Eo Thon Nhỏ

Chương 30:




Editor: Trà Đá.
Tim Lục Trì như ngừng đập một chút.
Anh còn nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, kèm theo tiếng lầm bầm.
Đường Nhân lúc ngủ rất khác với lúc bình thường, vẻ mặt sinh động hoạt bát ban ngày bây giờ trở nên yên tĩnh, lại có một sức quyến rũ rất đặc biệt.
Đợi một lúc lâu, Lục Trì không thấy phản ứng tiếp theo.
Đường Nhân hoàn toàn không có động tác tiếp theo, chỉ tiếp tục ngủ, nhẹ nhàng thu tay về rồi trở mình, đưa lưng về phía anh, lộ ra mái tóc đen dài.
Hoàn toàn là nói mớ.
Lục Trì từ từ đứng thẳng dậy, đứng ở bên cạnh giường nhìn người đang ngủ, gò má trắng nõn bị đầu tóc rối bời ngăn cản một chút, như ẩn như hiện.
Một lúc lâu sau, anh tự tay nhéo nhéo lỗ tai mình, một luồn khí lành lạnh yếu ớt từ đầu ngón tay truyền đến.
Anh có chút vụng trộm nhìn Đường Nhân, trong lòng thở phảo một cái, may là cô ngủ say không biết gì, nếu không chỉ sợ lại muốn trêu chọc anh rồi.
Lục Trì thu hồi tầm mắt, dịch dịch chăn lại, lúc này mới nhớ ra phải ra ngoài lấy nước, nên vội vàng rời khỏi phòng bệnh.
Không nghĩ tới lúc đi lấy nước lại chạm mặt phải y tá kia.
Cô y tá này đang phải trực đêm, có chút buồn ngủ, còn đang che miệng ngáp dài ngáp ngắn. Nhìn thấy anh đến, nói: “Lại gặp cậu nữa, cậu còn đang đi học hả?”
“Vâng.” Lục Trì cúi đầu trả lời.
“Lần sau không nên để con gái ngủ bên ngoài như vậy nhé, nguy hiểm.” Cô ý tá đi ra khỏi phòng tắm trước, không nhịn được mở miệng nhắc nhở lần nữa.
Bước chân Lục Trì dừng lại, gật đầu với cô ta.
Sau khi quay trở lại phòng bệnh thì cho Vương Tử Diễm uống nước, nhưng anh cũng không buồn ngủ, ngồi ở bên giường đờ đẫn.
Lục Trì không ngừng đưa mắt nhìn về phía chiếc giường trong cùng, đôi mắt có vẻ u ám.
Lúc đó anh muốn cô đi về, vì ở bên này không cần thiết, hơn nữa cũng không muốn cô trễ nãi việc học, một mình anh bị ảnh hưởng là đủ rồi.
Thật không ngờ Đường Nhân hoàn toàn không nghe lời anh.
Nhớ lại hình ảnh Đường Nhân ngủ gà ngủ gật trên ghế hành lang bệnh viện, Lục Trì mím chặt môi.
~
Lúc Đường Nhân tỉnh lại thì trời đã sáng.
Cô lờ mờ mở mắt, ngây ngốc nhìn trần nhà màu trắng, cuối cùng hoàn hổn, định đứng lên đi thì lập tức thấy Lục Trì đang nằm ngủ ở giường bên cạnh.
Đường Nhân nhẹ nhàng vén chăn lên, xuống giường rời khỏi phòng bệnh.
Bệnh viện này mới xây, cho nên trong toilet có cả bàn chải đánh răng, phục vụ rất tốt.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, cô lập tức đi ra ngoài, mới vừa đi đến khúc quẹo cua, thì chạm mặt với cô y tá, cô ta nhìn Đường Nhân cười cười: “Tối hôm qua sao lại dám ngủ ở bên ngoài như vậy, không sợ lạnh hả.”
Lúc này cô nhớ ra đó là cô y tá đêm hôm qua hỏi chuyện cô, Đường Nhân nhìn cô ý tá cười cười.
“Lúc rạng sáng, anh chàng đó bế em vào phòng bệnh nhân.” Cô y tá tiếp tục nói, “Lần sau có ở trong bệnh viện cũng không được ngủ như vậy, quá nguy hiểm, dù sao em cũng là con gái mà.”
“Cậu ấy bế em á?” Đường Nhân chỉ chỉ vào phòng bệnh nhân.
“Đúng vậy, chị định tới gọi em dậy thị bị cậu ta ngăn lại, động tác của cậu ta cực kỳ nhẹ nhàng, như không muốn đánh thức em dậy ý.” Cô y tá nói, “Hai người là học sinh trường tư nhân Gia Thủy sao?”
Đừng nói là yêu sớm chứ?
Xem ra cô y tá này không biết bọn họ còn là học sinh, Đường Nhân giảo hoạt nói: “Không phải, bọn em tốt nghiệp năm trước rồi.”
