Dương Thư Mị Ảnh

Chương 138: Thiên hạ đệ nhất nhân




Thiên Hạ đệ nhất nhân
Thanh Phong kiếm phái trong chốn giang hồ là đại môn phái thanh danh vang xa, mỗi năm Võ Lâm Trung Nguyên đều mượn nguyên do muốn kêu gọi sức người tổ chức một số hoạt động, ngoài dụng ý muốn khuấy động bầu không khí của võ lâm, tìm kiếm nhân tài mới, cũng thuận tiện cho các môn các phái thay các đệ tử trẻ tuổi của mình tìm kiếm lương duyên giai ngẫu.
Mà trong … những hoạt động này, thanh thế lớn nhất chính là ‘ Thiên hạ đệ nhất nhân’ thường được tổ chức vào đầu xuân. Đây chỉ là đai hội luận võ. Trên giang hồ những cuộc luận võ to nhỏ nhiều như sao trên trời, nhưng chỉ có duy nhất cuộc luận võ này là uy tín nhất, được nhân sĩ Võ Lâm thừa nhận. Cho nên ý nghĩa của nó đương nhiên khác thường, địa vị cũng khác biệt.Nó tiền thân vốn là đại hội luận võ trong nội bộ Thanh Phong kiếm phái, chỉ để khích lệ các đệ tử rèn luyện võ công. Lần đầu tiên Sở Phi Dương tham dự là khi hắn mười bốn tuổi, từ đó đầu danh hàng năm đều thuộc về hắn. Mãi đến khi hắn xuống núi bước chân vào giang hồ, mới xông ra danh hào Thiên hạ đệ nhất, thì đại hội luận võ này dần dần cũng biến thành ” Thiên hạ đệ nhất nhân.”
Từ đó đại hội luận võ này không còn là tụ hội trong nội bộ Thanh Phong kiếm phái nữa, các đại môn phái nổi danh vô danh trên giang hồ đều đến tham dự, phía sau còn Võ Lâm Minh chủ trì, chỉ là mượn Thanh Phong kiếm phái làm địa điểm, tạo cho Võ Lâm Trung Nguyên một cơ hội luận bàn tỷ thí. Quán quân cũng chỉ là một danh hào, họ cũng không quan tâm.
Mấy năm gần đây Sở Phi Dương cũng ít tham dự, cũng không phải bởi vì địa vị đó so với trước đây bất đồng, chẳng đáng tham gia. Phải biết ‘anh hùng xuất thiếu niên’ ‘ Trường giang sóng sau đè sóng trước’ , nếu như chỉ biết chìm đắm trong vinh quang dĩ vãng, tự mình đắm đuối, không bao lâu sẽ bị nhân tài mới xuất hiện dẫm nát dưới chân, bị hậu bối đánh cho không còn một mảnh.
Cạnh tranh trên chốn giang hồ, cũng rất tàn khốc.
Hơn nữa Sở Phi Dương tuy đã sớm thành gia, dưới gối còn dưỡng dục hai nhi tử, nhưng hắn vẫn trong hàng ngũ những người trẻ tuổi, chi tâm tranh cường háo thắng còn chưa tiêu thất, đại hội tập trung toàn tinh anh Võ Lâm Thiên hạ so tài cao thấp, hắn vẫn là thập thần mong đợi.
Chẳng qua thật sự quá bận. Một môn phái lớn như vậy, Tín Bạch đã dần dần mặc kệ mọi việc, Vân Thâm còn nhỏ, hắn thân là đại sư huynh đương nhiên phải tận lực giúp đỡ. Lúc không biết thì không nói, nhưng quan tâm rồi mới phát hiện, nguyên lai trong môn phái từ trên xuống dưới có bao nhiêu chuyện vụn vặt thượng vàng hạ cám cần lao công tốn sức. Mỗi năm muốn tổ chức đại hội luận võ, nhìn thì vinh quang, nhưng phía sau mọi việc lớn nhỏ đều phải hắn tới định đoạt, đợi đến khi đại hội luận võ bắt đầu, hắn cũng chẳng thừa lại bao nhiêu tinh lực để dự thi.
