Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Chương 76:




Tuy Mộ Phi Sắt ra lệnh cho mọi người không được đi ra khỏi thành, nhưng nàng thân là một người đứng đầu lại thừa dịp ban đêm không người bí mật trốn ra khỏi thành. Nàng đã giải quyết xong vấn đề về cái van khóa nước kia, hiện tại chỉ cần giải quyết hết đám sâu trong nước sông là tốt rồi.
Lần trước, Ngục Hỏa Liên nàng mang đến bị Hồn Nguyên Lực của Kỳ Sương đông lạnh mà chết hơn phân nửa, còn lại một phần ít đều ngoan cường sống sót, thậm chí hoa nở ra lại càng diễm lệ. Mộ Phi Sắt càng suy nghĩ kỹ, lại càng cảm thấy quả nhiên Ngục Hỏa Liên là một loài thực vật bất phàm, chẳng trách chỉ có Ngục Hỏa Liên mới có thể khắc chế được loài sâu kinh tởm kia.
Mộ Phi Sắt cùng Vân Nhược Lan bận rộn một hồi sau, mấy dặm từ thềm đá dẫn vào tổng áp của con kênh đều được phủ kín Ngục Hỏa Liên lửa đỏ rực rỡ. Mộ Phi Sắt ngồi xổm xuống trước cửa của tổng áp, âm thầm liên lạc với Kỳ Sương. Lần này nàng bị thương, Hàn Giao chìm ở đáy sông cũng chỉ cảm giác được có điều bất thường khá mơ hồ, nhưng lại cảm nhận được thực lực của chủ nhân dường như đã tăng lên. Khi Kỳ Sương nói cho Mộ Phi Sắt sự biến hóa kỳ lạ này, cũng không khỏi làm cho nàng lâm vào trầm tư.
Sau lần nàng dùng năng lực chữa trị cho Kỳ Sương thì Hồn Nguyên Lực của nó lại tăng lên một cách kỳ lạ. Thực lực của Hàn Giao được tăng lên không thể nghi ngờ là do quan hệ của ký ước huyết nô. Tuy trước đó Mộ Phi Sắt cũng đoán được dị năng của nàng có biến hoa, nhưng lại chưa từng nghĩ đến nó có khả năng làm một loại dị năng khác cùng tiến hóa.
Trong lòng Mộ Phi Sắt tràn ngập cảm xúc vui mừng, một mình lẳng lặng đứng bên rãnh nước rồi lấy Hồng Quang ra thổi. Tiếng sao vang lên, theo gió vờn quanh khắp không gian tĩnh lặng của con kênh. Ngục Hỏa Liên tựa hồ cũng cảm ứng được tiếng sáo vui vẻ của nàng, cánh hoa đỏ rực rỡ cũng khẽ đong đưa hòa cùng tiếng sáo.
Và một chuyện tình vô cùng kỳ quái cũng vì vậy mà phát sinh. Những cành cây chưa có hoa lại bất ngờ lấy một tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nở ra những đóa Ngục Hỏa Liên kiều diễm, chậm rãi sinh trưởng còn rực rỡ hơn những đóa Ngục Hỏa Liên đã nở. Còn những địa phương trên mặt nước còn trống, Ngục Hỏa Liên cũng lấy một tốc độ dũng mãnh vô cùng nhanh phủ kín. Mộ Phi Sắt liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc Vân Nhược Lan, nhưng cũng không ngừng thổi, mà chân bước không nhanh không chậm dọc đi theo bờ sông, cho đến khi trước mặt nàng là cửa huyệt động thì mới dừng lại.
Ngục Hỏa Liên dập dờn như một biển nham thạch, giống như những cơn sóng lớn mạnh mẽ sinh trưởng tiến thẳng ra bên ngoài. Chờ cho sư đồ hai người đi lên mặt đất, bước đến Linh Tùng giang thì những phụ cận xung quanh đã nhanh chóng bị biến thành một biển hoa đỏ rực.
