Đuổi Tình Yêu Đi

Chương 28:




Ngồi vào trong xe, Sở Dĩnh không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn, cái đó Nhan Nhan thân thiết ôm cánh tôiy của Lăng Chu, chu cái miệng nhỏ nanh, không biết nói gì đó, trên khuôn mặt trẻ tuổi hiện lên ánh sáng chói mắt như vậy.
Chợt một bàn tôiy to đưa qua, ôm đầu của cô cứng rắn xoay qua: "Bảo bối, nhìn cái gì chứ? Mất hồn như thế, anh gọi em cũng không nghe, người đàn ông của em ở bên cạnh em đây rồi, có phải em quên hay không, hả?"
Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở của Chu Tự Hàn bao phủ xuống, Sở Dĩnh chợt thấy có mấy phần không thở nổi, ánh mắt của Chu Tự Hàn bắt ở cô ánh mắt, đáy mắt sâu và đen bao hàm nồng đậm xem kỹ cùng ngờ vực, âm thanh của anh ghé vào lỗ tai cô vang lên, trầm thấp khác thường, lại mang theo lạnh lùng khó nói lên lời: "Bảo bối, Lăng Chu đó là gì của em? Bạn học trung học? Bạn học thời đại học? Vậy thì là bạn trai cũ của em sao? Lần đầu tiên của em không phải là cho hắn chứ?"
Sở Dĩnh nhíu nhíu mày, muốn tránh thoát khỏi sự kiềm chế của anh, lại phát hiện căn bản tránh không được, cô định buông tha giãy giụa, nhắm mắt lại mấy giây nữa rồi mở ra, trong mắt bình tĩnh giống như ao tù nước đọng, âm thanh nhẹ nhàng không hề phập phồng: "Chu Tự Hàn, anh nghĩ tôi trả lời thế nào đây? Anh ta là bạn học của tôi, là bạn trai trước kia, tôi lên giường với anh ta, thì phải làm thế nào đây, sớm đã là quá khứ rồi."
Ngón tay Chu Tự Hàn chợt nắm được cằm của cô, tiến tới bên môi nói: "Không muốn như thế nào, em đã nói đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ được, Sở Dĩnh, anh chỉ là nhắc nhở em... bây giờ em là người phụ nữ của Chu Tự Hàn anh, em yêu cầu anh phải chung thủy, như vậy, cũng phải đàng hoàng một chút cho anh, bởi vì chính anh cũng không biết mình đối với em có bao nhiêu yêu thích, nhưng có một chút anh rất khẳng định, chuyện trước kia đã qua, anh có thể không truy cứu, nhưng sau ngày hôm nay, nếu như em cho anh đội nón xanh trên đầu, anh đều không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, đến lúc đó, hối hận cũng có thể không còn kịp rồi, nhớ chưa? Hiện tại để cho anh hảo hảo thân với bảo bối nhà tôi anh......"
Hơi cúi đầu, môi rơi xuống, Sở Dĩnh không có thói quen thân thiết với anh ở trên xe, hơn nữa đằng trước còn có tài xế, mặc dù với mức độ cao cấp của chiếc xe này, đoán chừng coi như hai người bọn họ ở sau xe **, tài xế cũng không có khả năng nhìn thấy cái gì, nhưng cô chính là không buông ra, liên tiếp hôn cũng không được.
Sở Dĩnh hướng bên cạnh lóe lóe, lại bị Chu Tự Hàn kiềm chế nắm cằm quay trở lại, há miệng ngậm chặt môi của cô, Sở Dĩnh ngậm miệng không muốn phối hợp, Chu Tự Hàn lại ác liệt hung hăng cắn môi dưới của cô, cảm giác đau nhói này làm Sở Dĩnh hé miệng theo bản năng, lưỡi Chu Tự Hàn đánh thẳng một mạch......
