Đường Về Nhà Của Vật Hi Sinh Nữ Phụ

Chương 46: Bỉ thử sơ kiến (2)




Cực kỳ ngoài ý muốn, cái nữ nhân được gọi là mẫu thân kia, lại trở thành kế mẫu của nàng.
Ở xa xa, nhìn cái nữ nhân trang điểm lộng lẫy, mặt mũi bình thường, đi trên đường lắc lư không ngừng, hắn thầm nghĩ: Thế giới rộng lớn chuyện gì cũng có thể xảy ra, đương nhiên là hắn không có đem chuyện này nói cho tiểu cô nương nàng.
Tiểu cô nương tính tình không tốt, hắn sợ nàng sẽ tức giận.
Nếu là tức giận không quan tâm đến hắn, thì phải làm sao bây giờ.
“Có cần động thủ giết nữ nhân đó trước hay không?” – Hắn vuốt cằm, bắt đầu xem xét tính khả thi của chuyện này, nhưng sau khi nghĩ ngợi, nữ nhân đó khẳng định là sớm đem mình quên mất rồi, chỉ cần cẩn thận không xuất hiện trước mắt nàng ta… Ân! Liền cứ để nàng ta sống đi.
Vừa mới nói, tiểu hoa sen của hắn là một cô nương tính tình không tốt, tuy là ở trước mặt người ngoài luôn là một bộ dạng an tĩnh đại gia khuê tú, nhưng chỉ có hắn hiểu rõ, trong nội tâm của tiểu cô nương này là một linh hồn rất là quật cường.
Nàng giống như là một con nhím, luôn muốn dùng những gai nhọn trên cơ thế mình giết chết người nào muốn tiến vào thế giới nội tâm của nàng.
Vì vậy Tam Mao bắt đầu suy nghĩ, phải làm sao để nhổ đi những cái gai này.
Sư phụ nói: “Tri kỉ tri bỉ, phương năng bách chiến bách thắng”
Muốn “đối phó” với một người, phải đi giải quyết người bên cạnh họ.
Hắn là một đồ đệ tốt, cho nên rất nhanh đã có một cái phương án để hành động, hắn bắt đầu khi nàng không chú ý, nghe thị nữ bên cạnh nàng, nghe đệ đệ của nàng kể hết thảy những mong muốn của nàng, Thích cái gì? Ghét cái gì? Chuyện đau khổ nhất là gì? Chuyện hi vọng xảy ra nhất là gì? Tất cả mọi chuyện hắn đều muốn hiểu rõ.
Cho nên, ngay lúc hắn biết, nguyên nhân cái chết của mẫu thân nàng, đã nghĩ muốn ra tay thay nàng trả thù, phải biết chuyện này đối với hắn mà nói, không có khó khăn gì cả! Đương nhiên khi nghĩ ra cách này, sau khi tiểu cô nương của hắn nhận ra, một chút cũng không do dự liền giết chết ý đồ này. Lý do là: Chuyện của ta ta tự làm, thù của ta ta tự báo.
Có một thời gian rất dài, Tần Dĩ Mạt đều giơ bàn tay trắng trẻo, từng ngón từng ngón chọc chọc vào bờ ngực rắn chắc của hắn, làm nũng hỏi: Nói nói! Ngươi thích điểm nào ở bổn tiểu thư nhất?
Chính mình bất quá chỉ nghiêng đầu nghĩ một chút xíu, nàng liền có chút không vui lầm bầm mở miệng: Hừ hừ hừ, cư nhiên lại suy nghĩ lâu như vậy, xem ra trong lòng ngươi không có ta.
Tam Mao thời khắc đó nhận ra chính mình thật oan uổng.
Nhìn thấy gương mặt “ đáng thương hề hề “ của hắn, Tần Dĩ Mạt bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt hắn “bộp” một cái.
“Được rồi!” Nàng lầm bầm nói: “Thật là, đem mình làm thành bộ mặt đáng thương của cún, một nam nhân mà dùng thủ đoạn này để lấy được đồng cảm, thật là quá ti bỉ rồi!”
