Ebolavior

Chương 25: *giải cứu*




Chúng tôi cất túi cung và bước trên hàng lang cửa chính, 2 bên tường và vách kính đã được bố trí những chậu cây cảnh để tạo điểm nhấn cho không gian thêm xanh, vẻ âm u bị loại bỏ nhường chỗ cho những sứ giả thiên nhiên. Xen kẽ với 2 chậu cây dọc theo trục chính công trình là 1 hàng ghế đẩu nhỏ, chỗ thường ngày dừng chân ngồi nghỉ của bất kỳ ai hoặc là nơi vui đùa của lũ trẻ con, trên tường chi chít những nét vẽ nguệch ngoạc về Người Dơi, Người Nhện, Siêu Nhân thậm chí có cả Thủy Thủ Mặt Trăng.
Thằng Việt chống tay ra vẻ khệnh khạng tới gần hàng ghế có 3 đứa trẻ con đang nghịch ngợm.
– Vẽ bậy này..
Nó cốc đầu bọn chúng, đứa nào đứa nấy ngoái lại nhìn với 1 vẻ mặt mừng rỡ..
– Anh Việt!
– Pằng..pằng..
Nó rút súng chĩa về lũ trẻ con dọa dẫm, nhưng chúng chẳng có vẻ gì là sợ hãi mà còn đưa tay giả làm súng bắn trả!!
– Ngoan nào!!
Nó cất súng trở lại, ân cần xoa đầu bọn trẻ
– Lần tới phải vẽ anh và chị Thu đây cùng chú Long, chú Trung lên tường đó!!
– Vâng ạ!!
Cả lũ đồng thanh và quấn quýt quanh Việt. Bộ quân phục lính bộ binh làm nó trông nam tính hẳn.
– Chú Trung thì đúng rồi, nhưng tại sao lại là chú Long?? – tôi thắc mắc
– Ông tướng ạ, ông xem lại ông đi, 1 tháng không thèm cắt tóc cạo râu, chỉ quanh quẩn ở khán đài từ sáng đến tối. Gọi là ông còn được nữa là… – Việt mắng nhiếc
– Đúng rồi, trông em giống ông cụ non lắm..
Cả 3 phá lên cười, lũ trẻ con thấy vậy cũng đồng loạt cười theo. Đã lâu tôi chẳng màng đến việc soi gương nên không biết bộ dạng mình giờ đây ra sao, cũng có nghe mấy lần nhắc nhở nhưng không để tâm. Phần tóc mái phía trước và sau gáy quá dài, để đỡ mất thời gian nên tôi hất ra sau và lấy chun buộc lại, râu quanh mồm và cằm mọc dày hẳn lên.
– Được rồi, để khi nào rảnh…
– Cái cụm từ “khi nào rảnh” còn xa lắm…
Việt nói xong chia cho lũ trẻ 1 gói m&m. Chúng hân hoan và vui sướng đón nhận..
– Những cái đó vẫn còn trong balo cơ à?? – tôi hỏi
– Đó là cái cuối cùng rồi anh à..
Thu nhìn tôi trìu mến rồi đến chơi với bọn trẻ..
– Nhiều khi anh cũng định góp ý..Đôi khi cũng cần 1 chút thay đổi em nhé.
Anh Trung quay sang khẽ nói với tôi, nhìn anh vẫn chẳng có gì thay đổi, vẫn mái tóc rẽ ngôi bồng bềnh, quanh mồm râu đã được cạo nhẵn nhụi trắng xóa.
– Ta đi thôi mọi người!
– Chúc đồng chí quyết thắng trở về!!
Bọn trẻ vội vàng đứng nghiêm chào và đồng thanh hô to.
Chẳng biết chúng đã bị tiêm nhiễm vào đầu những gì mà đứa nào đứa nấy cứ ra dáng 1 người lính chiến. Chúng đứng dàn hàng và đưa mắt nhìn tất cả, Việt cảm thấy đắc chí lập tức giơ tay chào lại, ngay sau đó là anh Trung rồi đến Thu…
– Thôi..
