Dương Thần

Chương 495: Quần Anh Thương Khung Lục!




Đại Chu thái tổ tuy rằng luyện thành Thái Diệt Thần Vương xích luyện nguyên

đồng chân thân, nhưng lại bị Hồng Dịch dùng Như Lai Cà Sa bọc lại, lấy Diêm

Phù Đại Trận tàn nhẫn nện xuống, nguyên khí sớm đã tổn thương trầm trọng, thần

niệm nát vụn, ngay cả muốn liều mạng cũng không có.

Dưới thủ đoạn của Hồng Dịch, ngay cả hóa thân của Nguyên Khí Thần là Hỗn Thiên

Nguyên Khí Xá Lợi còn không ngưng tụ nổi lực lượng để liều mạng, huống chi là

Đại Chủ thái tổ?

Dù sao cao thủ sáu lần lôi kiếp cũng không phải là Tạo Vật Chủ!

Vì thế sau khi thu Như Lai Cà Sa lại, Đại Chu vừa được thả ra, đang muốn liều

mạng thì Hồng Dịch trực tiếp áp sát, một chiêu ném Nguyên Nhân Đạo Quả trên

tay ra, nện thẳng lên thân thể lão.

Mặc cho thân thể võ thánh đỉnh cấp cường đại thế nào, bị Nguyên Nhân Đạo Quả

có uy lực tương đương Tạo Vật Chủ oanh kích thì cũng bị đánh nát thành bột

phấn. Một đòn này oanh kích đến, thân thể đối phương không thấy máu chảy, mà

giải thể thành vô số những mảnh đồng vụn bay tán loạn.

Tận mắt chứng kiến Đại Chu thái tổ bị Hồng Dịch một quyền đánh nát thành bột

phấn, bốn đại gia chủ vừa được thả ra chấn động không nói lên lời.

Bọn họ đương nhiên biết Đại Chu thái tổ là thái tổ khai quốc Đại Chu tiền

triều, trong sử sách ghi lại rằng đây là một nhân vật chủ giác của lịch sử, uy

phong vô cùng, quét ngang thiên hạ không ai địch lại được, quang mang vạn

trượng, bễ nghễ chúng sinh.

Cho dù Đại Chu triều sau khi bị diệt, vị khai quốc thái tổ này vẫn để lại ấn

tượng sâu sắc trong tâm lý rất nhiều gia chủ của các thế gia vọng tộc.

Dù sao những gia tộc này ít nhiều cũng có hơn hai trăm năm qua lại với triều

Đại Chu.

Thế nhưng hiện giờ, một nhân vật như vậy, một người sáng tạo ra lịch sử lại bị

Hồng Dịch đánh nát thành bột phấn.

Trong tâm tưởng bốn đại gia chủ nhất thời có một loại cảm giác giống như nhìn

thấy ngọc tỷ truyền quốc bị đập nát.

Sáu, bảy vạn khối thần niệm cường đại trôi nổi giữa không trung, Hồng Dịch

không hề liếc mắt, tay co lại thành trảo.

- Linh Hồn Qua Toàn, trảm quỷ nhiếp thần!

Kiếm khí của Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm biến thành những tơ sáng mỏng manh, đan

xen nhau dày đặc, tạo thành một tấm lưới thật lớn, cuốn lấy toàn bộ thần niệm

của Đại Chu thái tổ vào trong đó.

Nhiếp hồn thuật cường đại Huyền Âm môn trực tiếp rút lấy linh hồn ký ức của

Đại Chu thái tổ.

Nhìn Hồng Dịch xuất thủ tùy tiện như vậy, bốn đại gia chủ đều đồng loạt biến

sắc, mặt trắng bệch ra, đưa mắt nhìn nhau, đếu thấy được sự kinh khủng trong

mắt đối phương, đạo tâm bọn hộ gần như bị phá tan.

