Everyday, Average Jones

Chương 13:




"Lớp học mang thai của em sẽ bắt đầu tối nay" Brittany đang trong phòng ăn, lục lọi các ngăn kéo tủ tìm kiếm thứ gì đó. "Bảy giờ. Tại bệnh viện. Phía Tây Lounge"
Melody dựa lưng vào ghế bàn ăn, nhận ra Jones đang quan sát cô từ phía bên kia căn phòng. Lớp học mang thai. Chúa ơi. Gần 6 giờ rồi. Cô gần như không đủ thời gian để tắm. "Britt, Em mệ lắm, em chỉ muốn ở nhà thôi."
Brittany ngừng lại đủ lâu để thò đầu qua cánh cửa "Abigail Cloutier có danh sách chờ dài cả dặm trong lớp học này. Nếu em không đến, cô ấy sẽ chèn tên khác vào chỗ em để trống, và sau đó em sẽ bị kẹt lại cho đến lớp sau mà sẽ không bắt đầu đến tận tháng tới. Em sẽ sinh em bé trước khi em tham gia được nửa số buổi." Cô lại biến mất lần nữa. "Chị sẽ nấu súp đậu trên bếp. Có bánh mỳ nướng trong lò"
"Đợi đã" Melody nói, ngồi thẳng dậy. "Chị không đi với em à?'
"Hộ chiếu của chị đây rồi" Brittany nói đắc thắng. Cô đóng sầm ngăn kéo và đi vào bếp, buộc lại tóc. "Chị cần nó như thẻ ID thứ hai".
"Chị sẽ không đi cùng em, đúng không?" Melody nhìn chị gái mình, cố gắng chiến đấu với cơn hoảng loạn. Nếu như Brittany không đi cùng cô như một người hướng dẫn, vậy là Melody phải đi một mình hoặc...cô không nhìn sang Jones. Cô từ chối việc nhìn thẳng vào Jones.
Tuy nhiên, Britt đang mặc đồ, và rõ ràng không phải đến chỗ Abigail Cloutier. Chị ấy đang mặc một bộ đồ đen, với quần và giày cao gót đen như doanh nhân. Mái tóc vàng được búi thành kiểu Pháp và chị ấy thật sự có trang điểm.
"Em yêu, dịch vụ xã hội đang định đưa Andy trở lại Boston đêm nay. Chị đã gọi điện yêu cầu Vince Romanella và ít nhất 12 nhân viên xã hội khác nhau kể từ lúc Cowboy gọi chiều nay. Có một cuộc gặp lúc 6 giờ ở nhà Romanella." cô nói với họ, quay lại nhìn Jones đang âm thầm dựa vào quầy bếp. "Tôi nghĩ nó sẽ kéo dài khá muộn, vậy thì không, Mel, chị không thể tới lớp học mang thai với em tối nay được."
"Tôi sẽ đi" Jones nói. Melody nhắm mắt.
Brittany cười lớn. "Tôi nghĩ cậu cực kỳ sẵn sàng tình nguyện trở thành người huấn luyện tạm thời."
Chúa ơi, điều cuối cùng Melody muốn là ngồi cùng Jones trong căn phòng với một tá phụ nữ mang thai khác, các cặp vợ chồng. Nhưng đó chưa phải điều tồi tệ nhất. Cô đã trông thấy các lớp học đó trên TV, và tất cả trong số đó đều yêu cầu những phần tập luyện nhất định mà vô cùng gần gũi-những cái chạm nhẹ nhàng-giữa người mẹ-với-người huấn luyện của mình.
Đó rõ ràng là tất cả những gì cô tránh làm với Jones ngay cả trong điều kiện bình thường. Cộng thêm bất kỳ cảm xúc mạnh mẽ nào vào sự khuấy động của niềm đam mê, và cô sẽ đứng trên bờ vực của sự khủng hoảng. Thêm một lần nữa Jones chạm vào cô, và cô sẽ thua.
