Eo Thon Nhỏ

Chương 22:




Editor: Trà Đá.
Sau khi đại hội thể thao kết thúc, học sinh cuối cấp lại tiếp tục với những ngày học căng thẳng.
“Cuối tuần đi đâu chơi đi?” Tô Khả Tây nhàm chán hỏi.
Ở trường học nửa tháng cực kỳ khó chịu, nếu không được vui chơi một chút không khéo sẽ bị mốc meo lên mất, có thể đi ra ngoài ăn gì đó, sau đó đi xem phim.
Dự định rất tốt đẹp.
“Cuối tuần tớ có hẹn với Lục Trì rồi.” Đường Nhân không đếm xỉa đến giọng nói ở bên cạnh.
Tô Khả Tây lập tức trở nên khiếp sợ, mặt mũi cô tràn đầy vẻ khó tin: “Cuối tuần cậu ra ngoài với Lục Trì? Chắc chắn là Lục Trì chứ? Không phải là ai khác đúng không?”
Đường Nhân quỷ dị nhìn cô: “Còn có thể là ai?”
“Mẹ nó hai người các cậu sao có thể tiến triển nhanh đến vậy hả?” Tô Khả Tây trừng to hai mắt.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù không nói nhiều chuyện về Lục Trì, nhưng cũng có thể biết được tin tức về anh, dù sao cũng là bạn thân chí cốt.
Tính cách không có vẻ gì là dễ dàng đồng ý ra ngoài với ai đó?
Tô Khả Tây quan sát Đường Nhân vài lần, cuối cùng nhỏ giọng hói: “Cậu làm cách nào mà cậu ấy chịu ra ngoài với cậu?”
Đường Nhân đang nhìn đề thi ngẩng đầu lên, thuận miệng đáp: “A, tớ nói là muốn cậu ấy giúp tớ chọn mấy quyển sách tham khảo môn vật lý.”
Tô Khả Tây: “…”
Có thể nói là chiêu trò mời mọc đúng ý dân học giỏi rồi.
~
Tháng mười một, thời tiết cuối thu nên cũng đã chuyển lạnh.
Vì cô đã hẹn gặp anh ở trước cửa hiệu sách cho nên cô đến sớm hơn giờ hẹn.
Hiệu sách có tên là hiệu sách Thần Mã.
Vị trí nằm ở gần trường Nhất Trung, từ trước đến nay luôn là hiệu sách cập nhật những tài liệu tham khảo mới nhất, tổng cộng có hai tầng lầu, tầng một bán đồ dùng văn phòng phẩm, tầng hai bán các loại sách tham khảo, còn có một khu vực nhỏ bán tiểu thuyết.
Đường Nhân nhàm chán đi dạo tầng một một vòng, lúc quay trở lại thì thấy Lục Trì đang đi đến.
Vóc dáng của Lục Trì cực kỳ nổi bật, người người đi trên phố, vậy mà cô chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra anh, ánh mắt cô kiên định nhìn anh chằm chằm.
Đương nhiên là Lục Trì cũng đã thấy Đường Nhân, anh nhanh chóng đi qua đường cái.
Đường Nhân vẫy vẫy tay về phía anh. Hôm nay cô đặc biệt đến sớm.
“Tối hôm qua có nhớ tớ không?”
Lục Trì đanh mặt, liếc xéo cô một cái.
Đường Nhân cười ha ha, cùng anh đi lên tầng hai của hiệu sách.
Bên cạnh cầu thang là các loại tạp chí, có cả những tiểu thuyết ngôn tình mới nhất, Đường Nhân tiện tay cầm lấy một quyển ngôn tình, bỏ vào trong giỏ mua sắm.
Lục Trì thấy được, lập tức tỏ vẻ không hài lòng, cô cười nói: “Tô Khả Tây nhờ mua.”
Cầu thang bằng gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt khi hai người bắt đầu đi lên tầng hai.
Đường Nhân nghiêng đầu ngắm Lục Trì, hôm nay lại mặc áo sơ mi, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác, khiến cho cô nhớ lại cái cảm giác khi cô gặp anh lần đầu tiên.
Một loại cảm giác cấm dục khó hiểu.
~
Người trong tiệm sách không nhiều, tốp năm tốp ba tụ tập ở vài gian sách.   
“Như Băng, chỉ cho tớ vài cuốn sách tham khảo tốt tốt đi?”
“Tháng trước tớ mua quyển này, cũng tốt lắm, nhưng không biết có phù hợp với cậu không nữa.”
“Không sao, ít ra cũng nên thử một chút, thành tích của cậu tốt hơn của tớ nhiều, chắc quyển này có chút khó khăn với tớ, nhưng cứ khiêu chiến một chút ha ha.”
