Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 100: 🍍Phiên ngoại 3🍍




Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
...
Lại là một mùa xuân nữa, vạn vật sinh sôi, Ân Thái đã là một công ty lớn lừng lẫy trong nước.
Không ít người hâm mộ Nguyên Á Sâm, có hai đứa con trai đều biết phấn đấu tiến bộ, hiện tại ai nhắc tới hai người, cũng không hết lời khen ngợi.
Ngoài ra còn có cô con dâu thứ hai, là người dẫn chương trình nổi tiếng, người già và trẻ con trong gia đình đều thích xem chương trình do cô ấy dẫn, một tháng trước cũng vừa giành được giải vàng cao nhất của người dẫn chương trình trong nước, điều này thực sự làm cho mọi người ghen tị. Một số phương tiện truyền thông cười nói, "Kiếp trước Nguyên Á Sâm đã cứu toàn bộ thiên hà, mới có hai đứa con trai có năng lực như vậy."
Vài năm trước, có tin đồn Nguyên Á Sâm không thích con dâu thứ hai, khi sự nghiệp của Nguyên Dịch càng ngày càng thành công, hơn nữa tình cảm đối với vợ cũng không thay đổi, những tin đồn đó sớm đã biến thành mây khói.


Trong vài năm ngắn ngủi, ngành công nghiệp trong nước chỉ biết đến Nguyên Bác, Nguyên Dịch, không ai nhắc đến Nguyên Á Sâm, công ty do hai anh em quản lý, hầu như không có xung đột quá lớn trong ngành, nhiều lần hợp tác cùng có lợi. Mọi người đề cập đến họ, đều dùng từ "Anh em Nguyên thị", một số phương tiện truyền thông nhỏ, muốn làm hài lòng hai anh em, đặc biệt đặt cho hai người một biệt danh.
Nguyên thị song hùng.
"Nguyên thị song hùng..." Nhan Khê cầm một quyển tạp chí địa phương, nằm sấp trên sô pha cười ha ha, Nguyên Dịch rút tạp chí trong tay cô ra xem thoáng qua, im lặng nhìn Nhan Khê cười đến không chút hình tượng, "Không sai biệt lắm rồi, loại bài viết nhảm nhí này, em cũng có thể nhìn được ư?"
"Anh đừng xem thường tin tức vỉa hè này, năng lực nắm bắt tình tiết của những biên tập viên này rất mạnh, muốn cốt truyện có cốt truyện, muốn cẩu huyết có cẩu huyết, quan hệ nhân vật tạp mà không loạn, cẩu huyết cũng rất có cảm giác. Ví dụ như khi còn bé hai anh em các anh nổi lên tranh chấp, anh đi hộp đêm uống say như chết, anh hai cõng anh về nhà, anh em hai người hoá giải hiểu lầm, ôm nhau mà khóc..."


"Ha ha ha." Nhan Khê lau nước mắt khóe mắt, đứng lên nói, "Em đi thay quần áo, đến nhà trẻ đón Tiểu Trì."
Bên ngoài nhà trẻ, mặc dù chưa đến giờ tan học, nhưng bên ngoài đã đậu đầy xe sang, bảo vệ đã sớm quen với loại tình huống này, ngay cả ánh mắt cũng lười nghiêng một chút.
Đến giờ tan học, phụ huynh cầm thẻ đưa đón bắt đầu vào cổng trường. Một nhân viên bảo vệ mới đến phát hiện có một người đàn ông không mang theo thẻ đưa đón, theo sau là một đám phụ huynh, dường như chuẩn bị trà trộn vào, dáng vẻ của anh ta thoạt nhìn không giống như người ba có lòng đến đón con tan học, bảo vệ không dám sơ suất, vội vàng gọi lại: "Xin lỗi, thưa ngài, xin hỏi thẻ đưa đón của ngài đâu?"
Nguyên Dịch sờ sờ trên người, hình như đúng là anh không mang thẻ.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản truyenlol.comd @SupLoViBacHa)