Vốn mấy chuyện này Cao Phóng lên quản, thế nhưng hắn nhìn qua thì thập phần chừng mực, nhưng cách quản lý lại dị thường giản đơn thô bạo, lăn qua lăn lại khiến cho trên dưới môn phái kêu khổ không ngớt, ngay cả Tín Vân Thâm cũng không dám làm phiền hắn, chỉ có thể đem mọi chuyện xếp đống cho Đại sư huynh.
Về phần Quân Thư Ảnh, tuyệt đối càng không thể trông cậy.
Sở Phi Dương bởi vậy thường xuyên cảm thấy nghi hoặc, hai vị này đây, trước đó ở Thiên Nhất giáo rốt cuộc làm sao để sống sót? ! Dĩ nhiên còn gây hại một phương, càng thấy ngạc nhiên cùng kỳ quái.
Mãi đến khi Thanh Lang đi công cán qua Thanh Phong kiếm phái, hai vị thanh niên tài tuấn oai danh một cõi trên chốn giang hồ uống rượu cùng kể khổ mới phát hiện, đối phương cũng có nỗi khổ não không thể nói với ngoại nhân, càng thêm đồng cảm, tình nghĩa đương nhiên càng sâu một tầng.
” Nhắc đến Thư Ảnh, ta nghĩ Thư Ảnh gần đây hình như có tâm sự” Sở Phi Dương rót đầy chiếc chén đã uống cạn của Thanh Lang, nhíu mày nói.” Tâm sự?! Thư Ảnh có tâm sự gì còn có thể giấu diếm được Sở huynh?” Thanh Lang nhíu mày hỏi.
Sở Phi Dương lăn lăn chén rượu bạch ngọc trong tay, lắc đầu nói ” Ta cảm thấy… gần đây Thư Ảnh luôn len lén nhìn ta.”
Vừa dứt lời, ‘ Phốc’ ngụm rượu trong miệng Thanh Lang phun ra.
Sở Phi Dương vung tay, dùng nội lực đánh bay ngụm rượu đang văng về phía mình, diện vô biểu tình mà nhìn hắn.
Thanh Lang không chút hình tượng vỗ bàn cười ha hả, chỉ vào Sở Phi Dương ” Sở… Sở huynh, ta không biết hoá ra huynh sẽ nói truyện cười thế này!”
” Ta nói chính là sự thực.” Sở Phi Dương nhìn Thanh Lang cười đến ngã trái ngã phải, phiền muộn nói.
Thanh Lang cười đủ rồi, mới thở dài một hơi, vỗ vỗ vai Sở Phi Dương ” Sở huynh, không nên nghĩ nhiều, nghĩ nhiều không tốt cho thân thể.”
” Cổn” Sở Phi Dương giãy khỏi cánh tay hắn, than thở mà đem rượu uống cạn.
Mặc kệ Thanh Lang nói thế nào, Sở Phi Dương tin tưởng vào trực giác của mình, Chỉ cần Quân Thư Ảnh ở bên người hắn, cho dù không cần quay đầu, Sở Phi Dương cũng cảm giác được hai luồng mắt có chút suy nghĩ đang ở trên người hắn qua lại quan sát. Thế nhưng khi hắn vừa quay đầu, Quân Thư Ảnh cũng xoay mặt đi làm bộ không nhìn hắn.
Sở Phi Dương nhìn người đang lấy tay chống cằm quay mặt nhìn về phía khác, thái dương nhảy lên, này giả bộ cũng giả không giống. Ở trên Thương Lang Sơn cũng không chỉ dậy thế nào là ‘ Giấu đầu lòi đuôi ‘ sao?!
Thế nhưng biết rõ y đang giả bộ, lúc hỏi thì, cái gì cũng hỏi không ra, Quân Thư Ảnh thủ khẩu như bình, một chữ cũng hỏi không được.
