Đường Một Chiều

Chương 19:




Chương 19
Edit shitbaydaytroi
Giọng điệu của anh hiếm khi dịu dàng như vậy, như đang dỗ dành tiểu hài tử. Có trong lòng cô như có thứ gì đó như sợi lông vũ mềm mại quét qua, nhưng cảm giác khác lạ ấy còn chưa kịp bắt giữ thì đã lập tức biến mất.
Trước kia Chu Nghiên từng nói qua, trái tim cô như mặc một chiếc áo giáp được tạo thành từ nguyên liệu đặc biệt, cả súng đạn cũng không xuyên qua nổi.
Cho nên lớn như vậy, mà cô chưa từng động lòng với ai cả.
Lạc Táp thất thần một lát, trả lời anh: "Tôi không ăn."
Không phải cô làm ra vẻ, mà là từ nhỏ đến lớn cô đều không thích đồ ngọt. Kem thì lại càng hiếm khi ăn, đặc biệt bây giờ thời tiết đang lạnh, cô sẽ càng không ăn.
Hiển nhiên Tưởng Mộ Tranh chẳng có nhiều kiên nhẫn, không để ý tới cô nữa, quay đầu nói chuyện với người bán hàng.
Vài phút sau, anh đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm kem, hộp kem là cái loại lớn nhất trong cửa hàng.
Lạc Táp: "Tôi đã nói, tôi không ăn mà."
Tưởng Mộ Tranh nhìn cô một cái, trực tiếp đưa hộp kem cho cô: "Mua kem hương thảo, lần sau sẽ mua vị chocolate cho cô."
Anh lại lắc lắc điếu thuốc trong tay: "Chờ tôi chút, tôi hút điếu thuốc." anh đi qua phía thùng rác ven đường.
Lạc Táp nhìn hộp kem to trong tay mình, thở dài, trả lại cho anh nữa thì hình như không phải phép, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Anh đút một tay vào túi quần, một tay khác đang cầm điếu thuốc, trong màn đêm, làn khói trắng bay ra rồi lượn lờ bay lên.
Cô nhớ tới lần đầu tiên gặp anh, tuy rằng không nhìn thấy dáng vẻ anh hút thuốc nhưng cũng được Chu Nghiên phát song trực tiếp cho cô. Cô từng cho rằng Chu Nghiên nói quá, một người đàn ông mà thôi, có thể đẹp đến cỡ nào chứ.
Hôm nay, cô đã thấy được.
Đột nhiên, Tưởng Mộ Tranh xoay mặt, tầm mắt chạm nhau, anh cũng không trốn tránh: "Sao còn không ăn? Ăn không hết thì tôi ăn."
Lạc Táp thu hồi tầm mắt, mở nắp kem ra múc một thìa kem đút vào miệng, đầu lưỡi lành lạnh, hoàn toàn không có cái cảm giác sảng khoái khi ăn kem vào mùa hè.
Đây đại khái chính là không có việc gì thì lại tìm việc tự hành xác đây mà.
Tưởng Mộ Tranh dập tắt tàn thuốc đi tới, dặn dò cô: "Ăn ít thôi, để lần sau ăn cũng được."
Lạc Táp: "Sao để lại được? Về nhà thì chảy hết rồi."
Tưởng Mộ Tranh: "chảy thì chảy, bỏ vào tủ lạnh mấy ngày là tốt rồi."
Lạc Táp: "..."
Bọn họ tiếp tục đi về phía nhà hàng, bước chân Tưởng Mộ Tranh chậm lại, phối hợp với bước chân của cô.
Đi chưa được mấy bước, điện thoại anh có cuộc gọi đến, là điện thoại từ nước ngoài.
Anh nhận điện thoại bằng tiếng anh, tiếng anh của Lạc Táp cũng tương đối, giao lưu vài câu đơn giản với người nước ngoài thì không thành vấn đề, nhưng anh còn dùng một số thuật ngữ chuyên nghiệp, cô nghe không hiểu, nhưng nghe được bên kia là giọng nữ.
Cô bắt đầu chuyên tâm ăn kem.
Cuối cùng Tưởng Mộ Tranh cười nói, ngày mai gặp.
Lạc Táp theo bản năng đưa mắt nhìn anh, khóe miệng anh cười chân thành lại ôn hòa, không giống mỗi lần đối với cô, đều là trào phúng chế nhạo.
