Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Chương 82: Thời không song hành (2)




Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Bờ môi cô gái mềm mại mà lành lạnh, rất nhanh đã cọ xát ra nhiệt độ khó mà sửa chữa, như viên kẹo mềm sắp hòa tan, ngọt ngào dây dưa chìm vào giữa hàm răng của anh.
Cô không có bất kỳ sự chống cự gì, ngược lại là run rẩy cùng anh ôm ấp trong một góc của ghế sô pha, không quan tâm đến máu tanh và mùi thuốc đắng đầy người anh, cô nghe lời anh nói, vào lúc không có sức lực nhúc nhích còn cố gắng hôn đáp lại.
Là học tập là làm theo.
Cũng là nguyện vọng và bản năng luôn mãnh liệt cổ động của cô.
Dung Dã không còn đường để lui, hoàn toàn ngã xuống vách núi.
Cuối cùng anh cũng hiểu rõ, những lọ thuốc kia không trị hết được cho anh, không cầm được máu của anh, càng không chữa được tâm bệnh của anh, anh cũng đã sớm bệnh nguy kịch, chỉ có Dụ Dao có thể cứu anh.
Trong trái tim Dung Dã là một nửa mật ngọt một nửa nặng nề, anh không xác định được chờ sau khi nụ hôn này kết thúc, Dao Dao có hậu tri hậu giác phát hiện ra khuôn mặt anh đáng ghét, kháng cự trốn tránh anh hay không.
Nhưng mà Dung Dã cũng không đợi quá lâu, sự thật phát sinh lại cho anh một bài học, cục cưng nhà anh ấy, hoàn toàn không thể dùng lẽ thường để suy đoán.
Đừng nói tránh hay là sợ anh, chỉ cần ở trong nhà anh, cô gái nhỏ không treo trêи người anh một lúc là ngại đất lạ quá xa.
Không phải nói muốn cô luyện tập sao, rất tốt, bạn học nhỏ Dụ Dao nghiêm ngặt hoàn thành bài tập do thầy A Dã giao, tuyệt đối không lơ mơ.
Từ khi học được chuyện hôn, sáng sớm thức dậy cô phải nằm sấp trêи người anh dựa vào mà hôn, trước khi bắt đầu ăn cơm cũng nhất định phải có nghi thức hôn môi đầy đủ, vào lúc ăn bánh ngọt sau bữa ăn, cô tự mình học một hiểu mười, ngậm một miếng bơ nhỏ, dán lên môi anh, liều lĩnh đưa đầu lưỡi mềm mại cho anh, trước khi ngủ cô tắm thơm tho, ngày càng trầm trọng hơn mà vùi trong khuỷu tay anh quấn lấy hôn, không trải nghiệm đủ sự thân mật của môi lưỡi quấn quýt.
Mỗi ngày Dung Dã đều chết nhiều lần trong cái ôm hôn ngày càng nóng bỏng.
Là khát vọng càng là tra tấn.
Anh luôn tham lam vô độ, đạt được hôn rồi lại muốn nhiều hơn, muốn toàn bộ của cô.
Dung Dã cố hết sức tuân thủ nghiêm ngặt ranh giới cuối cùng, có động tình khó chống cự hơn nữa cũng chỉ có thể đè xuống.
Cục cưng thì mặc kệ những thứ đó, trời sinh đáng yêu còn hồn nhiên ngây thơ mà dụ dỗ, hơi thở của cô cũng sẽ nóng bỏng, nhịp tim mất cân bằng, đôi mắt mất tiêu cự mà khẽ thở gấp, nhưng cô không hiểu nguyên nhân gốc rễ, sẽ chỉ quấn quýt si mê sâu hơn, tiến thêm một bước, ở trong miệng anh và ngực anh tìm sự an ủi không thỏa mãn.
Dụ Dao học theo mấy cô gái trong phim, ngây thơ lại ʍôиɠ lung hỏi anh: “Bây giờ chúng ta là quan hệ thế nào?”
Anh trả lời như đinh đóng cột: “Quan hệ yêu đương.”
“Yêu đương có thể…” Cô nhăn đôi lông mày xinh đẹp lại, nghiêng đầu nhìn anh: “Cũng không xa nhau nữa sao?”
Nơi cổ họng của Dung Dã là sự ngọt ngào và chua chát dây dưa, anh từ phía sau lưng ôm lấy cô: “Đúng, không xa nhau.”
Dụ Dao cắn môi, sầu lo cúi thấp đầu: “Nhưng lần trước bác sĩ Triệu nói em, bệnh, không hiểu gì cả, cũng không biết sau này có thể khôi phục hay không, phải dựa vào anh nuôi, lỡ như anh hối hận thì làm sao đây.”
“Không hối hận,” Anh nhắm mắt lại, tiếng cười càng giống như nghẹn ngào trầm thấp: “Người sẽ hối hận là em, nhưng em nhớ cho kỹ, không kịp nữa rồi, đã ở trong cơn mưa kia bị anh nhìn thấy, mang về nhà thì em không còn quyền chọn lại nữa, chỉ có thể là anh.”
“Không khôi phục thì anh cả đời ở bên em chăm sóc em.”
“Khôi phục rồi…” Đuôi mắt anh lộ ra một chút màu máu: “Anh theo đuổi em, mặc kệ em chán ghét anh cỡ nào cũng không vứt bỏ anh được, Dao Dao, anh… không xấu xa đến vậy, từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn yêu em.”
Chỉ thích em.
Chỉ muốn em.
Lúc không thể tới gần em, mỗi ngày mỗi đêm anh đều bởi vì có thể đi gặp em mà liều mạng giãy giụa.
Dụ Dao cái hiểu cái không, ở trong ngực anh xoay người, nhếch lên nụ cười vô tội lại ma mãnh: “Em xem quan hệ yêu đương trong phim, không chỉ là ôm và hôn, còn phải lên giường ---”
“A, không chỉ ở trêи giường,” Cục cưng vô cùng nghiêm túc, tách mấy ngón tay ra đếm cảnh cho anh: “Trêи ghế sô pha, bồn tắm, bàn ăn, bệ cửa sổ, còn có tường và cửa ---”
Gân mạch bên thái dương của Dung Dã nhảy lên.
