Eo Thon Nhỏ

Chương 21:




Editor: Trà Đá.
Đường Nhân đóng quyển sổ lại, nghiêm túc nhìn.
Rõ ràng là rất mới, chắc chưa mua được bao lâu, hơn nữa đây là kiểu sổ chỉ có bán ở siêu thị nhỏ trong trường, cô rất ít khi nhìn thấy ở bên ngoài.
Tất cả mọi suy luận đều hướng đến một đáp án.
Lục Trì đặc biệt chuẩn bị riêng cho cô.
Đường Nhân lại mở quyển sổ ra lần nữa, từ từ đọc từ đầu tới đuôi.
Đề thi ôn tập rất nhiều, muốn tìm bài tập tương tự không khó, nhưng lại không đơn giản, có lẽ có vài bài rất dễ tìm thấy, nhưng để phân loại từng đề mục như vậy chắc chắn tốn không ít thời gian.
Đến cả chuyện giải thích cặn kẽ từng bước giải cũng ngốn cả tốn thời gian rồi.
Mỗi lần cô trêu chọc anh, thì anh đều trầm mặc lạnh lùng không trả lời cô, nhưng mỗi khi cô có chuyện gì thì lại chiều theo ý cô, bế cô đến phòng y tế, cõng đưa cô lên lầu, thậm chí ngày hôm sau còn đứng ở bên ngoài ký túc xá đợi cô…
Bởi vì cô giải sai bài toán vật lý, mà anh phải tận lực giúp cô hiểu rõ từng đề mục bằng cách như thế này.
Trái tim của Đường Nhân đã mềm nhũn ra rồi.
Cô lấy bút ra, suy nghĩ vài giây, viết lên chỗ trống một hàng chữ nho nhỏ.
Đường Đường càng lúc càng thích Lục Lục.
~
Ngày diễn ra đại hội thể dục thể thao.
Ngày đầu tiên, buổi sáng là lễ khai mạc, buổi chiều mới bắt đầu thi đấu.
Tất cả học sinh toàn trường đều phải tập trung đến sân trường, mỗi lớp xếp thành hai hàng.
Lớp 14 đứng bên cạnh lớp tự nhiên, sĩ số lớp cũng không khác biệt lắm.
Đường Nhân và Tô Khả Tây đứng phía cuối lớp 14.
Đúng lúc Lục Trì có vóc dáng cao lớn, nên cũng đứng ở cuối cùng, như gốc cây bạch dương quật cường.
Những người chỉ huy đều đứng ở phía trước, cũng không để ý tới phía sau.
Đường Nhân lặng lẽ đi qua chỗ anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Tớ cũng có thi đấu nữa, cậu tới xem nhé?”
Lục Trì không trả lời, anh có chút bối rối.
Hiện tại cô rất thích dùng tay chọc chọc ngực anh, ngực anh rất cứng rắn, nên cô chơi rất vui vẻ. Cô chọc chọc ngực anh vài cái, sau đó lại cười rộ lên.
Lục Trì tóm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô lại: “Không… Không được.”
Giọng nói của anh yếu ớt, giống như một con thú nhỏ đang bị bắt nạt.
Đường Nhân có cảm giác như bản thân đã biến thành ác ma, cô cười cười: “Vậy ngày mai cậu tới xem tớ thi đấu được không?”
Thấy anh không muốn trả lời, cô vươn tay còn lại định chọc chọc ngực anh, chưa đợi cô động vào, anh đã trả lời: “Được.”
Anh mím môi, giọng nói có chút khàn khàn.
Qua một lát, cô thuận tay sửa sang lại áo thể dục cho anh, động tác cực kỳ tự nhiên.
Không được động chạm vào da thịt của anh, Đường Nhân có chút thất vọng. Nhưng dù sao anh cũng hứa với cô, cô thì thầm hét lên một chút, trong đáy lòng tràn ra sự vui sướng.
Bên môi Lục Trì vô thức tràn ra ý cười.

Lộc Dã và Đường minh len lén nhìn thấy hết mọi chuyện, tròng mắt của hai người trừng to như muốn rớt ra ngoài.
Đây là Lục Trì mà bọn họ biết sao???
~
Ngày hôm sau là những môn thi chạy cự li ngắn dài.
Hôm nay Đường Nhân thi đấu.
Thời tiết rất tốt, cô thay đồng phục, mặc quần áo rộng rãi thoải mái hơn, lộ ra cánh tay trắng mướt, mã số thi đấu được dán lên tấm lưng mảnh mai, khiến những nam sinh đứng ở bên ngoài miệng đắng lưỡi khô.