Tới nhà hàng, Tưởng Mộ Tranh gọi một phần cơm đơn giản, Lạc Táp không đói bụng, cả kem cũng không muốn ăn nữa, để lên trên bàn rồi dựa vào sofa bắt đầu xem điện thoại.
Toàn bộ quá trình đều không liếc nhìn anh một cái.
Phải nói là nửa con mắt cũng không có nâng lên nhìn.
Tưởng Mộ Tranh cũng không đói bụng, nhai kỹ nuốt chậm, ngẫu nhiên lại nhìn cô một chút, cảm thấy ngồi ở trước mặt mình không phải một cô gái, mà là một núi băng, còn đang tỏa ra khí lạnh.
Anh bất mãn: "Cô ở cùng Phó Duyên Bác cũng là như thế này? Cúi đầu một đi xuống nhìn điện thoại nói cũng không nói được một câu?"
Buổi tối lúc nãy không phải cô rất biết nói chuyện sao?
Lạc Táp đối mặt với anh, nói lại: "Không phải là chính anh cố ý dặn dò tôi tối nay phải ăn không nói, không nhìn thẳng vào người khác à."
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Lạc Táp tiếp tục cúi đầu xem di động.
Tưởng Mộ Tranh lại liếc nhìn cô một cái, trừ lúc nói chuyện thi giấy phép nhảy dù là thái độ của cô có thể thả lỏng một chút. Còn lại tất cả những lúc khác cô đều giống như một con nhím đang xù lông, toàn thân đầy gai.
Điện thoại báo có tin nhắn, Giang Đông Đình hỏi anh:[ Sắp xếp phòng như thế nào?]
Giang Đông Đình là một trong những cổ đông lớn nhất trong câu lạc bộ nhảy dù.
Tưởng Mộ Tranh nghĩ nghĩ:[ Vẫn lấy phòng tôi hay ở.]
Giang Đông Đình:[ Vậy cô Lạc?...]
Tưởng Mộ Tranh hỏi:[ Dấu ba chấm này của cậu là có ý gì?]
Giang Đông Đình cười:[ Đừng lạc đề, đang hỏi tới cô Lạc, hai người ở cùng phòng với nhau?]
Tưởng Mộ Tranh:[ Đem phòng ngủ chính cho cô ấy, tôi ở phòng ngủ phụ. ]
Giang Đông Đình:[ a, để cô ấy ngủ trên giường cậu từng ngủ qua?]
Khách sạn của câu lạc bộ vào cuối tuần toàn bộ liền chật kín, nhưng có một vài phòng đặc biệt sẽ không để người ngoài vào.
Tưởng Mộ Tranh: [Sao cậu lại lảm nhảm nhiều như vậy!]
Giang Đông Đình:[ Đúng rồi, cậu lại mời thêm hai huấn luyện viên nhảy dù từ Mỹ về là có ý gì? Khinh người của tôi à?]
Tưởng Mộ Tranh:[ Huấn luyện viên của cậu đều là nam.]
Giang Đông Đình:[ Mẹ nó, cậu biến thái vừa thôi! Huấn luyện viên thôi mà, cậu có bệnh hả, còn phải đặc biệt mời huấn luyện viên nữ từ Mỹ về đây!]
Tưởng Mộ Tranh:[ Có phải đêm nay anh ăn no quá đúng không? Cơm lấp não rồi? Sao nói nhiều vậy!]
Giang Đông Đình:[ có tin tôi sắp xếp phòng khác cho cô Lạc không?]
Tưởng Mộ Tranh:[ Nếu không sợ gãy tay gãy chân thì anh cứ sắp xếp theo ý mình đi. :)]
Giang Đông Đình: "..."
Lại gửi thêm một tin đi ngay sau đó:[ Cậu sẽ đến thật?]
Nếu như mọi lần, đừng nói cho phụ nữ ngủ trên giường của anh ta, ngay cả mép giường cũng đừng hòng sờ vào.
Tưởng Mộ Tranh:[ Mẹ của cô ấy giao an toàn của cô ấy cho tôi, tất nhiên tôi phải đặt cô ấy ngay dưới mí mắt mình mà trông nom, có vấn đề gì?]
