Duyên Diệt

Chương 2:




Nàng khó nhọc ôm ngực, nói:
"Nể tình nghĩa Phu thê, để ta lại Hậu cung. Hoàng thượng, người chỉ nghĩ đến Cẩm Yên Hạ là Đích nữ của phụ thân, có bao giờ người thật lòng nghĩ đến thiếp."
Nàng nói lời này, hắn có một chút mảy may để tâm hay không? Người đàn ông xa lạ đứng kia có còn là Cảnh vương gia dịu dàng dắt tay rước nàng vào Vương phủ? Có còn là phu quân dịu dàng ôm nàng, nói đích thứ khác biệt, nàng không cần lo nghĩ bận tâm? Nếu thật sự là người ấy thì sao lại làm thế? Cẩm Yên Hạ chỉ là Trắc phi thôi sao? Chỉ sợ mỗi lần hắn đối xử với nàng ta còn hơn cả chính phi là nàng đây. Hay là cái danh Vương phi của nàng từ đầu đã là hư vô, ngay từ đầu Cẩm Yên Hạ mới là người xứng đáng làm Thê tử của hắn, cùng hắn cả đời phỉ nguyền sánh phượng?
"Hoàng hậu là Hoàng hậu, còn ngươi là ngươi."
Bây giờ thì đã là Hoàng hậu danh chính ngôn thuận rồi đấy. Có thể nàng chưa từng là Hoàng hậu, nên mới cảm thấy hắn gọi cái tên Hoàng hậu dịu dàng đến đâu. Đâu giống như hai tiếng "Vương phi" lạnh lùng kia? Đúng vậy, Cẩm Yên Hạ là Cẩm Yên Hạ, còn nàng là nàng, sao có thể giống nhau được. Nếu như nàng giống nàng ta, phải chăng mọi chuyện đã khác? Hắn nói: "Yên Hạ tuy có nhan sắc giống nàng, nhưng không có được nội tâm đẹp đẽ giống nàng.". Sao khi đó nàng lại vui mừng đến mức quên đi hiện thực như vậy. Hắn gọi Cẩm Yên Hạ là "Yên Hạ", mà đã bao giờ gọi nàng là "Vị Khê", nàng chỉ là Vương phi, là chính thê trên danh nghĩa của hắn. Nàng giống Cẩm Yên Hạ, nàng không phủ nhận. Nội tâm đẹp đẽ? Hắn đã từng hiểu thấu nàng sao? Sao nàng lại không biết? Hắn đã từng nhìn nàng chưa? Là rồi, hay là  nàng đã quên mất. Nếu có nhìn nàng, sao năm ấy hắn lại không chịu tin nàng?
【 Kết phát chẩm cộng tịch
Hoàng tuyền cộng vi hữu.】 (*)
(*) Tạm dịch thơ: Kết tóc chung chăn gối
Suối vàng chẳng chia tay.
Nàng nhớ, khi nàng và hắn thành thân, hắn đã nói những lời này. Vĩnh viễn không xa lìa. Nàng là Chính phi của hắn, hắn có bao nhiêu Trắc phi, di nương đều không quan trọng, chỉ cần nàng là Thê tử của hắn.
Chỉ cần nàng còn là Thê tử của hắn...
Thời gian qua đi, nàng vẫn là chính phi của hắn, là nguyên phối của hắn. Nhưng hắn đã không còn là Vương gia. Hắn là Hoàng đế, là nam nhân của vô số nữ nhân khác, trong đó có nàng. Mà, thê tử của hắn là nàng đây vẫn còn là một người sống, nhưng Hoàng hậu của hắn lại là một người khác.
Vĩnh viễn không xa lìa ư? Nực cười thay!
Nàng biết hắn sẽ trở thành Hoàng đế, biết hắn rất vô tình. Nhưng không ngờ hắn sẽ làm đến mức này. Hoàng hậu thì sao? Quý phi thì thế nào? Nàng mòn mỏi chờ hắn, chỉ đổi đến một câu "Hoàng thượng bận rộn chính vụ không đến.". Hắn từ chối gặp nàng, là vì chán ghét nàng, hay là nàng đã hết giá trị lợi dụng?
Hắn nói rất nhiều, rồi cuối cùng giống như không nói gì. Tất cả chỉ là hiểu lầm, là ảo mộng của riêng nàng, là do nàng đã quá khao khát nhận tình của Đế vương.
Môi run lên, lồng ngực trống rỗng, nàng mở miệng, gần như hét lên:
"Giáng Thê làm Phi, nâng thiếp làm Hậu. Hoàng thượng, chỉ có người mới vô tình đến vậy thôi."
Nàng từng bước từng bước cẩn thận. Nhưng mỗi lần đều bị dịu dàng của hắn làm cho lay động. Rõ ràng nàng chưa từng thiếu sót. Nhưng rốt cuộc, là chỗ nào sai mất rồi.
Lòng quân tử thay đổi, có muốn cũng không giữ được.
Giá y năm ấy, sớm đã không còn màu đỏ diễm lệ nữa.
Hay chăng, hắn trước nay vẫn chưa từng thay đổi, chính nàng mới là người đổi khác.
Là nàng đã mong ước quá nhiều, được nắm tay hắn một lần đã khiến nàng quá cuồng vọng, cuồng vọng mong muốn được ở bên hắn mà quên đi mất người ấy còn là phu quân của nhiều người khác.
Nhìn vẻ dửng dưng trên mặt người ấy, dường như sinh khí trong lồng ngực nàng cũng bị rút cạn. Nàng mềm nhũn người, đầu gối run run, ngã xuống.
Một khoảnh khắc, Chiêu Hàn Cảnh bỗng quay ra nhìn nàng. Một khắc đó, khiến hắn vô cùng bất ngờ. Nàng không vận hồng y như trong dĩ vãng. Vẫn là trâm vàng thoa ngọc, nhưng dường như vẻ đẹp khuynh thành của nàng đã bị tiều tụy hóa không sao tả xiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.