Dượng Tôi Biến Thành Mỹ Nam Rồi

Chương 27: Oán Hồn





Nói về tình hình lúc Mặc Linh biến mất.
Đức Cường cảm nhận được gió lạnh cuốn lấy người cậu tạo thành một chiếc kén hoàn hảo nhốt cậu bên trong.
Máu trên tay vẫn không ngừng chảy xuống đất.
Một tiếng cười khúc khích vang lên, Đức Cường sợ hãi định lùi bước lại, nhưng cậu nhớ lời mà vị đạo trưởng kia từng nói.
Tuyệt đối không được rời khỏi vị trí đánh dấu dưới đất.
Cậu cố nhịn sự sợ hãi trong lòng xuống, mở to đôi mắt mà nhìn về phía trước.
Trước lúc đến đây cậu có chuẩn bị mấy cây đèn pin, lúc bày trận thì trừ cây trên tay Mặc Linh ra cậu còn đặt mấy cái xung quanh để chiếu sáng nữa.
Không hiểu sao ánh đèn pin lại tắt ngấm, cậu phải nhờ vào ánh sáng mờ nhạt của mặt trăng mà nhìn.
Trước mặt cậu xuất hiện thân ảnh của một người con gái, dựa theo vóc dáng thì còn khá trẻ.
Cô ấy bận một chiếc váy dài màu trắng, tóc dài ngang eo vì gió mà bay tán loạn về phía sau lưng.
Có lẽ đây chính là oán hồn mà vị đạo trưởng đó đã nói, nghiệm vụ của cậu là khiến oán hồn này bắt đi hồn phách của bản thân.
Oán hồn bay lại gần cậu, khuôn mặt cô ta nhỏ nhắn có thể nói là dễ nhìn, nhưng làn da vô cùng nhợt nhạt.
Cô đưa cánh tay phải về phía cậu, cậu bất giác muốn tránh né, nhưng vẫn kìm được mà đứng yên.
Oán hồn dừng động tác lại khi ngón tay sắp chạm vào ngực cậu, nó lại cười có vẻ rất vui vẻ.
" Các người định lừa ta!"
Không ngờ nó lại thông minh như vậy, nó bay lòng vòng quanh người cậu rồi đáp xuống đất, dùng bàn chân trần mà giẫm lên đám cỏ xác sơ từ từ đi về phía cậu lần nữa.

" Ngươi gan dạ lắm, ngươi có biết nếu ta bắt đi tất cả hồn phách của ngươi thì dù không chết cũng sẽ mãi mãi thành tên đần không".
Đức Cường đương nhiên biết chứ, lúc đó hắn cũng đã giải thích cho cậu nghe.
Hồn phách của Minh Đạt chỉ bị thiếu nếu tìm lại được theo thời gian sẽ hồi phục, nhưng nếu cậu bị lấy đi hết hồn phách thì dù tìm lại cũng mãi mãi trở thành kẻ ngốc.
Hỏi Đức Cường có sợ không, đương nhiên là cậu sợ rồi, nhưng cậu lại không thể bỏ mặc Minh Đạt được.
Cũng giống như Minh Đạt từng bất chấp nguy hiểm mà cứu cậu, Đức Cường cũng muốn bất chấp mạng mà trả cho Minh Đạt cái ân tình đó.
Cậu cố trấn tỉnh bản thân, nắm chặt tay lại để máu chảy nhanh hơn nữa.
Oán hồn dù biết bản thân bị lừa cũng sẽ không cưỡng lại được sức hút của máu thịt người sống, nó chắc chắn sẽ lấy đi hồn của cậu.
Oán hồn nữ đó đúng là không thể cưỡng lại sự dụ dỗ trước mắt, nó đưa bàn tay đầy móng vuốt về phía cậu.
Một móng tay chỉa thẳng vào ngực cậu, rồi nó làm động tác rạch xuống.
Chỉ là từ chỗ đó không hề có vết thương, nó dùng tay kéo thứ gì đó trong người cậu ra.
Một mảng trong suốt màu trắng, một cái rồi hai cái.
Cậu thấy bản thân đang dần mụ mị đi, đầu óc rối loạn và cơ thể từ từ lạnh dần.
Cậu thấy mình đang trôi trên một đám mây, cứ bay lềnh bềnh lềnh bềnh trong vô định.
Oán hồn kéo thêm vài đốm lửa màu xanh trong người cậu ra nữa, khi từng đốm lửa nhỏ như ma trơi đó thoát ra khỏi người, cậu hoàn toàn quên mất bản thân mình là ai.