"Jones, anh trông mệt mỏi hơn em". Melody phản đối, biết rằng bất kể điều gì cô nói, anh cũng sẽ không từ bỏ. Anh chưa bao giờ biết thế nào là bỏ cuộc. Anh chưa bao giờ biết đến bỏ cuộc từ khi ra đời.
Anh cho cô một nụ cười quanh co. "Em yêu, nó sẽ khó khăn hơn việc lặn xuống sâu 175 feet sao?"
"Không" Melody nhận ra lần đầu tiên kể từ khi anh đến Appleton từ mấy tuần trước, anh đang mặc một chiếc áo thun len.
Cô thật sự đã nghĩ anh không có cái nào. Trước ngày hôm nay, cô đã nghĩ anh không có khả năng cảm thấy lạnh.
"Well, em sẽ đi. Chỉ cần nó không liên quan đến việc hít thở như một cỗ xe tăng, nó sẽ-"
"Dễ như ăn bánh" Melody kết thúc giúp anh với một tiếng thở dài. "Tự mà nói với mình ấy" cô thì thầm.
Anh đứng thẳng lên, sự quan tâm khiến mắt anh tối lại. "Mel, nếu em cảm thấy quá mệt để đi, anh sẽ đi thay em. Anh có thể ghi chép và ngày mai anh sẽ nói lại với em tất cả những thứ em đã bỏ qua."
Anh đang nghiêm túc. Anh trông nhếch nhác, nhưng anh sẵn sàng giúp cô bất cứ điều gì có thể, và nó thật cảm động. Cô cố gắng nhìn đi chỗ khác. Khi nhắc đến Jones, cô không nên suy nghĩ những từ như 'cảm động'.
Nhưng cằm anh lún phún những sợi râu vàng, và dù trông anh kiệt sức đến tận xương tủy, và trông như thể anh nên ngồi xuống thay vì đứng, anh trông...không thể phủ nhận rằng cực kỳ đáng cảm động. Melody không thể không liếc nhìn anh, và anh nở một nụ cười mệt mỏi. Cô biết anh đủ nhiều để tin rằng anh sẵn sàng và vui lòng chạy 10 dặm nếu được yêu cầu. 20 dặm nếu cô yêu cầu.
Brittany vuốt lại áo khoác. Túi xách của cô để ở cửa, và cô cầm nó lên. "Nếu em không đi, thì gọi cho Abby ngay đi." chị gái nói với cô.
Melody nhắm mắt. "Em sẽ đi." Cùng Jones. Ôi Chúa ơi. Cảm giác sợ hãi bóp ngọt cô. Thực tế, nỗi sợ hãi đang khiến dạ dày cô nhộn nhạo, như thể đang đi tàu lượn siêu tốc.
Brittany mở cửa, nhưng dường như đang suy nghĩ, cô quay lại "Oh, nói để em biết, chị đang định chuẩn bị các thủ tục giấy từ để nhận nuôi Andy."
Melody gần như ngã khỏi ghế. "Cái gì?"
"Em nghe rồi đó."
"Chị không thể đang nghiêm túc."
Brittany giận dữ. "Nếu em có thể là một người mẹ đơn thân. Chị cũng có thể. Và không phải như chúng ta không có tới 4 phòng ngủ trống trong căn nhà này."
Melody lắc đầu. "Em không chỉ trích chị." Cô nói với chị gái. "Em chỉ...ngạc nhiên. Vài tuần trước, Tên Andy là cái tên viết ngược của Satan."
"Phải, đúng vậy, nhưng đó là trước khi chị biết cậu bé."
"Britt, chị không thật sự biết Andy Marshall" Melody phản đối. "Ý em là, chị có thể nghĩ rằng chị hiểu, nhưng-"
"Chị biết tất cả những gì chị cần biết." Brittany nói khẽ. "Chị biết rằng ngay bây giờ điều đứa trẻ đó cần hơn bất kỳ điều gì khác trên đời là ai đó yêu thương nó, muốn nó, thật sự muốn nó. Chị biết thằng bé không hoàn hảo. Chị biết thằng bé sẽ khiến chị đau đầu về những chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng chị không quan tâm. Chị không quan tâm! Bởi vì em biết gì không? Ý nghĩ rằng cuộc đời chị không có đứa trẻ đó ở bên...well, nó chỉ là lạnh lẽo-như thể mùa xuân không bao giờ trở lại nữa. Chị đã suy nghĩ vê điều đó rất lâu và rất nghiêm túc. Chị thật sự muốn thằng bé, Mel."