Hôm nay Triệu Như Băng muốn đi mua sách mới, vừa đúng lúc bạn cùng phòng Trần Thần cũng muốn đi, cho nên hai người ra ngoài cùng nhau.
Hai người đi tới đi lui ở mấy giá sách, thỉnh thoảng lại cầm lấy mấy quyển sách xem qua vài lần.
Không lâu sau, Triệu Như Băng chọn xong mấy quyển sách cần mua, Trần Thần cũng chọn được vài quyển: “Đi thôi, mua một lần nhiều quá cũng không làm hết được, trước sau gì ở trường cũng phát thêm tài liệu ôn tập.”
Trường tư nhân Gia Thủy phát tài liệu không nhiều cũng không ít, nhưng mỗi môn thi ít nhất cũng có hai tập tài liệu ôn tập, một quyển là bài tập luyện tập, một quyển là ví dụ bài mẫu, vừa làm bài tập vừa ôn tập.
Nhưng đối với học sinh cuối cấp mà nói, chừng đó tài liệu cũng cảm thấy không đủ, tất cả học sinh nhất định phải chăm chỉ. Bọn họ muốn tham khảo thêm nhiều dạng bài tập mới cảm thấy an tâm.
Trần Thần có một chút kính nể đối với Triệu Như Băng, trước giờ thành tích luôn được giữ vững ở thứ hạng cao, hơn nữ ngoại hình cũng xinh xắn, chắc chắn là hoa khôi của lớp tự nhiên, gia đình cũng khá giả.
Mặc dù nhà hai người khá gần nhau, nhưng lại có một sự khác biệt rất lớn.
Đối với Trần Thần xuất thân từ một gia đình bình thường mà nói, Triệu Như Băng chính là nữ thần, hơn nữa tính cách cũng không tồi, thùy mị điềm đạm, không bao giờ nói những lời thô tục. Trần Thần lúc nào cũng mơ ước trở thành một người như vậy.
Lần này có thể cùng đi mua sách với Triệu Như Băng, thật sự là một điều may mắn.
Trong hiệu sách có vài góc đặt kệ hình trụ với vài quyển tạp chí và sách ngôn tình.
Trần Thần phát hiện ra một quyển ngôn tình cô ta rất thích, cầm lấy đang chuẩn bị quay đầu lại khoe với Triệu Như Băng, thì lập tức phát hiện ra ở phía giá sách đối diện có hai người đang đứng chung một chỗ, Trần Thần trợn to hai mắt.
Triệu Như Băng đi qua thấy Trần Thần kỳ lạ, vội hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Nói xong, cô ta cũng thuận tiện nhìn theo hướng Trần Thần đang nhìn, trên mặt lập tức cứng đờ.
“Như Băng, đó có phải là Đường Nhân không? Bên cạnh là Lục Trì đúng không?” Trần Thần lấy lại tinh thần, nhỏ giọng hỏi.
Trần Thần vừa nói xong, thì thấy Đường Nhân đang sát lại gần Lục Trì, khoảng cách giữa hai người bọn họ cực kỳ gần, cũng không biết đang nói cái gì.
~
Hiệu sách Thần Mã phân chia khu vực các loại sách, sách tham khảo cấp ba chiếm đa số, toàn bộ sách tham khảo tiếng anh nằm ở trong góc.
Giá sách rất cao, có thể che chắn cả người.
Đường Nhân lấy ra một quyển sách từ trong góc, đưa cho anh: “Cậu không định nói chuyện đúng không?”
Lục Trì gật đầu, mở sách ra.
Đường Nhân vươn tay ra chỉ chỉ phía bên cạnh: “Hình như chỉ còn có một quyển thôi.”
Nói xong, cô xoay người lại tìm kiếm, thật sự chỉ còn một quyển.
Đường Nhân thất vọng đứng dậy, lại không nghĩ rằng vô tình đụng vào giá sách, vài quyển sách ở trên cao lập tức rơi xuống như mưa.
Cô chỉ kịp phát ra một tiếng “Á”.
Lục Trì ở bên cạnh nhìn sang, hai mắt anh mở to, tay hành động nhanh hơn suy nghĩ, trực tiếp kéo cô về phía mình, tránh cho cô bị sách rơi trúng người.
Sau đó anh mới yên lặng nhặt sách đặt lại lên giá sách.
Chưa đợi anh xoay người lại, thì đã nghe tiếng Đường Nhân kêu đau ở phía sau: “Lục Trì, tớ đau.”
Giọng nói nhõng nhẽo, lại mang theo chút yếu ớt.
Lục Trì xoay người lại, thấy cô dùng tay ôm đầu, bộ dáng có chút đáng thương, mơ hồ hỏi: “Đau… Đau chỗ nào?”