“Nhìn em còn rất nhỏ tuổi.”
Hai người tán gẫu một lát, rồi sau đó tách ra.
Bên cạnh bệnh viện có không ít tiệm ăn uống, Đường Nhân mua bữa sáng ở một tiệm ăn gần đó, rồi sau đó quay lại phòng bệnh nhân.
~
Khi Lục Trì tỉnh lại thì đã tám giờ sáng.
Sau khi thấy Vương Tử Diễm còn chưa tỉnh lại, anh theo phản xạ nhìn về phía giường trong cùng, không thấy người trên giường, chăn gối lộn xộn còn chưa gấp lại.
Không hiểu tại sao Lục Trì có chút không vui.
Sau khi ngây người mấy giây, anh đi ra ngoài rửa mặt, sau đó quay lại gấp chăn, còn chưa đợi anh ngồi xuống, thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Người đi vào là Đường Nhân.
“Cậu dậy rồi hả?” Đường Nhân bày ra khuôn mặt tươi tắn.
Lục Trì có chút sửng sốt.
Nhưng nghĩ lại tối hôm qua cô cũng luôn luôn chờ ở đây, buổi sáng có xuất hiện trong phòng bệnh cũng không có gì bất ngờ.
Anh cúi đầu xuống, có chút không biết làm sao.
Đường Nhân không phát hiện ra điểm không thích hợp, nhưng suy nghĩ trong phòng bệnh còn có bệnh nhân, cô đè thấp giọng nói: “Tớ mua bữa sáng rồi, cậu mau tới đây ăn đi.”
Lục Trì đứng cách đó không xa, nhìn thấy cô đang cười tươi như hoa.
Lồng ngực anh bị kéo căng một cái.
~
Rốt cuộc Vương Tử Diễm cũng đã tỉnh lại sau một ngày hôn mê.
Chủ nhiệm lớp tự nhiên thầy giáo Ngô làm đơn xin nghỉ học cho Lục Trì, sau đó còn nói với chủ nhiệm lớp 14 Lâm Nhữ, thuận tiện làm đơn xin nghỉ học cho Đường Nhân.
Mặc dù Đường Nhân không cần đơn xin phép.
Sau khi khôi phục lại tinh thần thì Vương Tử Diễm lập tức yêu cầu xuất viện, bị Lục Trì ngăn lại.
Ngày hôm qua hai người cũng đã đủ điên cuồng rồi.
Đường Nhân thấy bà ta tỉnh lại thì tránh ra ngoài phòng bệnh nhân, trong lòng cô biết rõ Lục Trì chắc chắn không muốn để cô thấy sự tình này.
Không lâu sau đó Lục Trì cũng đi ra ngoài,
“Phải về sao?” Đường Nhân ngẩng đầu hỏi.
Lục Trì gật đầu.
“Cậu còn chưa ăn cơm tối đâu đấy.” Đường Nhân chọc chọc ngực anh, “Bọn mình đi ăn trước rồi về cũng được, dù sao bây giờ quay lại trường cũng đang là giờ tự học buổi tối mà.”
Lúc nãy anh chỉ lo đút cháo cho mẹ anh ăn.
Lục Trì nhìn chằm chằm cô mấy giây, cổ họng động động, cuối cùng cũng nhẹ nhàng gật đầu một cái.
~
Bệnh viện gần sông, Đường Nhân dẫn anh đi tới đó.
Sát bờ sông có một quán ăn vỉa hè bán thịt nướng các loại, mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng vẫn có tốm ba tốp năm tụ tập.
Cô tùy tiện tìm một chỗ ngồi, chỉ đại vài món ăn, hiện tại không nên ăn nhiều quá.
Sau đó cô chống cằm nói chuyện với Lục Trì, mới nói được vài câu đã nghe bàn phía sau có tiếng khóc.
Cô quay đầu lại xem.
Cô thấy có một cô gái thanh tú đang khóc, tuổi cũng không sai biệt với cô lắm, trên mặt có trang điểm một chút.
Mà ngồi đối diện cô là một nam một nữ, trông rất thân mật.
“Tại sao…” Cô gái kia thút thít hỏi.
Người con trai đáp: “Hai chúng ta không hợp, từ đó đến nay anh chỉ xem em là em gái thôi.”
Em gái?
Nghe thấy hai chữ này Đường Nhân như muốn bật cười, lấy lý do này để bắt cá hai tay á.
Hai bàn cách không xa lắm, Đường Nhân suy nghĩ một chút, cuối cùng duỗi tay ra, đặt một tờ khăn giấy nơi góc bàn.
Cô gái vốn đang khóc, đột nhiên thấy có tờ khăn giấy nơi góc bàn thì rất sững sờ, quay đầu lại nhìn.
Đường Nhân trực tiếp nói: “Đừng khóc, có oan ức gì thì cũng không được khóc trước mặt mọi người, mất giá lắm.”
Nếu là cô, thì đã đánh bể mặt người con trai kia rồi.