"Sẽ không thật sự dễ dàng thông qua bộ máy hành chính quan liêu đâu" Melody cảnh báo. "Một người phụ nữ độc thân cố gắng nhận nuôi một đứa trẻ chuyên gây rối...Em có thể hình dung ra việc dịch vụ chăm sóc xã hội sẽ quyết định thằng bé cần một người cha mạnh mẽ và chị sẽ thua."
"Thậm chí nếu không thể" Brittany nói với cô. "Ít nhất thì Andy cũng sẽ biết rằng ai đó muốn nó. Ít nhất thì chị có thể cho thằng bé điều đó."
Melody đứng dậy và ôm chị gái mình. "Chị đi đi và chiến đấu vì thằng bé." cô thì thầm, nước mắt chực rơi.
Và rồi Brittany đi, để cô lại một mình trong bếp với Jones. Jones và đôi mắt xanh lá đầy bão tố của anh.
"Anh tốt hơn nên đi tắm và thay đồ nếu chúng ta định ra ngoài." anh nói.
Cô gật đầu. "Em cũng vậy"
"Em có chắc là không muốn mình anh đến đó không?" anh hỏi.
Melody chẳng còn chắc về bất cứ điều gì nữa. "Lớp học chỉ có tiếng rưỡi thôi" cô nói với anh.
"Nó sẽ kết thúc trước khi chúng ta nhận ra."
Cô hy vọng thế.
***
Jones đang tự lấy một tách cafe khi Melody quay lại từ phòng vệ sinh nữ. Abby Cloutier, người hướng dẫn mang thai, mất 10 phút để đi vệ sinh-một điều nhất định có trong một lớp học đầu những người phụ nữ đang mang thai."
Cho đến giờ, họ đã ngồi trên ghế trong một căn phòng tối và xem những bộ phim tập trung vào chủ đề sinh đẻ. Cô hầu như không thể tập trung với Jones ngồi ngay cạnh cô. Anh là một sự sao nhãng cực kỳ. Anh có mùi thật tuyệt và trông còn tuyệt hơn.
Nhưng anh không chạm vào cô.
Không hề.
Jones mỉm cười khi lắng nghe một người đàn ông khác nói. Anh đứng trong nhóm cùng năm người đàn ông, hầu hết trong số họ đang tự lấy cho mình vài chiếc bánh quy từ chiếc bàn bày đồ ăn nhẹ. Anh mặc quần kaki và áo phông có cổ trong dịp này, với mái tóc được buộc gọn theo kiểu đuôi ngựa phía sau gáy, cằm anh mới được cạo, anh trông không thể đẹp trai hơn thế.
Tuy nhiên, dù cho anh có mặc đồ gần giống những người khác, anh trông vẫn nổi bật trong đám đông.
Anh trông cũng sẽ vẫn tuyệt trong bộ đồng phục trắng của mình.
"Đó có phải anh chàng Hải quân SEAL của cô không?" một giọng nói phía sau Melody hỏi. Cô quay lại trông thấy Janette Dennison, một trong số những người bạn trung học của Brittany đang mang thai đứa thứ tư. Janette nhìn chằm chằm Jones ngang qua căn phòng. "Chúa ơi, anh ấy còn hơn cả Hank Forsythe!"
Hank đang sở hữu phòng tập gym của địa phương. Vợ anh ta, Sandy, đang mai thai đứa đầu tiên.
"Jones cao hơn" Melody chỉ ra.
"Trung úy Jones của cô cao hơn" Janette phản đối. "Trung úy Jones của cô thật...không thể tưởng được, Mel. Cô không nhận thấy mỗi người phụ nữ ở đây đều nhìn cô như thể cô vừa trúng số sao?"
