Dưỡng Quỷ

Chương 61:




Vẫn không ai ở nhà sao? Thẩm Hạ Đông đẩy cửa ra, nhìn phòng khách trống rỗng, những bông hoa bên cửa sổ đã héo rũ, trên bàn phủ một lớp bụi mỏng,có vẻ như vài ngày qua chưa được ai quét dọn.
Rốt cuộc  là đã đi đâu rồi ? Thẩm Hạ Đông nghĩ.
Trầm tư trong chốc lát, Thẩm Hạ Đông ôm túi hồ sơ lên lầu,bỗng nhiên một con chuột lủi qua chân hắn,Thẩm Hạ Đông hoảng sợ, lùi về sau một bước. Hắn phát hiện con chuột kia chạy về phía phòng ngủ của Hà Nhã Chi,con chuột  linh hoạt lách mình qua khe hở ở cửa,chui vào phòng,thời điểm Thẩm Hạ Đông kinh ngạc tự hỏi sao nơi này lại có chuột,thì một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo một cỗ hương vị kì quái, là mùi rỉ sắt…
Thẩm Hạ Đông vội vàng chạy tới phòng Hà Nhã Chi,trên mặt đất đọng lại những vết gì đó màu đỏ. Mà thứ kia hình như là từ nơi này phát ra..
Thẩm Hạ Đông đến gần, mùi tanh càng ngày càng nồng đậm.
Hắn nhẹ tay đẩy cửa ra, cánh cửa chậm rãi chuyển động…
Thẩm Hạ Đông giương mắt nhìn vào, hai đồng tử nhất phóng đại,hắn tựa vào cửa, lấy tay bịt miệng,không dám phát ra thanh âm…
Sàn nhà loang lổ vết máu,còn Hà Nhã Chi thì đang nằm trên mặt đất, hai con mắt trừng lớn,miệng khẽ mở. Đầu cùng thân thể đều bị cắt rời…
Thẩm Hạ Đông lập tức như ngã xuống vực sâu, hắn không thể tin vào mắt mình, chỉ vài ngày không thấy, Hà Nhã Chi đã trở thành một cái xác không hồn.
Khi nào…Khi nào thì xảy ra chuyện này ? Thẩm Hạ Đông run rẩy đi đến chỗ Hà Nhã Chi,trong đầu không ngừng vang lên lời nói của nàng “Ngươi nói, ta sẽ bị gì không ? Mấy ngày nay ta luôn mơ thấy có một người mặc đồ đen đuổi theo ta, muốn giết ta, ta có thể sẽ chết hay không…”
Thẩm Hạ Đông đứng ở trên nhìn xuống,thân thể cứng ngắt như một tảng đá, không thể nhúc nhích.
Từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh theo ót trượt xuống,hắn sợ hãi đến mức không thể nói nên lời.
_”Ta có thể sẽ chết hay không…”Đêm đó, vẻ mặt Hà Nhã Chi tràn đầy sợ hãi, bất lực nói với hắn, thế nhưng lại lần cuối cùng “Mấy ngày nay ta luôn mơ thấy có một người mặt đồ đen đuổi theo ta , muốn giết ta…” Mà Thẩm Thành lại dùng vẻ mặt âm trầm nhìn Hà Nhã Chi nói “Tiện nhân.” Nhưng lời kia cộng thêm cách hành xử của Thẩm Thành, kết hợp lại cùng một chỗ,không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Thẩm Hạ Đông.
Sự thật đã bày ra trước mắt, chỉ có thể trách tự mình vẫn luôn lừa gạt chính mình, không dám đối mặt mà thôi…
Hắn sững sờ nhìn thi thể của Hà Nhã Chi,lại nhìn nhìn hai tay của mình…
Trương Mục đang trên đường đi đến nhà Hà Nhã Chi,đột nhiên nhận được điện thoại,báo cho hắn biết hung thủ giết người đã ra đầu thú…
Trương Mục lập tức phanh xe lại,trong điện thoại nói là một người đang ông trung niên,tên là Thẩm Hạ Đông,tên kia còn giết cả chủ nhà của mình.
