Ebolavior

Chương 18: *tình người*




Trước mặt là chiếc xe chất đống lương thực, tôi vội vã buộc dây cố định chúng thật chắc lên phần yên sau.
– Làm gì, làm gì bây giờ nữa?!
Tôi cứ chạy loanh quanh tự hỏi, sự hấp tấp khiến nét mặt nhăn nhó, rồi khẩn trương nhặt lấy khúc gỗ lúc trước ném Thu gác vào yếm, nhanh chóng vơ chiếc mũ bảo hiểm nhảy lên xe đề ga.
Tiếng động cơ nổ brừm, tôi kéo ga mạnh rồi lại nhả vài ba lần tránh tình trạng chết máy giữa đường! Âm thanh vang vọng cả con ngõ nhỏ, lập tức tôi vào số lao đi như tên bắn..
Tay nắm chặt côn ngày 1 tiến về ngã tư Cửa Đông chỗ gầm cầu sắt, tôi vừa lo lắng vừa sợ hãi. Phía trước, những con dưới đất đã tản ra đi lại vật vờ, còn những con phía trên vẫn bu bám dày đặc, tôi có thể thấy 2 anh em nó loay hoay chờ đợi..
1 dòng suy nghĩ lấn át cảm xúc tiêu cực của tôi..
” Đã có xe máy, lại còn đống nhu yếu phẩm. Tội gì phải khổ thế bản thân ơi, phóng thẳng mà thoát khỏi đây kẻo lũ người chết để ý thì gay!”
” Ôi sao mày sống khốn nạn thế? Cả 2 anh em nó đã đem cả tính mạng giao cho mày, lẽ nào bây giờ mày lại phủi đít quay đi để 2 anh em nó bị cắn chết. Thằng vong ơn bội nghĩa!!”
2 suy nghĩ trái chiều cứ thay nhau thúc vào lương tâm và đạo đức. Thật sự tôi rất sợ phải chết…
” Mày sợ chết??!! Mày sợ chết thế anh em nó không biết sợ sao, hay mày coi anh em nó là thú vật để mày có quyền sợ còn những thứ hay những con vật khác thì không có quyền, cũng giống như việc mày đã bỏ mặc 1 đứa trẻ phải chết khi sự việc xảy ra. Mày đừng tự cho mày cái quyền lợi vì mày là con người. Bản chất của con người còn ham sống hơn tất cả những loài vật khác. Mày không thấy áy náy sao?!”
” Thật là lạ, sợ chết là bản năng rồi thì cần chó gì phải có quyền hay không?! Con người ai cũng phải chết, nhưng cả 2 chết để 1 người tiếp tục được sống chẳng phải tốt hơn sao?? Nếu vẫn cứ áy náy lương tâm thì đợi 2 anh em nó chết xong rồi tìm 1 ngôi nhà nào đó, làm linh cữu rồi thắp hương tưởng nhớ là xong. Còn hơn cả 3 đều phải tan xương nát thịt!”
– Anh ơi!!
Tiếng Thu hét làm tôi giật bắn mình, sau đó đến thằng Việt tru tréo. Chẳng còn thời gian cho những suy nghĩ, tôi kéo ga lên phi như bay đến sát ngã tư!
Lũ xác sống dưới gầm cầu đồng loạt quay cổ lại, liên tục gào thét rồi vồ vập nhau phi tới đây. Trong lòng tôi sợ hãi tột cùng, tay cầm côn cứ run run không sao kiểm soát.
Sự điên loạn khát máu chẳng khác gì 1 cơn sóng thần ập tới khiến tôi như bị nhấn chìm xuống. Trong tâm can tôi không ngừng thúc giục rời khỏi đây nhưng khi bắt gặp ánh mắt của 2 anh em Việt, đặc biệt là Thu, thật sự chẳng còn mặt mũi nào..
Tôi đưa con mắt quay trở lại cuộc đua để che đi cảm giác xấu hổ, 1 tay kéo ga khiến tiếng nổ máy ầm ầm khắp phố, tay còn lại vội vàng cầm khúc gỗ đề phòng bất trắc. Lũ xác sống trên cầu thấy động, đồng loạt nhảy xuống chạy tới!!
– Nhanh nào! Nhanh nào!!
Tôi bấm cả còi xe kêu bíp bíp, lũ trước mặt lao đến càng lúc càng nguy hiểm!!
– Không thể cầm cự được nữa rồi!!!
Tôi gấp rút sang số, cua xe phóng thẳng Cửa Đông, chỉ kịp thấy 2 anh em nó đang nhìn mình bị cả đàn xác sống truy đuổi!