“Chao ôi, Đường Nhân đúng là hoàn hảo, chỉ có tính tình không được tốt cho lắm, gặp ai cũng muốn xù lông lên.”
“Nhìn theo hướng đơn giản hơn xem, trong trường làm gì có nữ sinh nào có thể so sánh được với Đường Nhân, nói thẳng ra, xếp hạng hoa khôi của các trường trên Weibo đều nhảm nhí.”
Vài nam sinh ngồi chụm lại bàn tán.
Trong trường học không cho phép dùng điện thoại, nên bọn họ chỉ có thể bàn luận vài vấn đề, hơn nữa đề tài xoay quanh nam sinh không có gì khác ngoài bạn khác giới và xe hơi các loại.
Trong khoảng thời gian diễn ra hội thao, phần lớn học sinh đều ngồi tụm ba tụm năm với người quen, cho nên rất nhiều học sinh ở các lớp tụ tập lại với nhau.
Bên cạnh Lộc Dã lúc này chính là bạn học học cùng lớp với anh ta ở kỳ trước.
Bạn học đụng đụng Lộc Dã, nhỏ giọng hỏi: “Cái người ngồi đằng kia, có phải học cùng với cậu lại nói chuyện yêu đương với Đường Nhân đúng không?”
Nghe thấy chuyện này, Lộc Dã theo phản xạ nhìn ra phía sau.
Lục Trì ngồi dưới đất, trên đùi đặt quyển sách, anh đang yên lặng đọc sách, phảng phất sự ngăn cách.
Học sinh trong lớp tự nhiên cũng rất bội phục học sinh mới chuyển trường Lục Trì.
Cái gọi là thiên phú thật sự tồn tại, hơn nữa lại còn cố gắng chăm chỉ. Lục Trì không chỉ thông minh, lại thích đọc sách, cực kỳ tập trung trong học tập, nếu mà không đạt được thành tích tốt thì quái lạ rồi.
Vượt trội hơn rất nhiều, khiến các bạn học khác phải ganh tỵ.
“Nhiều chuyện quá.” Lộc Dã lắc đầu, “Nói chuyện yêu đương thì không biết đến ngày tháng năm nào mới hết. Ai da, cậu có nước uống không, tớ khát.”
“Không có, mà hôm nay tớ cũng không thi đấu gì, chút ra siêu thị nhỏ mua.”
“Đồ không có lương tâm, nói chuyện phiếm với cậu phí nước miếng quá.”
“Ê, không phải bên chân bạn học của cậu có để hộp sữa chua sao, đều là nam sinh cả mà, tới mượn uống một tí."
“Có lý.”
Lộc Dã nhanh nhảu đứng dậy, chạy hai ba bước đến ngồi bên cạnh Lục Trì, hỏi: “Lục Trì, tớ khát nước quá, cho tớ uống nhờ tí.”   
Nam sinh uống nước chung với nhau là chuyện rất bình thường, Lộc Dã cũng không kiên kị gì, nói xong duỗi tay định lấy, kết quả còn chưa đụng vào được hộp sữa chua, thì đã bị Lục Trì nhanh tay lấy đi.
“Không được, của người khác.” Lục Trì nói.
“A.” Lộc Dã ngẩn người, “Không sao đâu.”
Nói xong, Lộc Dã lại đứng dậy lần nữa, chạy thẳng đến hướng siêu thị nhỏ.
~
Ở trong siêu thị nhỏ cũng có tốp ba tốp năm, Lộc dã mua hai chai nước, vừa đúng lúc gặp Đường Minh, hai người cùng tiện đường đi ra ngoài.
“Mua cho Lục Trì một bình, cậu ấy mang theo sữa chua.”
Lúc đi ra cửa, Lộc Dã thuận tay lấy thêm một bình nước.
Đường Minh cười nhạo: “Ai uống sữa, cậu cho là ha ha ha, tớ đâu còn uống sữa nữa. Chẳng lẽ Lục Trì lớn như vậy rồi vẫn còn uống sữa?”
“Ai biết được, cũng có khả năng Lục Trì chưa dứt sữa.” Lộc Dã trả lời.
Đường Minh khó hiểu: “Nhưng tớ ngồi cùng bàn với cậu ấy gần một tháng, làm gì thấy cậu ấy uống sữa, cậu ấy chỉ uống nước lọc, cũng ít uống nước ngọt.”