Cậu như tỉnh như mơ thấy mình biến thành chú bướm nhỏ, bay từ nơi này sang nơi khác.
Có vẻ nó muốn rút hết tất cả hồn phách của Đức Cường ra, nhưng đến khi nó định rút đi một hồn một phách cuối cùng thì bàn tay bị chặn lại.
Nó đưa mắt nhìn người thanh niên đó rồi trở tay cào bộ móng dài của mình lên người hắn.
Nhưng hắn dễ dàng né được hơn nữa còn trả lại cho nó một chưởng vào lưng.
Nó lùi lại tập hợp sức mạnh tống về phía thanh niên một bạo kích lớn.
Hắn ta không hề né mà trực tiếp dùng tay đỡ sẵn tiện phóng về phía nó một ngọn lửa màu xanh.
Nó đau đớn ngã xuống khi ngọn lửa bao lấy cơ thể nó, hắn nhíu mày nhìn nó rồi dùng thuật chú trói nó lại sẵn tiện thu ngọn lửa về.
Bạch Thanh Phong đem hồn phách mà oán hồn rút ra từ người Đức Cường trả về cơ thể cậu.
Cái kén bằng gió cũng biến mất ngay sau đó.
Đức Cường sau khi ổn định trở lại thì vội nhìn quanh, đèn pin đã sáng trở lại, dưới đất không xa là thân ảnh mờ nhạt của oán hồn.
Hồi nãy nó còn rõ ràng lắm mà sao bây giờ lại trở nên bán trong suốt rồi.
Cậu đi về phía hắn cất tiếng nói.
" Đạo trưởng, chúng ta thành công rồi đúng không?"
Hắn không trả lời cậu chỉ âm trầm nhìn oán hồn.
" Sao ngươi lại yếu như vậy?"
Oán hồn dưới đất nhìn khá chật vật nhưng lại đưa ánh mắt ngoan cố mà nhìn hắn không trả lời.
Hắn tiếp tục nói.
" Thật vô lý khi ngươi lại yếu như vậy, chẳng phải ngươi bắt được một phần hồn của hai người rồi sao?"
Oán hồn nữ dưới đất đưa đôi mắt tơ máu mà nhìn hắn.
" Ngươi đánh thắng ta thì cứ đập tan hồn của ta đi, nhiều lời vậy làm gì?"
Đức Cường vội chen vào nói.
" Ngươi trả lại hồn phách của Minh Đạt và thầy Phong trước đi".
Oán hồn quay mặt nhìn Đức Cường cười.
" Ta không trả đó, dù có đánh tan hồn ta cũng không trả.
Cho ngươi tức chết, ha ha ha..."
Đức Cường tức giận chỉ vào nó.
" Ngươi...!ngươi...!đạo sĩ, ngài xem nếu nó không trả thì có cách khác không?"
Bạch Thanh Phong không trả lời Đức Cường mà suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng.
" Ngươi không giữ số hồn phách đó đúng không?"
Oán hồn có vẻ như bị nói trúng tim đen nên nó giật mình một cái nhưng sau đó nó lại cười rộ lên.
" Ha ha ha, ta không nói đó!"
Bạch Thanh Phong thấy rất kì lạ, oán hồn thu được hồn phách lại không sử dụng để nâng cao sức mạnh.
Nếu nó không dùng thì để làm gì? Không lẽ...!phải rồi từ nãy giờ không hề thấy bóng dáng của cô ấy.
" Mặc Linh!"
Bạch Thanh Phong lên tiếng gọi nhưng đáp trả hắn là màn đêm tĩnh mịch, hắn nhìn xung quanh tìm kiếm, một chút dấu tích cũng không có.
Hắn tức giận tóm lấy cổ oán hồn.
" Nói xem tên còn lại ở đâu?"
Oán hồn đau đớn giãy giụa trong tay hắn.
" Ta...kh..ông hiểu...!ngươi...!nói...!gì c...ả..."
Hắn cười, âm thanh trầm nhưng lại rất lạnh lẽo.
" Còn một con nữa đúng không? Ngươi không sử dụng hồn phách cho bản thân mà dùng nó cho oán hồn còn lại.
Nói xem nó ở đâu, tốt nhất ngươi đừng làm ta tức giận".

Oán hồn lắc đầu mạnh.
" Không...!kh...ông có...!chỉ có...!t...ta thôi..."
Hắn dùng thêm lực vào cánh tay, oán hồn đau đớn đến mức sắp tan biến.
Bỗng một trận gió lớn nổi lên rồi xoay tròn hóa thành từng mũi tên gió sắt nhọn đâm thẳng về phía hắn.
Bạch Thanh Phong nhảy lùi về sau không quên lôi luôn oán hồn nữ dưới đất.
Một oán hồn khác xuất hiện từ không trung, đó là một cô gái bận chiếc đầm trắng ngắn, mái tóc dài quá vai một chút.
Hình dáng có vẻ tầm hơn 20, đôi mắt dài trong khá lạnh lùng.
" Ngọc Mai...!thả cô ấy ra".
Oán hồn mới đến tức giận nhìn Bạch Thanh Phong đang nắm lấy cổ Ngọc Mai rồi tung thêm vài mũi tên gió nữa về phía hắn ta.
Hắn phất mạnh tay trái mấy mũi tên đó lập tức biến mất khỏi không trung.
" Thu Vân, chị đi đi! Tên này không dễ đối phó đâu".
Ngọc Mai trong tay Bạch Thanh Phong hét lớn về phía oán hồn mới đến rồi cố đưa tay giữ lấy hắn.
Thu Vân chớp thời cơ hắn bị Ngọc Mai làm nhiễu loạn mà đâm một mũi tên gió vào người hắn.
Vì không đủ thời gian tránh né nên hắn trực tiếp đón nhận mũi tên bằng tay trái.
Mũi tên xuyên qua bàn tay hắn tạo thành một lỗ tròn nhỏ, máu bắn theo đà bay của mũi tên.
Bạch Thanh Phong nhìn tay của mình ánh mắt lộ vẻ không tin bản thân lại sơ xuất như vậy.
Bị thương bởi oán hồn đúng là chuyện cười mà hắn chưa từng nghĩ tới.
Là do bản thân bị phong ấn quá lâu hay do hiện tại Mặc Linh quá cách xa hắn.
Xem ra hắn nên nghiêm túc một chút để nhanh chóng kết thúc trận đánh này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.