Chu Tự Hàn hôn tương đối **, đầu lưỡi ở trong cổ họng Sở Dĩnh trêu chọc xung quanh, cuốn lấy lưỡi của Sở Dĩnh, giống như bắt được tù binh, dùng sức hút chống đỡ, dường như muốn đem linh hồn Sở Dĩnh từ trong miệng hút quá khứ giống như nhau, thật dễ dàng thả qua cô lưỡi, lại càng thâm nhập đến nơi cổ họng, lúc vào lúc ra, giống như động tác làm tình......
Thời điểm Sở Dĩnh bị anh hôn gần như sắp chết rồi, Chu Tự Hàn mới thả cô ra, Sở Dĩnh nhắm mắt lại, tựa vào chỗ ngồi thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, trước mắt đều là Tiểu Tinh Tinh bay múa, thật đúng là không có trí nhớ, mấy ngày nay tính khí của Chu Tự Hàn quá tốt, cũng làm cho cô quên, đây là một người đàn ông vô sỉ ác liệt như thế nào, hơn nữa ở phương diện này, người đàn ông này có biện pháp giày vò cô, cô đã sớm lĩnh giáo qua rất nhiều lần rồi.
Chợt thấy Chu Tự Hàn đến gần, Sở Dĩnh vội vàng mở mắt ra, cảnh giác nhìn anh, vì vậy đôi mắt nhỏ có chút sợ hãi lại quật cường, không biết như vậy rất quyến rũ lạ thường.
Chu Tự Hàn ôm ở hông của cô, cười nhẹ một tiếng: "Hôn một cái cũng không quen, xem ra ngày nhiều không muốn em, bảo bối nhà anh đều không nhớ bản lãnh người đàn ông của em....." Nói xong hôn một cái sau tai cô, mập mờ nói: "Bảo bối, hôm nay là ngày thứ mấy? Nhưng buổi tối hôm qua anh bỏ qua cho em rồi, hôm nay nếu là vẫn không được, lấy tay cũng không qua được."
Thật ra thì lúc Sở Dĩnh nói điều kiện với Chu Tự Hàn, đã muốn nhanh xong chuyện, tránh khỏi ngày hôm qua, hôm nay khẳng định tránh không khỏi, lại nói, đã đến tận đây, sớm muộn gì khác nhau ở chỗ nào, huống chi, người đàn ông Chu Tự Hàn này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô, cho dù cô không có phương tiện, chính là Chu Tự Hàn cũng có thủ đoạn giày vò, chơi đùa đa dạng nhiều hơn, càng buồn nôn hơn.
Nghĩ tới những thứ này, Sở Dĩnh khẽ gật đầu một cái: "Hôm nay có thể." Con mắt Chu Tự Hàn sắc tối sầm lại: "Thật? Bảo bối, vậy để cho người đàn ông của em sờ sờ......" Nói xong sẽ phải trêu chọc quần của cô, Sở Dĩnh vội vàng đẩy anh ra: "Chu Tự Hàn, tôi không có thói quen ở trong xe, anh có thể tôn trọng tôi một chút hay không?"
Chu Tự Hàn nhìn Sở Dĩnh không được tự nhiên, không khỏi cười, lại gần cô: "Trong xe thế nào? Chúng ta còn chưa làm ở trong xe đâu phải hay không? Hôm khác thử một lần, bảo đảm em sẽ thích." Thấy Sở Dĩnh nhìn anh chằm chằm, Chu Tự Hàn nói: "Được, được, anh không động còn không được ư, chỉ là, anh nói thật ra, mới vừa rồi anh nói những thứ kia cũng không phải là hù dọa em, bảo bối gặp thời thời khắc khắc nhớ, bây giờ em là người phụ nữ của Chu Tự Hàn anh."
Sở Dĩnh sửa sang lại trên váy một chút, có chút tức giận: "Chu Tự Hàn, tôi không phải cảm thấy anh có phần hơi quá rồi ư, trước kia anh nhiều phụ nữ như vậy, cũng không thấy anh yêu cầu người nào phải chung thủy cả."
Chu Tự Hàn nói: "Bọn họ là bọn họ, em là em, tôi không xen vào việc của họ, em lại không được." Giọng điệu bá đạo lại không nói đạo lý, Sở Dĩnh biết phân rõ phải trái với Chu Tự Hàn, dự tính đời này cũng nói không thông, nếu không, cô cũng không thể nào ở nơi này nói chuyện với anh ta rồi.