Tôi xua tay, chúng tức thì giận dỗi giãy đành đạch như những con cá mắc cạn.
Tôi giơ cho có lệ rồi nhanh chân bắt kịp tất cả…
Số lượng người tị nạn đã tăng gấp 2 lần trong 1 tháng qua do những cuộc giải cứu triển khai. Mọi người đi lại lộn xộn khắp cửa ra sân vận động.
Những người phụ trách và cả những người dân cùng nhau xây dựng lên 1 nhà ăn tập thể ngoài trời. Ngay trên đầu chúng tôi, những tấm bạt cỡ lớn xếp chồng lên nhau và chạy dọc hơn nửa chiều dài khán đài B khiến 1 màu đỏ bao phủ xunh quanh, chúng được căng ra và buộc vào những mũi sào cao 4, 5m đóng xuống đường pitch. Những chiếc bàn ăn và ghế xếp theo 2 hàng cách nhau bởi 1 lối đi rộng ở giữa khá đơn giản, nhưng 5 hàng đầu chỉ dành cho những người lính và các vị chỉ huy..
Khu vực nấu ăn được đặt trên tầng 2 cửa chính nên công tác chuyển xuống khá mất thời gian đối với những ngày đầu nhưng giờ thì ai cũng được rèn luyện thói quen chờ đợi
1 tiếng còi phát lên, chúng tôi nhanh chân di chuyển ra phía ngoài khu nhà ăn có phần tạm bợ. Ai nấy đều khẩn trương nối đuôi nhau xếp thành hàng chờ đến lượt.
1 chiếc xe đẩy to tướng thấp thoáng trong tầm mắt, dọc 2 bên đầu hàng là 1 chiếc bàn 2 tầng để sẵn bát thìa…
– Lại món cháo xanh đáng ghét đó. Chẳng lẽ 1 tháng qua không có gì ngoài cháo? – tôi nói
– Vậy chứ chú muốn ăn gì? – anh Trung tiếp lời
– Gì cũng được, trừ cháo!
– Mong tối nay mày sẽ có 1 giấc mơ đẹp. – Việt xen vào
– Ý mày là sao?
– Vì những gì mày muốn chỉ có thể xuất hiện trong mơ mà thôi!
– Anh cố chịu đi nhé…
Giọng Thu nhẹ nhàng rót bên tai. Tôi đành quay trở lại chờ đợi món cháo kinh khủng đó, những bước chân cứ chậm chạp tiến lên. Loay hoay 1 hồi cũng chẳng có việc gì làm, tôi chép miệng và tháo chun buộc hất lại mái tóc cho gọn gàng, tay sờ râu quanh mồm như 1 thú vui giết thời gian cho đến khi nhận được phần ăn…
Dựa lưng vào ghế và cố hốc thứ chất lỏng bầy nhầy, tôi bỗng cảm thấy mình thật giỏi chịu đựng bởi không chỉ hiện thực đã quá bạc màu mà đến trong mơ cũng chỉ toàn gặp cháo, gam màu xanh dường như đã nuốt chửng và chi phối toàn bộ cuộc sống quanh tôi.
Nhưng thật kỳ lạ là 3 người còn lại vẫn ăn ngon lành mặc cho chúng đã ứ đọng trong cổ họng suốt 1 tháng trời.
– Bụp!!
Tiếng bát chợt đập mạnh lên bàn làm thìa cháo trong tay tôi vãi vung xuống đất.
– Thằng lỏi nào vậy??! – tôi điên máu quát
Bất giác nhìn thấy vị trung đội trưởng đang ngồi ăn đối diện kế bên anh Trung, tôi như cứng họng ngay tại trận, mồ hôi đột nhiên vã ra trên trán! Nhìn khuôn mặt 2 anh em Việt như muốn nói rằng lần này tôi chết chắc rồi.
– Không sao, không sao. Ta hay có thói quen đập mạnh mọi thứ như vậy, mọi người cứ tiếp tục, tiếp tục ăn đi!