Trong mắt Đường Nhân chợt lóe lên một tia vui vẻ, đi tới gần anh: “Ở đây nè. Bị sách rơi trúng, đau lắm.”
Cô đưa tay ra chỉ trán, mặc dù trên trán cô bị đỏ một vùng nhưng cô vẫn rất xinh đẹp.
Lục Trì nhíu mày bối rối một lát, sau đó cẩn thận vươn tay ra xoa xoa trán cho cô.
Lòng bàn tay chạm đến da thịt non mềm, một luồn ấm áp lập tức truyền tới, khiến khuôn mặt anh hình như cũng nóng lên.
Có vẻ chưa được mấy giây, anh lập tức thu tay lại, giấu ra sau lưng, có chút không biết phải làm sao.
Một lúc sau, anh ho nhẹ một tiếng: “Đi… Đi thôi.”
Lại thẹn thùng rồi.
Đường Nhân không trêu chọc anh nữa, ngoan ngoãn đáp: “Ừ.”
~
Lầu hai cũng có quầy tính tiền, bên cạnh cầu thang.
Đường Nhân đi bên cạnh Lục Trì, thỉnh thoảng liếc nhìn phản ứng của anh, thiếu chút nữa lại đụng vào giá sách, Lục Trì lại nhanh tay kéo cô.
Lục Trì bất đắc dĩ, có chút gấp: “Cậu để ý nhìn đường… Đường một chút!”
Đường Nhân bày ra vẻ mặt vô tội: “Tớ đang nhìn ‘Đường’ mà.”
Bộ dáng giảo hoạt của cô bỗng chốc khiến cho Lục Trì hiểu ra được ý tứ của cô, gương mặt anh lập tức hồng hồng, bạo dạn trừng cô một cái.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Đường Nhân làm bộ như không hiểu, trêu ghẹo anh.
Bị cô hỏi như vậy, ngược lại Lục Trì cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, môi động đậy, nửa ngày không biết phải phản ứng làm sao, trực tiếp xoay người đặt sách lên quầy tính tiền.
Đường Nhân cười, che miệng không để phát ra tiếng cười.
Mỗi lần trêu chọc anh đều rất thú vị, phản ứng của anh cực kỳ đáng yêu.
~
Người đứng quầy tính tiền là một cô gái tên là Đinh Đồng, học ở Nhất Trung, mỗi cuối tuần đều phải đến hiệu sách của gia đình giúp đỡ, dù sao cũng là công việc thu ngân nhàn nhã, xem như luyện tập thêm.
Kể từ lúc Lục Trì và nữ sinh kia vừa đến là cô ta đã chú ý tới.
Cô ta nhận ra Lục Trì, lúc trước hai người học cùng lớp 10 và 11 với nhau.
Cho dù Lục Trì đã chuyển trường rồi cũng rất nổi tiếng, lúc nào các thầy cô giáo cũng nhắc đến anh, hơn nữa có đôi khi còn photo bài thi của anh ra cho cả lớp truyền đọc.
Có thể nói, ở Nhất Trung không ai mà không biết Lục Trì. Anh chỉ có một khuyết điểm duy nhất chính là bị nói lắp.
Trước kia Đinh Đồng ngồi bàn phía trước mặt Lục Trì, cũng có biết sơ qua tính cách của anh, anh chỉ nói chuyện với nam sinh ở trong lớp, đôi khi cô có vấn đề cần hỏi thì anh chỉ trả lời lại bằng cách gật đầu hoặc lắc đầu. 
Đừng nói tiếp xúc, có thể thấy được nụ cười tươi tắn trên gương mặt Lục Trì, thì ngày đó mặt trời mọc ở hướng tây rồi.
Cảnh tượng vừa rồi khiến Đinh Đồng thiếu chút nữa là rớt hai mắt ra ngoài, cô ta dùng tay xoa xoa hai mắt mới xác định mắt mình không bị hoa hay có vấn đề gì.
Không nghĩ tới màn sau còn bạo hơn.
Quầy tính tiền chỉ cách giá sách tự điển vài bước chân, Đinh Đồng chứng kiến màn đối thoại kia cùng với vẻ mặt của hai người không sót một thứ gì, nhất là khoảnh khắc Lục Trì đỏ mặt kia!
Bạn cùng lớp hai năm qua mà Đinh Đồng chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của Lục Trì?!
Đinh Đồng cảm thấy rất thần kỳ.
Quả là nữ sinh kia rất xinh đẹp, Đinh Đồng là con gái mà cũng thấy thích, hơn nữa lại có một sự thu hút rất khó hiểu, tính cách chắc chắn rất tốt.
Lúc cười rộ lên giống như một làn gió xuân phả vào mặt, cảnh vật xung quanh giống như làm nền khiiến vẻ xinh đẹp đó càng thêm rực rỡ.