Melody có nhận thấy. Nhưng cô cũng biết sự ghen tị của mọi người sẽ nhanh chóng mờ đi ngay khi họ biết chính xác một lính hải quân SEAL làm gì để kiếm sống. Cô đã nghe nhiều phụ nữ trong phòng phàn nàn khi chồng của họ phải bay đi công tác đến Boulder hay Los Angeles hay Seattle trong nhiều ngày, thậm chí đôi lúc là một tuần, hoặc hơn.
Họ không biết mình đã may mắn thế nào. Chồng họ không phải nhảy dù khỏi máy bay hay nhảy từ những chiếc trực thăng đáp thấp xuống đại dương khi đang nằm trong lãnh thổ của quân địch. Chồng họ mang theo cặp táp, không phải súng tiểu liên. Công việc của họ không khiến họ bị nguy hiểm vể thể chất. Chòng họ sẽ luôn trở về an toàn và lành lặn. Không có lý nào họ sẽ về nhà trên cáng cứu thương, máu chảy từ vết thương do đạn bắn, hoặc, tệ hơn, bên trong một chiếc túi đựng xác.
"Anh ta thật sự đã giải cứu cô từ Đại sứ quán cô bị giữ làm con tin sao?" Janette hỏi. "Nó thật lãng mạn làm sao."
Melody mỉm cười. Nhưng Janette đã sai. Phải, Jones đã cứu cuộc sống của cô. Nhưng anh cũng cứu Chris Sterling và Kurt Matthews. Anh sẽ cứu mạng bất kỳ ai. Đó không phải chuyện cá nhân-đó là công việc. Và vì lý do đó, thực tế việc anh giải cứu cô cũng không hoàn toàn lãng mạn.
Điều Melody thật sự cảm thấy lãng mạn là hình ảnh Jones, trèo lên tường phòng trẻ, treo rèm cửa hoa sặc sỡ in hình thỏ và gấu.
Lãng mạn là ánh mắt kỳ diệu của anh cô đã trông thấy khi anh chạm vào cô và cảm nhận sự di chuyển của con họ.
Lãng mạn là khi Jones lái xe từ nhà đến New Hampshire sau khi họ tìm thấy Andy, đã lén lau những giọt nước mắt nhẹ nhõm từ đôi mắt anh khi anh nghĩ rằng cô không trông thấy.
Lãng mạn là cách anh quan sát cô qua căn phòng-cách anh nhìn chằm chằm cô như bây giờ, như thể cô là người đẹp nhất, người phụ nữ hấp dẫn nhất trên hành tinh.
Mi mắt anh hạ xuống, và cường độ mãnh liệt trên gương mặt anh có chút đáng sợ nếu khóe miệng anh không nhếch lên một nụ cười.
Cô đã trông thấy nụ cười đó trước đây. Ở Paris. Và cô biết thực tế rằng Jones có thể có bất kỳ thứ gì anh muốn chỉ với nụ cười đó.
Cô quay đi, má cô đỏ lên nóng ran. Cô không muốn người đàn ông này, cô nhắc nhở bản thân mình. Cô không yêu anh. Chúa giúp cô, cô không muốn yêu anh...
"Các quý ông" Abby Cloutier tuyên bố, "hãy lấy một tấm thảm và một chiếc gối và đi tìm người phụ nữ của các bạn. Chúng ta sẽ có một vài bài tập thở và thư giãn đơn giản trước khi bắt đầu."
Quanh phòng, Jones kiên nhẫn chờ đợi cơ hội để lấy một tấm thảm. Như thể cảm thấy Melody đang quan sát anh, anh ngước lên nhìn cô lần nữa và mỉm cười. Đó là một nụ cười thăm dò, nụ cười hối lỗi, như thể anh biết việc anh đến và ý nghĩ anh sẽ chạm vào cô khiến cô sợ hãi.
Sợ hãi và phấn khích.