Dụ Dao trong trẻo vỗ tay một cái, ánh mắt như được nước cọ rửa, vừa thuần khiết vừa ngoan ngoãn, ham muốn tìm tòi nghiên cứu cực kỳ mãnh liệt: “Ở nhiều --- nơi như vậy mà lăn lộn, không, không mặc quần áo!”
Cô uất ức: “Vì sao anh không như thế với em, vì sao em không thể, không phải anh yêu em sao?”
Dung Dã không phân biệt rõ được cuối cùng là được cục cưng cầu hoan hay là trêu chọc, lúc đó chỉ muốn giết chết bản thân chọn phim cho cô ngay tại chỗ, anh không kịp xem qua mỗi một bộ phim một lần, chỉ có thể thông qua phần giới thiệu vắn tắt và bình luận phim để phán đoán xem có thích hợp hay không, bởi vì sợ một mình Dao Dao ở nhà nhàm chán nên anh cố ý chọn rất nhiều cho cô lựa.
Dù thế nào cũng không nghĩ tới chuyện này cũng có thể lật xe.
Bộ phim với vẻ ngoài trông rất đứng đắn thuần khiết, kết quả thì tiêu chuẩn đáng lo, để cục cưng ham học hỏi nhà anh xem hết những thứ không nên xem rồi.
Dụ Dao càng nghĩ càng đau lòng, lên án anh: “Em và anh ở trêи giường, cũng không chịu cởi quần áo, ôm, ôm chặt còn muốn tránh ---”
Thần kinh Dung Dã sắp nổ tung, muốn che miệng cục cưng lại.
Cô còn vô cùng nhanh nhẹn, tuyệt đối không để anh như ý, vừa né tránh sự kìm hãm vừa có cái miệng nhỏ siêu biết nói, chủ đề nòng cốt chính là Dung Dã không đủ thích không đủ thương cô, nếu không thì sao không tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cùng cô ôm nhau làm loại vận động thân mật kia.
Cô gái nhỏ nói về chủ đề người lớn bị hạn chế, nhưng gương mặt lại vô cùng thanh thuần, trong mắt là hai vũng nước sáng long lanh, lúc chạy thì phần vai của chiếc váy còn rơi xuống một bên, để lộ ra bả vai mỏng manh trắng như sữa.
Ham muốn thuần khiết muốn chết, nhưng lại hoàn toàn không tự biết, cô chỉ để chân trần đứng ở nơi đó, đối với Dung Dã mà nói chính là sự mê hoặc lớn nhất trêи đời này.
Dụ Dao nói đến mức có tình có lý, cô nhanh chóng dựa vào suy đoán mà làm mình tức phát khóc, hốc mắt đỏ lên nhìn Dung Dã.
Dung Dã không nói lời nào, cũng không giải thích, anh trực tiếp nhanh chân đi qua nhấc cô lên để trêи mặt bàn, bóp lấy gáy tùy tiện hôn, mới đầu cô được lấy lòng rồi, vui vẻ lắc lư bắp chân, dần dần lại bất động, da thịt căng cứng, ngón chân nhỏ xinh không tự chủ được mà cong vào trong, động tình cuộn tròn, gương mặt cũng đỏ đến căng cứng.
Cô thành thật rồi, Dung Dã mới thoáng buông ra, chống trán lên vai cô ổn định lại hơi thở, anh nhịn ɖu͙ƈ vọng sắp không áp chế được.
Giọng nói anh khàn đi, nhất thời không nói ra lời, lại nghe thấy giọng nói của Dụ Dao vang lên bên tai anh: “Ông xã, trong phim nói, sẽ đau, có phải anh sợ em đau không.”
Dung Dã sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm, đôi môi cô có chút sưng đỏ, mấp máy nhỏ giọng nói: “Nhưng mà… mặc kệ anh đối với em thế nào, em đều nguyện ý, em không sợ đau.”
Cô cho anh đặc quyền cao nhất.
Anh lại không thể dễ dàng cướp đoạt như vậy.
Anh sợ Dao Dao hận anh.
Dung Dã càng thêm cấp bách muốn xé mở lồng giam giam cầm anh, ngay cả việc đưa Dao Dao ra khỏi căn nhà này đi xem ánh nắng và biển anh cũng không làm được, thậm chí anh còn không thể hứa hẹn cho sự tự do trong tương lai và cả đời.
Nhưng Dụ Dao không hiểu những thứ này, cô chỉ muốn sự thân mật không giới hạn với anh, dựa vào nhau cùng nhau triền miên.
Kể từ khi biết được vận động không mặc quần áo giữa người yêu với nhau tượng trưng cho tình cảm thân mật nhất, tâm tư của cô luôn rục rịch ngóc đầu, cô dính lên người Dung Dã theo bản năng mà làm chuyện ác dụ dỗ người ta mất khống chế.
Dung Dã không từ chối cô được, luôn luôn lơ lửng trêи ranh giới vượt qua cuối cùng, anh sợ mình không chống cự nổi sự cám dỗ, sẽ nổi điên lên, vào lúc Dao Dao ngây thơ liền thay cô đưa ra quyết định cả đời, cũng sợ anh nhiều lần quay về nhà riêng, vào lúc sắp cùng Dung Thiệu Lương đối chọi gay gắt sẽ dẫn tới nguy hiểm cho Dao Dao.
Anh dỗ dành Dụ Dao, xin cô đợi anh thêm một chút, anh sẽ đưa cô rời khỏi nơi này sớm thôi.
Nhưng trước lúc đó, anh có thời gian mấy ngày không thể thường xuyên trở về nhìn cô.
Sau khi nghe xong, Dụ Dao rất ngoan mà cúi thấp đầu, gật đầu một cái, tóc dài cũng theo đó mà run lên.
Cô ôm con chó con lông mềm anh mua cho cô, yên tĩnh cuộn mình lại, Dung Dã thấy cô như vậy thì đau lòng đến mức bùng nổ, anh ôm cô tới không có kết cấu gì mà hôn.
Dụ Dao rũ tầm mắt, ngoan ngoãn nói: “Em biết anh có việc, anh không cần lo lắng cho em, bản thân em cũng có thể.”
Ánh mắt Dung Dã nặng nề.
Anh không thể không tạm thời để cô một mình.
Nhưng thấy cô thật sự đồng ý, lòng anh lại tràn đầy sự lo lắng.
Dao Dao vẫn chưa khôi phục, anh đã lo được lo mất, sợ cô không cần anh như vậy nữa.
