Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 2) - Hiểu Tinh Cô Tự

Chương 11:




Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh ra khỏi Cẩm Tú Lâu, Sở Vân Phi từ lâu đã không thấy bóng dáng, nội lực khí tức vủa người đáng ngờ kia cũng không cảm nhận được.
Sở Phi Dương xem xét qua một lượt các nơi, phát hiện trên tường có một số ký hiệu cẩu thả, cười nói: “Tiểu tử này thật cũng không phải ngốc, còn biết lưu lại cho chúng ta ký hiệu. Đi thôi.” Sở Phi Dương kéo Quân Thư Ảnh đang chuẩn bị thi triển khinh công, lại bị Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng giữ chặt.
“Chờ một chút.”
“Sao vậy?!” Sở Phi Dương hơi ngạc nhiên, rồi sau đó lại nghĩ một chút, trên mặt dần hiện lên nét tươi cười ranh mãnh. Ghé sát vào Quân Thư Ảnh khẽ cười nói: “Chẳng lẽ…căn bản không hề có nhân vật đáng ngờ nào cả? Mà do ta cùng Chân Thủy Môn môn chủ kia nói chuyện, ngươi mất hứng?!”
Quân Thư Ảnh lườm Sở Phi Dương một cái, hừ lạnh, nói: “Người đáng ngờ đương nhiên là có, ta cần gì phải lấy chuyện này ra lừa gạt?”
“Nga?!” Sở Phi Dương nâng cao âm cuối mang theo chút ngả ngớn, khuôn mặt luôn luôn ôn nhu loan thành hình dạng sung sướng, ý vị thâm trường thấp giọng cười nói: “Vậy…Thư Ảnh a, nếu thật sự vất vả lắm mới có được manh mối, vì sao ngươi không cho ta đuổi theo, lại thả cho con đường sống? Đây không phải thói quen của ngươi a.”
Quân Thư Ảnh xê dịch thân thể né tránh gương mặt quá gần của Sở Phi Dương, đi về phía ký hiệu Sở Vân Phi lưu lại.
“Ngươi không cảm thấy, mọi thứ đều quá mức trùng hợp hay sao?” Quân Thư Ảnh liễm mi nói.
“Nguyện nghe cho tỏ.” Sở Phi Dương cười gật gật đầu.
“Đầu tiên là có người qua đường quái lạ khiêu khích chọc ta ra tay, giống như lơ đãng mà làm rớt kiếm, để kiếm rơi vào tay ta. Rồi Sở Vân Phi có được tin tức tới nhà chúng ta tìm kiếm. Sau đó cậu ta mang kiếm chạy về Thiên Sơn. Tại sao lúc cậu ta lấy được không kiểm tra, mà khi đang vội vàng đi trên đường, lại nghĩ đến kiểm tra kẽ hở trên chuôi kiếm, rồi phát hiện ra mảnh giấy phó ước cho ngươi? Mà lúc này, lấy nội lực thâm hậu của người đáng ngờ kia, rõ ràng có thể dễ dàng che dấu, lại cố tình để bại lộ hành tung của mình. Sở Vân Phi không đợi chúng ta bàn bạc xong đã lập tức đuổi theo, còn lưu lại ký hiệu. Này quả thực giống….một âm mưu đã được thiết lập, muốn đưa ngươi đến nơi nào đó.” Quân Thư Ảnh nói tới từng việc, trầm ngâm trong chốc lát lại tiếp: “Tóm lại ta cảm thấy Sở Vân Phi cùng người đáng ngờ kia giống nhau…”
“Không thể tin?!” Sở Phi Dương tiếp hỏi.
Quân Thư Ảnh mang vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu. Sở Phi Dương cười ha ha, ôm bả vai Quân Thư Ảnh vỗ vỗ, thở dài một hơi, vui mừng nói: “Quân đại công tử của ta a, rốt cuộc là từ khi nào, ngươi nguyện ý quan tâm đến sự an toàn của Sở Phi Dương ta a? Ngươi cứ tiếp tục như thế, sau này ta đời đời kiếp kiếp đều phải dây dưa bên ngươi, không thể siêu thoát rồi.”
Sắc mặt nghi kị ngưng trọng của Quân Thư Ảnh hơi hòa hoãn lại, nhíu nhíu khóe miệng nói: “Đời đời kiếp kiếp của ngươi không khỏi cũng quá tiện nghi đi.”
