Đường Một Chiều

Chương 27:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 27
Hơn ba giờ chiều, Lạc Táp hoàn thành lần nhảy cuối để lấy bằng A, khi cô đang lượn xuống từ trên bầu trời, khung cảnh dưới mặt đất càng ngày càng gần hơn.
Từ một chấm đen nhỏ như con kiến, rồi dần dần thành một hình dáng mơ hồ, xuống thấp thêm chút nữa thì cô thấy rõ được là Tưởng Mộ Tranh.
Lần đầu tiên cô tự nhảy một mình, anh ở chỗ này chờ cô.
Đến lần nhảy cuối cùng, anh vẫn ở đây chờ cô.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi màu đen, trước kia cô cảm thấy từ gợi cảm chỉ có thể dùng để tả nữ nhân, nhưng hôm nay đặt từ này ở trên người anh lại rất thích hợp.
Khi cô rơi xuống đất, anh duỗi tay ôm lấy cô một lần nữa.
"Thả tôi xuống."
Tưởng Mộ Tranh không nhúc nhích, chỉ cười cười, anh nói: "Chúc mừng một chút."
Nhân viên công tác lại đây tháo thiết bị nhảy dù.
Tưởng Mộ Tranh ôm cô xoay hai vòng, bên tai Lạc Táp phiếm hồng. Anh buông cô xuống, đưa tay xoa xoa gương mặt cô: "Có đau không?"
Hôm nay gió lớn.
Lạc Táp hất tay anh ra, đá anh một cái.
Người này thật là càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tưởng Mộ Tranh nhẹ nhàng đẩy phía sau lưng cô: "Đi thôi, đi xử lý các thủ tục xong là chúng ta có thể đi."
Lạc Táp xoa xoa gương mặt bị gió thổi hơi đau của mình.
Kỳ nghỉ kết thúc, giấy phép cũng đã lấy về tay, tất cả liền như một giấc mộng dài, cảnh tượng chia sẻ niềm vui cùng người nhà mà lúc bé cô luôn mong đợi cũng xuất hiện trong giấc mộng này.
Chẳng qua, anh không phải là người nhà của cô.
Tất cả thủ tục được xử lý xong, giấy phép thì phải đợi câu lạc bộ ra nước ngoài xin thay.
Trở lại khách sạn, Lạc Táp bắt đầu thu thập hành lý, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Cô vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, tầng mây đen càng ngày càng dày, cảm giác như trời sắp mưa.
Hai giờ trước, khi cô nhảy xong lượt cuối cùng thì thời tiết còn khá ổn, tầm nhìn rõ ràng, chỉ có gió hơi lớn một chút.
Hiện tại thì gió nhỏ, nhưng mây đen lại ầm ầm kéo tới.
Thu dọn xong hành lý, chỉ còn chờ Tưởng Mộ Tranh lại đây gọi cô, vừa rồi anh đi ra ngoài.
Ngồi không nhàm chán, cô muốn đăng hình lên vòng bạn bè, mở album chọn một tấm ảnh chụp lúc đang rơi tự do trên bầu trời, tóc bị thổi bay toàn bộ, cũng may là mặt không bị thay đổi bởi gió.
Cô ghi chữ:[Kết thúc kỳ nghỉ vui vẻ.]
Đăng lên vòng bạn bè xong, Lạc Táp kéo lại album xem một lần.
Mấy ngày nay nhảy dù Tưởng Mộ Tranh đều tìm nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp chụp ảnh cho cô, lúc bắt đầu cô cảm thấy không cần phải chụp hằng ngày như vậy, nhưng Tưởng Mộ Tranh nói đấy chính là những thời khắc đáng để lưu giữ lại kỉ niệm trong cuộc đời. Cô nói không lại anh, nên tùy cho anh lăn lộn, rất nhanh đã có rất nhiều người like ảnh.
Chu Nghiên: mời cơm! Mời cơm! Mời cơm! ... chỗ này đã lược bớt một trăm lần!