Anh không kịp chờ đợi mà muốn cướp đoạt cô, muốn hoàn toàn chiếm thành của mình, muốn nắm lấy toàn bộ cô, Dung Dã biết, nếu mình không kéo ra thêm một chút khoảng cách với cô thì nhất định anh sẽ không nhịn được mà mặc sức làm bậy với cô.
Ngón tay Dung Dã siết chặt.
Chờ đến lúc anh giải quyết hết phiền phức bên ngoài, có thể làm một người hoàn chỉnh đưa cô đi, anh tuyệt đối sẽ không do dự nữa.
Tình thế bên phía Dung Thiệu Lương đang thắt chặt, trong lúc đó Dung Dã đứt quãng quay về mấy lần, chỉ có thể ở lại rất ngắn rồi nhất định phải rời đi, thậm chí là không kịp cùng Dao Dao ăn một bữa cơm đàng hoàng.
Lần này Dụ Dao cũng cực kỳ ngoan ngoãn, chưa bao giờ ầm ĩ, Dung Dã sắp xếp hai dì đáng tin đến chăm sóc sinh hoạt của cô, nói chuyện với cô, phản hồi của dì gửi cho anh cũng cực kỳ tốt, nói cô gái nhỏ ăn cơm đi ngủ đúng giờ, không nhìn ra có gì không vui, lại còn tự mình giải trí, ngoại trừ tâm trí giống như bé con ra thì đều cực kỳ khiến cho người ta yên tâm.
… Yên tâm?
Nhưng càng như vậy, trái tim Dung Dã lại càng treo trêи gai nhọn, đau khổ như lửa thiêu dầu sôi.
Làm sao Dao Dao… không nhớ anh nữa.
Chỉ là sự mới mẻ nhất thời của cô gái nhỏ sao.
Cùng anh sớm chiều ở chung nên mới sinh ra sự ỷ lại, chờ đến khi tâm tình cô ổn định rồi, không sợ hãi nữa, lại duy trì khoảng cách, cô cũng không phải là không phải anh thì không thể, đúng không.
Dao Dao cũng không thật sự thích anh, chỉ là… bên cạnh cô không có người khác, chỉ có một mình anh mà thôi.
Anh đi rồi, rất nhanh cô đã quen thuộc, sẽ không trông mong chờ anh như vậy nữa.
Trong căn nhà đó, lại không có người chờ anh về nữa.
Ba ngày sau, hoàn cảnh của Dung Dã như ở trong nước sôi lửa bỏng, anh cũng không có cách nào về nhà lấy một lần, cũng không dám về, sợ Dao Dao sẽ không nhào về phía anh nữa, sợ nhìn thấy cô lạnh nhạt xa lánh anh.
Sau khi đã từng được cô yêu thích, nếu như lại để anh rơi vào hầm băng thì còn không bằng trực tiếp lấy mạng anh.
Điều mỗi ngày Dung Dã có thể làm chỉ là dùng điện thoại xem giám sát trong nhà, nhìn cô mặc nhiều kiểu váy, vui vẻ tự do như thế nào, dáng vẻ hoàn toàn không nhớ anh, điều duy nhất có thể an ủi chỉ là Dao Dao vẫn ở trong phòng anh.
Những suy nghĩ âm u vặn vẹo kia giãy giụa bốc lên.
Nếu như có một ngày cô muốn chạy trốn, cô không cần anh nữa…
Anh sẽ bắt cô về nhốt lại, chết cũng sẽ không buông tay.
Ngày thứ tư, Dung Dã có một đêm có thể thở dốc ngắn ngủi, không ngừng lấy một khắc mà muốn chạy về nhà, lúc lên xe, anh theo thói quen mở giám sát ra, nhưng không tìm được Dụ Dao ở trong hình.
Những nơi cô thường xuyên xuất hiện cũng trống không, dì hôm nay phụ trách ở bên cạnh cô đang ở phòng của người giúp việc ngủ thϊế͙p͙ đi.
Phòng ăn, phòng khách, trước màn hình mà cô xem phim, trong sân ở bên ngoài, nơi nào cũng không có.
Dao Dao tựa như biến mất không còn tăm hơi.
Thân thể Dung Dã giống như mất đi tri giác vào giờ phút này, cái lạnh thấu xương chui lên từ sống lưng, xe đang không muốn sống mà chạy về phía nhà, trong hàm răng anh thấm ra mùi máu tanh nhè nhẹ, anh tua thời gian giám sát về phía trước.
Nửa tiếng trước, Dao Dao mang theo một cái túi rất nhỏ, mở ra mấy cái khóa vân tay trong nhà, tự mình rời đi.
Dung Dã gần như sụp đổ, xe chạy vào trong gara tầng ngầm, lúc vừa dừng lại, anh đụng vỡ cửa xe đi thẳng vào trong nhà, một đôi chân trước kia giẫm lên mũi đao cũng sẽ không run, trêи một đoạn đường ngắn như vậy lại lảo đảo mấy lần.
Nguyên Lạc nhìn thấy vừa sợ vừa khó chịu, cậu ta theo sự dặn dò nhanh chóng trải rộng mạng lưới đi tìm người.
Dung Dã đến trước cửa nhà, theo bản năng muốn đá văng ra, lại chỉ sợ Dao Dao đã trở về, sẽ dọa đến cô.
Anh xông vào, thả nhẹ bước chân mà gọi cô, trong nhà yên tĩnh không có chút âm thanh nào, bánh ngọt mà cô đã nếm qua đều được thu dọn sạch sẽ, màn hình xem phim đang tắt, quần áo váy treo trong tủ vẫn được treo chỉnh tề, không có một chiếc nào được mang đi.
Cái gì cũng còn, chỉ có Dao Dao là không còn nữa.
Ngay cả hơi thở trong veo trêи người cô cũng biến mất theo, giống như chưa từng tồn tại.
Đôi mắt Dung Dã đỏ ngầu, anh quay người chạy như điên ra ngoài, trái tim bị xé rách xay nghiền không chắp vá nổi.
Anh cướp lấy chìa khóa xe trong tay Nguyên Lạc, lên xe rồi lái vù ra ngoài, cửa lớn nhà riêng cách lối ra của nhà để xe cũng không gần, vả lại hơn phân nửa đều là bán thành phẩm, ở trong bóng tối trống trải.
Lúc lái xe đến đoạn đường tối nhất, đuôi mắt như thiếu đốt của anh bắt được một chút ánh sáng yếu ớt.