"Các quý ông, hãy ngồi xuống thảm và sử dụng cơ thể mình như một chiếc gối thoải mái dễ chịu nhất có thể cho người phụ nữ của bạn." Abby tiếp tục.
Jones ngồi xuống thảm và đặt những chiếc gối phía sau phòng, tạo cho họ nhiều sự riêng tư nhất có thể. Không nghi ngờ gì anh đã nhận thức rõ về những ánh mắt tò mò họ sẽ nhận được trong suốt cả buổi tối. Appleton là một cộng đồng khá bảo thủ, và họ là cặp đôi duy nhất chưa cưới trong nhóm, dù một vài cặp đôi trông còn khá trẻ như thể họ đã 'ăn cơm trước kẻng' trước khi làm đám cưới.
Anh ngồi xuống, bắt chước những người khác trong lớp khi duỗi đôi chân dài của mình để cô ngồi nép vào anh, như thể họ đang cưỡi xe trượt tuyết.
Biết rằng sẽ còn tồi tệ hơn nếu cô đứng đó và há hốc miệng nhìn anh như một con cá mắc cạn.
Melody hạ mình xuống sàn, ít nhất theo cách này, cô sẽ giữ mình quay lưng về phía anh. Ít nhất theo cách này, anh sẽ không trông thấy cô đỏ mặt và hai má nóng ran. Ít nhất theo cách này, cô sẽ không phải nhìn vào đôi mắt anh hay ngắn nhìn môi anh cong lên một nụ cười. Ít nhất theo cách này, cô sẽ không bị cám dỗ để làm điều gì đó ngu ngốc, chẳng hạn như hôn anh.
Cô rụt rè nhích người quay lại, chạm vào phía trong đầu gối anh. "Ôi, em xin lỗi."
"Ổn mà, em yêu. Cứ quay người lại đi."
Cô không dám nhìn anh. "Anh có chắc không? Ở đây ấm hơn một chút, và gần đây em không thật sự nhẹ đâu."
"Mel. Em phải dựa vào anh. Làm cách nào em có thể thư giãn được nếu như em không ngả người xuống?"
Làm cách nào mà cô thư giãn nổi, tựa lưng vào cơ thể quyễn rũ, rắn rỏi gợi cảm của người đàn ông này với đôi cân cô kẹp trong chân anh?
"Thôi nào" anh thì thầm. "Anh hứa là nó không tệ đâu."
Tệ không phải điều cô sợ. Cô sợ là nó sẽ quá tốt để cưỡng lại.
"Hãy thư giãn nào, các quý cô." Abby yêu cầu.
Melody nhích vào gần hơn, nhắm mắt lại khi Jones nôn nóng kéo cô lại gần. Quá gần. Anh vòng tay mình quanh cô, lòng bàn tay anh áp lên bụng cô, và cô cảm thấy vừa mất an toàn vừa nguy hiểm khủng khiếp. Cô cảm thấy hơi thở của anh, dịu dàng bên tai cô. Cô cảm thấy nhịp tim anh áp vào lưng cô. Cô không muốn di chuyển, không muốn nói. Cô chỉ muốn ngồi đây, như thế này với anh. Mãi mãi.
Và đó là suy nghĩ hoàn toàn sai trái.
"Chuyện này thật sự khiến em không thoải mái." cô thì thầm. Nó vừa là lời nói dối và vừa là lời nói giảm.
"Xin lỗi-Anh xin lỗi." Anh bỏ tay ra nhưng rồi lại không biết đặt nó vào đâu.
Chúa ơi, giờ thì cô đã làm vậy và khiến anh cũng căng thẳng.
Giọng nói của Abby lơ lửng quanh phòng. Cô ấy đang nói gì đó về việc hít thở, về tầm quan trọng của việc hít sâu và thở ra trước mỗi cơn co thắt. Melody hít sâu bằng mũi, thở nhanh ra miệng, cùng với những người còn lại trong lớp.
Cô cố gắng hết sức để có thể thực hiện theo các bài tập thở nhưng cô biết mà không nghi ngờ chút nào rằng cô hoàn toàn chẳng tiếp thu được gì. Đến sáng mai, cô sẽ chẳng còn nhớ được điều nào trong toàn bộ chuyện này-trừ mùi hương của Jones và cơ thể ấm áp của anh đang ép vào cô và...