Bầu không khí tự nhiên thoải mái hẳn sau khi ông nói thế nhưng tôi vẫn không dám cúi xuống nhặt chiếc thìa mà thay vào đó, bưng cả bát lên húp xì xụp nhằm che đi sự xấu hổ hiện trên khuôn mặt.
– À Việt này! Tối này đến phiên cậu canh gác nhé.
– Vâng thưa ngài, nhưng cháu có 1 chuyện muốn hỏi??
Tôi căng tai lắng nghe..
– Đã hơn 1 tháng trôi qua rồi, vẫn chưa có tin tức gì về cơn đại dịch hoặc vắc-xin điều trị sao?
– Ta cũng có thắc mắc như cậu, nhưng đó là thông tin tuyệt mật mà chính bản thân ta cũng không được phép biết. Cấp trên có lẽ sẽ có thông tin gì đó…
– Ý ngài là người đàn ông tên Quang đó sao? – tôi xen vào
– Đúng vậy!
Tôi vẫn không thể quên được thái độ hống hách và dám bắn súng dọa nạt mọi người của hắn trong đêm đầu tiên bọn tôi đến đây, đã có 1 vài lần chạm mặt hắn ta trong hành lang sinh hoạt chung..
– Nếu để ý kỹ thì chắc chắn còn phải gọi ngài bằng chú, tại sao lại có thể giao cho anh ta toàn quyền quản lý khu cách ly này?!
– Hãy nhỏ mồm chút!! Dù sao cậu ta vẫn là chỉ huy, là cấp trên của tôi. Nếu để người khác nghe thấy e rằng sẽ không tốt cho cả tôi và mọi người!
– 1 thể loại COCC ( con ông cháu cha) chăng? – Việt nói khẽ
– Anh đừng nói nữa mà, sẽ ảnh hưởng đến chúng ta đó.. – Thu can ngăn
Anh Trung vẫn bình thản lắng nghe, tay chậm rãi múc từng thìa cháo đưa lên miệng
– Xuất thân cậu ta vốn là 1 mật vụ của Chính Phủ Việt Nam, chắc tôi không cần nói trong mối quan hệ chính trị phức tạp và đầy rẫy những bất công như thế nào. Tôi là 1 người lính, bổn phận của tôi là cống hiến cho đất nước và bảo vệ người dân, vậy thôi..
– Cảm ơn ngài! – tôi nói
Mọi người quay trở lại việc ăn. Được 1 lúc ông chợt mở lời
– Trung này, lần này tôi muốn được mời cậu tham gia vào chiến dịch giải cứu. Tình thế rất cấp bách!!!
– Anh à, em bây giờ đã không còn là Trung của ngày trước. Việc này chắc chắn sẽ không phải là 1 quyết định khôn ngoan.
– Cậu..
– Dù sao thì em xin được cảm ơn anh vì đã nhớ đến em và cũng xin được từ chối anh 1 cách lịch sự nhất!
Anh thoái thác mà mắt vẫn không rời bát cháo, xem chừng mọi nỗ lực của vị trung đội trưởng không thể xoay chuyển ý định của người đàn ông nổi tiếng điềm tĩnh..
– Chúng tôi nhận được tín hiệu cầu cứu của 1 nhóm người đang cố thủ trong Trung Tâm Chiếu Phim Quốc Gia, xung quanh đều bị lũ xác sống bao vây. Nếu không nhanh e rằng tính mạng sẽ nguy hiểm, những chiến dịch lần trước tôi đã phải chứng kiến từng người lính lần lượt nằm xuống nên tôi hiểu cảm giác của cậu. Nhưng bọn họ đang rất cần chúng ta!! Đó là lý do vì sao tôi cần cậu giúp…
– Không phải chuyện đó anh à.. – anh bắt đầu phân bua
– Vậy lý do là gì?! Trong nhóm người đấy có 1 phụ nữ đang mang bầu 8 tháng đó!! Nó không có ý nghĩa gì đối với cậu sao??!