Hạ Vũ Minh: +1
Phía dưới đều là đồng nghiệp kéo vào ồn ào.
Cô trả lời bọn họ: Được rồi, trưa ngày kia gặp ở nhà ăn.
Lại có tin nhắn đến, là Phó Duyên Bác:[Chúc mừng! Có mệt không?]
Lạc Táp:[Cảm ơn, không mệt lắm,vẫn còn tốt.]
Phó Duyên Bác:[Ừ, trở về nghỉ ngơi một chút, đi làm lại liền phải đi tập huấn bắn súng rồi.]
Lạc Táp hơi giật mình, thì ra anh cũng không biết danh sách tập huấn không có tên cô, cảm thấy có khi tình huống phức tạp hơn cô nghĩ rất nhiều.
'  đông- đông- đông ' tiếng gõ cửa vang lên.
"Lạc Lạc?"
"Lạc Lạc."
Lạc Táp híp híp mắt, mỗi lần gọi cô đều phải gọi mấy lần mới chịu, cô đứng dậy đi mở cửa, khi kéo cửa ra cô giật mình nhảy dựng, lùi về phía sau.
Trước mắt là cả một bó hoa tươi lớn.
Không phải hoa hồng mà là hoa baby, baby hồng.
Cô chớp chớp mắt, nghĩ đến mấy lời tối hôm qua anh nói, chờ cô kết thúc kì thi, anh sẽ bắt đầu theo đuổi cô.
Tưởng Mộ Tranh đưa hoa cho cô: "Không phải theo đuổi em đâu."
Lạc Táp: "..."
"Cầm lấy, đây là chúc mừng em thuận lợi vượt qua kì thi." Tưởng Mộ Tranh nhìn bó hoa baby giống như bầu trời đầy sao trong tay, "Biết ý nghĩa của loài hoa baby này không?"
Lạc Táp cũng không nghiên cứu cái này nên tất nhiên là không biết, cô chỉ biết ý nghĩa của hoa hồng và hoa cẩm chướng.
Tưởng Mộ Tranh bày ra dáng vẻ am hiểu: "Ý nghĩa của hoa baby là tâm tưởng sự thành, quanh đây không có cửa hàng hoa, anh phải lái xe qua thị trấn gần đây để mua đấy, không có ý gì đặc biệt, chỉ cảm thấy em tuyệt hơn so với anh hồi đó."
Anh đưa cho cô.
Lạc Táp cũng không từ chối: "Cảm ơn."
Tưởng Mộ Tranh nhìn vào phòng cô: "Thu dọn xong chưa?"
"Xong rồi."
"Vậy đi thôi, nói không chừng một lát nữa trời sẽ mưa."
Lạc Táp gật gật đầu, trở về phòng lấy hành lý, Tưởng Mộ Tranh thì quay lại phòng mình.
Đóng cửa lại, Lạc Táp cúi đầu ngửi bó hoa, thật thơm, giống như mùi hoa hồng, trước kia chưa từng chạm vào hoa baby nên cũng không biết rốt cuộc nó là cái mùi gì.
Cô nghĩ đây là mùi hương tự nhiên của hoa baby.
Đây không phải lần đầu tiên cô được tặng hoa, nhưng lại là lần đầu tiên cô tự tay nhận lấy.
"Lạc Lạc, đi thôi."
Tưởng Mộ Tranh ở ngoài cửa gọi cô.
" tới đây." Cô dùng một tay ôm bó hoa, một tay kéo va li đi ra ngoài.
Tới phòng khách, Tưởng Mộ Tranh rất tự nhiên duỗi tay tiếp nhận va li của cô rồi đưa túi đồ trong tay anh cho cô.
"Đây là cái gì?"
"Đồ ăn vặt, đợi chúng ta đến Bắc Kinh chắc là phải bảy tám giờ tối, đói bụng thì có thể ăn trước lót dạ một chút."