Không phải đèn, không phải điện thoại, giống như… đồ chơi.
Đồ chơi mà anh quen thuộc nhất.
Xe kít một tiếng dừng lại, ở trêи mặt đất còn chưa tu sửa xong mài ra tiếng vang chói lại, bị âm thanh kϊƈɦ thích, một chùm ánh sáng nhỏ kia tội nghiệp mà động đậy, phát ra một chút tiếng thở rất yếu ớt.
Hơi thở và nhịp tim của Dung Dã cũng giống như ngừng lại, anh xuống xe, từng bước một đi về phía ánh sáng kia.
Nó quá thấp, cho dù đến gần thì cũng phải ngồi xổm xuống mới có thể nhìn thấy rõ.
Chân Dung Dã cứng lại, khớp xương căng đến đau buốt, anh chậm rãi thấp người xuống, trông thấy một con chó đồ chơi lông nhung, ở giữa ngực của chó con có một hình trái tim rất ngốc nghếch, kiên nhẫn lóe lên ánh sáng màu ấm, vẫy gọi anh đi tới.
Là chó con anh mua, mỗi ngày Dao Dao ở nhà đều yêu thích ôm không buông tay.
Ánh sáng kia bị ngón tay trắng nhỏ của cô gái ôm thật chặt, khuôn mặt mang theo nước mắt khô cạn của cô trốn ở phía sau, giống như công chúa nhỏ một mình lạc đường trong rừng rậm âm u.
Cô ôm chân, ở trong bóng tối vô biên co mình lại, chỉ dựa vào một món đồ chơi để sưởi ấm chiếu sáng.
Dung Dã dường như nghẹn ngào, nói không nên lời, vẻ mặt cũng đều giấu kín, anh nâng Dụ Dao lên, giữ chặt cô, không để ý tới chiếc xe kia, anh ở trong con đường đen như mực đi về phía nhà.
Dụ Dao không khóc, chỉ là ôm cổ anh run rẩy, rất nhỏ giọng gọi “Ông xã”, cũng không nhận được lời đáp lại của anh, chỉ có bước chân càng lúc càng nhanh và tiếng hít thở hỗn loạn nặng nề của anh.
Dì đã bởi vì thất trách mà bị Nguyên Lạc đưa đi, trong nhà không có người khác, sau khi khóa cửa, Dung Dã im lặng xóa bỏ quyền hạn vân tay của Dụ Dao, căn nhà to lớn này liền trở thành lồng giam giấu cô.
Anh vẫn luôn không nói gì, ôm Dụ Dao đi thẳng vào phòng khách, lại khóa hai cánh cửa, sau đó anh giật xuống cà vạt đã sớm lỏng lẻo ở cổ, trói hai cổ tay của cô lại với nhau, lại nắm chặt lấy.
“Cục cưng không sợ, anh về rồi, trong nhà không tối,” Mi mắt anh rũ xuống, lúc anh mở miệng lần nữa thì giọng nói đã khàn đến mức khó mà thành câu, giọng điệu vẫn dịu dàng khẽ dỗ dành, động tác lại cực kỳ cực đoan: “Đừng khóc, đau chỗ nào, ông xã thổi.”
Dụ Dao sững sờ nhìn anh, trêи lông mi treo một tầng hơi nước sinh lý, nhưng vốn không phải vì bị dáng vẻ hiện tại của anh dọa sợ mà chảy ra.
Dung Dã vẫn không chịu giương mắt nhìn thẳng vào cô, trói chặt cô cũng không thể yên tâm được, anh tìm kiếm đồ vật có thể an toàn hơn ở khắp nơi, nhưng không có.
Không có gì là có thể trói chặt Dao Dao.
Anh chỉ có thể dùng tấm chăn nhỏ bọc lấy cô, đắp tới đắp lui mấy lớp, bưng đồ ăn vặt cô thích ăn, nước ấm được thổi tới nhiệt độ thích hợp, anh bày ra hết trước mặt cô, như giẫm trêи băng mỏng mà cẩn thận đút cho cô.
Dụ Dao không sợ hãi, bản thân cũng không nói ra được nguyên nhân, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, tung tóe trêи tay anh.
Dung Dã run lên một hồi, cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Trêи mặt anh không có chút hồng hào nào, những màu đỏ vốn ở trêи mặt và trêи môi đều lắng đọng trong mắt, dày đặc đến khϊế͙p͙ người.
“Có phải Dao Dao chán rồi không, không muốn ở lại nữa,” Dung Dã thấp giọng hỏi: “Vì sao đi ra ngoài, muốn đi đâu, không muốn… gặp lại anh nữa, đúng không.”
Bên môi anh cười, nhưng so với khóc thì càng khiến lòng người chua xót hơn: “Hay là nói, qua lâu như vậy, Dao Dao đã nhìn thấu anh, cũng cảm thấy anh đáng sợ, phiền phức, nên sớm né tránh, không đáng được yêu.”
“Em hối hận đã nói thích anh sao.”
“Có phải cũng hối hận đã ôm anh, đã hôn anh không.”
“Cho dù trước đó không sợ anh, hiện tại cũng nên sợ rồi,” Trước mắt anh cũng mơ hồ, không nhìn thấy rõ phản ứng của cô, anh kiên trì nói: “Anh chính là một người như vậy… sẽ trói chặt giam em lại, không để ý đến mong muốn của em, ác liệt ích kỷ, không xứng ---”
Câu nói tiếp theo của Dung Dã không thể nói hết được, cô gái bị trói hai tay cố hết sức nghiêng người tới, rất vụng về mà khẽ hôn lên khóe miệng ướt lạnh của anh.
Anh dừng lại.
Dụ Dao chớp chớp đôi mắt ửng hồng, tiếp tục hôn môi anh, nếm được một chút mùi vị mặn chát, cô không nhịn được mà nhô đầu lưỡi, nhẹ nhàng ɭϊếʍ qua, lại gọi anh một lần: “Ông xã.”
Cô gần trong gang tấc, cố gắng dỗ anh: “Không khóc.”
Dung Dã bỗng nhiên không chịu đựng nổi, đè người trêи lưng ghế sô pha, bắt lấy cổ tay bị trói chặt của cô ép qua đỉnh đầu, phủ xuống liều lĩnh ʍút̼ hôn, cô cũng không rảnh rỗi, dốc sức hoạt động, muốn chỉ dựa vào uốn éo là có thể cởi được quần áo trêи người.
