quá nhiều nên khó cho mình cân bằng.Nên lịch ra chương sẽ khó được cân bằng.Nhưng mình đảm bảo sẽ không dừng bộ chuyện này đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.