Bậc kiêu hùng cự phách cỡ như Đại Chu thái tổ thế này, ép hỏi thế nào cũng vô

dụng. Ý chí kiên định tựa như đá tảng, cho dù cả thần hồn bị tiêu diệt cũng

tuyệt không biến đổi tâm ý bản thân. Đừng nói là tẩm phân vài ba ngay, cho dù

là ngâm ba năm, ba mươi năm cũng không có bất cứ tác dụng gì, hoàn toàn không

thể mang ra so sánh với những kẻ tu hành nhát chết như Triệu Phi Nhi, Chu đại

tiên sinh.

Muốn từ trên người lão lấy được thứ gì đó thì chỉ có hai chữ, đó là "khinh

xuất".

Rút lấy ký ức của cao thủ sáu lần lôi kiếp, nhưng lại là bậc cao thủ như Đại

Chu thái tổ, thì lực lượng phải cường đại đến mức nào đây? Cho dù là bốn đại

gia chủ cũng không cách nào tưởng tượng nổi.

- Hồng Dịch, ngươi muốn rút lấy ký ức của ta sao? Vô dụng thôi, cho dù là Tạo

Vật Chủ cũng không thể nào làm nổi, huống hồ hiện giờ ngươi còn chưa phải là

Tạo Vật Chủ!

Âm thanh điên cuồng từ trong sáu, bảy vạn thần niệm truyền ra. Hiển nhiên đây

là giãy dụa điên cuồng cuối cùng của Đại Chu thái tổ, mang theo sự không cam

chịu vô tận,

- Vậy ngươi cứ chờ thử xem!

Hồng Dịch chỉ đáp lại Đại Chu thái tổ bằng một câu.

- Chúng Thánh Điện, Ma Hà Kim Cương Ba Nhược Ba La Mật Đa! Diêm Phù Cửu Cung,

trợ ta thần lực!

Một tiếng quát thật lớn từ thân thể Hồng Dịch truyền ra bên ngoài, sau đó toàn

bộ Như Lai Cà Sa khoác lên người hắn, vô số văn tự vàng kim dung hợp vào trong

linh hồn hắn.

Rắc rắc rắc rắc.

Mai rùa cửu cung cũng phát ra những âm thanh rạn nứt, không gian lực khổng lồ

phía trên đại trận, một cỗ lực lượng còn cường đại hơn Càn Khôn Bố Đại gấp

mười lần cũng cuồn cuộn tiến nhập vào trong linh hồn Hồng Dịch.

Bồng, bồng, bồng, bồng, bồng, bồng!

Toàn bộ linh hồn của Hồng Dịch từ trong thân thể trôi nổi bay ra ngoài. Mỗi

một khối thần niệm đều bành trướng lên tới kích cỡ vài trượng, hào quang tản

ra càng lúc càng chói mắt, chẳng khác gì một đám mặt trời nhỏ, không thể nhìn

thẳng, ánh sáng chiếu rọi toàn bộ Chúng Thánh Điện.

Bốn đại gia chủ nhìn linh hồn thần niệm của Hồng Dịch bắn ra những tia quang

mang sáng rực, cả người tựa như bị hàng ngàn hàng vạn mũi châm nhọn đâm vào,

khó chịu vô cùng, thế nhưng bọn họ lại không dám nhúc nhích.

- Hắn, hắn cứ như vậy mượn thần khí, tăng lực lượng bản thân, chẳng lẽ không

sợ khiến cho thần niệm không chống đỡ nội mà nổ tung sao?

Vương gia gia chủ Vương Linh Sơn kinh hãi nói.

- Hắn tu luyện Quá Khứ Di Đà Kinh, thần niệm có khả năng thừa thụ lục lượng

cường đại gấp mười lần so với chúng ta.

Phạm Vân Đào giật mình run người, dường như khó chịu vô cùng.

Đúng lúc này, ánh quang mang phát ra từ mỗi một thần niệm của Hồng Dịch càng

trở nên chói mắt.

Mỗi một thần niệm đều bành trướng đến cực điểm, tựa như một vầng mặt trời thu

nạp vô cùng vô tận lực lượng, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

- Đại Chu thái tổ, để cho ta tới rút ký ức linh hồn của ngươi vậy! Ngươi nếu

có bản lĩnh chống trụ được thì cứ việc chống trụ đi!