Mặc dù trong lòng còn không quên được Lăng Chu, nhưng Sở Dĩnh rất rõ ràng, đời này mình và Lăng Chu cũng không trở về được, cô đã sớm không xứng với Lăng Chu rồi, chỉ là hành động của Chu Tự Hàn thật sự có chút buồn cười, bây giờ suy nghĩ lại một chút, rõ ràng ghen, có thể ăn dấm? Sở Dĩnh không khỏi lắc đầu bật cười, làm sao có thể? Nhất định là dục vọng chiếm giữ của đàn ông làm hại rồi, dù sao bây giờ đối với cô, Chu Tự Hàn còn có hứng thú cực lớn.
Sở Dĩnh trở về liền lấy quần áo tắm rửa vào phòng tắm tắm, Chu Tự Hàn thật biết hưởng thụ, bồn tắm mát xa cao cấp nhất, khiến Sở Dĩnh cảm thấy giống như phao suối nước nóng ở Nhật Bản.
Khi lên đại học, Sở Dĩnh và Lăng Chu đi sang Nhật Bản, bọn họ hôn môi ở giữa những cánh hoa anh đào bay tán loạn trong gió, làm tình ở trong suối nước nóng ngoài trời, cũng chính là chuyến đi Nhật Bản lần đó, hai người quá mức kịch liệt, không có làm tốt các biện pháp ngừa thai, khiến một con nòng nọc nhỏ vượt rào thành công, lần đó từ Nhật Bản trở về, Sở gia liền ảy ra chuyện.
Sở Dĩnh chợt mở mắt ra, xem giờ bên cạnh một chút, cô đã ngâm hơn nửa giờ, từ bồn tắm ra ngoài, trong cái gương lớn bên cạnh chiếu ra thân thể mỹ lệ.
Sở Dĩnh lau khô nước đọng trên người, soi gương nhìn thật lâu, Lăng Chu từng nói cô có vóc người làm tất cả phụ nữ phải ghen ghét, dường như Chu Tự Hàn cũng rất ưa thích thân thể của cô, cô gái trong gương thực sự rất đẹp, Sở Dĩnh giống mẹ, da trắng, trên thực tế, ngũ quan của cô cũng rất giống mẹ, nhưng mẹ luôn nói cô càng giống bà ngoại hơn.
Cô chưa bao giờ gặp bà ngoại, khi còn bé lúc mẹ mang cô trở về nhà ngoại, bà ngoại đã chết, cho dù không có chết, ngay cả cửa chính cũng không vào được, cũng không thể thấy được.
Sở Dĩnh từ đầu đến cuối không muốn tin tưởng cha cô sẽ vì nuôi người tình mà tham ô nhiều tiền như vậy, nếu như là vậy, cha thế nào không phụ lòng mẹ, là mẹ từ bỏ tất cả gia đình cùng cha đi chung với nhau, có lúc Sở Dĩnh nghĩ, dù sao cô không bằng mẹ vì yêu mà bất chấp tất cả, cho dù cuối cùng rơi vào kết quả như thế, mẹ cũng chưa từng hối hận qua, đây mới là tình yêu, mà cô vĩnh viễn cũng không làm được.
Sở Dĩnh cầm lấy áo choàng tắm mới tinh trên kệ bên kia khoác lên người, chỉ là 1 ngày, trong gian phòng phòng tắm này khắp nơi đều là thứ thuộc về cô, đây là sức mạnh của đồng tiền, không có gì tiền không làm thể được, tựa như đạo cụ ma pháp, mà phù thuỷ chính là người điều khiển nó.
Sở Dĩnh làm khô tóc, lúc đi ra phòng tắm, sắc trời đã tối rồi, ngoài cửa sổ lại hiện lên chút ánh đèn nhỏ, trê n giường để một cái hộp cao vút, cái hộp tương đối xinh đẹp, không cần suy nghĩ, đây nhất định là trò của Chu Tự Hàn.
