Em Là Thư Tình Mà Thế Giới Viết Tặng Anh

Chương 4: Có một người mẹ “phũ” là trải nghiệm như thế nào?




(1)
Buổi trưa, từ trường về, lúc đi ngang qua xe nhà tôi, tôi soi kính cửa sổ để nghịch tóc, tự ngắm mình ở nhiều góc độ khác nhau. Bỗng nhiên cửa sổ xe hạ xuống, má tôi ngồi trong xe liếc tôi: “Đĩ ngựa.”
Tôi: “…”
(2)
Hồi học cấp 3, má tôi dẫn tôi đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ hỏi má tôi: “Theo chị, tính cách của con trai chị thế nào?”
Má tôi suy nghĩ rất lâu, nói: “Nhạt nhẽo.”
(3)
Tôi là kiểu người rất vô ý vô tứ khi ở nhà, có đôi khi đánh rắm liên hoàn như pháo hoa…
Có lần đi mua sắm với má, đi tới đi lui làm tôi quên mất là mình đang ở bên ngoài, vô cùng thản nhiên đánh rắm.
Siêu to!
Tôi hít sâu một hơi, giả vờ bình thản, lẳng lặng quan sát phản ứng của người xung quanh… May là không có ai nhìn, tim tôi yên ổn nằm trong lồng ngực.
Lúc này, má tôi bỗng nói lớn: “Nghe kìa! Thời khắc chuyển giao năm cũ và năm mới!”
(4)
Má tôi có người bạn bán đu đủ, má tôi bán giúp.
Vì vậy, vào một ngày đẹp trời nọ, tôi nhận được tin nhắn Wechat thế này: Bạn đang ảo não vì ngực nhỏ, làm đủ mọi cách nhưng ngực vẫn không to hơn được? Hay bỗng một ngày chợt nhìn thấy chân mình như cái cột đình? Hãy thử ăn đu đủ ngon bổ rẻ của chúng tôi. Chi tiết tại bài viết của bạn tôi.(1)
(1) Đu đủ có tác dụng tăng vòng 1 và giảm cân.
(5)
Dẫn má đánh “Vương giả vinh diệu”.
Tôi nói: “Con biết là dễ chết, nhưng má đâu thể chưa kịp đánh mà đã chạy xa thế được, sắp về thành luôn rồi kìa!”
Má tôi: “Ừ, má biết rồi, không được sợ, chết thì chết thôi!”
Tôi: “Đúng vậy!”
Sau đó bắt đầu ván mới, đánh được một nửa, tôi nấp vào bụi cỏ, má cũng chạy tới bụi cỏ chỗ tôi đứng, sau đó điên cuồng phóng các chiêu thức.
Tôi ngớ người: “Sao má ra chiêu hoài thế? Kẻ địch còn chưa tới mà.”
Má: “A, là con hả? Thảo nào đánh hoài mà không chết.”
Một lần khác, tôi dùng Lỗ Ban.
Tôi bận nên nấp vào bụi cỏ rồi treo máy vài phút chứ không tham chiến khiến cả đội chết hết.
Đồng đội hỏi: “Lỗ Ban đâu?”
Má tôi: “Lỗ Ban đi học rồi.”
(6)
Tôi cắt kiểu tóc mới.
Lúc nhìn thấy tôi, má cười điên cuồng, cười đến mức tức ngực đau hông.
Tôi: “Gớm đến mức đó hả má?”
Má tôi: “Con rất giống nhân vật trong truyện Cố hương của Lỗ Tấn.”
Tôi: “Giống Nhuận Thổ chỗ nào cơ ạ?”
Má tôi: “Ý má là con lửng cơ.”
Tôi: “…”
(7)
Hồi cấp 3, tôi từng yêu đương. Ngày nào cũng vậy, sau giờ tự học buổi tối, tôi không về nhà ngay mà nắm tay bạn gái tản bộ ở sân thể dục.
Tất thảy đều tốt đẹp, nhưng sau khi bị chủ nhiệm lớp phát hiện, mọi thứ đã thay đổi.
Nhà trường mời má tôi lên.
Trong văn phòng, má tôi ngồi đối diện với chủ nhiệm lớp, tôi đứng ở bên cạnh.
Chủ nhiệm lớp mắng tôi: “Em xem đi, em đã khiến cho má em lên đây để bị xấu mặt đó!”
Má tôi vui vẻ đáp: “Không phải, tôi tới trường để nhìn con dâu.”
Sắc mặt của thầy chủ nhiệm lớp trở nên khó coi vô cùng: “Chị phải quản thúc tốt con của mình, không lo học mà suốt ngày làm chuyện vớ vẩn!”
Má tôi im lặng một hồi, sau đó bắt đầu dạy dỗ tôi: “Lớp mười hai rồi đó, buổi sáng nhớ mua đồ ăn nóng cho người ta; con học giỏi, rảnh thì phụ đạo thêm cho người ta; buổi tối nguy hiểm, nhớ đưa người ta về tận nhà… Tương lai nếu thi đậu cùng trường đại học, nhất là trường tốt thì thầy chủ nhiệm lớp con cũng vui thay…”
Thầy chủ nhiệm lớp giận tím mặt, hỏi tôi: “Đây có thật là má em không? Hay em bỏ tám mươi tệ ra để thuê đại người nào đó ở ngoài đường tới đây?”
Tôi: “Đây là má em thật mà, thầy không tin thì em lấy giấy căn cước ra cho thầy xem, ngoài đường đâu ai đẹp bằng má em.”
Ra khỏi văn phòng, má tôi rất giận: “Vốn dĩ má định nói chuyện đàng hoàng với thầy con, nhưng câu đầu tiên anh ta đã nói má tới đây để bị xấu mặt, người gì kỳ cục vậy? Thiếu niên thiếu nữ đang trẻ trung phơi phới, chỉ là nắm tay thôi mà…”
Tôi cười gần chết: “Má đặc biệt quá.”
Má tôi: “Con thường nói câu này để dụ dỗ con gái nhà người ta đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.