Giang Đông Đình:[ Cửa khách sạn của tôi cũng không phải giấy, không phải chọc một cái là rách! Tưởng Mộ Tranh, đừng có tự lừa mình dối người?]
Tưởng Mộ Tranh ngại cậu ta phiền, trực tiếp cho vào danh sách đen.
Tuy Lạc Táp không nhìn anh, nhưng anh vẫn luôn bấm chữ, điện thoại còn không ngừng rung, không cần nghĩ cũng biết là đang nói chuyện phiếm. Một người đàn ông mà nhắn tin nói chuyện mãi không dứt, ngay cả ăn cơm cũng phân tâm, thì chắc chỉ có thể là nhắn tin với bạn gái.
Cô thu hồi điện thoại, khi ngẩng đầu cũng vừa đúng lúc Tưởng Mộ Tranh đặt điện thoại lên trên bàn, hai người đồng thời nhìn đối phương, đôi mắt anh nheo lại: "Có chuyện muốn nói với tôi?"
Lạc Táp gật đầu: "Anh có bạn gái không?"
Nếu có, cô phải lập tức duy trì khoảng cách với anh, không muốn vô cớ sinh ra một ít phiền phức không cần thiết, cho dù là mẹ nhờ anh chiếu cố cô cũng không được.
Tưởng Mộ Tranh cười nhạt: "thế nào, muốn làm bạn gái tôi à?"
Lạc Táp cười 'xuy' một tiếng: "Trả lời tôi là được."
Tưởng Mộ Tranh cũng dứt khoát: "Không có, ngoại trừ cô, đối tượng để ái muội cũng không có."
Lạc Táp: "..."
Không muốn nói chuyện tào lao với anh nữa, cô lại bắt đầu xem điện thoại.
Tưởng Mộ Tranh nhìn cô, bỗng nhiên nhớ tới ngày mai sẽ bắt đầu ở lại câu lạc bộ, "Đúng rồi, tối nay về nhà thu thập hành lý đi, sẽ ở lại chỗ câu lạc bộ tầm mười ngày."
Lạc Táp cũng không nâng đầu: "Chuẩn bị xong rồi."
Trước khi nghỉ phép cô đã thu dọn xong hành lý tốt, cô có lên mạng tìm hiểu, cũng hỏi qua em họ, biết được có người có thể thi đậu bằng A của USPA trong vòng 10 ngày, nhưng cô không biết bản thân có được vận khí tốt như vậy hay không.
Hỏi anh: "Tôi có thể thi xong hết các hạng mục nội dung trong kỳ nghỉ này không?"
Tưởng Mộ Tranh: "Sắp xếp cho cô hai huấn luyện viên chuyên nghiệp riêng, ba ngày đầu cố gắng thông qua chương trình học AFF, thời gian còn lại hoàn thành 18 cách nhảy, trừ phi cô ngốc đến mức không cứu nổi buộc phải thi lại thì thời gian mới không đủ."
Lạc Táp: "chính là có người nói mất tận hai tháng mới có thể lấy được bằng A."
Tưởng Mộ Tranh buông nĩa, nhìn cô: "Huấn luyện viên chuyên nghiệp, máy bay chuyên dụng của tôi đều dành riêng cho mình cô dùng, nếu cô còn thi không đậu thì" ... Lời còn lại đã tới bên miệng, anh lại nuốt vào.
Lạc Táp chỉ cảm thấy mặt anh ta trông thật hèn mọn. Cô không lo lắng mình hoàn thành không được, điều cô lo lắng chính là: "vạn nhất gió mấy ngày đó quá lớn không nhảy được thì làm thế nào?"
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Anh bị chọc tức tới bật cười: "Đừng có miệng quạ đen biết không?! Nếu nguyên nhân do thời tiết, về sau cứ cuối tuần cô rảnh thì tôi sẽ cùng cô qua đó."
Lạc Táp lại nghĩ đến: "Tôi phải ở bên kia hơn mười ngày, công việc của anh không sao à?"
Tưởng Mộ Tranh cười như không cười nhìn cô: "Cô ở bên kia hơn mười ngày, với chuyện tôi bận hay không bận công việc thì có liên quan sao?"
Lạc Lạc hơi há mồm, cuối cùng vẫn không phản bác.