Mỗi lần Mộ Phi Sắt sử dụng Hồng Quang xong thì Hồn Nguyên Lực của nàng có một chút tiêu hao làm cho nàng không khỏi thở dốc một phen, tuy vậy nhưng cũng thể kìm hãm sự vui sướng đang trào dâng trong lòng nàng. Theo như tốc độ sinh trưởng này của Ngục Hỏa Liên thì chuyện tiêu diệt được hết loài sâu đáng ghét kia sẽ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Mộ Phi Sắt mang theo tinh thần vui vẻ tận hứng trở về sau khi thu hoạch được những điều vượt ngoài mong đợi. Khi hai người trở lại phủ thì đã bắt đầu xuất hiện những tia nắng sớm, khi Mộ Phi Sắt lại nghĩ đến nhưng mảnh đất rộng lớn trống không gần bờ sông thì đột nhiên trong mắt lại lóe lên một tia linh quang. Nghĩ đến đó, Mộ Phi Sắt lại nhanh chóng sai người tìm Trương Thiên Dương cùng với một vài người am hiểu về đất đai chạy đến phía đông Cực Nhạc thành đi xem xét cấu tạo và tính chất đất nơi đó.
Khi Trương Thiên Dương nghe được Lĩnh chủ đại nhân sai mình dến xem xét đất đai ở ven bờ Linh Tùng giang, tuy trong nội tâm có vô số nghi vấn nhưng vẫn không dám cãi lời. Ở đó đều là những mảnh đất mà ngay cả cỏ dại cũng đều không thể sinh trưởng được, vậy thì làm sao có thể thích hợp cho việc trồng trọt?
Nhưng tới khi mặt trời đã xuống núi, thì đám người Trương Thiên Dương mới mang theo một bụng kinh hỷ, chạy đến chỗ những nhà đang sửa chữa để báo cáo với Lĩnh chủ đại nhân.
“Đại nhân, thật sự là lúc đầu lũ tiểu nhân cho rằng ở đó sẽ không có một ngọn cỏ và không có cách nào có thể tiến hành gieo trồng được. Nhưng là hôm nay chúng tiểu nhân tận mắt chứng kiến đất đai ở đó vô cùng phì nhiêu, độ ẩm cũng rất thích hợp. Tiểu nhân tin tưởng nếu trồng rau dưa ở đó thì chắc chắn sẽ có thu hoạch tốt.” Trương Thiên Dương vui mừng báo cáo lại tình hình cho Mộ Phi Sắt, những tin tức tốt lành này làm cho một đại hán vốn luôn trầm ổn như Trương Thiên Dương cũng toát ra vài phần ngây thơ chất phác.
Mộ Phi Sắt khẽ mỉm cười, quả nhiên sự tình đúng như nàng nghĩ. Những mảnh đất này vốn là bị nước sông có độc ngấm vào, mà hôm nay nước sông đã không còn độc, mà lại còn được nàng dùng năng lực chữa trị tẩm bổ, cho nên nơi đó cũng sẽ tự nhiên trở thành những mảnh đất phì nhiêu.
“Vậy thì tốt! Trương Thiên Dương, hiện tại phía tây và phía bắc của thành không thể tùy tiện xuất nhập, bây giờ các ngươi cứ đến phía thành đông làm việc. Chờ thêm vài ngày nữa là có thể mở ra đập nước, những ruộng lúa phía nam cũng coi như được cung cấp đầy đủ nguồn nước, đến lúc đó ngươi phải quản lý cho tốt.”
Lời nói của Lĩnh chủ đại nhân lại làm cho mọi người cả kinh, Hách Chi Thư đứng bên cạnh nàng không khỏi xúc động hỏi: “Đại nhân, ý của ngài là nước sông đã có thể sử dụng được rồi?”
“Đúng vậy, cái này coi như lễ vật ta tặng cho các ngươi nhân ngày Lễ Nguyệt Lượng đi. Sau này mọi người sẽ không cần phải lo lắng về nguồn nước nữa rồi.” Mặc dù Mộ Phi Sắt chỉ nói qua loa cho bọn họ biết nhưng cũng không thể che dấu tình cảm vui mừng của nàng, làm cho mọi người đều vui mừng hoan hô.
Lĩnh chủ đại nhân đã nói như vậy, thì tất nhiên không có ai dám chất vấn vấn đề này. Mấy hôm trước cả thành vẫn còn bị bao trùm bởi một bầu không khí thâm trầm thì bây giờ chỉ còn lại một mảnh vui mừng. Ninh Lạc nhìn vị hôn thê nhà mình được mọi người kính ngưỡng mà con ngươi màu hổ phách của hắn liên tục lóe ra tia sáng kỳ dị, thỉnh thoảng hắn còn liếc mắt nhìn Vân Nhược Lan vẫn một bộ dáng ôn hòa bên cạnh, ánh mắt lại càng mang theo vẻ quái dị.