Sở Phi Dương không khỏi có chút cảm khái. Quân Thư Ảnh trước đây là một người thẳng thắn, cho dù lúc đầu hai người đối chọi gay gắt, Quân Thư Ảnh cũng không giấu diếm được hắn cái gì. Thế nhưng hiện tại có tâm sự cũng không nói cho mình, không biết là cùng người nào học xấu.
Quân Thư Ảnh không muốn nói, Sở Phi Dương cũng không nỡ truy vấn, chỉ coi như cái gì cũng không biết. Dù sao bị Quân Thư Ảnh nhìn lén tư vị cũng không tệ.
Chuyện này có thể coi như không biết, thế nhưng còn có một việc, Sở Phi Dương cùng Thanh Lang nói, cũng là chuyện hắn đau đầu nhất.
Trăng treo giữa trời, Sở Phi Dương ở trên núi cả ngày mới về đến nhà. Rửa mặt xong xuôi, thay xiêm y sạch sẽ, mới lên giường nằm.
Quân Thư Ảnh bị hắn đánh thức, quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú bị ánh trăng mạ một tầng ánh sáng nhu hoà.
” Ngươi đã trở về.” Quân Thư Ảnh chớp chớp đôi mắt buồn ngủ, thanh tỉnh một chút, mở miệng nói.
” Ân, đánh thức ngươi?” Sở Phi Dương thấp giọng hỏi, đưa tay đem người ôm vào trong ngực.
Quân Thư Ảnh theo lực đạo của hắn nhích người lại gần, sợi tóc mềm mại ở giữa cổ hắn trêu chọc vài cái, khiến Sở Phi Dương có chút tâm viên ý mã.
Quân Thư Ảnh khẽ ngáp một cái, có phần buồn ngủ ” Đừng nói chuyện, ngủ đi….”
Sở Phi Dương ôm thân thể ấm áp trong lòng, nhịn không được đưa tay nâng cằm Quân Thư Ảnh lên, tinh tế thân mật hôn xuống.Quân Thư Ảnh giật giật lông mi, nhưng chưa mở mắt, hơi hơi hé môi, để cho đầu lưỡi mềm nhẹ kia thâm nhập vào trong miệng mình.
Phục tùng như vậy? Sở Phi Dương nhíu mày, bắt đầu ‘ được một tấc lại đòi tiến một thước’.
Vẫn chìm đắm trong nụ hôn Quân Thư Ảnh lại cảnh giác mà bắt lấy bàn tay đang cư xử xấu của hắn, trừng mắt nhìn Sở Phi Dương một lát, xoay người sang chỗ khác cuộn mình lại không cho Sở Phi Dương thực hiện được ” Ngươi bận cả ngày không mệt sao, đừng nháo ta.”
” Ta có thể nháo ngươi ta đương nhiên không mệt, đa tạ Quân công tử quan tâm. Ngươi mau tới đây.” Sở Phi Dương oán hận mà cắn răng, vươn tay nghĩ muốn đem cái tên nổi lửa nhưng không phụ trách cho hắn dập lửa kéo qua.
Phải biết rằng, đây cũng không phải lần đầu tiên! Nửa tháng, Quân Thư Ảnh nửa tháng không cho hắn chạm tới! Người này rắp tâm cái gì? Muốn mưu sát chồng sao?
Thế nhưng Quân Thư Ảnh đã quyết ý, không hợp tác là không hợp tác, không phụ trách chính là không phụ trách, mặc cho Sở Phi Dương lửa dục cùng lửa giận hỗn độn cùng một chỗ cháy hừng hựng thịnh vượng, cuối cùng chỉ có thể làm cho mình tinh bì lực tẫn, đành bỏ qua mà thôi.
” Đại hội luận võ sắp tới, ngươi cần nghỉ ngơi dưỡng sức, không nên cả ngày trầm mê trong sắc dục, đào rỗng thân thể.” Quân Thư Ảnh thấy hắn rốt cục cũng buông tha, liền nghiêm mặt khuyên nhủ.