Thời điểm Trương Mục chạy tới nhà Hà Nhã Chi, Thẩm Hạ Đông đã bị bắt,hắn quỳ gối bên thi thể của Hà Nhã Chi,một viên cảnh sát nhịn không được đá hắn một cước “Mẹ nó! Thứ biến thái! Chết đi đồ khốn!”
Thẩm Hạ Đông quỳ rạp trên mặt đất, thân thê run rẩy, dường như phát hiện ánh mắt của Trương Mục,hắn ngẩng đầu nhìn về phía Trương Mục, nở nụ cười.
Lúc lấy khẩu cung,khi được hỏi vì cái gì hắn lại ra tay giết người, Thẩm Hạ Đông cúi đầu nói “Không vì cái gì cả,ta thích giết người vậy thôi.”
Trương Mục vẫn bảo trì trầm mặc,hắn phát hiện trừ bỏ nụ cười lúc đầu, đến bây giờ Thẩm Hạ Đông thủy chung vẫn không lộ ra vẻ gì sợ hãi,hắn đoán không ra Thẩm Hạ Đông đang nghĩ cái gì trong đầu.
Mà khi Thẩm Hạ Đông nói,mình còn chôn một cái xác ở khu nhà xưởng bỏ hoang,hai cảnh sát bên cạnh nhịn không được bày ra vẻ mặt chán ghét, động thủ đánh Thẩm Hạ Đông.
Trương Mục vẫn nhìn trong mắt,nhưng không có ý ngăn cản.
Thẩm Hạ Đông tội danh thành lập, bị phán tử hình.
Không có luật sư biện hộ, không ai cầu tình,Thẩm Hạ Đông cô đơn cúi đầu đứng giữa phiên toà, trấn định nói ra toàn bộ quá trình gây án.
_”Không phải là hắn a!” Lão Trần không tin,hắn nhìn Trương Mục,hy vọng Trương Mục có thể nói gì đó.
Nhưng Trương Mục vẫn giữ im lặng.
Đặng Dương đứng phía sau nói một câu “Sao không thể là hắn ? Có đôi khi một người mà ngươi trăm triệu lần không nghĩ tới mới là kẻ có khả năng giết người nhất, không phải sao ? Bằng không thì thế nào ? Ngươi nói không phải là hắn, nhưng chính hắn lại thừa nhận đấy thôi.”
Vừa dứt lời, Trương Mục bỏ ra ngoài.
Vào ngục,đi đến phòng giam Thẩm Hạ Đông,qua song cửa sắt,Trương Mục mở miệng “Tại sao phải làm như vậy ?”
Thẩm Hạ Đông nghe thấy tiếng người nói liền ngẩng đầu lên nhìn Trương Mục,Thẩm Hạ Đông mặt mũi bầm dập, kéo lê xích sắt dưới chân đi tới,thanh âm khàn khàn “Ta có thể nhờ ngươi giúp ta một chuyện được không ?”
_Ta đã không còn khả năng giúp được ngươi,cho dù ngươi không phải là hung thủ giết người cũng vậy, hiện tại bằng chứng chống lại ngươi chất cao như núi, mọi người lại càng không tin vào việc ma quỷ ra ngoài  giết người. Bây giờ ngươi muốn ta phải làm sao đây ?
_”Không phải vì chuyện này…” Thẩm Hạ Đông lắc đầu, dùng sức siết chặt song sắt, “Đừng nói chuyện này cho Tiểu Thanh biết,sau khi ta chết, ngươi có thể giúp ta chiếu cố Tiểu Thanh sao…Ta biết nói như vậy là không đúng,nhưng mà…ta không tìm được ai có thể giúp ta…”
_”Tại sao ngươi phải làm vậy ? Ngươi làm như vậy thì có lợi ích gì chứ ? Thẩm Thành sẽ dừng tay lại sao ? Về sau thì thế nào ? Nếu về sau còn có thêm người chết ?Ngươi bảo bọn ta phải làm sao đây ?” Trương Mục hỏi hắn.