Cuộc nói chuyện xảy ra có phần căng thẳng, anh đột nhiên khựng lại mọi hành động khi nghe đến đây, chiếc thìa đưa ngang tầm mắt 1 lúc rồi nhẹ nhàng quay trở lại bát, nét mặt anh bây giờ có chút đượm buồn…
– Đủ rồi anh à, anh ăn xong rồi, mấy đứa ăn tiếp đi nhé!!
Anh nhanh chóng đứng dậy khiến chúng tôi ngạc nhiên
– Tôi hiểu, tôi đã quá lời. Xin lỗi cậu..
Ông Dũng không còn giữ vẻ níu kéo như vừa rồi
– Không có gì đâu anh à…
Anh dứt lời quay lưng biến mất khỏi khu nhà ăn. Vị trung đội trưởng cũng nhanh chóng kết thúc việc ăn..
– Chuyện gì vậy?? – tôi hỏi Việt
– Tao không biết! Lần đầu thấy thế…
– Thu thì sao??
– Em cũng chịu! Mối quan hệ giữa họ có gì đó phức tạp!
– Ừm, thôi ăn cho xong nào!
Tôi định bụng sẽ tìm anh và nói chuyện nếu điều đó làm anh cảm thấy thoải mái hơn..
Sau khi bữa ăn kết thúc, Thu quay trở lại với việc kiểm tra sức khỏe định kỳ cho mấy người già và lũ trẻ nhỏ. Chỉ còn lại tôi và Việt đang lững thững đi dạo phía ngoài Quảng Trường Mỹ Đình vẫn kín đặc các loại khí tài quân sự. Nó đưa tôi 1 khẩu AK-47 không băng đạn và chỉ tôi ngắm bắn…
– Sao mày không để tao chỉ mày cách cầm cung??
– Mày cứ thích làm người cổ đại! Dùng súng chẳng phải giết bọn xác sống nhanh hơn à??
– Biết là vậy nhưng mọi thứ chỉ là tương đối!
– Thôi tập đi, nói nhiều quá!!
Giơ 1 khẩu súng nặng phải đến 5kg trước mặt, tôi cố gắng ghì chặt báng súng sát xương vai để giảm thiểu khả năng giật lại khi nhả đạn, cái ống ngắm nhỏ tí trên mũi súng khiến mục tiêu lọt vào cứ bé như 1 con kiến..
Bỗng 2 người lính lạ mắt đứng chắn trước mặt..
– Chào cậu, mời cậu đi theo chúng tôi!! Chỉ huy muốn gặp cậu!
– Gặp tôi sao?? Tại sao lại muốn gặp tôi??
– Đấy là mệnh lệnh, mong cậu đi nhanh cho!!
– Có chuyện gì sao??
– Chúng tôi chỉ được thông báo có vậy, 1 lần nữa xin cậu hãy khẩn trương kẻo tất cả đều khó ăn khó nói..
Tôi cảm thấy cực kỳ ngỡ ngàng, đành miễn cưỡng đi theo.
– Khoan!! Để tao đi với mày!
– Xin lỗi lính mới, nhưng chỉ 1 mình cậu ta mà thôi!
– Tôi chỉ đứng ở ngoài đợi, tuyệt đối sẽ không để xảy ra vấn đề gì cả!!
Mọi người nhanh chân bước đến 1 căn phòng bố trí ngay dưới khán đài nhìn ra sân vận động…
– Xin mời cậu!
– Đợi tao nhé. – tôi nói với Việt
– Ừm.
Tôi lịch sự gõ cửa và chờ đợi tín hiệu đáp trả từ phía bên kia.
– Vào đi!! – giọng hắn ta phát ra
Tôi đẩy cửa bước vào, 1 chiếc bàn làm việc đặt ngay ngắn sau ô cửa sổ. 2 bên là tủ kính chất đống tài liệu lộn xộn, chiếc quạt trần phe phẩy trên đầu khiến không gian đỡ bí bách và 1 người đàn ông đứng chắp tay chuẩn bị mở lời..
– Thưa anh, anh cho gọi tôi có chuyện gì vậy?