Anh đẩy hai cái va li đi ở phía trước, cô vô thức nhìn theo bóng lưng anh, anh luôn suy nghĩ mọi thứ chu đáo hơn cô rất nhiều.
Tới bãi đỗ xe, Tưởng Mộ Tranh nhét hết va li vào cốp xe, Lạc Táp cũng thuận tay bỏ bó hoa vào đó, Tưởng Mộ Tranh liếc nhìn cô một cái, cô cũng không chú ý, lập tức đi sang phía ghế phụ, mở cửa ngồi lên xe.
Lạc Táp thắt kỹ đai an toàn. Tưởng Mộ Tranh kéo cửa phía tay lái ra, cô ngửi thấy mùi thơm, quay đầu lại, anh đã lấy bó hoa kia ra.
"Lấy ra làm gì?" Cô hỏi.
Tưởng Mộ Tranh: "Nhét trong cốp xe lâu, cánh hoa dễ bị rụng, màu sắc cũng sẽ thay đổi." Lại thuyết phục cô: "Hoa cũng có sinh mệnh của nó a, đừng đối xử tàn nhẫn với nó như vậy."
Lạc Táp: "..."
Mắt đối mắt hai giây, cô tiếp nhận bó hoa.
Ô tô khởi động, từ từ rời khỏi câu lạc bộ.
Trong tay Lạc Táp ôm một bó hoa to, cảm giác cứ như mình là người mê hoa, cô quay đầu nhìn Tưởng Mộ Tranh, anh đang nghiêm túc lái xe, nhưng khóe miệng thì lại cong lên.
Tuy rằng bây giờ quan hệ giữa cả hai đã hòa hoãn hơn trước không ít, nhưng hai người vẫn không có gì để nói chuyện với nhau.
Lạc Táp cúi đầu nhìn bó hoa, cánh hoa nho nhỏ, tinh xảo đáng yêu, màu sắc cánh hoa đậm nhạt khác nhau, có hồng đậm, hồng nhạt, còn có đỏ hồng.
Đan xen vào nhau, đẹp không sao tả xiết.
Ngón tay cô nhẹ nhàng cọ cọ vào cánh hoa nhỏ bé, giống như đang nựng thú cưng.
Chợt nhớ tới ý nghĩa của nó, những cánh hoa nhỏ bé đáng yêu như thế này, sao liên hệ tới cái ý nghĩa tâm tưởng sự thành được vậy? Đang rảnh rỗi nên cô lấy di động ra tra ý nghĩa của nó.
Kết quả ý nghĩa của hoa baby không phải tâm tưởng sự thành, mà là: Cam nguyện làm vai phụ, chỉ nguyện ở bên cạnh em.
Sửng sốt hai giây, cô đưa mắt nhìn Tưởng Mộ Tranh: "Ai nói với anh ý nghĩa của hoa baby là tâm tưởng sự thành?"
chậc, nhanh như vậy đã bị vạch trần rôì.
Tưởng Mộ Tranh đỡ tay lái, quan sát trước và sau xe rồi lúc này mới nói chuyện với cô: "hả, là người bán ở tiệm hoa nói với anh, sao thế?"
Lạc Táp: "Anh cứ tiếp tục mở to mắt nói nói dối đi!"
Tưởng Mộ Tranh mặt không biến sắc: "Không phải tâm tưởng sự thành hả?"
Cô nhàn nhạt nhìn anh, không lên tiếng, ánh mắt đã tự nói lên tất cả.
Tưởng Mộ Tranh thở dài: " haizz! mấy người làm ăn bây giờ, chỉ biết buôn bán mà mặc kệ khách hang, lúc anh đi vào đã nói với nhân viên cửa hàng anh muốn mua một bó hoa có ý nghĩa là tâm tưởng sự thành, kết quả nhân viên cửa hàng liền gợi ý hoa baby cho anh."
Sau khi nói xong, dưới đáy lòng anh yên lặng nói một câu xin lỗi với nhân viên tiệm hoa.