” Cái gì?” Sở Phi Dương trừng mắt nhìn ” Ai nói ta muốn tham gia luận võ? Không đúng! Ta trầm mê sắc dục lúc nào? Ta không phải chỉ trầm mê ngươi sao.”
Quân Thư Ảnh bĩu môi ” Ngươi không được từ chối, nói chung hảo hảo chuẩn bị. Mấy việc linh tinh vặt vãnh ta cùng Cao Phóng sẽ giúp ngươi xử lý, ngươi không cần bận tâm.” Nói xong lại ngáp một cái, dịch tới bên người Sở Phi Dương, nhắm mắt nhíu nhíu mày nói ” Đừng nói, ngủ đi.”
Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh không hề phòng bị mà tiến vào trong lòng mình, nhịn không được mà muốn thở dài. Vừa không muốn cho mình chạm lại muốn mình ôm ngủ, thật là dằn vặt người. So với xuất trận thì việc này thực sự càng khiến hắn tinh bì lực tẫn.
Sở Phi Dương nhận mệnh mà ôm lấy thân thể kề bên, thành thật mà nhắm mắt ngủ.
Y không muốn thì hắn cũng không ép buộc y, hắn chính là muốn dùng nhu tình để sủng ái y, giống như vĩnh viễn cũng không đủ.
Đối với Sở Phi Dương mà nói tham gia hay không tham gia đại hội luận võ thật ra không quan trọng, nếu Quân Thư Ảnh cùng Cao Phóng hai người chủ động đem mấy chuyện trong Thanh Phong kiếm phái ôm đến trên người, hắn cũng vui vẻ giúp người hoàn thành nguyện vọng.
Hơn nữa đại hội luận võ năm nay cũng không phải hoàn toàn không có thú vị, cũng có chỗ đáng để kỳ vọng. Liên tiếp nhiều cuộc luận võ, bài danh ‘ thiên hạ đệ nhất nhân’ đều bị cùng một người nam nhân lấy đi, hiện nay người nọ trên giang hồ thanh danh ngày càng hiển hách, như mặt trời ban trưa, đã mơ hồ có chút khí thế ‘ hậu nhân khả uý’.
Sở Phi Dương cũng không để ý đến loại hư danh đó, nhưng đã sớm muốn cùng nam nhân này so tài, chỉ khổ nỗi không có cơ hội. Đại hội luận võ lần này thật ra cũng là một thời cơ tốt.Mọi việc cũng không cần nhắc tới, cuối cùng Sở Phi Dương vẫn đường đường chính chính mà đem tấm biển ‘ Thiên hạ đệ nhất nhân’ đã hiện ra chút phong cách cổ xưa cũ kĩ kia thắng về nhà, tối trọng yếu chính là kết giao được một vị bằng hữu đáng giá.
Vào buổi tối, Quân Thư Ảnh đánh giá tấm hoành phi phía trên còn có mấy chữ lớn rồng bay phượng múa kia, nét mặt lộ ra thập phần thoả mãn.
Sở Phi Dương từ phía sau ôm y cười nói ” Ta nói với ngươi a, thực sự quan tâm thứ này?! Danh hào nghe thì êm tai, thế nhưng tấm biển này quá lớn, treo ở nhà có điểm quái.”
Quân Thư Ảnh sờ cằm quan sát một chút, cũng gật đầu nói ” Treo lên đúng là có điểm kỳ lạ, cùng với bài trí trong nhà chúng ta thập phần không phù hợp, vậy xếp lại đi.”
Đại thủ vung lên, Sở Phi Dương khổ cực thắng trở về ” Thiên hạ đệ nhất nhân’ cứ như thế bị ném vào góc thư phòng chờ bụi phủ.
Sở Phi Dương dụng lực đem Quân Thư Ảnh bế lên, cười nói ” Hiện tại đại hội luận võ cũng kết thúc, tướng công ngươi cũng không để ngươi thất vọng, lúc này ngươi cũng không có gì để nói phải không?”