Thẩm Hạ Đông cười khổ, chậm chạp hồi lâu mới mở miệng “Ta không biết…ta chỉ biết nếu ta không làm như vậy thì ta vẫn sẽ chết.”
_”Ta không còn chịu đựng nổi loại tra tấn thống khổ này nữa…Ta đã thua thiệt nó cả đời…” Thẩm Hạ Đông cười cười,nước mắt rơi xuống “Nếu có kiếp sau, ta nguyện làm trâu làm ngựa trả nợ cho nó,ta nợ Dương Hoằng,nợ Trần Lệ, cả nó nữa…” Thẩm Hạ Đông dừng một chút “Ta không thể trơ mắt nhìn con mình tiếp tục phạm sai lầm,nếu như ta không thể ngăn cản được,chẳng thà làm như vầy…Đứa trẻ kia a,nó hận ta, nếu ta chết, nó sẽ dừng tay…Ta biết là nó hận ta…” Câu nói cuối cùng kia tràn đầy thống khổ cùng bất đắc dĩ.
Trương Mục nghe xong không đành lòng nói “ Hảo, ta đáp ứng ngươi.”
Bụi bậm lạc định ( mọi sự đã rồi), Trương Mục dù có tâm truy cứu,nhưng mọi chuyện đã đi đến nước này, cũng không còn cách nào để vãn hồi.
_”Nhưng nếu hắn vẫn xuất hiện trước mặt ta,tiếp tục giết người,ta nhất định sẽ không nương tay,nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.” Cuối cùng Trương Mục để lại một câu liền đi mất.
Thẩm Hạ Đông thấp giọng  nói “Cảm ơn.”
****
Cả không gian đều bị bao trùmg trong bóng tối,Thẩm Hạ Đông nằm co ro trong góc phòng,trên người chằng chịt vết thương,chỉ cần cử động dù chỉ một chút thì đầu liền đổ đầy mồ hôi.
Khiến hắn đau đến mức hoàn toàn mất đi tri giác.
Còng tay lạnh như băng dán vào mặt hắn, tỏa ra hàn khí bức người..
Hắn sớm nên chết đi, nếu hắn chết,sẽ không xảy ra nhiều chuyện đáng tiếc như vậy..
Bốn ngày sau tử hình, Thẩm Hạ Đông luôn nhớ tới Thẩm Thành,nghĩ nghĩ liền nhịn không được cười,nụ cười so với lúc khóc còn khó coi hơn…
Trong giấc mơ, gương mặt sau khi chết của Hà Nhã Chi không ngừng tìm đến hắn “Trả mạng  cho ta…Trả mạng  cho ta…”
Thẩm Hạ Đông theo ác mộng bừng tỉnh,hắn từng ngụm từng ngụm thở dốc,rụt lui thân thể,cả người run rẩy lợi hại,
Hắn ngẩng đầu nhìn ra song sắt, đột nhiên trợn to hai mắt.
Hắn nhìn thấy Hà Nhã Chi đang đứng ngoài song sắt mỉm cười với hắn.
Thẩm Hạ Đông hoảng loạn cuộn người lại,lui về phía sau,không may đụng phải vách tường, không còn đường để thoát.
Trơ mắt nhìn Hà Nhã Chi xuyên qua song sắt,máu tươi từng giọt tí tách tí tách rơi xuống mặt đất,chậm rãi đến gần hắn.
Hà Nhã Chi ngồi xổm xuống,nhìn hắn, nụ cười tái nhợt chứa đầy tình ý,”Ngươi không biết ta đã yêu ngươi nhiều đến nhường nào…”
Giọng nói kia không phải là của Hà Nhã Chi,đang nói ra những lời này,đồng thời gương mặt Hà Nhã Chi cũng phát sinh biến hóa,nó thay đổi thành gương mặt của Trần Lệ,rồi lại thành Dương Hoằng,tiếp đó là Thẩm Thành. Gương mặt của ba người thay nhau biến đổi liên tục.