"...vuốt lưng cho cô ấy trong khi cô ấy làm điều này." Giọng nói của Abby cắt ngang suy nghĩ của cô. "Thôi nào, các chàng trai, hãy giúp cô ấy cảm thấy tốt hơn đi nào."
"Cuối cùng thì" Jones nói, cố gắng vui vẻ. "Cuối cùng thì anh cũng được xoa lưng co em."
Melody nhắm mắt lại. Không có gì vui vẻ ở đây hết. Cô nhớ lại những cái xoa lưng của anh vô cùng tuyệt. Họ đã khám phá nhau nhiều hơn là chỉ đơn giản là xoa lưng cô với tay anh.
Cô cảm thấy anh đang di chuyển sang phía bên kia mái tóc dài của cô, cảm thấy tay anh đang chạm vào vai cô, những ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp các cơ bắp đang căng thẳng ở lưng trên và cổ. Cô cố gắng tập trung vào hơi thở của mình, nhưng với việc anh đang chạm vào cô như vậy, cô chỉ có thẻ hít sâu một hơi và thở mạnh.
"Hãy nói với cô ấy rằng cô ấy đang làm rất tuyệt, các quý ông." Abby thúc giục. "Nói với cô ấy là cô ấy đẹp đến nhường nào. Nói với cô ấy các anh yêu cô ấy bao nhiêu. Đừng giữ lại. Hãy nói cho cô ấy biết. Khi cô ấy lâm bồn, cô ấy sẽ cần nghe được tất cả những điều nhỏ nhặt mà các bạn thường cho là hiển nhiên."
"Anh dám nói một lời!" Melody cảnh cáo từ hai hàm răng nghiến chặt.
Tiếng cười khàn khàn của anh làm lay động tóc bên tai cô. "Em đang đùa à?" anh hỏi. "Anh đã không dám mơ về nó. Anh có nghĩa vụ giúp em thư giãn, không phải khiến em căng thẳng hơn. Giờ anh đã biết em khá rõ, Mel-đủ để biết rằng khi em nhìn vào gương, em sẽ không thể thấy những gì anh thấy. Anh nghĩ rằng em đang phát điên, nhưng bây giờ không phải thời điểm thích hợp để tranh cãi về vấn đề này."
"...được gọi là effleurage." Abby vẫn đang nói. "Đó là một từ tiếng Pháp, có nghĩa là vuốt ve nhẹ nhàng và mát-xa. Các quý ông, khi người phụ nữ của bạn lâm bồn, sẽ dễ dịu hơn cho cô ấy nếu bạn xoa bóp nhẹ nhàng bằng chuyển động tròn quanh bụng. Các quý cô, hãy cho anh ấy biết áp lực như thế nào là vừa phải. Cho anh ấy biết cảm giác tuyệt đến thế nào. Đừng e ngại."
Melody nhắm chặt mắt khi những ngón tay dài của Jones vuốt ve bụng cô. Bằng cách nào đó anh biết chĩnh ác phải chạm vào cô như thế nào. Quan sát bàn tay mạnh mẽ đang chạm vào cô vô cùng tinh tế, nhẹ nhàng cũng đủ để khiến cô chóng mặt.
"Nó ổn chứ?" anh hỏi "Anh làm có đúng không?"
Cô gật đầu. Đúng không hoàn toàn là những gì anh đang làm.
"Lưng em cảm thấy thế nào?" anh hỏi, len tay kia vào giữa họ và xoa bóp lưng cô. "Chỗ này em luôn thấy đau nhất, phải không?"
Cô gật đầu lần nữa, không thể thốt nên lời.