Thanh âm của Hồng Dịch từ chùm thần niệm cường đại cuồn cuộn truyền ra, sau đó

những thần niệm này toàn lực vận chuyển, tất cả quang mang đều hướng về phía

linh hồn của Đại Chu thái tổ mà đè xuống.

Tư tư, tư tư, tư tư tư tư!

Từng đợt âm thanh mãnh mẽ đanh thép từ linh hồn Đại Chu thái tổ phát ra, tựa

như có vật gì đó đang bị đốt cháy. Sau đó Đại Chu thái tổ hét lên một tiếng

thảm thiết, từ trong miệng hắn, từng luồng từng luồng thần niệm huyền ảo

truyền ra, trông chẳng khác nào quyền ý của võ đạo cao thủ.

Thần niệm của Đại Chu thái tổ trực tiếp bị rút ra khỏi linh hồn, lượn thành

một dải cầu vồng, rơi xuống lòng bàn tay Hồng Dịch.

Lúc này Hồng Dịch dùng chân thân của chính mình, ngay khi hắn thả bốn đại gia

chủ ra cũng liền thoát ly khỏi thân thể của Vô Địch Hầu, linh hồn tiến vào

trong chân thân.

Hắn làm sao có thể để cho bốn đại gia chủ nhìn thấy chân thân của Vô Địch Hầu.

- Rút ra thật rồi!

Ngô gia gia chủ run rẩy, hắn tận mắt nhìn thấy Hồng Dịch sờ sờ rút lấy ký ức

của cao thủ sáu lần lôi kiếp, ký ức của khai quốc thái tổ! Hắn hoàn toàn bị

thủ đoạn kinh thiên động địa của Hồng Dịch khiếp sợ đến mức nói năng lộn xộn.

Ký ức bị rút ra, từng khối từng khối thần niệm của Đại Chu thái tổ ngừng dao

động, trở nên tinh thuần không gì sánh được, trở về lực lượng, nguyên khí tinh

thuần nhất của thuở ban đầu.

Cùng lúc đó, từng đoạn ký ức của Đại Chu thái tổ, binh pháp trị quốc, tất cả

mọi việc từ nhỏ đến lớn, uy phong thiên hạ, đủ loại võ đạo kinh nghiệm, mọi

việc con cái, thê thiếp, tình cảm, rất rất nhiều sự việc, những cảm ngộ nhân

sinh, kinh nghiệm sống, vân vân đều hiện ra.

Ba trăm năm kinh lịch của một đại kiêu hùng khai sáng ra đại vương triều khổng

lồ tựa đại dương, tương đương với hơn trăm vạn quyển sách, những kinh nghiệm

này khiến cho Hồng Dịch rung động không ngớt.

Thế nhưng Hồng Dịch hoàn toàn không dung hợp chúng vào trong ký ức bản thân.

Ký ức của Đại Chu thái tổ không thể coi thường, nếu như hợp nhất, Hồng Dịch

đạt được vô số tích lũy, tiếc là trong những ký ức này mang theo tính cách của

Đại Chu thái tổ, đây là những tạp chất khó có thể tiêu trừ.

- Mang ký ức của ngươi chế khắc thành một quyển sách đặt trong Chúng Thánh

Điện của ta. Thư tịch chế tác từ toàn bộ ký ức của ngươi sẽ là một bộ điển

tịch khoáng thế. Sau này để cho mọi người chiêm ngưỡng sự tích của ngươi, cảm

ngộ kinh nghiệm khi sống của ngươi, từ đó học lấy đạo thuật của ngươi, võ công

của ngươi, thậm chí còn có cả đãi ngộ khi sống của Đại Chu thái tổ ngươi.

Hồng Dịch quát lên một tiếng.

Từ xa xa trong không gian của Chúng Thánh Điện, từ trong bảo khố cất giữ châu

ngọc, bỗng nhiên bay ra cả trăm khối ngọc vuông vức bay ra, khối nào khối nấy

đều có kích cỡ một thước.

Hồng Dịch vung ký ức của Đại Chu thái tổ trên tay ra.

Phụt!