Lạc Táp: "..."
Cái lý do này cô lại không nói gì để phản bác.
Tưởng Mộ Tranh liếc nhìn cô một cái, giả vờ không biết: "Vậy ý nghĩa của hoa baby là gì?"
Lạc Táp: "Vô lại."
Tưởng Mộ Tranh cười.
Đoạn nhạc đệm này cứ vậy mà trôi qua.
Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, trong xe tràn ngập hương hoa hồng.
Lạc Táp cảm thấy không đúng lắm, sao hoa baby lại có mùi hoa hồng?
Khó hiểu suốt cả chặng đường cũng chưa tìm được đáp án.
Tới Bắc Kinh thì trời bắt đầu tí tách mưa nhưng chỉ là mưa nhỏ.
Tưởng Mộ Tranh trở về còn phải dự một cuộc họp nên hai người không ghé nhà hàng ăn cơm mà anh đưa cô về đến cửa nhà. Biệt thự to như vậy nhưng toàn bộ tối đen.
Trong lòng anh trào lên trận chua xót.
Một người ở trong căn nhà lớn như vậy, không sợ hãi ?
"Sao em không chọn nhà chung cư nhỏ hơn chút?"
Lạc Táp một tay ôm hoa, một tay đang bung dù, ngón tay dừng ở trên nút bấm, nghe vậy thì dừng lại, rồi tiếp tục ấn xuống, dù phanh một tiếng bung ra.
Cô nói: "Tôi giữ tất cả đồ vật trước khi ba mẹ ly hôn mà, ở phòng nhỏ không chứa được hết."
Thật ra cũng không phải là vậy.
Mấy cái đồ đó cũng không chiếm nhiều chỗ, một phòng cũng đủ rồi.
Cô vẫn luôn ở trong biệt thự lớn như vậy, là bởi vì cô muốn chuẩn bị phòng ngủ riêng cho ba, mẹ.
Sợ bọn họ có công việc phải xử lý nên chuẩn bị thêm phòng làm việc cho riêng từng người để họ không quấy rầy nhau, chính là hy vọng thỉnh thoảng bọn họ có thể cùng nhau lại đây ở chung với cô.
Bắt đầu từ khi cô 7 tuổi, cô đã không thể nào có được giây phút một nhà ba người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi ra ngoài chơi, sau đó buổi tối về nhà có ba mẹ kể chuyện xưa cho cô nghe.
Khi còn nhỏ nguyện vọng lớn nhất của cô chính là hy vọng ba mẹ có thể ở chung với cô một đêm, tuy rằng có bảo mẫu nhưng cô ở một mình thì sẽ sợ hãi.
Chỉ có điều nguyện vọng thì trước sau vẫn là nguyện vọng, chưa từng thực hiện được.
Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, sau khi lớn lên thì hiểu hơn một chút, đại khái là vợ chồng ly hôn rồi thì không thể lại ở chung dưới một mái nhà nữa.
Đôi khi ba không bận thì sẽ đến ở một thời gian, nhưng nhiều năm như vậy mà mẹ vẫn chưa đến ở lại bao giờ.
Thế nhưng cô vẫn luôn giữ lại căn phòng ngủ và phòng làm việc cho mẹ.
Tưởng Mộ Tranh nhìn cô, hầu kết khẽ động, không nói chuyện.
Lạc Táp cho rằng anh không hiểu, hiếm khi cô kiên nhẫn nói thêm vài câu: "Lớn lên trong gia đình hạnh phúc như các anh không hiểu được khát vọng tình thân của những đứa trẻ trong gia đình tan vỡ như chúng tôi đâu. Đặc biệt giống như tôi, mẹ có gia đình mới, ba thì luôn bận công việc không ở nhà, tôi giống như ..." trẻ mồ côi vậy chẳng có gì khác biệt.
Nhưng ba chữ trẻ mồ côi này, cô chưa nói ra khỏi miệng.