Hắn chẳng nói chẳng rằng quay lưng nhìn tôi rồi tiến tới bàn làm việc đặt cạch khẩu súng xuống…
– Thưa anh? – tôi lộ rõ vẻ hoảng hốt
– Đừng sợ! – hắn ta đáp 1 cách dửng dưng
– …..
– Tôi đang tự hỏi đến khi nào mới được gặp trực tiếp cậu, xem ra..haha..cuối cùng ngày này cũng đã tới!
– Tôi không hề quen anh! Những lời như thế là có ý gì?
– Đừng làm như xa lạ vậy, tôi đã theo dõi cậu suốt 1 tháng rồi đó!!
– Tại sao anh phải làm vậy??!
– Tôi cũng đang muốn hỏi điều tương tự. Ngồi đi!
– Tôi thấy rằng việc đứng sẽ thoải mái hơn phần nào…
– Tùy cậu!!
Hắn ta ung dung ngồi trên ghế, từ từ châm điếu thuốc kê gần miệng, khói xộc lên nồng nặc cả căn phòng
-Chắc hẳn cậu biết quy định cấm dùng vũ khí trong khu cách ly chứ??
– Tôi biết và tôi xin lỗi, tôi sẽ lập tức không sử dụng chúng ngay khi rời khỏi đây!!
– Haha, cậu đúng là người có trái óc đơn giản, nếu tôi muốn thì cậu đã chẳng còn dùng thứ vũ khí cổ xưa và tệ hại đó suốt 1 tháng nay đâu!
Từ “trái óc” làm tôi cảm thấy bị xúc phạm nặng nề, đôi tay nắm chặt lại ngăn không cho bản thân xông tới đấm vào mồm hắn ta..
– Nhưng tôi đã dung túng cho cậu? Phải không??
– Cám ơn anh! – tôi trả lời 1 cách tỉnh bơ nhất có thể
Những làn khói thuốc vẫn không ngớt bay lên làm tôi bắt đầu thấy khó thở
– Cậu có biết vì sao tôi lại đưa ra lệnh cấm này không??
– Không anh!
– Vì trong này đã từng có 1 vụ giết người xảy ra! Con người chúng ta thật là…tôi không biết phải dùng từ gì để diễn tả, sống như những con thú vật, sẵn sàng đâm chém nhau để đắp lên mình mấy thứ nhỏ nhặt. Tôi thấy họ hình như cũng có 1 bộ óc đơn giản..như cậu..
Lại 1 lời lăng mạ, tôi cảm thấy không thể chịu đựng nổi
– Nếu anh gọi tôi đến đây để nói những lời này thì có lẽ tôi đã nghe xong rồi. Xin phép…
– Cậu không tò mò muốn biết người dậy cậu là ai sao?!!
– Tôi rất muốn nhưng không phải là từ anh!
Dứt lời tôi quay lưng mở cửa, thật kỳ lạ là nó chẳng nhúc nhích!!
– Tôi là chỉ huy, nhớ chứ??
Tôi quay đầu, hắn ta nhích vai và xòe đôi bàn tay ra với vẻ mặt giễu cợt
– Cứ bình tĩnh, tôi chưa đi vào vấn đề chính đâu! Nên cậu hãy tỏ ra ngoan ngoãn 1 chút để không lãng phí thời gian của cả 2!
Cửa đã khóa, lại chẳng thể làm gì được hắn ta, tôi chỉ còn cách nghiêng mình nhún nhường..
– Được rồi!!
– Tôi thích kiểu tóc đó của cậu!
– …..
Hắn ta xoay lưng ngồi thẳng nhìn tôi, đồng thời lấy ra 2 quân cờ vua..
– Cậu biết đấy, 1 vấn đề bao giờ cũng được phán xét bởi 2 mặt: tích cực và tiêu cực. Luật lệ cũng vậy, sẽ luôn có những thành phần trong xã hội chống đối hoặc tỏ ra không chấp nhận để mưu cầu cho nhiều lợi ích vụn vặt. Haizzz, tôi cảm thấy mình như con tốt yếu ớt mặc cho lũ dân mọn các cậu đội thánh giá lên đầu ra sức sai bảo!!
Hắn ném phăng con tốt xuống đất làm tôi có chút sợ hãi..