“A, cậu ấy nói là của người khác.”
Sau khi nghe câu nói này, Đường Minh lại bắt đầu nghi ngờ: “Đợi chút…. Sữa gì vậy?”
Lộc Dã nhớ lại, mặc dù không rõ nhãn hiệu, nhưng vẫn nhớ hình dáng bên ngoài, thuận miệng miêu tả sơ qua.
Sau khi Lộc Dã nói xong, Đường Minh đã cười đến mức không thở nổi.
Đường Minh biết Lục Trì cũng chỉ quen biết vài học sinh, làm gì có chuyện mua cho hộp sữa, hơn nữa nam sinh trong lớp đâu có ai uống sữa.
Cái này chắc chắn là cho Đường Nhân.
Đường Minh vẫn còn nhớ cái chuyện hôm ở sân thể dục.
~
“Mời các thí sinh thi chạy 800 mét đến nơi tập trung. Mời các thí sinh thi chạy 800 mét đến nơi tập trung…”
Tiếng radio truyền khắp sân trường.
Hai tai Lục Trì giật giật, thở hắt ra một hơi, nhắm hai mắt lại, khép sách lại, ánh mắt nhìn về phía hàng rào xanh.
Đường Nhân đứng ở nơi tập trung chuẩn bị cho phần thi.
Các bạn học không thể đứng ở trên đường đua, chỉ có thể đứng ở bên ngoài quan sát, các nam sinh nữ sinh đều bám sát lưới, vô tình tạo thành một bức tường không có một kẽ hở.
Trên mặt Lục Trì tỏ vẻ nhàn nhạt, chống một tay trên đất, đứng lên, chân dài khiến cho người ta phải hâm mộ và ghen tỵ.
“Lần này đoán chừng Đường Nhân sẽ đạt giải nhất.”
“Cũng chưa chắc, người đứng bên cạnh cậu ấy là dân thể thao, cậu chưa biết chứ người đó tối nào cũng chạy bộ tập luyện, nam sinh có khi còn không bằng.”
Lục Trì đứng gần đó nên cũng nghe được ít nhiều, mặt anh hơi nhíu lại, nhờ vóc dáng cao nên rất dễ dàng nhìn vào cảnh tượng trong sân thi đấu.
Tô Khả Tây được đứng ở bên trong, dù sao ngay từ đầu cô ta đi vào cũng không ai cản, cũng dễ dàng tiếp nước cho Đường Nhân.
Chạy tám trăm mét xong chắc chắn sẽ khát nước.

Mấy nữ sinh tham gia thi đấu đang khởi động làm nóng người. 
Dù sao bình thường các cô chẳng mấy ai vận động nhiều, lần này cũng bởi vì tập thể lớp, trừ nữ sinh có thói quen chạy bộ kia.
Đường Nhân tùy ý làm vài động tác khởi động, kéo duỗi cơ thể một chút.
Ánh mắt của cô dạo quanh bên ngoài sân thi đấu một vòng, đột nhiên dừng mắt lại ở một hướng, nhẹ nhàng cười, ánh mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm khiến những người đứng gần đó đều nhìn đến ngây người.
Sau một khắc, mọi người đều thấy Đường Nhân xoay người về phía đó rồi tiếp tục làm mấy động tác khởi động.
Ngay sau đó, bọn họ đều nhìn sang, rất dễ dàng phát hiện ra cái người cao ngất kia trong đám đông, nhìn bộ dáng thư sinh lạnh nhạt kia của anh cũng khiến người khác ngây người.
Rất nhanh, đã có người kịp phản ứng, đó không phải là học sinh mới chuyển trường Lục Trì sao?
Có vài nam sinh đứng ở gần đó còn náo nhiệt hơn, hoàn toàn không phát hiện ra người đứng đằng sau, cười hì hì với bạn học: “Nhìn ai kìa? Tớ hả? Ha ha ha ha.”
“Đi soi gương lại đi.”
Lục Trì ôm quyển sách trong tay, tay kia rủ xuống cầm hộp sữa chua nhẹ nhàng bóp một cái, liếc về phía bọn họ một cái, rồi dời ánh mắt đi.
~
Tiếng súng vừa vang lên, mấy nữ sinh lập tức chạy.
Đường Nhân chạy không nhanh không chậm, duy trì ở vị trí thứ hai, bình thường cô cũng hay vận động, cho nên thể lực cũng khá tốt, tám trăm mét không đáng kể chút nào.