Sở Dĩnh có chút giễu cợt co kéo khóe môi, vẫn quyết định phối hợp người đàn ông kia, cô cảm thấy, có lẽ mình càng làm ngược ý Chu Tự Hàn, Chu Tự Hàn càng sẽ không bỏ qua cho cô, cô theo anh ta, không chừng có thể kết thúc mọi chuyện nhanh hơn một chút, cô thật sự không có tinh lực nhiều như vậy, ứng phó tầng tầng lớp lớp thủ đoạn của Chu Tự Hàn.
Biệt thự của Chu Tự Hàn tương đối xa hoa, phải có hồ bơi độc lập, bên hồ bơi lấm tấm ánh đèn, giống như đem ao nước cũng thắp sáng, khăn trải bàn màu trắng trên bàn ăn, ánh nến chiếu trên bàn một bó forget me not thật to, người đàn ông tuấn tú cử chỉ nhẹ nhàng bên cạnh bàn ăn, cùng với âm nhạc đẹp đẽ, nhẹ nhàng chậm chạp ở bốn phía.
Sở Dĩnh thật lòng cảm thấy, Chu Tự Hàn nên đi làm đạo diễn, cảnh tượng như vậy, không khí như vậy, mặc dù sớm bị dùng là thối rữa không chịu nổi, nhưng hợp với tuấn nam mỹ nữ, tương đối có sự dụ hoặc như cũ, có thể thu được rất nhiều mộng thiếu nữ, cho nên nói, phụ nữ hư vinh thành tựu của người đàn ông, chỉ cần có tiền, tất cả lãng mạn cũng có thể hạ bút thành văn.
Sở Dĩnh không hiểu suy nghĩ của Chu Tự Hàn đến tột cùng là cái gì, là muốn cho cô cảm động đến không tự kềm chế yêu anh ta sao, sau đó anh ta khinh thường đem quăng cô rồi, lại một lần chứng minh phụ nữ quật cường và kiêu ngạo là ngu ngốc cỡ nào, vẫn là suy nghĩ muốn đơn thuần vui đùa một chút, nói một cách thẳng thừng, không phải là muốn đem cô chơi đùa trên giường ư, làm trò này thật sự có chút dư thừa.
Cô vĩnh viễn không thể nào yêu một người mặt người dạ thú, bởi vì biết dưới gương mặt đẹp trai tuấn mỹ như thế cất giấu một tâm tư xấu xa hư hỏng thang cỡ nào, nếu như có thể lựa chọn, Sở Dĩnh thà bị Chu Tự Hàn trực tiếp một chút.
Ánh mắt Chu Tự Hàn tán thưởng dừng ở trên người Sở Dĩnh, lại một lần nữa khẳng định ánh mắt của mình, cái váy dài màu thủy lam này mặc ở trên người Sở Dĩnh, đem hấp dẫn và thanh lệ hoàn mỹ của cô dung hợp tại cùng một chỗ, váy dài kín kẽ bọc lại thân thể của cô, bộ ngực lớn, eo nhỏ nhắn, cái mông...... Chu Tự Hàn dám cam đoan, bên trong cô đều không mặc gì, đây cũng là mục đích anh chọn bộ trang phục này, anh muốn phải có cô triệt triệt để để, ngay tối nay, ở chỗ này. Chu Tự Hàn nghĩ tới cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, rõ ràng trước kia đã từng làm qua rất nhiều lần, nhưng loại cảm giác này vẫn cứ dâng trào tựa như không thể chờ đợi.
Sở Dĩnh chậm rãi đi tới, gió đêm phất qua làn váy của cô, xẻ tà một bên, lúc cô đi lại, dường như có thể nhìn thấy cả cảnh tượng trong quần tất, mặc dù mặc quần áo, Sở Dĩnh lại cảm thấy cả người mình trần truồng như không mảnh vải che thân, mình còn bị Chu Tự Hàn coi như kỹ nữ, chỉ là so với quá khứ, hiện tại cô hơi cao cấp một chút thôi, trên bản chất không hề khác nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.