Ngày trước hôm diễn ra lễ Nguyệt Lượng, trong khắp Cực Nhạc thành đều tràn ngập không khí vui mừng. Các trưởng bối thì bận rộn chuẩn bị đầy đủ rượu ngon cùng thức ăn cho ngày mai, các cặp nam nữ yêu nhau thì lại tỉ mỉ kết những cành hoa hạnh thành vòng hoa để tặng cho người mình thầm mến mộ.
Mộ Phi Sắt cũng không có đủ kiên nhẫn để nghe Hương Liên kể về những tục lệ trong ngày lễ Nguyệt Lượng này, nàng thầm nghĩ trong lòng, quả thật chuyện này đúng là phù hợp với ý nghĩa của Hoa Hạnh – thầm lặng và mỏi mòn trong tình yêu. Đối với phương thức bày tỏ tình cảm này Mộ Phi Sắt cũng không dám tin tưởng, bởi vì có lẽ trong tiềm thức quả thật là nàng sợ không đạt được kết quả như ý muốn đi.
Mộ Phi Sắt thấy Hương Liên có vẻ rất hưng phấn đối với chuyện này, cho nên nói vài câu trêu ghẹo rằng đã kết được cái vòng hoa hạnh nào chưa, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu tỳ nữa đỏ ửng đến mang tai. Sau khi vui đùa xong, Mộ Phi Sắt buông xuống tất cả những gánh nặng đang đè nặng trên vai nàng, an tâm ngủ một giấc ngon lành. Nhưng nàng lại không biết rằng có những người mang theo tâm sự trằn trọc suốt đêm không ngủ được.
Sắp đến ngày mười lăm thì ánh trăng trên trời càng tròn hơn, nhưng thật có thể làm yên lòng người được sao?
Nhưng vô luận là mọi người có tâm tư như thế nào thì Lễ Nguyệt Lượng cũng vẫn đến đúng hẹn. Mộ Phi Sắt được Hương Liên hầu hạ và uống ly rượu tỉnh thần có ý nghĩa đặc trưng cho ngày lễ Nguyệt Lượng, sau đó lại còn phải mặc một bộ trang phục mà tiểu tỳ nữ đã cất công chuẩn bị cho nàng. Bộ trang phục mà Mộ Phi Sắt mặc có màu lam làm chủ đạo, hết sức thanh nhã, khi mọi người trong phủ chứng kiến đều khen không dứt miệng.
Mộ Phi Sắt cảm thấy có chút khó chịu, vươn tay sờ lên cây trâm đang cài ở trên đầu, lại làm cho nàng đối với lời dặn dò của Hương Liên có chút bất đắc dĩ. Nhưng nha đầu này rốt cuộc cũng hiểu được việc gì cũng có chừng có mực, không có làm việc gì khiến cho nàng quá mức tức giận mà lại có thể biểu đạt được ý nghĩa trong nội tâm của mình. Xem ra sau khi ly khai khỏi Mộ Phủ, sự cơ trí của Hương Liên cũng tăng lên không ít!
Sau nghe mấy người torng phủ đến thỉnh an cung chúc một vài lời may mắn và dùng qua bữa sáng, Mộ Phi Sắt lại đích thân đi đến từng nhà trong thành để phân phát bánh Nguyệt Lượng. Lúc đầu, vốn là từng nhà sẽ phải tự chuẩn bị bánh Nguyệt Lượng, nhưng là khi nghe nói Lĩnh chủ đại nhân sẽ đến từng nhà phân phát, cho nên ai cũng vui mừng chờ đợi ở trong nhà để có thể may mắn cùng nói mấy câu với lĩnh chủ đại nhân.