Cô không muốn mặc quần áo.
Cô muốn dán vào anh làm chuyện thân mật nhất.
Dung Dã đè lấy cô, càng đòi càng bất chấp, ʍút̼ rách đầu lưỡi cô, khắp nơi trong miệng mình cũng là vết thương, mùi máu tanh nhàn nhạt của hai bên quấn lấy nhau.
“Anh cho rằng không tìm được em nữa.”
“Những ngày này em chưa từng nhớ đến anh…”
“Nhìn em đeo túi rời đi, anh ---”
Dụ Dao mệt mỏi hồi lâu vẫn không cởi được, uất ức đến nổ tung, nghe anh nói như vậy, nước mắt kìm nén đột nhiên mạnh mẽ tuôn ra, cô không quan tâm mà bôi trêи cổ trêи vai anh, hu hu nghẹn ngào lên án.
“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà nói em không nhớ!”
“Em học theo trong phim, nếu em khóc lóc ầm ĩ thì sẽ khiến anh càng ngày càng chán ghét em, càng không muốn về nhà, em ngoan, giả vờ như không để ý chút nào, anh, anh mới có thể coi trọng!”
“Em không nhớ anh, thì anh nhớ em.”
“Em không tìm anh, thì anh càng lưu luyến em.”
“Đây là bí, bí kíp biết không!”
“Em biết anh mỗi ngày nhìn em từ trong giám sát, còn tìm người quản em, em liền để anh biết, cái gì em cũng có thể tự mình làm, em không cần anh, xem anh có căng thẳng hay không.”
Đôi mắt trong suốt thấy đáy của cô gái bị nước mắt tràn đầy, ánh lên vô số bóng dáng của anh.
“Nhưng vì sao trước kia anh còn thường xuyên trở về nhìn em, ba ngày này, một lần cũng không về.”
“Em đã rất cố gắng giả vờ, không làm sai chuyện gì, tại sao lâu như vậy, từ đêm đến hừng đông đều không ngủ được, anh vẫn không xuất hiện.”
“Anh mới không nhớ em!”
“Nói thích em đều là lời nói dối.”
“Còn không chịu cởi quần áo cho em xem, cũng không cho em cởi! Không cùng em ở trêи giường trêи bàn trêи ghế sô pha làm chuyện đó!”
Sự uất ức của cục cưng có thể lấp đầy hẻm núi lớn.
“Em cho rằng, cho rằng anh mặc kệ em rồi, hôm nay mới đi ra ngoài muốn tìm anh, cho dù không tìm được, anh phát hiện không thấy em đâu nữa thì cũng sẽ lo lắng một chút, nói không chừng sẽ trở lại có thể để em gặp được anh.”
“Trong túi nhỏ của em không có gì cả, cũng chỉ đựng hình của anh.”
“Anh có biết bên ngoài đen cỡ nào không, ra ngoài ngay cả đường cũng không nhìn thấy, thật là đáng sợ, em chờ lâu như vậy anh mới tìm được em, lại trói em lại, khiêng em về giống, giống như heo vậy! Em ---”
Đôi môi đỏ khép mở của Dụ Dao bị người thấp giọng thở gấp sâu nặng hơn nuốt hết, ɭϊếʍ ʍút̼ cắn xé, muốn giao mình cho cô, tùy tiện để cô trừng phạt tra tấn.
Cô nào có cần phí nhiều tâm tư như vậy.
Cô hoàn toàn không cần phải học.
Chỉ cần là Dụ Dao, cô không nói một lời mà ở nơi này cũng đã đủ để anh xông pha khói lửa.
Sự bất an thấp thỏm, lo được lo mất, sợ hãi bị vứt bỏ, sự để ý và tình cảm của người yêu mà anh cho rằng bản thân không có được, những thứ này là của anh, làm sao có thể để cô trải nghiệm được.
Dung Dã không còn lý trí nữa.
Cà vạt lỏng ra trong sự dây dưa, hai tay được giải phóng của cô gái không chạy trốn hoặc từ chối, mà là dùng hết sức lực ôm lấy anh, kéo cổ áo anh.
Ngược lại là đã chọc thủng trời, cô cũng tập trung tinh thần muốn cởi quần áo của ông xã.
Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lăn cùng nhau mới đại biểu cho chân ái vô địch.
Dung Dã kéo đứt dây cung cuối cùng.
Nếu như phía trước là vực sâu, nhảy xuống sẽ tan xương nát thịt, anh cũng muốn đi.
Dù là sau này cô oán hận anh, hôm nay anh cũng không quay đầu lại được.
Dao Dao nhà anh đã tròn mười tám tuổi rồi.
Dung Dã ôm lấy cô đi lên lầu.
Trong tủ đầu giường ở phòng ngủ trêи lầu… có vật dụng anh cất đi, hàng đêm cô mặc kệ chừng mực mà trêu chọc, anh sợ có một lần nào đó không khống chế được nên đã sớm chuẩn bị, nhét vào chỗ sâu nhất của ngăn tủ, liệt vào khu vực cấm không cho phép đụng chạm, đến cuối cùng… vẫn phải dùng tới.
Áo sơ mi của Dung Dã bị cô linh hoạt mà xé rách, nhẹ nhàng rơi trêи bậc thang.
Làn da thiêu đốt, thúc đẩy nhiệt độ cả phòng tăng vọt.
Cuối cùng anh hỏi: “Dao Dao, chuyện thân mật nhất của hai người, lần đầu tiên rất quan trọng, không có cơ hội đổi ý, sẽ còn đau, có phải em thật sự bằng lòng không?”
“Bằng lòng.”
Anh vẫn cho rằng là sự ảo tưởng đơn giản của cô gái, nếu như nửa đường khó khăn, cô sẽ giãy giụa.
Dung Dã hôn vành tai nhuộm đỏ của cô: “Nếu như không muốn thì gọi anh, kêu dừng bất cứ lúc nào.”
Anh có thể dừng, có thể nhịn, chỉ cần cô không đi, cô ở lại cùng anh, anh làm bất cứ chuyện gì cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng không có ai bỏ con giữa chợ.
Đau đớn chua xót ngứa ngáy, lửa nóng thiêu đốt, mạnh mẽ đâm tới hoặc là mãnh liệt yêu thương.
Đều dùng thân thể giao phó cho nhau.