– Mong 2 đứa đều giữ được mạng..
Tôi nói trong đầu, tay cầm khúc gỗ bẻ lại gương chiếu hậu. Bất chợt bọn chúng đã phi đến ngay sát nút!
Tôi khẩn trương bẻ lái cổ xe rẽ sang Hàng Điếu. 1 cảnh tượng khiến tôi vô cùng hoảng loạn! Hơn 10 con khác bất thình lình xuất hiện rải rác dọc đường, chúng thấy tôi, tru tréo rồi nhanh chóng chạy ào ào đến!
Phía sau thì bị đuổi bắt, đằng trước không ngừng kìm kẹp! Chẳng còn thời gian thở, chỉ còn nước lao đến bất chấp nguy hiểm!!
1 con bên trái chực vồ tới!! Tôi cầm thanh gỗ phang thẳng tay ngang má khiến nó xoay đầu ngã vật ra đất, rồi con trước mặt gần trong gang tấc! Tôi ném luôn thanh gỗ trúng cổ khiến nó ngã ngửa về phía sau, tức tốc phi xe chèn băng qua người, cán luôn lên đầu khiến tay lái loạng choạng suýt ngã.
Bọn chúng kéo đến quá đông và hung hãn, tôi chuyển bánh cho xe chạy cắt vào Nhà Hỏa. Lần này thì may mắn đã mỉm cười, con ngách nhỏ hẹp nằm im lìm, bọn chúng chen chúc nhau chạy vào vô tình cản trở những con chậm chân. Thời cơ đã đến, tôi lập tức phóng thẳng thoát khỏi con phố…
Đánh lái tạm biệt Nhà Hỏa. Phía sau vẫn còn 5,6 con chưa có ý định buông tha, nhưng khoảng cách đủ xa khiến tôi cảm thấy an toàn. Lập tức quay trở lại Phùng Hưng chỗ cầu sắt xem xét tình hình!
Cây cầu mới chỉ lấp ló trong tầm mắt, nhưng chẳng có 1 ai!! Không biết 2 anh em Việt đã lấy được xe dự phòng chưa, chẳng biết có còn sống không nữa?
Bất thình lình! Tiếng bước chân bịch bịch mỗi lúc 1 gần làm tôi kinh hãi, tức tốc tôi phi xe nhanh hơn và ngoài lại nhìn. 4 con xác sống từ chỗ công an phường Cửa Đông đột nhiên vồ tới.
Trên người chúng là bộ quân phục xanh rách rưới.
Đột nhiên!!! Con xác sống gần nhất nhảy bổ tới bám vào túi nhu yếu phẩm. Chiếc xe lắc lư làm tôi không giữ nổi thăng bằng buộc phải chạy chậm lại..
– Khốn kiếp!
Qua gương chiếu hậu, lũ xác sống bị tôi bỏ lại ở Nhà Hỏa ngày 1 đổ ra nhiều hơn! Phút chốc quả tim như muốn nổ tung khỏi lồng ngực! Tôi vội vã kéo ga nhằm tăng tốc nhưng khổ nỗi con xác sống cứ bám chặt đằng sau!
– Chó chết…
Tiếng nổ động cơ rền vang càng lúc càng to hòa theo giai điệu gào thét hợp thành 1 bản giao hưởng kinh dị. Tôi tức tối lạng lách, đánh võng buộc nó phải bỏ tay khỏi yên!! Cả người con xác sống cọ sát với mặt đường khiến máu quét thành những vệt dài. Nó rít lên như kêu đồng bọn đến viện trợ, 3 con phía sau nhanh như cắt nhảy chồm tới, tôi phát hoảng không kịp suy nghĩ kéo ga hết cỡ!!
– Aaaaa!!!!
Tôi tông thẳng vào đít 1 chiếc Santafe. Cú va chạm mạnh đến nỗi cả người tôi bị hất tung về phía trước, dập mặt xuống đường…
1 cảm giác choáng váng không sao tả xiết, mọi thứ như đang nhảy múa ngay trước mắt. Tay chân tôi lúc này bủn rủn không điều khiển nổi, chỉ còn cách nằm yên chờ chết…
Đôi mắt tôi như muốn nhắm lại khi thấy 1 con xác sống áo xanh công an nhảy lên nóc xe gào rú chuẩn bị vồ tới làm thịt…
Lại có tiếng bước chân chạy từ phía sau, mỗi lúc 1 gần càng khiến tôi muốn từ bỏ hy vọng..
– Lần này thì tạm biệt.