Trí nhớ của Mộ Phi Sắt không tệ, vì vậy cũng có thể nhớ hết tình huống của từng nhà trong thành. Khi Mộ Phi Sắt cảm nhận được sự kính yêu từ dưới đáy lòng của mọi người, làm cho nội tâm của nàng dâng lên một tư vị không nói nên lời. Lúc trước, điều mà những người ở đây mong muốn chính là có thể được sống một cuộc sống đơn giản mà an ổn, nhưng đó cũng chỉ là một hy vọng xa vời. Thế nhưng hôm nay nàng đã đặt chân đến nơi này, thì tuy rằng hoàn cảnh khốn khó này vẫn còn, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào phá hủy đi gốc rễ mà nàng đã khổ công gầy dựng này.
Trong thành có hơn hai trăm hộ gia đình, mà cũng còn rất thành phần hỗn tạp, cho nên mãi đến buổi trưa Mộ Phi Sắt mới chỉ phân phát hết một nửa số bánh Nguyệt Lượng. Mà đúng vào lúc này nàng đang đến thăm nhà của Tô Tử Bình, cho nên liền phân phó bữa trưa ngày hôm nay sẽ dùng cơm luôn ở đây. Điều này làm cho tiểu cô nương mà mấy ngày trước Mộ Phi Sắt sắp xếp đến chiếu cô Tô Tử Bình vô cùng mừng rỡ. Nhanh chóng vui vẻ hớn hở chạy đi chuẩn bị, để lại một căn phòng đầy ắp người cùng với một nam nhân cụt tay đang tán gẫu liên miên.
Mộ Phi Sắt cũng không có cố tình nhắc đến lòng trung thành mà Tô Tử Bình đã thể hiện vô cùng rõ ràng vào ngày hôm đó, mà ngược lại nàng chỉ cùng hắn bàn bạc một số vấn đề về việc buôn bán và phát triển của lãnh địa sau này. Tuy suy nghĩ của nam nhân này vẫn chưa đủ chín chắn, nhưng cũng không thiếu sự nhạy bén cùng khôn khéo của một người thương nhân. Mộ Phi Sắt cũng khá vừa lòng đối với biểu hiện này của Tô Tử Bình, có chút suy nghĩ đợi sau khi Thiên Địa hội được giải quyết hoàn toàn, thì nàng nhất định phải tạo cơ hội cho nhân tài khó có được này tỏa sáng.
Ninh Lạc đứng bên cạnh thấy vị hôn thê của mình trò chuyện say sưa cùng với Tô Tử Bình, má lúc này hắn cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm, nên vui vẻ tiếp nhận trách nhiệm đi phân phát bánh Nguyệt Lượng cho những hộ gia đình còn lại. Vốn là Mộ Phi Sắt còn đang lo lắng cho sức khỏe của hắn, nhưng khi thấy nụ cười làm cho hoa cũng phải ảm đạm của Ninh Lạc, thì ý từ từ chối cũng đành phải nuốt xuống.
Và cũng chính nhờ hành động lần này của Ninh Lạc, mà một số người vẫn còn hoài nghi thân phận của hắn đã tiêu tán không còn tăm hơi. Nếu vị công tử tuấn mỹ mà nữ nhân cũng không sánh kịp này không có quan hệ thân mật với Lĩnh chủ đại nhân thì sao có thể thay ngài ra mặt như vậy được? Tuy mọi người không khỏi có chút tiếc nuối vì không được nói chuyện với Lĩnh chủ đại nhân, nhưng cũng rất vui vẻ bắt chuyện với vị hôn phu tuấn mỹ này.
Những ngày qua ở trong phủ, tuy Ninh Lạckhông ra ngoài nhiều lắm, nhưng đối với sự nhiệt tình của mọi ngưới, hắn cũng biểu hiện vô cùng tự nhiên, hào hứng đến nỗi hắn còn được dạy cho cách làm vòng hoa hạnh. Đại nương dạy cho Ninh Lạc kết vòng hoa hạnh không khỏi đỏ mặt, bởi vì không thể chống cự nổi trước gương mặt tinh xảo này của hắn, cho nên thừa dịp bầu không khí đang vui vẻ mà kể cho hắn nghe về bí tịch mà tổ tiên bọn họ có lưu truyền lại. Sau khi nghe xong, hai con mắt màu hổ phách của Ninh lạc liền hiện ra chút ý cười nghiền ngẫm.