Những ký ức này tựa như những dòng ánh sáng lung linh, bay về phía những khối

ngọc lớn này, nhất thời trên bề mặt từng khối ngọc lớn lập tức trở nên rực rỡ,

sâu trong chất ngọc tựa như có vô số đồ hình, văn tự, tầng tầng lớp lớp lưu

chuyển.

- Pháp lực biến hóa! Luyện hình thành thư!

Hồng Dịch chỉ ra một ngón tay, cả trăm khối ngọc này lập tức dung hợp lại,

cuối cùng biến thành một quyển điển tịch thật lớn, đây là một quyển sách bằng

ngọc.

- Quyển ngọc sách này cũng được xem như là một quyển điển tịch khoáng thế,

nếu như để cho người khác đọc, chỉ sợ cũng bị ảnh hưởng bởi tính cách của Đại

Chu thái tổ, tự đánh mất chính mình. Bản ngọc sách này sau còn phải dung hợp

ký ức của nhiều người khác, tụ tập kinh lịch của kiêu hùng trong thiên hạ,

truyền lại cho người đời sau. Nếu vậy cứ gọi bản ngọc sách này là Quần Anh

Thương Khung Lục. Bốn vị gia chủ thấy thế nào?

Hồng Dịch sau khi đúc luyện thành quyển tuyệt thế bí điển ngọc sách, nhìn bốn

đại gia chủ, ánh mắt thản nhiên, tựa hồ nếu không hợp lời liền lập tức rút

sạch ký ức của bốn đại gia chủ, khắc lên Quần Anh Thương Khung Lục.

Bốn đại gia chủ bị thủ đoạn này của Hồng Dịch chấn nhiếp, đã hoàn toàn chấn

kinh, bốn người đưa mắt nhìn Hồng Dịch, tất cả đều không nói lên lời.

Cùng lúc đó, Phạm gia gia chủ Phạm Vân Đào cũng phát hiện ra năm trăm linh một

cột băng phong long trụ đặt trong đại điện, từng cỗ long uy cường đại từ trong

đó phát ra, bất cứ thời khắc nào cũng đều cảm nhận được uy nghiêm của thái cổ

thiên long.

- Đây, đây là thiên long! Long! Là long!

Phạm Vân Đào liên tiếp nói ba chữ long, thể hiện sự khiếp sợ đến tột cùng.

- Ngươi cuối cùng cũng đến được mộ địa thái cổ long tộc, lấy được những long

trụ này! Năm trăm cột long trụ, ngay cả tổ long cũng thu được! Không đúng,

trong bản thảo của thượng cổ chư tử ghi lại rằng có đến một nghìn linh một

cây, năm trăm cây còn lại đâu rồi? Lẽ nào rơi vào tay kẻ khác rồi! Còn có long

nha mễ nữa, đúng rồi, long nha mễ rốt cuộc rơi vào tay ai!

- Năm trăm cây long trụ còn lại rơi vào trong tay hoàng thất Đại Kiền. Năm

trăm linh một cây long trụ này sẽ yên giấc nơi này, không một ai có thể quấy

nhiễu chúng nữa.

Hồng Dịch nói.

- Long nha mễ hiện giờ ở trong tay ta, cũng bắt đầu trồng rồi, bốn đại gia

chủ, các ngươi lựa chọn đường nào?

Ngắm nhìn bản Quần Anh Thương Khung Lục vừa mới luyện chế, ngón tay Hồng Dịch

chỉ khẽ lướt qua mặt sách, trong óc liền hiện ra vô số kinh lịch, võ công đạo

thuật một đời của Đại Chu thái tổ, tất cả đều rõ ràng sống động, chẳng khác

nào bản thân hóa thành Đại Chu thái tổ, thần niệm vừa khẽ động, linh hồn liền

xuất ra.

- Ký ức trong quyển sách này, người có pháp lực nông cạn xem chỉ sợ không thể

tự thoát được. Đáng tiếc, trong quyển sách này, ký ức của Đại Chu thái tổ còn

chưa đủ để đứng đầu Quần Anh Thương Khung Lục. Dương Bàn, Hồng Huyền Cơ, ký ức

của hai kẻ này mới thực sự đáng lưu lại trong này.

Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.