Duyên Diệt

Chương 3:




Author: Mynar
Cuộc sống phải lo toan đấu đá trên triều, dạ đấu (*) với các thế lực khác đã mài mòn con người hắn. Hắn chẳng còn thời gian để đến thăm nàng, cũng chẳng dám đến chỗ nàng, sợ nàng nghe được hắn nổi giận, sợ khiến nàng phải buồn lòng, lại chẳng nghĩ đến sẽ làm nàng tổn thương. Hắn cứ ngỡ chờ khi thành công sẽ có thể quang minh chính đại ở bên nàng, sẽ có thể mỉm cười cùng nàng. Nhưng, những sự việc đã phát sinh, lại nằm ngoài dự tính của hắn. Đã có quá nhiều chuyện chen vào giữa hai người. Mà nàng, cũng không còn là nữ nhân trẻ con, thích nắm cánh tay hắn đòi hỏi đủ thứ như khi xưa.
(*) Dạ đấu: dạ (buổi đêm) -> dạ đấu kiểu đấu ngấm ngầm.
Nàng vẫn cười, nhưng nụ cười không giống như lúc xưa, không phải nụ cười vô ưu vô lo hạnh phúc, mà là nụ cười giấu đi bộn bề lo toan.
Nhưng, chưa bao giờ hắn nghĩ nàng sẽ như thế này.
Hắn đã quá quen thuộc với nụ cười của nàng.
Nàng cười ngày thành thân, nụ cười hạnh phúc. Nàng cười nhìn hắn nạp Cẩm Yên Hạ làm trắc phi, tân lang là hắn còn chưa cười, nàng đã cười thay. Nàng cười nhìn hắn sủng ái Cẩm Yên Hạ, giống như không buồn phiền vì hắn chẳng ở bên nàng. Nàng cười nhìn Cẩm Yên Hạ nói nàng ta mang thai, sống như chính nàng mới là người sắp làm mẫu thân. Nàng cười…
Mười năm chung chăn gối, hắn cứ ngỡ mình đã hiểu nàng. Mỗi nửa đêm quay sang nhìn người con gái bên cạnh, hắn đều nhìn thấy vẻ khắc khoải, ưu tư trên khuôn mặt nàng. Khuôn mặt gầy nhỏ xanh xao, hàng lông mày nhíu mặt. Người này rõ ràng cũng rất yếu đuối, nhu nhược, chẳng khác Cẩm Yên Hạ là bao, thậm chí còn có phần nhợt nhạt hơn. Nhưng hắn chỉ để ý đến Cẩm Yên Hạ luôn tỏ ra yếu đuối kia, mà quên đi mất bên cạnh mình còn có một người con gái giả bộ mạnh mẽ cứng rắn. Từ khi nào mà hắn không thấy điều này? Bỏ lỡ một khoảnh khắc, là bỏ lỡ hết tất cả. Có khoảnh khắc nào hắn đã bỏ lỡ rồi?
Nữ nhân nhu nhược khiến người ta thương tiếc, nữ nhân nhu nhược tỏ ra mạnh mẽ càng khiến người ta thương tiếc bội phần. Bây giờ hắn mới nhận ra, liệu có còn cơ hội được thương tiếc nàng nữa hay không?
Nhìn bàn tay trắng nõn như ngó sen đang nắm chặt lại, hắn muốn đi đến nắm lấy tay nàng, ôm nàng vào lòng, bảo bọc nàng, như ngày nào hai người mới bên nhau.
Từng cảm xúc, từng cảm xúc, đều vẹn nguyên.
Đột nhiên, nàng ngẩng đầu, ánh mắt hốt hoảng tuyệt vọng, nàng mấp máy môi, khó khăn lắm mới thốt lên được một lời
“Chàng… chàng có từng để tâm tới thiếp không?”
Nàng hỏi xong, như không dám chấp nhận sự thật đau lòng, đầu càng cúi thấp.
Nàng hỏi hắn có từng để tâm tới nàng không ư? Hắn không dám công nhiên nhìn thẳng nàng vào ban ngày, bởi vẻ đẹp của nàng quá thanh khiết, hắn chẳng thể chạm tới. Chỉ khi bạn đêm mới có thể nhìn nàng thật gần. Hắn khổ tâm để làm gì đây? Để có được quyền lực tuyệt đối, khiến khó ai có thể dị nghị về chuyện của hai người sao?
Nàng hỏi như vậy. Là không tin hắn, hay là đã tin, nhưng niềm tín nhiệm này quá mong manh?
Nàng nói “từng”. Nghĩa là nàng chỉ chờ mong hắn một lần để tâm đến mình trong quá khứ, mà chưa một lần mơ về hai chữ đời đời kiếp kiếp sao? Sao hắn lại không nghĩ nàng vẫn luôn nhìn về quá khứ, mà hắn thì cứ cất bước về phía tương lai. Khoảng cách giữa hai người cứ ngày một xa, cứ ngày một bị kéo dãn như vậy. Giờ mới nhìn lại, bàn tay những tưởng vẫn nắm chặt lấy nhau kia, hoá ra đã buông, đã xa, đã bị bóng tối nuốt chửng mất.
Bàn tay bên dưới long bào khẽ xiết lại, hắn xoay người đi về phía cửa điện.
Nàng nhìn theo người ấy, cười khổ một tiếng. Chàng trốn tránh sao?
Thật ra, một khắc đó, nàng rất muốn hỏi: “Chàng có từng yêu thiếp không?”. Nhưng nàng không dám, nàng không đủ dũng khí. Nàng không luyến tiếc dịu dàng của chàng, bị chàng ruồng bỏ nàng cũng không oán. Nàng cũng sẽ không hỏi chàng đã từng yêu, chỉ cần một ánh nhìn của chàng là nàng đã đủ mãn nguyện rồi. Thế nhưng, ngay cả điều giảm đơn này chàng cũng không muốn cho nàng.
Bờ lưng hơi run, lời lẽ thốt ra lại vô cùng cứng rắn:
“Ngươi ghen ghét đố kị với hoàng hậu khi nàng còn là trắc phi, hại nàng xảy thai. Nếu trẫm tiếp tục dung túng, lập ngươi làm hậu, chẳng lẽ ngươi lại không tiếp tục hãm hại các phi tần khác?”
Một lời buộc tội không thể hợp lý hơn. Ghen ghét đố kị với thiếp thất của trượng phu. Là thất xuất. Ở dân gian đã chẳng thể chấp nhận một nàng dâu như thế, huống hồ đã gả vào Hoàng gia. Chỉ riêng lời này thôi cũng đã đủ để hắn bỏ nàng. Giáng làm thiếp đã là rất nhân nhượng rồi.
Nàng se duyên với hắn tròn mười năm, từ khi còn là một thiếu nữ cho tới khi trở thành một phụ nhân, nàng luôn cảm thấy được ở bên hắn đã là ơn trời  biển, chưa bao giờ dám có suy nghĩ đố kị với thiếp thất của trượng phu.
Giờ hắn nói như vậy, còn nhắc tới Cẩm Yên Hạ. Đúng là nàng không ưa Cẩm Yên Hạ, nhưng phần không ưa ấy chẳng đủ để nàng bỏ qua tình tỷ muội mà hãm hại nàng ta, huống hồ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.