Nếu cô nói cho rằng anh cũng ở lại đó mười ngày, còn không biết anh sẽ đắc ý tới cỡ nào, chắc chắn sẽ lại chế nhạo cô tự mình đa tình.
Tưởng Mộ Tranh uống ít rượu vang, khi đi về, là Lạc Táp lái xe, anh dựa lưng vào ghế phụ, hạ cửa sổ xe xuống, đặt tay lên thành cửa sổ, để gió lạnh thổi vào mặt thổi bay bớt mùi rượu.
Xoay mặt nhìn qua Lạc Táp, cô đang tập trung lái xe, anh thu hồi tầm mắt, tiếp tục ngắm nhìn những ánh đèn neon lập lòe trên đường phố ngoài cửa sổ.
Trong lòng đột nhiên sinh ra một loại ý nghĩ kì quái, hiện tại anh và Lạc Táp thật giống như là chồng uống rượu xong, vợ tới đón chồng về nhà.
Anh chợt cười, bóp ấn đường, mới uống có non nửa ly rượu, đã say rồi?
Trong xe có tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí trầm mặc.
Lạc Táp liếc mắt nhìn tên người gọi, là mẹ cô, đại khái là muốn dặn dò cô chuyện ngày mai đi nhảy dù, cô không đeo tai nghe mà trực tiếp mở loa ngoài: "Alo, mẹ."
Du Ngọc bắt đầu lải nhải như cũ, dặn dò cô khi nhảy dù nhất định phải để ý thật cẩn thận, lại hỏi cô: "Ngũ ca của con có đi cùng con không?"
Lạc Táp theo bản năng nhìn về phía Tưởng Mộ Tranh bên cạnh, anh cũng đang nhìn cô, cô đáp: "Có."
"Vậy là tốt rồi, nghe nói bên đó huấn luyện viên đều là nam, một đứa con gái như con lại phải ở đó mười ngày, mẹ thật không yên tâm được."
"Mẹ, không có việc gì đâu, con sẽ cẩn thận."
"Ừ, con gái thì luôn phải có ý thức về sự an toàn, tâm phòng người không thể không có, cẩn thận hơn nữa cũng không quá, biết không?"
" con biết rồi."
Trong điện thoại trầm mặc mấy giây, Du Ngọc như muốn nói lại thôi, Lạc Táp cũng cảm nhận được, hỏi: "Mẹ, còn có chuyện khác à?"
Du Ngọc: "Buổi xem mắt tối nay thế nào rồi?"
Lạc Táp: "Chính là ăn bữa cơm thôi."
Du Ngọc: "Cảm giác thế nào?"
Lạc Táp nói dối: "Cũng không tệ lắm."
Thật ra là cô đang nói cho Tưởng Mộ Tranh nghe.
Rõ ràng Du Ngọc rất kinh ngạc "a? Không tệ?"
Lạc Táp không hiểu: "..."
Bình thường mẹ rất sốt ruột với chuyện hôn nhân đại sự của cô, bây giờ cô chịu đi xem mắt, bà không phải nên vui mừng đến bắn pháo luôn sao? Sao lại có thái độ như thế này?
Du Ngọc cũng nói ra suy nghĩ của bà: "Vốn dĩ nghe nói con đi xem mắt thì mẹ rất vui mừng, nhưng biết người kia là cấp trên của con, mẹ lập tức không muốn các con tiếp tục."
Đương nhiên Lạc Táp hiểu lý do vì sao: "Mẹ có thành kiến với đàn ông trong nghề nghiệp của con à?"
"Cũng không phải vậy, là mẹ cảm thấy sau này nếu các con ở bên nhau thì sẽ không tránh được mấy tin đồn nhảm nhí trong nội bộ cơ quan. Chắc chắn sẽ có người nói vị Phó cục kia lấy quyền thế ép người, bất đắc dĩ nên con mới phải ở cạnh cậu ta."
Dừng lại một lát "Còn có người sẽ nói con chủ động dụ dỗ cấp trên. Miệng lưỡi thiên hạ có thể giết chết người, mẹ không mong con đi làm mà phải mệt mỏi như thế, còn phải gánh thêm áp lực từ mấy lời đồn đãi như vậy."
Lạc Táp yên lặng nghe, trước đó cô thật sự chưa từng nghĩ tới phương diện này.