Hừng đông khi trời sắp sáng, Dung Dã vẫn không thể nào chợp mắt, ôm lấy cô gái nhỏ mềm nhũn chìm vào giấc ngủ ở bên cạnh, cúi đầu hôn lên lông mi run rẩy của cô.
Trăm ngàn lỗ thủng trong cuộc đời anh đều được cô lấp đầy.
Nếu như là mơ, anh muốn dùng mọi thứ của mình, đổi lại cô biến thành chân thực.
Trong tháng tám, lúc nóng nhất vào giữa hè, nội bộ nhà họ Dung long trời lở đất, không có sự chuẩn bị quá kín đáo, cũng không đủ thời gian sắp xếp, nhưng chỉ dựa vào một Dung Dã đã khiến Dung Thiệu Lương ngồi vững như núi Thái Sơn trở tay không kịp.
Lúc biến động xảy ra, Dụ Dao đã được chuyển đến nơi ổn thỏa tốt đẹp hơn nhưng vẫn bị Dung Thiệu Lương cùng đường đào sâu ba thước tìm ra mang đi, xem như là thẻ đánh bạc uy hϊế͙p͙ mà đưa đến trước mặt Dung Dã.
Đây là lần đầu tiên Dụ Dao nhìn thấy Dung Dã không ở trong nhà.
Anh chỉ thẳng tắp đứng đó, chính là nơi trung tâm nhất của ánh mắt cô.
Hung ác lạnh lùng như vậy, dáng vẻ muốn chém người ta thành ngàn mảnh, người khác dường như đều đang sợ anh, nhưng cô vẫn thích.
Thích đến mức…
Cái gì cũng có thể làm được.
Người của Dung Thiệu Lương không dùng vũ khí, mà là dùng ống tiêm được bơm đầy với cô, đâm vào trong da của cô, chờ cô kêu khóc cầu cứu, để Dung Dã sụp đổ thất bại thảm hại.
Dụ Dao bị người ta giữ chặt nhưng vẫn kiêu ngạo vểnh môi đỏ lên.
Có phải thật sự xem cô ngốc không.
Cô mới không ngốc đâu, nước mắt của cô chỉ giữ lại cho một người, cô biết mình phải bảo vệ ai.
Ông xã của cô mới không sợ bọn cặn bã này đâu, hiện tại anh chỉ cần một khoảng trống để đánh bất ngờ.
Nếu muốn rút kim ra* là không thể nào, vậy ngược lại thì sao.
*Chỗ này trong raw có xuất hiện □□, editor đã thêm thắt cho phù hợp.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Dụ Dao cười nhìn Dung Dã một cái, dưới tình huống không ai có thể dự đoán được, cô đột nhiên ấn xuống tay của người chích cho cô, giúp hắn đẩy thuốc vào.
Cũng có thể nhảy một bản trêи ranh giới cái chết.
Cô mới không làm bù nhìn và gánh nặng của Dung Dã.
Mặc dù cô bị bệnh, không có trí thông minh, là đồ vướng víu chỉ nũng nịu chơi xấu ôm hôn lăn giường nhưng cô cũng có thể có ích.
Sự bất ngờ và lộn xộn trong phút chốc đủ cho sự phản công che trời lấp đất của Dung Dã, thuốc chỉ bị tiêm vào cho Dụ Dao một chút, hơn một nửa còn lại đều bị đưa vào trong thân thể già nua của Dung Thiệu Lương, để ông ta cũng nếm thử.
Ở bệnh viện vào chạng vạng tối, Dung Dã đứng bên ngoài phòng bệnh, cánh cửa kia khép hờ, cũng không đóng chặt, y tá bác sĩ ra ra vào vào, thỉnh thoảng trong nháy mắt có thể xuyên qua khe hở nhìn thấy bóng dáng Dụ Dao.
Anh lại không có cách nào tới gần.
Dung Dã cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, tối hôm qua cô còn không muốn rời xa nơi này, từng cọ từng hôn, hôm nay anh đối với cô lại đã thành người xa lạ không chịu nổi nhất.
Bác sĩ Triệu từ trong phòng bệnh đi ra, chu đáo khép cửa lại, nhìn phản ứng của Dung Dã, ông ấy khẽ nói: “Nên vui cho Dụ tiểu thư, nếu như chờ khôi phục tự nhiên thì không biết mấy năm mới có thể chuyển biến tốt đẹp, nhưng trải qua sự kϊƈɦ thích lượng nhỏ của thuốc thần kinh kia, di chứng tai nạn giao thông của cô ấy đã khôi phục, cũng coi như là trong cái rủi có cái may.”
“Hiện tại ký ức và tâm trí của cô ấy đều đã khôi phục lại tình trạng trước khi tai nạn, không phải là đứa trẻ cần cậu chăm sóc khắp nơi nữa, cậu tốt nhất là vào thăm cô ấy… làm quen lại một chút.”
Mi mắt như thấm qua mực đậm của Dung Dã động đậy, khóe môi khô khốc giương lên, lại khẽ run rẩy rơi xuống, cố chấp mím môi.
Làm quen… lại lần nữa.
Là muốn phủ nhận tất cả những thứ anh từng có sao.
Giấc mộng của anh tỉnh rồi, hiện thực nói cho anh biết, anh có đạt được nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là bọt nước hy vọng xa vời, người mà anh giãy giụa muốn đổi lấy, hiện tại… thật sự xem anh là nước lũ thú dữ, thậm chí nhớ lại sự thân mật triền miên trong mấy tháng này, sẽ còn chán ghét nhỉ.
Bàn tay Dung Dã bắt lấy tay nắm cửa, anh ngừng một hồi lâu, kề sát vào nghe tiếng hít thở rất nhỏ bên trong.
“Dao Dao…”
Giọng nói của anh thấp đến mức không nghe thấy.
Vì cô mà anh có thể không sợ hãi, nhưng đối mặt với cô, anh lại chỉ cảm thấy mình ti tiện không chịu nổi.
Ngoại trừ ép buộc, chết không buông tay, lại nhốt cô một lần, anh nhất thời cũng không biết làm thế nào mới có thể giữ cô lại.
Nhưng mà từng được yêu từng được quý trọng lưu luyến mà để ý như vậy, anh đã bị Dao Dao làm hư rồi, còn phải làm sao gánh chịu sự chống cự và hờ hững của cô.