“Toàn bộ lỗ vốn bồi cho ngươi ta đều nguyện ý, ngươi thì sao, có bằng lòng hay không?” Sở Phi Dương cười đến mê hoặc lòng người.
“…..” Quân Thư Ảnh xoay người sang chỗ khác, ho nhẹ một tiếng: “Vẫn là nói chuyện trước mắt đi. Sở Vân Phi kia…”
“Ta không lo lắng về cậu ta.” Tuy rằng không nhận được đáp án như ý, nhưng do Sở Phi Dương từ lâu đã quá thấu hiểu và lý giải sâu sắc hành động của Quân Thư Ảnh, cũng đành thuận theo ý y thay đổi đề tài: “Hắn lòng dạ ngay thẳng, bộ dáng chính trực, nghiêm túc không giống ngụy trang. Huống hồ nếu ta đã kết giao với người bằng hữu này, đương nhiên sẽ không hoài nghi thái độ làm người của người đó. Nếu cuối cùng chứng minh ta sai rồi…” Sở Phi Dương cười cười: “Vậy chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo thôi.”
Quân Thư Ảnh nghe xong, cười lạnh nói: “Ta đã quên mất Sở đại hiệp là người chính trực đức độ, lòng dạ bao dung. Trái lại, ta trời sinh tính đa nghi, là kẻ tiểu nhân.”
“Ngươi cam nguyện vì ta làm ‘tiểu nhân’, hẳn biết rằng ta thương yêu nhất cũng chính là loại ‘tiểu nhân’ này của ngươi a.” Sở Phi Dương thấy khuôn mặt Quân Thư Ảnh không vui, trong lòng âm thầm nói.
“Ngươi vì ta làm tiểu nhân, ta cũng vì ngươi làm tiểu nhân, hai tên tiểu nhân, chẳng phải quá hợp.” Sở Phi Dương ôm Quân Thư Ảnh cười nói, lại lấy tay chạm vào ấn ký Sở Vân Phi lưu lại. “Chuyện đã đến mức này đến tột cùng là ai bày bố, thay vì ở đây phí công suy đoán, không bằng nhanh nhanh đuổi theo, mới có thể tìm ra chân tướng.”
Sở Phi Dương nếu đã nói thế, Quân Thư Ảnh cũng không phản đối nữa. Hai người cùng nhau lần theo ký hiệu, thi triển khinh công đuổi theo, vừa ra khỏi thành, lập tức hướng đường núi đi tới.
Ở trên núi không bao lâu, chợt nghe cách đó không xa truyền đến vài tiếng động. Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh nhìn nhau, đồng thời theo hướng âm thanh bay đi.
Phía trước thế nhưng chính là vách đá dựng đứng, Sở Vân Phi đứng ở nơi cách xa vách đá, hướng phía trước hô: “Vị huynh đệ này, thứ trên tay ngươi quả thật chính là vật của bổn môn, hy vọng ngươi mang vật trả lại, tại hạ sẽ thay mặt sư môn hậu tạ thỏa đáng.”
“Phi! Ngươi hống tiểu hài tử ba tuổi sao! Ta nói cho ngươi biết, ngươi dám bước lên phía trước một bước, ta sẽ đem thứ này ném xuống.” Thanh âm này truyền tới, khàn khàn khàn khàn, hoàn toàn không chứa nội lực.
Sở Phi Dương cùng Quân Thư Ảnh liếc nhau một cái, tiếp tục án binh bất động, chỉ nghe thấy Sở Vân Phi có chút lo lắng hô: “Đừng, ngươi ngàn vạn lần đừng làm vậy! Ta nói chính là sự thật. Ta biết kiếm không phải do ngươi thâu, chỉ cần ngươi trả lại cho ta, ta cam đoan sẽ không truy cứu nữa!”
“Ngươi cam đoan?! Ngươi là nhân vật nào?! Cam đoan của ngươi ta có thể tin sao?!’’  Thanh âm kia chế giễu nói: “Trừ phi là Sở Phi Dương của Thanh Phong Kiếm Phái, người mà dù mắt bị mù vẫn dám đơn đao phó ước – Sở Phi Dương, hắn mà nói, ta ít ra còn có thể tin tưởng chút.”
“Ta với huynh ấy cùng nhau đến a! Huynh ấy lập tức sẽ tới thôi!” Sở Phi Dương vội la lên.
Sở Phi Dương nghe đến đó, muốn đứng dậy đi ra ngoài, bị Quân Thư Ảnh giữ lại ý bảo đợi thêm lát nữ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.