"Có phải em đang tập trung thở không?" anh hỏi, giọng anh nhẹ nhàng và mềm mại trong tai cô "Như anh biết, thì em không phải. Em đang nghĩ về một cái gì đó hoàn toàn khác-về Brittany và Andy, về những gì đang xảy ra tại nhà Romanella. Em luôn nghĩ ngợi và lo lắng về ai đó khác, nhưng ngay bây giờ, em nên ngừng suy nghĩ và chỉ tập trung vào bản thân mình. Thư giãn và thở và chỉ là đẩy những thứ khác ra." Anh cười nhẹ. "Anh biết nó khó bởi vì chính là vấn đề em muốn đẩy đi nhất, phải không?"
Sai. Jones đã sai. Anh thật sự, thật sự đã sai. Melody nhận ra rõ ràng một cách bất ngờ là cô không muốn đẩy anh đi. Cô đã cố, nhưng anh quá kiên nhẫn, bền bỉ, và bằng cách nào đó, cách này hay cách khác, trong vài tuần qua, anh đã đi từ người tình cũ và gần như xa lạ đến bạn thân. Anh đã kiên nhẫn và anh để cho cô thấy rằng mặc dù anh sẽ không bao giờ được gọi là người bình thường, đó là một phần con người anh như anh có thể ngồi trên hàng hiên nhà, nói chuyện và ngắm hoàng hôn. Anh đã dành thời gian của mình và kể với cô câu chuyện về cuộc đời của cậu bé từng là anh, về quãng thời gian khôn lớn, vậy nên cô cảm thấy dễ hình dung hơn về anh, về lý do tại sao anh lại làm những gì anh đã làm. Và cách anh dạy dỗ Andy đã nói với cô nhiều hơn về người đàn ông mà anh muốn trở thành.
Anh là kiểu đàn ông mà cô có thể yêu.
Kiểu đàn ông mà cô sẽ yêu.
Giờ đây anh đã biết về em khá rõ, anh đã nói vậy. Nếu anh biết về em... Anh không biết cô. Và cô biết anh.
Oh, cô không hoàn toàn hiểu anh. Ngay cả khi cô dành phần còn lại cuộc đời cô cùng anh, vẫn sẽ có những bí mật cô biết rằng anh sẽ không bao giờ chia sẻ với cô Và ngay cả những phần của anh mà cô đã biết, cô cũng không hoàn toàn hiểu. Nhu cầu khi anh muốn mạo hiểm mạng sống của bản thân, để trở thành lính SEAL. Nhưng dù vậy, cô vẫn không hiểu được, cô chỉ có thể đánh giá cao điều đó. Và Chúa biết anh rất giỏi trong những việc mình làm.
Cô đã bắt đầu tin rằng nếu anh kết hôn với cô, anh sẽ gắn bó với cô-trong phần còn lại cuộc đời anh, nếu cần biết, nếu như anh thề nguyện, anh sẽ không bao giờ phá vỡ nó. Anh có sức mạnh và lý trí để giữ đúng những gì anh nói, không quan trọng nó khó khăn đến đâu.
Nhưng liệu nó có đủ đối với cô? Biết rằng anh đến với cô không phải bởi tình yêu, chỉ bởi trách nhiệm? Liệu có những tình cảm của cô dành cho anh có có đủ mạnh để duy trì họ?
Cô không nghĩ vậy.
Cô biết anh thích cô. Và mặc dù cô không thể hoàn toàn tin điều đó, anh dường như ham muốn cô. Nhưng trừ khi anh yêu cô, thực sự yêu cô, cô không thể kết hôn với anh. Liệu cô có thể không?
"Mel, em lại đang căng thẳng rồi." Jones thì thầm. "Thả lỏng nào. Dù em đang vật lộn với thứ gì, chỉ cần để nó đi, vứt nó đi."
"Hết giờ" Abby tuyên bố. "Buổi tiếp theo sẽ tập bài mới, vậy nên hãy đặt thảm và gối về đúng chỗ. Tuần tới, chúng ta sẽ học thở và thư giãn, vậy nên, hãy đọc qua những cuốn sách của các bạn-nó sẽ tiết kiệm thời gian của chúng ta. Các quý cô, hãy nhớ thả lỏng và thư giãn."