Điều cuối cùng tôi nói với mình cũng vừa lúc con xác sống lao mình tới!
– Vút!!!
Tiếng gió sượt qua trên đầu khiến tối cực kỳ bất ngờ! Con xác sống bị cả đòn gánh bổ ngang người hất về phía sau làm kính xe vỡ tan tành, tiếng còi báo trộm kêu từng hồi không ngớt!
– Dậy mau!!
Thằng Việt đã đứng chắn trước mặt. Con xác sống bị đánh đau điếng lộ vẻ dữ dằn, nó bật dậy phi tới 1 cách điên cuồng, những con phía sau cũng đồng loạt bao vây!
– Dậy mau!! Khốn kiếp!!
Nó không kịp nói hết, phang tiếp vào con xác sống vừa bị ăn đòn, tồi tiếp theo con thứ 2, con thứ 3 hung hãn nhảy vào. Tôi cố gắng đứng dậy thật nhanh chóng…
Nó chống đỡ 1 cách yếu ớt và chỉ biết quăng đòn gánh về phía trước
– Chạy!!!
Nó hét rồi quay đầu chạy như tên lửa,1 lần nữa tôi hành xác trên con đường toàn người chết
– Thu…đâu…
Tôi cố gắng hỏi bằng giọng yếu ớt..
– Đang phóng về đây!
Chúng tôi chạy như lũ bò điên khi đằng sau cả đàn xác sống mười mấy con nhào tới. Tôi đã nghe thấy tiếng động cơ mỗi lúc 1 gần, vang vọng khắp con phố Lý Nam Đế.
Bất chợt, tiếng động cơ nhỏ dần rồi tắt hẳn..
– Chó chết!! Sao lại chết máy lúc này?!
Việt không ngừng chửi thề, dáng Thu đã hiện rõ trước mặt, em hấp tấp đạp cần khởi động xe nhưng chẳng có tiếng nổ nào phát ra!
Khuôn mặt em lộ rõ vẻ sợ hãi cùng cực..
– Chạy đi!!! – Việt hét lên
Thu bỏ xe và chạy trước cả 2 một đoạn, tôi bắt đầu cảm thấy đuối sức vì vụ tai nạn, đôi chân không nghe theo trí óc lập tức chạy những bước chạy liêu xiêu…
– Lên tao cõng!!
Cả đàn nhao nhao sát nút, không chần chừ tôi trèo lên lưng Việt. Nó cõng tôi nên tốc độ chạy giảm rõ rệt!
– Giờ chạy đi đâu đây?!
– Tao không biết nữa. Cứ thoát ra khỏi con phố này cái đã!!
Cả 2 chạy song song với Thu. Tình thế nguy cấp khiến tất cả chỉ còn cách cắm mặt chạy! Tôi quay đầu lại quan sát, dẫn đầu đàn là lũ xác sống mặc quân phục rách rưới, nổi bật là con bị thằng Việt phang thẳng tay vào ngực. Nó gầy gò và cao lêu nghêu, phần ngực đã biến dạng, những đoạn xương không chịu nổi đòn đánh nhô hẳn ra ngoài trông rất kinh khủng. Ánh mắt nó 1 màu đỏ ác cảm, tôi cởi mũ bảo hiểm ném thẳng vào mặt con xác sống khiến nó ngã bật về sau.
Vườn hoa Hàng Đậu đã thấp thoáng phía trước. Bỗng 2 anh em nó đứng khựng lại 1 cách khó hiểu?!
– Sao vậy?! Sắp ra khỏi Lý Nam Đế rồi!!!
– Anh nhìn đi..
Tôi nhảy xuống khỏi lưng Việt, căng mắt nhìn theo tay Thu chỉ. 1 cảm giác lạnh toát chạy thẳng lên não! Rất nhiều lũ người chết khác đi lại rải rác xung quanh con phố cắt ngang, cả bên trong vườn hoa cũng đầy rẫy. Bây giờ chạy ra chẳng khác nào tự mình nộp mạng, phía sau không ngừng dồn ép.
Cả 3 chẳng ai nói nổi câu nào, dù có cố gắng đến mấy cũng không tránh khỏi kết cục phải chết. 1 cảm giác bất công trào dâng trong lòng tôi…
– Lại đây các cháu! Mau lên!!!
Giọng 1 người phụ nữ bất chợt hét to khiến cả 3 dáo dác nhìn quanh! Chúng tôi đảo mắt khắp các tòa nhà dọc con phố!
– Ở đâu?! Ở đâu??!
– Trên ban công, trên ban công kia kìa!! – Việt chỉ tay thúc dục

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.