Dung Dã không nhớ rõ bao lâu trôi qua, sắc trời ngoài cửa sổ ở hành lang từ màu vỏ quýt đến rơi xuống, nhuộm dần một mảng đen đặc.
Cuối cùng anh cũng đẩy cửa đi vào.
Nhưng trong khoảnh khắc mở cửa, anh cũng nhìn thấy người đó cách một cánh cửa, đứng đó cùng anh mặt đối mặt.
Cô vẫn mặc chiếc váy đó, mái tóc dài do anh cột chắc vào buổi sáng, vẫn là khuôn mặt anh yêu nhất, nhưng Dung Dã biết, những thứ trong mắt không giống như vậy nữa.
Đuôi mắt hẹp dài của Dung Dã dần dần phiếm hồng, anh nhướng mày nở nụ cười với Dụ Dao, duy trì sự phách lối ngang ngược nhất đời để che giấu sự yếu ớt: “Lần đầu gặp mặt.”
Giọng nói của anh cố gắng duy trì sự bình ổn, cũng không khống chế được mà run rẩy.
Đây quả thật là… lần đầu tiên anh chân chính đúng nghĩa mặt đối mặt với cô.
Dụ Dao đưa lưng về phía ánh trăng và sao ngoài cửa sổ, mặt không cảm xúc nhìn anh chằm chằm, mãi đến khi anh sắp không chống đỡ được, cô mới bỏ mặc cho nước mắt chảy xuống, tiến lên một bước ôm lấy eo anh: “Ai lần đầu gặp mặt với anh?”
“Dung Dã,” Dụ Dao đọc chữ rõ ràng mà gọi tên anh: “Không phải là bệnh nhân em đã chăm sóc hai năm sao, vừa thích em, vừa đuổi em đi, em lên trung học bị xa lánh, không phải anh giúp em trút giận sao, em đi lạc trong núi, không phải anh cõng em về à.”
Cánh tay cô dùng sức vô tận, ôm chặt tấm lưng gầy gò của anh: “Anh đến trường học lần lượt xem em, nhân lúc em ngủ ở phòng học mà hôn tóc em, nếu không phải vì gặp mặt anh, cùng anh quang minh chính đại yêu đương, em làm sao lại ở trong chương trình nghệ thuật từ trêи bàn ngã xuống vào bệnh viện, làm sao lại đuổi theo anh chạy ra ngoài lại gặp phải tai nạn giao thông.”
“Làm sao lại…” Cô ngẩng đầu, cùng anh bốn mắt nhìn nhau: “Có ông xã.”
Chóp mũi Dụ Dao đỏ bừng, để lộ ra vẻ hồn nhiên đáng yêu ngốc nghếch lúc ở nhà, cô chỉ vào anh chất vấn: “Dung Dã, có phải anh muốn đổi ý không, em không phải là cục cưng mà anh tay nắm tay chăm sóc sao!”
Còn chưa nói dứt lời, eo đã bị cánh tay gắt gao ghìm chặt, như muốn da vào trong da thịt.
Sự ngạt thở và đau đớn đều không đáng nhắc đến, nụ hôn rơi xuống và nước mắt nóng hổi chảy vào trong cổ của cô mới thiêu đốt đến mức người ta muốn khóc.
Nhiều năm như vậy, một mình anh nằm rạp trong bóng đen vô biên rốt cuộc là đã chịu bao nhiêu uất ức.
Dụ Dao giơ tay lên, vuốt ve phần gáy lạnh buốt của anh, từ từ nhắm hai mắt hôn đáp lại anh.
“Anh có tin không… lúc còn chưa gặp anh, em đã thích anh rồi.”
“Em mất trí nhớ cũng là em, em ngốc nghếch cũng là em, em vào lúc này sẽ yêu anh, vậy thì đại biểu cho việc bất cứ lúc nào cũng yêu anh.”
“Vì bắt được anh, hơn nửa đêm em đã liệt kê kế hoạch ra mấy trang giấy…”
Dung Dã chỉ có thể trầm giọng nhiều lần gọi tên cô.
Thế giới mà anh cho rằng sắp sụp đổ vỡ vụn, đã nứt ra vô số ánh sáng.
Dụ Dao nhón chân lên ôm anh, cười nói: “Chúc mừng em, kế hoạch bắt thần linh thành công rồi, em bắt được một ông xã mà có cho cả hệ ngân hà em cũng không đổi.”
Sau khi học kỳ sau của đại học năm nhất bắt đầu, Dụ Dao quay về đi học, bên người rầm rộ mang theo bạn trai chói mù cả trường, giá trị nhan sắc thần tiên có thể bỏ qua một bên trước, vấn đề là, vị này gần đây ngày ngày lên trang đầu, là người thừa kế trẻ tuổi nhất thừa kế sản nghiệp to lớn nhà họ Dung.
Dung nhị thiếu mà trong bản tin tài chính và kinh tế nói năng thận trọng, người sống tới gần đều phải tụt hết thanh máu ngay tại chỗ, xuất hiện bên cạnh Dụ Dao quả thật giống như bị người ta nhập hồn.
Thứ trong trường học có là đám người hóng chuyện, nhất là tổ hợp hấp dẫn đủ ánh mắt như Dung Dã và Dụ Dao, làm sao họ có thể không phấn khởi cho được, như tre già măng mọc mà đi theo hành tung của cặp đôi nhà người ta, lúc nào cũng chạy lên diễn đàn trường học báo cáo, một bài viết được đẩy lên đứng nhất toàn trường.
“Con mẹ nó tôi đã nhìn thấy gì vậy --- hôm nay tôi may mắn học cùng một tiết lớp công khai với Dụ Dao, lúc đi vào phòng học là tôi đã run chân rồi! Không riêng gì tôi, đám chị em bên cạnh đều đang đợi gặm CP, kết quả! Dung Dã ngay từ đầu thế mà không đến! Chúng tôi đều suýt nữa khóc thành tiếng, cho rằng hôm nay sẽ không nhìn thấy được hiện trường yêu đương ngọt ngào!”