“Chuyện của cô hả?” Người con trai kia đứng lên, đập bàn một cái, ngang ngược nói: “Xen vào chuyện của người khác, tôi với bạn gái tôi gây gổ mắc mớ gì tới cô?”
Đường Nhân không nhìn hắn ta, giễu cợt nói: “Lớn to đầu rồi bớt làm trò lại được không?”
Cô mới không rảnh để quản chuyện bắt cá hai tay của hắn ta.
Người con trai kia bị cô chửi cảm thấy bực tức, hắn ta đẩy cô gái đang ôm cánh tay mình ra, đinh tiến lên đánh người.
Đường Nhân hừ lạnh một tiếng, cô vốn không định nhúng tay vào chuyện bát nháo kiểu này, nhưng không nghĩ tới chính mình lại không chịu được.
Cô trực tiếp dùng tay ấn hắn ta xuống mặt bàn, động tác mau lẹ của cô khiến vài người không kịp phản ứng, áo lông hoàn toàn không ngăn cản được tốc độ ra tay của cô.
“Không phải mày giỏi lắm sao? Có bản lĩnh bắt cá hai cơ mà.”
Lục Trì ở sau lưng khẽ nhíu mày, ánh mắt rơi vào nơi hai người tiếp xúc, trong mắt lóe lên một tia không vui.
Cô gái bị đẩy ra hét lên một tiếng, rồi bỏ chạy.
Người con trai kia cũng không ngờ tới là cô gái đi cùng bỏ chạy, hiện tại càng bối rối hơn, hơn nữa giãy giụa nửa ngày cũng không thoát ra được.
Lục Trì tiến tới kéo hai người ra, đẩy Đường Nhân ra phía sau mình. 
Lúc này người con trai kia mới đứng thẳng lên được, xoay người lại thấy người đứng trước mặt cao hơn một cái đầu đang lạnh lùng nhìn hắn ta, mặt anh không chút thay đổi, sinh ra một khí thế khó hiểu.
Hắn ta không kìm được lui về phía sau, đụng vào cái bàn lảo đảo, sau đó vội vàng đứng lên: “Bọn mày chờ mà coi!”
Nói xong rồi lập tức bỏ chạy.
Đường Nhân bĩu môi, Lục Trì vừa vặn xoay người lại thì thấy bộ mặt này của cô, cô phát hiện anh đang nhìn mình thì lập tức le lưỡi cười hì hì.
Lục Trì không quan tâm, quay trở về chỗ ngồi.
Chưa được bao lâu, Đường Nhân lại nghe thấy động tĩnh từ bàn gần đó.
Cô nghiêng đầu nhìn qua, thấy trên bàn có vài lon bia, Đường Nhân thấy cô gái kia đang uống bia, mặc dù lon bia không lớn, nhưng hết lon này đến lon khác thì cũng quá nhiều rồi.
Sau khi uống được vài ngụm lại tiếp tục khóc, khóc xong lại tiếp tục uống, nhìn rất hỗn loạn.
Lục Trì xoay đầu cô lại, thấp giọng nói: “Đừng… Đừng nhìn nữa.”
Đường Nhân nhìn thẳng vào mắt anh, đáp: “Được, không nhìn nữa.”
Trong lúc bọn họ đang ăn thịt nướng thì cô gái khóc sưng mắt ở bàn gần đó đi đến trước bàn Đường Nhân, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Đường Nhân mỉm cười: “Không cần cảm ơn.”
Nếu không phải hôm nay tâm tình cô đang vui vẻ, thì đừng mong hắn ta có thể chạy thoát.
Trong mắt cô gái kia còn ươn ướt, ánh đèn ban đêm chiếu vào khiến hai mắt trở nên long lanh.
Cô gái vụng trộm liên tục liếc nhìn người con trai mang kính lạnh lùng ngồi đối diện, giật giật khóe miệng, nhẹ nhàng nói: “Dù sao cũng cảm ơn. Chúc hai người hạnh phúc.”
Nói xong, lập tức xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất vào màn đêm.
Đường Nhân cũng bị bất ngờ, cô không nghĩ tới câu nói cuối cùng của cô gái kia là như vậy, mặc dù cô ta cười không nổi nhưng cũng cố gắng cười chúc phúc.
Cô quay đầu lại nhìn thấy Lục Trì đang ngẩn người, khua khua tay, tiến lại gần nói: “Thấy chưa, người đi đường còn biết cậu là của tớ đấy.”
Lục Trì còn chưa kịp nói, Đường Nhân lại mở miệng: “Nếu cậu không đối xử tốt với tớ, thì tớ sẽ… Tớ sẽ…”
Nghẹn nửa ngày, cuối cùng cô vuốt vuốt mái tóc, giọng nói thì thào: “Tớ sẽ trói cậu lại trên giường.”
Ai bảo bộ dáng của anh quá đẹp mắt làm chi.
Lục Trì: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.