Gả Nịnh Thần

Chương 38: Chương 38




"Cứu, cứu mạng —— "

Lý Doãn Ninh đập cửa gỗ như điên, không biết cung nữ cùng tỳ nữ phía ngoài đã rời đi hay là mắt điếc tai ngơ mà không hề đáp lại.

"Tiểu mỹ nhân thật xinh đẹp!"

Nam nhân liếm môi, ánh mắt nhìn nàng giống như sói đói vài năm chưa ăn thịt, hướng về phía nàng, nuốt nước bọt ừng ực, cười nói: "Ta biết ngươi, tiểu công chúa tiền triều!"

Lý Doãn Ninh vui vẻ, bới khuôn cửa tiếp lời: "Đúng đúng đúng, ta là của Vân Dịch, Vân Tướng Quân, Vân thế tử... ta bị người khác lừa đến đây..." Nàng cuống quít nói ra thân phận của Vân Dịch, muốn dọa người đó lui lại.

"A, thằng nhãi kia, âm thầm đấy, ra tay rất nhanh đấy!" Nam nhân dò xét thân thể của nàng từ trên xuống dưới, "Bổn vương cũng là bị lừa gạt đến đây đấy, không ngờ mỹ nhân có phúc lại chính là ngươi!"

Hắn mở hai tay ra muốn ôm nàng, "Đến đây, đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, tiểu công chúa..."

Lý Doãn Ninh nghe hắn tự xưng "Bổn vương", cẩn thận nhìn quần áo của hắn, trước ngực thêu hình một con rắn lớn, phỏng đoán là thúc thúc vì chiến tranh mà què một chân của Tân Đế—— Khánh Vương.

Nàng lắc đầu nói: "Ngươi và Vân Dịch cùng ở quan trường, hắn rất thích ta, ngươi làm nhục ta, hắn sẽ tìm ngươi làm phiền đấy..."

"Một nữ nhân thôi…" Khánh Vương bĩu môi, "Ngày mai lão tử đưa cho hắn thêm 10 20 người!" Nói rồi níu bờ eo của nàng lại, kéo tới gần ngực.

"Van cầu ngươi thả ta... xin ngươi..."

Lý Doãn Ninh dốc sức mà giãy giụa, nhưng mùi hương kia giống như có vấn đề, làm cho xương người mềm yếu. Nàng giãy giụa chỉ như gãi ngứa cho Khánh Vương.

"Ta sẽ yêu thương ngươi!" Khánh Vương cười hắc hắc, cảm giác thân thể nàng mỏng manh, chậc lưỡi nói, "Chỉ là ngươi quá ngây ngô, còn chưa nảy nở, dùng tạm vậy!"

"Xin ngươi..."

Lý Doãn Ninh lầm bầm, bị hắn ném tới trên giường nhỏ, Khánh Vương cúi người đè lên.

"Đừng hu hu đừng..."

Tiếng nói của Lý Doãn Ninh dần thấp xuống, hô hấp của nam nhân phả vào trên mặt nàng, hắn xé loạn rách váy của nàng.

Từng sự kiện bắt đầu xâu chuỗi ở trong lòng, trách không được Vân phu nhân đề nghị mang nàng đến cung tiệc, trách không được Tiểu Viên bị điều đi, đổi tỳ nữ cho nàng, trách không được lời nói và việc làm của cung nữ cùng tỳ nữ kia có chút quái dị... Hóa ra hết thảy không phải là ảo giác của nàng, mà là Vân phu nhân đã đào một cái hố to, muốn vùi nàng vào đó!

Vân Dịch đâu rồi, hắn hiểu rõ tình hình sao, hắn cam chịu để Khánh Vương vũ nhục nàng sao?

Lý Doãn Ninh tin tưởng hắn không biết, không có nam nhân nào thích tự đội nón xanh cho mình, thế lực của hắn lại còn mạnh như vậy.