Thẩm Hạ Đông há hốc mồm, chấn kinh nhìn nàng “Ngươi…Ngươi…”
_”Quên ra rồi sao ?” Đó là khuôn mặt của Trần Lệ, giọng nói cũng vậy.
Nàng vươn tay vuốt ve cái trán của Thẩm Hạ Đông,”Đã lâu không gặp ?” Nàng nhẹ nhàng mỉm cười.
_”Sao lại là ngươi…” Thẩm Hạ Đông không thể tin vào mắt mình.
_”Tại sao không phải là ta, vẫn đều là ta a…” Trần lệ cười rộ lên,Thẩm Hạ Đông nhìn Hà Nhã Chi cùng Trần Lệ trước mắt,không ngừng phân phân hợp hợp, sau đó kết hợp thành một người, chính là Trần Lệ.
Thẩm Hạ Đông không thể cử động,Trần Lệ cúi đầu ghé vào bên tai Thẩm Hạ Đông thì thào “Lần này ta đến, là để mang ngươi cùng xuống địa ngục…”
Trần Lệ cười cười ôn nhu mơn trớn đôi môi của Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông hai tròng mắt co rút đến cực hạn,hắn nhìn làn da của Trần Lệ bắt đầu biến đổi,tản ra mùi vị tanh tưởi.
Nhìn biểu tình của Thẩm Hạ Đông, Trần Lệ cười khẽ “Biết ta vì cái gì lại biến thành như vậy không ?”
_Là do ngươi cùng đứa con trai loạn luân của ngươi làm hại. Có điều cũng không sao,không quan trọng nữa,ngươi sắp trở về bên ta rồi. Ngươi biết không ? Ta rất yêu ngươi a…
Trần Lệ cọ cọ lên mái tóc hỗn độn của Thẩm Hạ Đông,lớp da của nàng đang tróc ra,Thẩm Hạ Đông phát ra tiếng nức nở.
_”Làm vậy là có ý gì ? Ngươi sợ ta sao ?” Trần Lệ biến sắc, hai tròng mắt đen ngòm nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Đông “Đừng sợ, sau khi ngươi chết cũng sẽ như vậy thôi.”
_”Hiện tại, không ai có thể quấy rầy chúng ta,ngươi đừng sợ, chúng ta sắp được ở bên nhau rồi. Ai cũng đừng hòng cướp ngươi đi,ai cũng không thể cứu được ngươi…Thẩm Thành sẽ không đến đâu,ngươi đã đối xử với hắn như vậy,hắn còn có thể tin tưởng ngươi sao ? Còn có thể tới tìm ngươi lần nữa ?” Trần Lệ khanh khách cười.
_”Ngươi biết không ? Mỗi khi giết được một người, ta đều vui vẻ một chút,ngươi xem, tất cả mọi người đều cho rằng là do Thẩm Thành giết …Ngươi cũng vậy. Ta biết ngươi vẫn còn yêu ta,đúng không…” Nàng dịu dàng vuốt ve đầu Thẩm Hạ Đông.
Thẩm Hạ Đông rơi nước mắt,thẫn thờ nhìn Trần Lệ trước mắt đã muốn trở thành ác quỷ,nghe những lời này, trong đầu lập tức ầm ầm nổ tung.
_”Ta không đấu lại hắn,nhưng ta có thể giết ngươi,chỉ cần ngươi thuộc về ta là tốt rồi. Ngươi biết không ? Bởi vì nếu ngươi chết, hắn cũng không còn gì để vương vấn nữa…Thật sự là một tình yêu làm cảm động lòng ngươi a…” Tay Trần Lệ khẽ  vuốt ve yết hầu của Thẩm Hạ Đông, thanh âm rét lạnh “Cố tình…ai kêu ta cũng yêu ngươi như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.