Đối với những chuyện này đương nhiên Mộ Phi Sắt không biết gì cả, mãi đến khi Hách Chi Thưa tiến đến bẩm báo đã đến giờ hỏa thiêu Hỏa Nguyệt phòng, thì nàng mới cùng mọi người thong thả đi đến quảng trường. Quảng trường vốn tan hoang bởi vì không được tu sửa qua nhiều năm, nhưng lần này sắp diễn ra sự kiện trọng đại cho nên mọi người đều dốc sức trang hoàng xung quanh quảng trường, làm cho một nơi vốn hoang phế không chịu nổi lại đột nhiên có chút hình bóng của thời kỳ hưng thịnh khi xưa.
Bốn cột đèn xung quanh quảng trường đã được đốt sáng, cộng thêm một cái khay bạc như trăng tròn đặt ở chính giữa làm cho mọi thứ trở nên trang nghiêm hơn. Mộ Phi Sắt đưa mắt nhìn mọi người đang nhìn nàng với một ánh mắt tràn ngập hy vọng, điều này lại làm cho lòng nàng tràn ngập ý cười. Mộ Phi Sắt tiến lên phía trước, bưng lên ly rượu đã được chẩn bị sẵn, cất giọng nói: “Trăng bạc sáng tỏ, chiếu sáng mọi nơi. Xuân đầy trời đất, phúc lộc đầy nhà. Mưa thuận gió hòa, người vật bình an, lương thực được mùa, vạn sự như ý.”
Nói xong, Mộ Phi Sắt liền nâng ly rượu lên cao, sau đó ngửa mặt lên trời uống cạn, rượu thơm cay nồng chảy vào cổ họng làm cho nàng khẽ nhăn mặt lại. Nàng cũng không phải loại người thường xuyên uống rượu, nhưng ly rượu ngày hôm nay mang theo ý nghĩa cầu phúc nên nàng không thể không uống. Mà lúc này trên gương mặt nhỏ nhắn của Mộ Phi Sắt đã có chút phiếm hồng, trong cổ lại đang dâng lên một luồng nhiệt không nóng.
Mọi người thấy động tác của Lĩnh chủ đại nhân thực hiện xong, cho nên cũng nhanh chóng cầm ly rượu lên uống cạn sạch, sau đó nhìn lên Lĩnh chủ đại nhân phía trên đài cao với một ánh mắt chờ mong. Mộ Phi Sắt cố gắng đè xuống luồng nhiệt khó chịu trong cổ họng, cầm lấy một cây đuốc đã sớm tẩm sẵn dầu đưa gần tới mồi lửa, cây đuốc nhanh chóng được bùng cháy rực rỡ, sau đó nàng dùng sức ném cây đuốc về phía căn phòng Hỏa Nguyệt.
Tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, mọi người cùng nhau chạy tới xung quanh căn phòng Hỏa Nguyệt. Căn phòng Hỏa Nguyệt này được dựng từ gỗ của cây Tùng Bách, cho nên khi tiếp xúc với lửa, cả căn phòng bùng cháy nhanh chóng, ngọn lửa hừng hực ngày càng dâng lên cao giống như đang muốn đốt xạch những điều xui xẻo bị nguyền rủa ở Lãnh địa.
Ngọn lửa cao tới hơn mười thước làm khắp quảng trường sáng trưng, mọi người cũng tụ tập vậy quanh để ca múa. Mộ Phi Sắt đứng ở trên cao, mỉm cười nhìn xuống những con dân của nàng đang vui vẻ hưởng thụ, làm cho trong lòng nàng cũng trở nên an tĩnh.
Ở dưới còn có một vài thanh niên không nén được xúc động trong lòng, vôi vàng hướng đến cô nương mà mình ngưỡng mộ để bày tỏ, làm cho không khí của quảng trường ngày càng dâng cao.
Không biết từ lúc nào mà Ninh Lạc đã đi đến bên người Mộ Phi Sắt, nhẹ nhàng đem vòng hoa hạnh mà cả buổi chiều hắn cất công hoàn thành đem đội lên đầu nàng. Nụ cười tuấn mỹ của hắn lại làm cho Mộ Phi sắt có chút choáng váng, chỉ có thể nghe thấy thanh âm ôn nhu như nước của Ninh Lạc: “Phi Sắt, ta nhất định sẽ chờ đến khi nàng mười tám tuổi. Mặc dù có nguy hiểm cách trở như thế nào, thì ta cũng sẽ quyết không lùi bước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.