– Câu hỏi là: nếu có càng nhiều người chống đối bởi họ nhận ra sự bất công trong cái quy định do chính tôi đặt ra thì sao??
– Tôi không hiểu ý anh..
– Haha, sự bất công đó chính là cậu! Tôi đã dung túng cho hành vi của cậu suốt 1 tháng qua!!
– Ý anh là việc sử dụng vũ khí trong khu cách ly??
– Đúng vậy..
– Nếu nói như vậy, anh chỉ cần sai người đến tịch thu là mọi chuyện sẽ quay trở lại vị trí cũ của nó!! Chẳng có ai rỏ ra chống đối với anh cả!
– Ồ, haha, đừng nói chuyện với tôi bằng cách sử dụng trái óc với những nếp nhăn ít ỏi đó! Tôi biết lão Dũng đã làm trái với quy định!! Và khi tìm hiểu, mọi chuyện thật đúng là bất ngờ và thú vị…
– ….
– Đích thân tôi sau đó muốn xem tận mặt kẻ nào lại khiến lão Dũng làm trái luật như vậy, cho nên tôi đã ngấm ngầm quan sát cậu và hóa ra lại là kẻ đào ngũ đó.
Nói đến đây, hắn ta cười khẩy và tỏ rõ thái độ khinh bỉ
– Ý anh khi nói kẻ đào ngũ là??
– Cái thằng Trung ghẻ rách đó sao??!
Tôi nghiến chặt răng nhẫn nhịn kẻ dám lăng mạ người dạy tôi
– Tên nó là Hoàng Xuân Trung, hờ hờ, rất nổi tiếng trong giới quân nhân chuyên nghiệp! Được ca tụng là kỳ tài bắn cung, cái gì mà thần tiễn, thật nực cười khi chơi 1 thứ đồ trẻ con lại được thiên hạ tâng bốc lên cung trăng. Nó năm 19 tuổi đã mang quân hàm Đại úy và đi vào lịch sử SEA Games với tư cách VĐV giành HCV cá nhân nhiều nhất trong 1 kỳ đại hội. Mà dù sao, nhìn mặt tôi cũng chẳng có vẻ gì là quan tâm đâu..
– Hóa ra là vậy!
– Chưa hết đâu!!
– Năm 26 tuổi, nó còn làm 1 điều kinh khủng hơn: dành huy chương vàng và phá kỷ lục Olympic tại Rio – Brazil!! Đến giờ cậu vẫn không biết kẻ dạy cậu bắn thứ đồ chơi đó là Đại Tá sao? Haha, Đại tá với chả Đại úy, chỉ có 1 vài thành tích vớ vẩn mà được phong quân hàm trước thời hạn, lũ lều báo ngu ngốc hình như quên rằng thằng ghẻ rách ấy vẫn chỉ là quân nhân chuyên nghiệp..
– …..
– Quân nhân và sĩ quan nó khác nhau 1 trời 1 vực đấy chàng trai ạ!
– Đó là tất cả những gì anh muốn nói?
Hắn ta xua tay, vứt bỏ điếu thuốc và đứng dậy kéo lại bộ vest màu lông chuột
– Không hề, và ngay lúc ấy tôi đã có 1 suy nghĩ rằng, nếu như cấm cậu và nó thì quá dễ dàng. Điều đó khiến cho mọi chuyện trở nên quá nhạt nhẽo, chi bằng để thằng đào ngũ đó dạy cậu, để xem 1 kẻ được thiên hạ tung hô là kỳ tài bắn cung sẽ có 1 đứa học trò ra sao, rồi lợi dụng cậu đúng lúc cần thiết. Tôi thật thông minh phải không? Haha
Thói tự đắc và xỉ nhục làm tôi thật sự phát điên khi phải tiếp chuyện.
– Bịch!!
Túi cung xuất hiện trước mắt làm tôi cực kỳ bất ngờ!
– Cậu – kẻ được tôi dung túng vì đã làm trái luật – sẽ phải tham gia chiến dịch giải cứu lần này!!!