“Nhưng mà dù thế nào cũng không nghĩ tới, Dung nhị thiếu của chúng ta vào phòng học ngay khi chuông reo, trong khoảnh khắc anh ấy đẩy cửa là hào quang vạn trượng đó mẹ nó, tôi đều cảm thấy được ánh sáng của thần chiếu rọi đến mức tôi có thể phi thăng ngay tại chỗ! Sau đó anh ấy một vai đeo cặp, tay trái mang trà sữa, tay phải mang máy tính, đi thẳng đến chỗ Dụ Dao ở hàng sau, lúc này chúng tôi mới phát hiện ra thằng hề chính là mình! Dụ Dao đã sớm giữ vị trí cho ông xã thân thiết rồi, dáng vẻ chống cằm cười híp mắt tuyệt đẹp!”
“Sau đó nữa chính là thời gian ngược chó, mẹ nó tôi phục rồi đó, Dung Dã đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp gì sao, một phút trước khi giáo sư bắt đầu bài giảng, anh ấy cầm dây thun buộc tóc cho bà xã, còn buộc vô cùng đẹp, so với tay tôi còn tốt hơn gấp một vạn lần, lập tức đút trà sữa, lau khóe miệng, một cái tay khác nhẹ nhàng mở máy tính thao tác giao diện, xương cổ tay đủ để tôi ɭϊếʍ một năm hu hu hu hu, chuyện kinh dị nhất chính là Dung Dã ghi chép cho cô ấy, viết xong một trang liền muốn hôn trời ạ!”
“Một người cao ngạo lạnh lùng như vậy, ở trong phòng học lớn trêи trăm người, nhân lúc giáo sư quay người, anh ta thế mà lại chỉ ngón tay vào bên má mình, bảo Dụ Dao hôn anh ấy! Đạo trời không tha!”
“Tôi căn cứ vào nguyên tắc chết thì chết cho trọn, lại đi theo cặp đôi đến nhà ăn, đúng vậy bạn không nhìn nhầm đây, hoa khôi học đường và tổng tài bá đạo cũng sẽ đến nhà ăn ăn cơm!”
“Được rồi tôi nghĩ tôi đã nắm bắt được suy nghĩ của tổng tài bá đạo, anh ấy không phải đi ăn cơm, anh ấy là đặc biệt đi ngược chó khoe ân ái, tôi thật sự là tạ ơn anh ấy!”
“Hợp lý nghi ngờ cánh tay Dung Dã đã từng khai quang, ranh giới phải chịu là sự mê hoặc mãi mãi, vì sao những nam sinh mà tôi biết một khay cơm đầy ắp cần hai tay bưng, nhưng Dung Dã làm sao lại có thể một tay bưng đồ còn có thể dùng một tay bảo vệ bà xã! Lúc xếp hàng đi ra ngoài có nam sinh gấp như khỉ suýt nữa đụng vào Dụ Dao, mắt của Dung Dã có phải là thiết bị truy tìm tự động không! Anh ấy thế mà lại bưng khay không bắn một giọt canh, một cái tay khác đưa tới ôm bà xã trong ngực, lòng bàn tay còn che trêи đầu cô ấy!”
“Loại hành động muốn bảo vệ đó mẹ nó, liếc mắt nhìn sang là có thể phanh thây xé xác người ta, còn phải để Dụ Dao dỗ dành mới được, mẹ nó mẹ nó, rốt cuộc ai là cục cưng! Dung Dã mới phải đó ông trời ơi…!”
Phần trả lời bên dưới đã gần trăm trang, cách đặt câu hỏi cực kỳ thống nhất.
“Hoa khôi rốt cuộc khi nào chính thức ra mắt! Chúng tôi muốn quang minh chính đại gặm CP Vinh Dự!”
Lúc lá ngô đồng bên đường đã trải một lớp trêи mặt đất, Dụ Thanh Đàn và Trình Mộng từ nước ngoài trở về, Dung Dã vô cùng ngoan ngoãn, câu lấy ngón tay Dụ Dao, không lưu loát mà thương lượng với cô: “Em có đưa anh đi gặp người lớn không.”
Dụ Dao nín cười lắc đầu: “Không đưa.”
Dung Dã không lên tiếng nữa, tầm mắt rũ xuống, môi mím lại, anh khàn giọng nói: “Vậy thì anh xông vào.”
Dụ Dao chọc vào bả vai anh, không nỡ tiếp tục giày vò anh: “Tại sao muốn em đưa đi, đó cũng là nhà anh, cũng là bố mẹ của anh.”
Ngày ấy hẹn gặp mặt xong, Dụ Dao ôm sách tan học, Dung Dã đứng bên ngoài lầu dạy học, mặc một chiếc áo sơ mi trắng rất sinh viên, bên cạnh là chiếc xe đạp được phủ nệm êm.
Dụ Dao ngạc nhiên.
Đuôi lông mày Dung Dã chứa ý cười: “Quà phải mang theo đều ở trong xe, đã sớm dừng dưới nhà bố mẹ rồi, khi còn bé anh đã rất muốn… rất muốn có một ngày đạp xe đạp đón em tan học, Dao Dao, thỏa mãn anh.”
Cơn gió cuối thu có chút lạnh rồi, nhưng Dụ Dao ngồi sau lưng anh, tất cả cái lạnh thấu xương đều bị anh che chắn rồi.
Áo sơ mi của anh bị thổi lên, có mùi hương xà phòng.
Xe đạp đè qua lá rơi, ở bên đường hối hả chậm rãi đi về phía nhà, Dụ Dao ôm chặt eo anh, ngửa đầu nhìn chân trời không nhiễm bụi trần, cô dán lên lưng anh, nheo mắt lại nói: “Hình như ---”
“Em từng thấy cảnh này ở trong mơ.”
“Ngày đó có cơn mưa sao băng rất lớn, chúng ta cũng đạp xe đạp chậm rãi đong đưa, trong giỏ xe còn có con trai nhỏ líu ríu, chân núi có con chó con nhảy nhót tưng bừng, trêи đầu còn buộc cái nơ bướm.”
“A Dã, anh có tin không, khi đó anh bị thương trở nên ngốc nghếch, ở trong cơn mưa to chạy tới ngoài cửa nhà em, xin em thu nhận.”
Dung Dã đón gió, nhiệt độ bên hông xua đuổi tất cả sự rét lạnh.
GIọng nói của anh rất nhẹ, bị gió thổi phiêu tán, vỡ vụn trong một đời tương lai sớm chiều không rời.
“Anh tin.”
“Hơn nữa anh xác định, bất kể gặp nhau như thế nào, anh cũng yêu em.”
Anh yêu em.
Suốt đời không thay đổi, đến chết không đổi thay.
...
HOÀN TOÀN VĂN


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.