Em, Em, Em Thích Anh, Anh, Anh!

Chương 14:




Lục Nhung thấy hơi lạnh.
Cậu xuống giường tìm quần áo mặc vào, nghe thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào.
Chân Lục Nhung có chút nhũn ra. Chỗ vừa bị Khương Thiệu nắm mơ hồ đau nhức.
Cậu quay về giường, nằm xuống, cả người cuộn tròn như một con tôm nhỏ.
Hơn mười phút sau, Khương Thiệu mới đi ra.
Lục Nhung nghe thấy tiếng Khương Thiệu mở tủ quần áo.
Tiếng Khương Thiệu mặc quần áo.
Tiếng bước chân càng ngày càng xa của Khương Thiệu.
Khương Thiệu sắp đi.
Khương Thiệu rất ít khi ở lại qua đêm.
Chỉ có thi thoảng cậu ốm, Khương Thiệu mới ở lại.
Lục Nhung hít mũi, không để mình khóc ra tiếng.
Khương Thiệu chắc càng ghét cậu hơn?
Cậu tham lam muốn có Khương Thiệu làm bạn, nhưng lại chưa từng quan tâm đến bất cứ thứ gì của Khương Thiệu.
Cậu thậm chí còn không hiểu Khương Thiệu bằng fans của anh.
Bên ngoài truyền tới tiếng đóng cửa nặng nề. Lục Nhung chôn mặt vào gối đầu. Từ nhỏ đến lớn, cậu không có gì xuất sắc cả. Thành tích bình thường, tính cách thì yếu đuối, vĩnh viễn không khiến người khác yêu thích. Đối với cậu mà nói, ánh nhìn của của người khác chỉ khiến cậu cảm thấy bất an và không được tự nhiên.
Những người như Khương Thiệu không giống cậu.
Bọn họ trời sinh đã vô cùng hấp dẫn người khác.
Bọn họ đã quen việc trở thành tâm điểm trong mắt mọi người.
Bọn họ giống như sao trên trời, luôn luôn phát sáng.
Cậu và mọi người đều phải ngửa đầu nhìn bọn họ, trong lòng hâm mộ sự bình tĩnh tự tin của bọn họ, khát khao được trở nên dũng cảm và xuất sắc như bọn họ.
Nhưng cậu không làm được.
Cậu vẫn luôn không làm được.
Cậu cũng muốn mình tốt lên một chút, lại tốt lên một chút.
Cậu cũng muốn tìm được người mà mình thực sự thích, đối phương cũng thực thích mình.
Nhưng trên đời nào có sự tốt đẹp như vậy?
Đến cả người khác phái còn không chắc chắn gặp được người thích hợp, thì nói chi đến tỉ lệ những người đồng tính ít ỏi?
Lục Nhung lau nước mắt ngồi dậy.
Cậu đi đến phòng bên cạnh.
Đó là phòng vẽ của cậu.
Cậu cầm bút vẽ, tay hơi run run.
Lục Nhung cúi đầu nhìn, thấy cổ tay mình bị tụ máu.
Là do Khương Thiệu vừa kéo cậu vào nhà tắm gây ra.
Chuyện giữa họ biến thành như bây giờ, ai cũng không thể nói rõ xem giữa bọn họ, rốt cuộc, là loại quan hệ gì.
Lục Nhung hít một hơi thật sâu.
Qua một lúc lâu, cậu mới tập trung lại đường nhìn.
Cậu giơ tay, phác thảo ra hình dáng một người.
Đó là một người thiếu niên đang chơi dương cầm.
Người thiếu niên đó quay đầu lại, nhìn ra cửa mỉm cười.
Người đó rất dịu dàng.
“Anh cũng có em trai.” Lúc cậu đi nhầm vào phòng đàn, người đó đã nói với cậu như thế “Lớn hơn em hai tuổi, cao hơn em một chút. Nhưng mà nó không thích anh lắm, lại càng không thích nghe anh chơi đàn.”
Tại sao lại có thể có người không thích người tốt như này chứ?
Lục Nhung khi ấy nghĩ.
Cậu thấy dáng người đó rất đẹp.
Người đó chơi đàn cũng rất hay.
Người không thích người đó nhất định khiến người ta ghét vô cùng.
Sau đó, cậu nhìn thấy người đó trên ti vi.
Có đủ loại tin tức.
Cậu không khác nào một bé fan nho nhỏ, thu thập mọi thứ về người đó.
Rồi lên cấp ba, cậu gặp em trai người đó.
Chính là Khương Thiệu.
Khương Thiệu quả nhiên rất đáng ghét.
Ngày khai giảng đầu tiên, cậu đã đụng phải Khương Thiệu.
Lúc tập huấn, Khương Thiệu là trợ thủ của huấn luyện viên lớp cậu, lúc nào cũng theo dõi cậu.
Mồm miệng Khương Thiệu rất cay độc.
Mãi sau, cậu mới biết, hóa ra vào đợt xuất ngoại năm lớp mười một, Khương Thiệu đã quen được anh cậu.
Anh cậu từng nhắc với Khương Thiệu việc mình có một đứa em sang năm sẽ lên cấp ba, nhờ Khương Thiệu quan tâm nó một chút.
Khương Thiệu đúng là rất quan tâm cậu.
Chỉ là lúc nào cũng nói những lời khó nghe!
Lục Nhung yên lặng thu bút, nhìn bức tranh vẽ ra.
Không hiểu tại sao, cậu lại vẽ khuôn mặt của người thiếu niên kia thành mặt của Khương Thiệu.
Khương Thiệu cười lên không giống như Khương Ân. Nụ cười của Khương Thiệu mang theo chút cởi mở thẳng thắn của một cậu nhóc to xác.
Vừa ấm áp, vừa sạch sẽ như ánh mặt trời.
Sai rồi.
Cậu vẽ sai rồi!
Lục Nhung giật giấy vẽ xuống, vo thành một cục rồi ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Khương Thiệu đã lâu không còn cười như thế nữa.
Lục Nhung lui ra sau vài bước.
Cậu dựa tường ngồi xuống.
Cậu vùi mặt mình vào đầu gối, dùng tay ôm kín đầu.
Nước mắt lã chã rơi lên nền đất.
Cậu sai rồi.
Cậu thật sự đã sai rồi.
Là cậu làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ như thế.
Cậu không biết làm sao để sửa lại cho đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.