Lúc chạy qua chỗ Lục Trì còn vụng trộm liếc mắt nhìn sang.
Lần này đổi thành Lục Trì bị mọi người vây xem, nhưng anh vẫn đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng, cho nên không ai dám đến hỏi.
Mặc kệ thời gian qua bao lâu, Đường Nhân vẫn dễ dàng dành được vị trí thứ nhất. Cuối cùng nữ sinh giỏi thể dục kia chỉ chạy nước rút kém một chút mà thôi.
Tô Khả Tây vừa đưa nước tới, vừa khoác thêm áo đồng phục cho Đường Nhân, nói: “Mới vừa vận động xong, không nên để cơ thể bị lạnh.”
Đường Nhân ôm ôm Tô Khả Tây: “Tớ đi tìm Lục Trì.”
Tô Khả Tây lập tức trợn mắt: “Cút.”
Đường Nhân vỗ vỗ cô ta, chạy chậm đến bên kia, mọi người lập tức tránh ra một đoạn.
Vì vậy, bên trong lưới bên ngoài lưới cũng chỉ có hai người bọn họ.
Tài chính trong trường học cũng đều có mức độ, cũng không đổ nhiều tiền vào sân thể dục, cho nên tấm lưới cũng không quá cao, giơ tay lên cao cũng chạm đến đỉnh.
Lục Trì ngưng mắt nhìn cô một lúc, sau đó khẽ dời ánh mắt đi, có chút không được tự nhiên nhịp nhịp chân.
Sau đó đột nhiên mở miệng: “Nhận… Nhận lấy.”
“Hả?” Đường Nhân nghi hoặc, thấy anh giơ tay phải lên, thả sữa chua xuống cho cô, vừa vặn rơi vào lòng bàn tay đang mở ra của cô.
Vẫn là vị sữa chua kia.
Đường Nhân trực tiếp mở hộp sữa chua, nói: “Có phải cậu đều nhớ kỹ sở thích của tớ đúng không?”
Lục Trì không để ý tới cô, đầu tóc anh bị gió thổi loạn, một loại hỗn loạn rất đẹp, anh ôm sách rời đi, lộ ra cánh tay đẹp mắt lại thon dài.
Khóe môi Đường Nhân cong cong, cô vừa uống sữa chua vừa đi nhanh ra ngoài.
Đợi đến khi cô đi ra ngoài lưới, thì Lục Trì đã không còn đứng ở vị trí cũ nữa.
Cô dạo quanh một vòng, cuối cùng cũng tìm ra Lục Trì, xung quanh không có người, các nam sinh cũng tự giác rời xa không quấy rầy anh đọc sách, nữ sinh lại càng không dám vây bên cạnh anh.
Đường Nhân khoác áo đồng phục, ngồi xuống bên cạnh anh, tiếp tục uống sữa chua.
Lục Trì đặt một ngón tay lên trang sách, lật qua một trang mới.
Người đẹp trai đọc sách cũng là một loại cảnh đẹp.
Đường Nhân nhìn ngắm anh trong chốc lát, chống cằm hỏi: “Cuối tuần ra ngoài không?”
Tay Lục Trì tạm ngừng, cũng không ngẩng đầu lên, lắc đầu.
“Nhưng tớ muốn đi mua mấy quyển sách tham khảo môn vật lý, mà tớ lại không rành.” Đường Nhân mè nheo nói, “Cậu giỏi vật lý như thế…”
Cô còn chưa nói hết đã dừng lại.
Đường Nhân khẽ trợn to hai mắt, nhìn Lục Trì đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng lau một bên môi cô, cảm giác mát lạnh từ làn da anh truyền đến cô.
“Dính… Dính sữa.” Giọng nói của anh yếu ớt.
Lúc Đường Nhân hoàn hồn thì Lục Trì đã nghiêng đầu sang chỗ khác, hai tai đã đỏ lên.
Thậm chí còn tràn ra khắp gương mặt anh.
Thật sự là nhạy cảm muốn chết.
Cô đặt hộp sữa chua xuống đất, lặng lẽ di chuyển sát lại anh, bạo dạn ôm lấy anh: “Lục Trì, cậu tốt quá à.”
Thân thể mềm mại của cô như một trận gió trong nháy mắt quét toàn bộ cơ thể Lục Trì, hô hấp của cô phả nhẹ lên cổ anh, khiến sống lưng anh căng cứng nóng rát như bị thiêu cháy.
Thật sự rất mềm mại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.