Vẻ mặt hắn cực kỳ kiêu ngạo, tôi cảm thấy vừa ngỡ ngàng vừa sợ hãi và lo lắng khi phải chạm trán với lũ xác sống ngoài kia!!
– Nếu cậu có ý định từ chối cũng được, không sao cả! Nhưng ngay khi bước ra khỏi căn phòng này thì tốt hơn hết cậu cũng nên biến mất luôn khỏi đây!! Và sau đó sẽ tới lượt thằng bạn khệnh khạng trong bộ đồ lính và con em gái nó!! Haha..
Hắn cười khẩy đầy vẻ đểu cáng, những nước đi nào cũng nhận lại tổn thất..
– Lựa chọn nào là khôn ngoan hơn đây, chàng trai trẻ?
– Tôi đồng ý…
– Cậu đồng ý về điều gì??
– Tôi đồng ý tham gia chiến dịch giải cứu lần này…
– Cậu thấy không? Chỉ vì 1 chút quan hệ nhợt nhạt, thứ tình cảm không rõ ràng giữa những người chẳng hề thân nhau lại trở thành sợi dây trói buộc cho những hành động nguy hiểm. Con người thật yếu đuối khi lợi dụng điều đó….
Tôi chẳng thèm nghe, cũng chẳng thèm mở mồm ra tiếp chuyện với 1 thằng vô liêm sỉ. Sai lầm lớn nhất của cuộc đời là bước nhầm vào chuồng của 1 con thú vật.
– Để nó dạy cậu đồng thời nói với lũ dân mọi thích chống đối kia cậu là 1 trong những người lính tinh nhụê sẵn sàng chiến đấu, như vậy sẽ chẳng còn cái cớ gì để bắt bẻ về luật lệ của tôi. Nhưng đó chưa phải là tất cả, bởi tôi muốn chứng kiến thằng kỳ tài đó thảm hại!!
– Tại sao anh lại nói như vậy??!!
– Haha, cậu nghĩ rằng mình, 1 thằng vắt mũi chưa sạch sẽ sống sót ngoài đó sao?? Mà cũng chẳng ảnh hưởng đến tôi nhiều lắm, thử nghĩ xem rồi cậu sẽ chết giống như con người yêu nó, không biết lúc đấy bộ dạng nó sẽ thế nào??
– Tại sao anh lại có vẻ thù hằn anh ta đến vậy??
– Đơn giản chỉ là tôi không thích những đứa khoe mẽ sự tài giỏi và được tung hô 1 cách thái quá!!
– Nếu ngày mai tôi tham gia chiến dịch, những người bạn của tôi sẽ không liên quan, phải vậy không??
– Đương nhiên! Xem ra cậu cũng nắm bắt vấn đề nhanh đấy!! – hắn ta nói 1 cách chắc nịch
– Anh sẽ đảm bảo chứ??
– Cậu trai à, hình như cậu chọn nhầm vị trí để có thể ra điều kiện với tôi rồi đó!! Mở cửa cho cậu ta!!!
Hắn ta nói lớn tiếng, cánh cửa tức thì mở ra..
– Hẹn gặp cậu vào sáng mai, đừng quên thứ đồ chơi này!!
Tôi lấy lại túi cung và nhanh chóng bước ra, 1 cảm giác nhẹ nhõm
– Hãy nhớ là còn những ai đằng sau cậu…
Giọng hắn vẫn lẽo đẽo bên tai, tôi khẩn trương bước nhanh hơn. Thằng Việt đã túc trực chờ sẵn
– Tại sao nó lại nằm ở đây??
– Anh ta chỉ muốn xác nhận lại xem có phải của chúng ta không thôi!!
– Có vậy mà sao nói lâu thế??
– À, anh ta cứ hỏi tao nghĩ sao về 1 tháng sống trong này nên có hơi mất thời gian chút..
– Chắc mày lại phản ánh về thứ cháo nhão nhoét ấy à..
Nó cười hả hê, tôi cố gắng nở 1 nụ cười nhạt sau những gì thực sự xảy ra trong căn phòng đó…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.