Cho dù qua bao nhiêu năm Quân Thư Ảnh cũng không học được cách thản nhiên mà đáp lại Sở Phi Dương trêu chọc, quay đầu nhìn sắc trời vẫn còn chút sáng, Quân Thư Ảnh nhếch cách môi mỏng nói ” Trước mang ta đi tắm rửa….”
Nửa năm sau ngày nào đó, Sở Phi Dương từ trên núi trở về liền đi tới thư phòng, lục tung một phen tìm tòi.
Quân Thư Ảnh cầm một quyển sách tựa ở cửa thư phòng, mang theo chút hiếu kỳ mà hỏi thăm ” Phi Dương, ngươi muốn tìm cái gì?”
” Tấm biển kia đâu? Ta nhớ rõ khi đó là để ở chỗ này, thế nào lại không thấy.” Sở Phi Dương dịch chuyển giá sách, hướng phía sau giá sách nhìn một chút, vừa nói.
” Tấm biển gì?!” Quân Thư Ảnh hoàn toàn mù tịt, há mồm hỏi.
Sở Phi Dương quay người lại nhìn y, lắc đầu than thở ” Ngươi ! người này, khi đó bắt buộc cũng là ngươi, hiện tại đảo mắt một cái thì quên cũng là ngươi. Để ta nói cho ngươi nhớ, vì nó mà ta bị dày vò quá chừng, còn bắt ta nhịn hơn nửa tháng.”
” A, là thứ kia.” Sở Phi Dương vừa nói vậy, Quân Thư Ảnh đã nghĩ tới ” Ngươi đi theo ta.”
Sở Phi Dương đi theo Quân Thư Ảnh tới phòng của Tiểu Thạch Đầu cùng Lân nhi, Quân Thư Ảnh chỉ chỉ vào bàn học trong phòng ” Ở chỗ đó, ngươi hiện tại tìm nó làm gì.”
Sở Phi Dương trợn mắt nhìn tấm biển ‘ Thiên hạ đệ nhất nhân’ bị cầm tới cho hai người con trai làm lót chân bàn, quay đầu nhìn về phía Quân Thư Ảnh, thế nhưng vẻ mặt y thật thản nhiên.
” Ngươi không phải rất quan tâm đến tấm biển kia sao?! Như thế nào cam lòng đem kê chân bàn?!” Sở Phi Dương không dám tin tưởng mà hỏi thăm.
” Ai nói ta quan tâm cái thứ này, bất quá là một khối thiếc, đem tới kê bàn trái lại rất vừa vặn. Hiện tại ngươi muốn lấy ra cũng được.” Quân Thư Ảnh cũng thấy quái lại mà liếc mắt nhìn Sở Phi Dương, khom người đem thứ kia rút ra.
Sở Phi Dương tiến lên hỗ trợ, vừa quay đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Quân Thư Ảnh, ngược lại trong lòng sợ đến ngây người mất một hồi.
Từ lúc nào mà vị Quân công tử nhà mình luôn yêu nhất danh lợi dĩ nhiên lại đổi tính?! Nếu là trước đây y còn không đem tấm biển này cúng bái, hiện tại cư nhiên rơi vào kết cục kê chân bàn.
Sở đại hiệp anh minh thần võ lại không dám nói, Quân Thư Ảnh đại khái cũng vĩnh viễn không nói ra miệng lý do kia.
Trong khoảng thời gian ‘ Thiên hạ đệ nhất nhân -trang chủ nào đó-’ thanh danh tước khởi, Quân Thư Ảnh nghe thấy thập phần khó chịu. ‘ Thiên hạ đệ nhất nhân’ cái danh xưng này, chỉ có đặt ở trước tên Sở Phi Dương mới dễ nghe, so với đứng trước bất luận tên người nào khác đều êm tai dễ nghe hơn nhiều lắm.
Chân tướng, chính là đơn giản như vậy.
=========================================
Lời tác giả: Sở đại hiệp rốt cục cũng đánh bại danh cùng lợi, trở thành No 1 trong lòng Quân Quân .
hết hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.