~
Triệu Như Băng và Trần Thần đã đứng phía sau hai người ở chỗ quầy tính tiền.
Chỉ là, còn chưa tới gần, đã nhìn thấy Lục Trì xoay người đi tới chỗ hai người bọn họ.
Triệu Như Băng cười chào hỏi: “Lục Trì, cậu cũng tới mua sách hả?”
Lục Trì khẽ gật đầu, né sang một bên đi ngang qua hai người bọn họ, bóng dáng cao gầy đi tới giá sách, mang theo sự phong độ của người trí thức.
Anh thậm chí còn không quan tâm đến bọn họ…
Sắc mặt Triệu Như Băng lập tức trở nên khó coi, Trần Thần nhìn qua nhìn lại hoàn toàn không biết gì cả, may mắn không khiến cho Trần Thần phát hiện ra bản thân rất khó coi.
Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng lười biếng của Đường Nhân, trong lòng Triệu Như Băng thật sự tức giận, không nhịn được chửi nhỏ một tiếng: “Hồ ly tinh!”
Đường Nhân vừa đúng lúc tới trước quầy tính tiền, bình thường thính giác của cô rất tốt, cho nên mặc dù chỉ là một tiếng nhỏ, cộng thêm trong hiệu sách rất yên tĩnh, nên nghe được rất rõ ràng.
Giọng nói này nghe rất quen.
Đường Nhân hứng thú xoay người lại, dựa trên quầy tính tiền: “A.”
Đường Nhân còn nhớ rất rõ ánh mắt của Triệu Như Băng nhìn Lục Trì lần trước, đã không có bản lĩnh lại còn đi thầm thương nhớ trộm người không nên đụng vào.
Chửi bậy bị chính chủ nghe được thật sự là một chuyện chẳng hay ho gì.
Trần Thần có lá gan thỏ đế, lo lắng kéo kéo áo Triệu Như Băng, nhỏ giọng nói: “Như Băng, chúng ta cứ mặc kệ đi.”
Ba của Đường Nhân là hiệu trưởng, cô có tiếng kiêu ngạo lại thích đánh nhau, đắc tội với Đường Nhân thì chẳng có gì tốt hết, biết không chừng lại xảy ra chuyện.
Nghe nói những người đối đầu với Đường Nhân đều bị xử lý hết rồi…
Sắc mặt Triệu Như Băng có chút khó coi, nhưng vẫn trừng mắt với Đường Nhân, cắn cắn môi.
Thấy đáy mắt không cam lòng kia của Triệu Như Băng, Đường Nhân không có hứng thú, thong thả ung dung hỏi: “Tớ là hồ ly tinh?”
Lớn gan đấy, Triệu Như Băng lại dám nói như vậy với cô sao.
“Cậu cũng có tay mà lại nhờ tay con trai xoa trán cho mình, không phải là hồ ly tinh thì là cái gì?” Triệu Như Băng đẩy đẩy bàn tay của Trần Thần đang túm lấy áo cô ta ra, lớn giọng nói.
Trần Thần cũng cứng đờ người, không nghĩ Triệu Như Băng dám làm thế.
Đúng lúc Lục Trì cầm lấy quyển sách đi tới, thấy các cô gái đang đứng chung một chỗ, lại nghe được câu nói này, chỉ liếc mắt về phía đám Triệu Như Băng một cái, nhíu mày.
Anh sải dài bước chân đi tới, nắm lấy cổ tay Đường Nhân, thấp giọng nói: “Đi.”
Sự biến hóa bất thình lình này khiến cho những người đang ở đó không kịp phản ứng.
Đinh Đồng càng muốn nhảy dựng lên, cô ta vậy mà lại được chứng kiến Lục Trì nắm lấy cổ tay con gái! Lại còn nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy!
Mặc dù Đường Nhân rất ngạc nhiên, nhưng cô lại khẽ lắc đầu. Cô vòng tay qua cánh tay Lục Trì, trực tiếp dựa vào người anh, giống như một con mèo mềm mại không xương.
Cơ thể Lục Trì lập tức cứng đờ, mặt không thay đổi đứng chôn chân tại chỗ, tất cả mọi cảnh vật xung quanh bỗng chốc mờ mờ ảo ảo, tất cả giác quan đều chỉ tập trung vào một chỗ.
Anh tựa hồ nhớ lại ngày đại hội thể thao.
Ngược lại Đường Nhân hoàn toàn không hay biết gì cả.
Cô vui vẻ như muốn nhảy dựng lên, nhướn mày với Triệu Như Băng: “Người ta thư sinh mà lại đi yêu hồ ly tinh tớ đây, phải làm sao bây giờ?”
Trong lời nói của cô dường như trộn nguyên hộp đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.