Ti bỉ cái gì một chút quan trọng cũng không có, chỉ cần dùng được liền dùng, Tam Mao từ nhỏ là chủ nghĩa thực dụng âm thầm nghĩ, đặt người trong lòng xuống, hắn cho nàng biết cái gì gọi là hôn.
Hắn thích cái gì ở nàng nhỉ?
Đáp án là: Cái gì cũng đều thích.
Không quản là âm thanh kiều tiếu của nàng, lúc tức giận thì nhíu mày, có việc nhờ thì giả vờ ngoan ngoãn, tất cả mọi thứ hắn đều thích. Nhưng mà nếu như phải chọn ra một loại.
Hắn nhận thấy thật sự mà nói thì nàng cực kỳ cực kỳ ấm áp.
Vĩnh viễn cũng không quên được, lúc hắn mở mắt ra, gương mặt của nàng yên tâm nói: Ôi mẹ ơi, dọa chết ta rồi, cũng may là chưa có chết!
Vĩnh viễn cũng không quên được, nàng tự tay làm cho hắn bộ y phục đầu tiên.
Vĩnh viễn cũng không quên được, nàng ở bên tai hắn lải nhải, dặn dò không ngừng.
“Tam Mao huynh phải thật khỏe nha! Ta và Dương nhi chỉ kì vọng vào huynh đó ” – Khi nàng nói ra câu mong chờ đáng thương đó, hắn quả thực là tâm hoa nộ phóng.
Được người ỷ lại, được người quan tâm an ủi, được người thích, nàng cho hắn quá nhiều, cho nên hắn sống chết níu kéo nàng, mãi mãi không buông tay.
Phiên ngoại nhỏ 1: Sau khi Tần Dĩ Mạt ở hiện đại gặp lại Tam Mao
Khách sạn, đặc biệt là « Khách sạn tình nhân » sẽ luôn làm người ta có chút ái muội nghĩ ngợi này nọ, nhưng mà những điều nghĩ ngợi này cũng không phải hoàn toàn vô đạo lý, ví dụ như nói Tần Dĩ Mạt cùng Tam Mao, sau khi vừa kinh thiên địa khóc quỷ thần trùng phùng, hai người liền dùng thân thể mà dày vò lẫn nhau, xác định là chính mình không có nằm mơ. =))))))))))))
Sau khi triền miên qua đi, Tần Dĩ Mạt vốn mệt mỏi đến không thể mở mắt như cũ cố gắng gượng, không để chính mình thiếp đi.
” Anh làm sao đến được nơi này? ” – Cô lẩm bẩm hỏi.
Tam Mao vỗ vỗ lưng cô, cọ cọ vào đỉnh đầu cô: ” Anh cũng không biết, lúc còn ở dưới phế tích đó, em sau khi lóe sáng, liền không thấy đâu…”- Nói đến đây âm thanh dừng lại một chút, rồi lại thêm ôm chặt cái eo nhỏ nhắn kia: ” Anh không ngừng đi tìm em, nhưng mà tìm khắp cái phế tích đó, cũng không tìm ra em “
” Bọn họ đều nói em chết rồi, nhưng là anh không tin, anh cứ tìm em, tìm em suốt ba năm, xem, anh cuối cùng cũng tìm được em! ” Trong âm thanh của hắn có chút đắc ý.
” Đúng đúng đúng! Tam Mao nhà chúng ta là lợi hại nhất! ” – Cô đem đầu cọ vào lòng hắn, chỉ cảm thấy khóe mắt mình thật ẩm ướt, cô không nghĩ Tam Mao ở bên kia ngây ngốc suốt ba năm đến bên này.
Cố chấp như vậy tìm một người có lẽ không tồn tại, đáng giá sao!
Cô rất muốn đem câu hỏi này hỏi hắn, nhưng lại khóc đến nghẹn lời, làm cô một chữ cũng không phát ra được.
” Dương nhi vẫn rất tốt, nó rất thông minh, sau khi em đi hai năm đã đậu tú tài, nó nói mình là đệ đệ của em, không thể làm xấu mặt em được, nhất định phải đem trạng nguyên về để em cao hứng, chỉ là cha em ông ấy không tốt lắm, ông ấy xuất gia rồi, tu ở Linh Ẩn tự, Ngu Tâm Nhi sau khi từ phế tích trở về liền sinh bệnh nặng, không bao lâu liền chết.