Lạc Táp ôm bó hoa vào trong ngực để dư ra tay cầm dù, một cái tay khác đẩy va li. Tưởng Mộ Tranh muốn hỗ trợ nhưng cô không cho: "Tôi tự làm được, anh về đi, trời mưa, cẩn thận một chút."
Cô xoay người đi vào biệt thự.
Mưa cũng chẳng tính là lớn, Tưởng Mộ Tranh không bung dù.
Dựa vào cửa xe nhìn biệt thự, anh hút xong hai điếu thuốc rồi mới rời đi.
Sau khi Lạc Táp vào nhà thì mở đèn, kéo rèm lên.
Mấy ngày này không ở nhà nhưng bảo mẫu đều có tới quét dọn vệ sinh giúp cô, trước đó bảo mẫu còn hỏi cô khi nào về để chuẩn bị đồ ăn khuya cho cô.
Người bảo mẫu này đã làm việc cho nhà cô gần 20 năm rồi, hiện tại đều đã làm bà nội, mỗi ngày sau khi đưa cháu đi học rồi đều sẽ bớt thời giờ lại đây một chuyến.
Lạc Táp để va li qua một bên, đặt hoa lên quầy bar rồi ra sân phơi tìm bình hoa đỏ nước vào, chuẩn bị chuyển hoa baby vào bình.
Đợi đến khi cô tháo lớp giấy gói bên ngoài ra thì mới sửng sốt.
Tầng trên là hoa baby nhưng tầng dưới lại là một tầng đầy hoa hồng, kiều diễm ướt át, là loại hoa hồng thơm nhất.
Cô lấy di động ra gọi cho Tưởng Mộ Tranh: "Tưởng Mộ Tranh, anh là vô lại của vô lại của vô lại!"
Tưởng Mộ Tranh cười, biết là cô đã phát hiện, nhưng anh biết rõ còn cố hỏi: "Lại làm sao vậy? Mới tách ra có bao lâu đâu, đã tìm cớ gọi điện thoại cho anh rồi, nhớ anh hả?"
Lạc Táp: "..."
Hít một hơi, "Có tin tôi vứt hoa hồng đi không?!"
Rốt cuộc hoa hồng có ý nghĩa khác biệt, cô nhận rồi liền có cảm giác như phải cam chịu.
Tưởng Mộ Tranh: "Hoa hồng? Hoa hồng đâu ra vậy?"
Lạc Táp bị nghẹn đến lục phủ ngũ tạng đều đau: "Anh còn muốn giả vờ giả vịt! Phía dưới hoa baby là hoa hồng!"
Tưởng Mộ Tranh cười nói: "Cửa hàng này thật đúng là không tệ, anh nói với nhân viên cửa hàng là hoa baby này không thơm nhỉ, nhân viên cửa hàng bảo đảm là chắc chắn sẽ làm anh vừa lòng. Sau khi gói hoa xong anh ngửi ngửi thử, quả nhiên là thơm, thì ra là bỏ thêm hoa hồng ở bên trong à, lát nữa anh lên mạng đánh giá 5 sao cho tiệm hoa này, cửa hàng bán hoa này có tâm thật đấy."
Lạc Táp: "..."
Tức đến mức trực tiếp nhấn tắt cuộc gọi.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của Tưởng Mộ Tranh:
Ngày đầu tiên theo đuổi vợ(◍ ˃̵͈̑ᴗ˂̵͈̑)
1. Ôm cô ấy xoay hai vòng tại chỗ.
2. Thông qua hoa baby nói cho cô ấy biết chỉ nguyện ở bên cạnh cô ấy.
3. Vắt óc tìm kế tặng cho cô ấy một bó hoa hồng.
Kết quả nỗ lực của ngày đầu tiên: Cô ấy tức đến tắt luôn điện thoại 囧rz  (╥_╥)
Thành tích khảo hạch: ( 2 )
( 1 ) √; ( 2 ) ×




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.