Du Ngọc lại nói: "Nếu các con thành đôi, lại nói xa một chút. Lỡ như, mẹ là nói lỡ như nhé, bao nhiêu năm sau tình cảm vợ chồng phai nhạt, có cô gái trẻ khác bám lấy cậu ta thì con sẽ trở thành một câu chuyện cười trong cơ quan của các con. Xã hội bây giờ, con cũng biết đấy, thật lòng mong người khác sống tốt thì chẳng được mấy người."
Lạc Táp: "Vâng, con sẽ suy nghĩ lại những việc này."
Sau đó Du Ngọc biết cô còn đang lái xe, liền vội vàng kết thúc cuộc gọi.
Tầm mắt của Tưởng Mộ Tranh vẫn luôn dừng ở trên người cô, nhìn rất chăm chú. Cô liếc anh một cái: "Có chuyện liền nói."
"Cũng không có gì, chỉ là tôi đồng ý với cái nhìn của dì, không nghe lời người già, hại đến ngay trước mắt, chúng tôi đều là muốn tốt cho cô, hiểu không?" Tưởng Mộ Tranh nói với giọng điệu không chút để ý.
Lạc Táp khinh thường ' A ' một tiếng, không thèm phản ứng lại anh.
Tưởng Mộ Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác cảnh đêm đẹp hơn hẳn lúc vừa rồi.
Chỉ là anh còn chưa vui vẻ được mấy phút, đã bị một cuộc điện thoại khác lấy mất tâm trạng vui vẻ này.
Lạc Táp không nghĩ tới đêm nay ba ba sẽ gọi điện thoại cho cô, cô nhìn kính chiếu hậu, dừng xe lại ven đường, nhanh chóng nhận điện thoại: "Alo, ba, lâu lắm rồi con không nhận được điện thoại của ba đó, ba có nhớ con không?"
Khi ba bận rộn với các vụ trọng án thì căn bản là điện thoại đều không ở trên người, phần lớn đều là thư kí nhận điện thoại, cô rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho ba ba, sợ quấy rầy ông.
Tưởng Mộ Tranh sửng sốt, thì ra núi băng cũng sẽ làm nũng, khi anh quay đầu lại nhìn cô, cả khuôn mặt cô đều tràn đầy hạnh phúc, lúm đồng tiền như hoa, giống như một cô bé con không chịu lớn.
Không biết bên kia nói gì đó, Lạc Táp kinh ngạc, rồi sau đó cười: "Thì ra sư phụ trong miệng Phó Duyên Bác chính là ba a, vậy chẳng phải con nên gọi anh ấy là sư huynh sao?"
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Anh nhướng mày, sư huynh?
Đột nhiên cảm thấy lồng ngực bức bối khó chịu, có lẽ là do uống chút rượu vang, anh cởi mấy cái cúc áo bên trên ra, vẫn thấy thở không nổi.
Bên tai, Lạc Táp còn đang ríu rít nói không ngừng.
Tưởng Mộ Tranh khe khẽ 'a ' một tiếng, thế nhưng nhận thành sư huynh và sư muội?
chậc, thật tục!
Thật sự không phải là anh nói chuyện không phúc hậu bụng dạ đen tối, không thể nhìn người khác hạnh phúc, mà sự thật chính là: Từ xưa đến nay, không có mấy cặp đại sư huynh và tiểu sư muội thành đôi, cho dù có một số ít cuối cùng đi đến được với nhau, cũng đều là không hạnh phúc.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: " ta rất tò mò nha, cậu ở đâu nghe được cái này vậy? Sư huynh, sư muội ở bên nhau đều không hạnh phúc?"
Tưởng Mộ Tranh không kiên nhẫn: "ngươi có phải đêm nay thiếu đòn?"
*
Ps: Trình Diệc: " ngày hôm qua rất nhiều cháu gái hỏi ta là ai? Hỏi cái này làm người ta rất xấu hổ đó có biết không? Ta đã lên sàn diễn nhận lương tận hai lần rồi đó. Thế nhưng vẫn còn có người hỏi người ta là ai! Còn có người càng xấu trực tiếp hỏi: ' a? Trình Diệc là nữ? Ngũ gia thích Trình Diệc?' các người đặt tay lên ngực tự hỏi lương tâm của mình đi, chuyện này làm sao ta chịu nổi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.