Nếu như hắn biết được Vân phu nhân xếp đặt hủy đi sự trong sạch của nàng... Hắn sẽ áy náy, sẽ đau lòng, sẽ thả nàng đi sao?

Người là thớt, ta là thịt cá, Lý Doãn Ninh không thể động đậy một chút nào, suy nghĩ vò đã mẻ lại sứt, ô uế cũng được, không ai nhớ thương thì nàng có thể trở lại bên cạnh hoàng huynh.

Phút chốc, cửa điện "Lạch cạch" một tiếng bị người đá văng, Lý Doãn Ninh nghiêng đầu nhìn, Chu Tường một thân áo đỏ xuất hiện ở cửa ra vào, nàng thấy Khánh Vương đè lên mình, nhìn trái nhìn phải, tay không chạy tới lôi kéo Khánh Vương. "Đàn bà thúi ở đâu ra, cút!"

Khánh Vương hất cánh tay lên, đẩy Chu Tường nghiêng thật xa, hắn nhìn chăm chú, ánh mắt sáng một cái, "Mỹ nhân, đại mỹ nhân!" Nói rồi đứng dậy đánh về phía Chu Tường.

"Tẩu tử chạy đi!" Lý Doãn Ninh trở mình xuống giường ôm lấy sau lưng Khánh Vương, "Trong điện có Nhuyễn Cốt Hương, đi mau đi!"

Vừa dứt lời, cửa điện "Sầm" một tiếng bị đóng lại từ bên ngoài.

Xem ra Vân phu nhân không chỉ có muốn vũ nhục nàng, còn mưu đồ kéo cả Chu Tường xuống bùn.

Nàng nhớ tới ngày ấy Vân phu nhân nói ra băn khoăn của mình với Vân Dịch, lo lắng gia thế Chu gia càng ngày càng lớn lớn, nữ nhi không làm được hoàng hậu.

Không ngờ lại dùng thủ đoạn âm độc như vậy, cắm sừng nhi tử thành toàn cho nữ nhi!

"Khánh Vương, theo như bối phận Bổn cung phải gọi ngươi một tiếng hoàng thúc, ngươi không nên manh động, làm ra việc chuyện trái ngược luân lý, bôi nhọ hoàng gia như vậy..." Chu Tường định nói đạo lý cùng Khánh Vương.

“Tẩu tử, hắn uống rượu, còn bị hạ độc..." Lý Doãn Ninh hô, "Ta ngăn chặn hắn, ngươi nhanh núp đi!"

Nàng từng trúng dược, trải qua cảm giác toàn thân phát nóng, lý trí biến mất hoàn toàn, bộ dáng này của Khánh Vương giống nàng lúc trước.

Nếu như một người chủ động phối hợp mà có thể đổi lại lợi ích cho người khác thì nàng vô cùng nguyện ý, hy vọng Tân Đế có thể nhớ được sự giúp đỡ của nàng, tương lai đối xử tốt một chút với phủ Tiêu Dao Hầu.

"Ta muốn làm ả ngực lớn kia, ngươi tránh ra!"

Khánh Vương hướng khuỷu tay về phía sau mạnh một cái, Lý Doãn Ninh lảo đảo ngã lên bên giường nhỏ, lục phủ ngũ tạng giống như bị hắn đập nát rồi, nàng ôm bụng, lâu sau cũng không đứng dậy được.

Chu Tường vẫn còn thương lượng cùng Khánh Vương, Lý Doãn Ninh mạnh mẽ chống đỡ đứng lên, ngăn chặn trước mặt hắn, nịnh nọt giống như bình thường vẫn nịnh nọt Vân Dịch, vũ mị cười: "Vương gia, ngươi muốn ta đi, ta tuổi còn nhỏ, vừa phá thân... Trân phi là sủng phi của Hoàng Đế, ngươi dính vào nàng, Hoàng Đế sẽ không bỏ qua cho ngươi..." Nàng mềm nhũn ngã vào trong lòng ngực của hắn, "Cái gì ta cũng nghe theo ngươi, thật sự..."


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.