Jones giúp Melody đứng dậy. Anh đang nắm tay cô, nhưng cô giật tay lại, sợ anh bằng cách nào đó sẽ biết được sự thật kinh khủng khi anh chỉ cần chạm vào cô. Cô sẽ làm những điều mà cô thề là sẽ không làm. Cô sẽ yêu anh. Cô sẽ bị phá hủy.
Có những bóng mờ chập chờn trong mắt anh, anh trông mệt mỏi như cô vậy. "Em sẽ không bao giờ có thể thư giãn khi ở gần anh, phải không?". Đó là một câu hỏi tu từ, và anh không chờ cô trả lời. "Thật ngốc khi nghĩ rằng anh có thể trở thành người huấn luyện cùng em. Nào, chúng ta hãy đưa em về nhà. Em trông mệt mỏi quá."
Anh cẩn thận để không chạm vào cô lần nữa khi anh mở cửa cho cô. Và anh chủ động im lặng trên suốt quãng đường về nhà.
Và không chờ cho đến lúc họ lái xe vào đường chính khi Melody tập trung tất cả dây thần kinh của cô để nói chuyện.
"Jones, em xin lỗi. Em...um..." Cô có thể nói gì đây? Em yêu anh? Cô không chắc cô có bao giờ nói được với anh điều đó. Không một từ nào. Không trong cuộc đời này.
Anh rời mắt khỏi đường và nhìn vào gương mặt cô. "Mel, xem này, anh đang nghĩ về...rất nhiều thứ. Andy. Con chúng ta. Em và anh. Em-điều em muốn và điều em không muốn." Cơ bắp của anh siết chặt. "Cũng như anh."
"Jones-"
Anh ngăn cô nói tiếp bằng cách đưa tay lên. "Anh cần phải nói điều này, vậy nên làm ơn hãy để anh nói. Anh nghĩ rằng làm cha mẹ là kỹ năng cần phải học hỏi rất nhiều. Anh không chắc là anh có thể giúp em nuôi dưỡng con chúng ta."
"Nhưng anh đang quay lại với thực tế rằng anh không muốn đứa trẻ này lớn lên mà nghĩ rằng anh không quan tâm cái chết tiệt gì. Bởi vì anh có quan tâm. Anh có quan tâm." Giọng anh vỡ ra, và anh hít thở sâu, kiềm chế cảm xúc bản thân. "Anh có quan tâm đến thằng bé, nhưng anh cũng quan tâm đến em. Và Andy nói đúng. Nếu em kết hôn với anh, em sẽ không bao giờ tìm thấy ai đó em thật sự yêu thương, ai đó có thể là một người cha thật sự cho con chúng ta."
"Jones-"
"Đừng nói và để anh kết thúc đã. Anh sẽ làm theo thỏa thận của em, Melody. Em thừa nhận anh là cha đứa bé, cho con một cái tên chính thức, để anh đến thăm con vài lần mỗi năm. Anh cũng sẽ trả tiền nuôi con, nhưng chúng ta không cần đưa luật sư vào chuyện này."
"Anh hắng giọng. "Yêu cần duy nhất là anh có thể ở đó khi con ra đời. Anh không thật sự biết chính xác phải làm gì khi thời điểm đó đến, nhưng không có khả năng chuyện đó sẽ đến trong ba tuần tới. Vì vậy, điều anh sẽ làm là đóng gói hành lý và quay lại trại đóng quân càng sớm càng tốt. Anh sẽ nộp đơn xin nghỉ thêm vào đầu tháng 12, sau đó chúng ta sẽ vượt qua thỏa thuận này càng sớm càng tốt.”
Melody không nói nên lời. Anh đang chấp nhận thỏa thuận của cô. Anh hoàn toàn chấp nhận, chỉ cần ở đó khi em bé ra đời. Anh đã đầu hàng, từ bỏ, quay đi. Cô gần như không thể tin được. Anh không nhận ra rằng cô đang trên bờ vực đầu hàng?
Nhưng không cần phải lo nữa. Cô đã thằng.
Vậy sao cô lại cảm thấy cô đã thua?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.