Tả Hương Tú cũng chết rồi, không thoát ra được Liên Cổ thành, liền chết ở trong đó. Còn lại Bạch Liên Nhi, nàng bị Thi Hình Thiên mang đi rồi.! Đúng rồi, đem chúng ta cứu ra từ chỗ đó chính là hắn…… “
Cô cứ nghe âm thanh đứt quãng của Tam Mao vang lên bên tai.
Cảm thấy sự an tâm trước giờ chưa từng có.
Nhắm mắt lại, vùi vào trong lòng hắn.
Sự thật quay vòng, chỉ cần ở bên cạnh anh, em liền không mong muốn gì thêm nữa.
Phiên Ngoại Nhỏ 2: Về vấn đề sinh kế.
Tam Mao không có hộ khẩu, hoàn toàn hoàn toàn không có hộ khẩu.
Cứ nghĩ tới lúc đang phần phật một cái sang tới bên đây, vẫn là ở dưới cảng cướp hành lý của người ta, mới đem chính mình lộng thành cái dạng không để người ta chú ý tới nữa.
Cho nên về vấn đề hộ khẩu của hắn, liền thành vấn đề đau đầu nhất của Tần Dĩ Mạt.
Vấn đề này lấy năng lực của cô thì không có biện pháp, cuối cùng trong cuối cùng, chỉ có thể cầu cứu cha mẹ mình thôi, bạn đừng hỏi cô ấy có bao nhiêu khổ khẩu bà tâm biện ra lý do, rồi tới cuối cùng khi hai vị gặp Tam Mao, đều là nụ cười đầy mặt.
Tần mẹ lòng nghĩ: Cuối cùng con rể lớn lên thật đẹp trai nha! Còn là người lai nữa, sau này cháu ngoại của mình càng thêm đáng yêu!
Tần ba lòng nghĩ: Ừ, nghe nói thằng nhóc này đồng ý đến nhà mình làm con rể. Không sai, không sai. Thật tốt nha.
Còn lại Tần Dĩ Mạt đang run sợ.
Trong vẻ bất an khẩn trương của Tam Mao, cuộc gặp gỡ này nằm ngoài ý muốn cực kì tốt đẹp, trong cảnh nhiệt tình mà hạ màn.
Đại khái lại qua nửa năm, hộ khẩu chứng minh thân phận của Tam Mao rốt cuộc cũng tới.
Tần Dĩ Mạt cảm thán: Vẫn là lão cha, lão mẹ có biện pháp nha!~
Đương nhiên là trong khoảng thời gian chờ đợi, hai người cũng không phải cái gì cũng không làm, Tần Dĩ Mạt chưa tốt nghiệp đại học, đương nhiên là ngoan ngoãn về trường, cô liền dẫn Tam Mao qua đó, hai người bên ngoài thuê một cái phòng nhỏ, Tần Dĩ Mạt còn đăng ký cho Tam Mao học một nghề: Thú y.
Không nghĩ đến, bạn Tam Mao ở phương diện này có đủ mười phần, đặt biệt là bọn chó con, thật sự là siêu cấp thích hắn, không cần biết là sủng vật kiêu ngạo cỡ nào, trước mặt hắn đều rất ngoan, rất ngoan..( thật ra đọc xong 2 phiên ngoại cũng hiểu được lý do =)))
Cho nên khi hai người học xong trở về, cùng mở một tiệm thú cưng, mức độ phổ biếm của nó nghĩ cũng đã biết rồi.
Tuy là, Tần Dĩ Mạt âm thầm lẩm bẩm, đám nữ nhân phiền phức không quan hệ, tuyệt đối là dưới vỏ bọc của thú cưng trông chờ vào người đàn ông của cô,
Hừ hừ, bất qua ta đây sẽ không cho các ngươi có cơ hội đâu.
Bé gái Tần nắm chặt tay mà thề.
” Mạt Mạt.. ” – Có người sau lưng ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô: ” Chúng ta về nhà đi! “
” Vâng, về nhà.”
Toàn Văn Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.