"Không có thẻ đưa đón thì không thể vào trường..." Bảo vệ nói được một nửa, đột nhiên nhìn thấy Nhan Khê phía sau Nguyên Dịch, trên mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ, "Nhan tiểu thư, tôi là bảo vệ mới tới."
"Xin chào anh." Nhan Khê quẹt thẻ đưa đón, nắm lấy tay Nguyên Dịch nói, "Đây là chồng tôi, tôi cùng anh ấy đi đón con."
"Thật ngại quá, thật ngại quá, đây đều là hiểu lầm." Đội trưởng bảo vệ đi tới cười nói, "Nguyên tiên sinh, Nhan phu nhân, đây là bảo vệ mới của trường chúng tôi, đối với công việc còn chưa quen thuộc."
"Không thành vấn đề, anh ấy rất nghiêm túc và có trách nhiệm." Nhan Khê cười cầm tay Nguyên Dịch, kéo anh đi.
Chờ sau khi hai người đi rồi, đội trưởng bảo vệ mới gõ đầu đồng nghiệp mới, nói: "Cậu biết Nhan Khê mà đúng không, hả?"
"Ở chỗ chúng tôi Nhan Khê rất nổi tiếng, cả nhà chúng tôi đều thích chương trình do cô ấy chủ trì." Tiểu bảo vệ gãi gãi đầu, thân cao hơn 1m8 cười đến vẻ mặt ngượng ngùng, "Không nghĩ tới người dẫn chương trình nổi tiếng như vậy, lại tự mình đến đón con tan học."
"Cậu có biết chồng của cô ấy là ai không?" Đội trưởng bảo vệ thấy đồng nghiệp mới trong đầu chỉ nhớ rõ Nhan Khê, liền nhịn không được nhắc nhở hắn một câu, "Chồng cô ấy là ông chủ tập đoàn Ân Thái."
"Loại ông chủ lớn này, không phải nên đi đâu cũng mang theo vệ sĩ sao, sao còn tự mình đến đón đứa nhỏ?" Trong khoảng thời gian tiểu bảo vệ làm việc ở nhà trẻ, liền phát hiện trong nhà trẻ này có rất nhiều đứa bé, đều không phải là phụ huynh tự mình đến đưa đón, mà là vệ sĩ hoặc bảo mẫu vân vân, bận rộn hơn một chút, liền để giáo viên đi cùng đứa nhỏ ra xe buýt của nhà trẻ đưa về nhà.
"Ai mà biết được." Đội trưởng bảo vệ nhún nhún vai: "Nguyên tiên sinh thường xuyên đến đón con tan học lắm."
Trong lớp chòi, giáo viên gửi hoa hồng cho các em nhỏ xong, để cho bọn họ xếp hàng chờ phụ huynh đến đón, nếu không có phụ huynh đến đón, các em nhỏ đều ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ giáo viên đưa bọn họ lên xe buýt của nhà trẻ về nhà.
Nguyên Trì ngoan ngoãn xếp phía sau, nhón mũi chân nhìn ra ngoài cửa, sáng nay mẹ nói, sẽ cùng ba đón bé về nhà, không biết mẹ có tới hay không.
Rất nhanh cô giáo mở cửa ra, Nguyên Trì liếc mắt một cái liền nhìn thấy mẹ mình, nhào vào trong lòng ngực Nhan Khê: "Mẹ!"
"Tiểu Trì Trì!"
Hai mẹ con diễn một hồi thâm tình ôm nhau, phảng phất như đã 18 năm chưa từng gặp mặt.
Nguyên Dịch mặt không chút thay đổi nhìn hai mẹ con diễn kịch, hai người bọn họ sáng nay, vừa mới diễn qua một hồi sinh tử biệt ly. Chờ hai mẹ con rốt cục diễn chán rồi, Nguyên Dịch mới ngồi xổm xuống một thân nhìn Nguyên Trì, "Đi thôi, tiểu soái ca, chúng ta về nhà."
Nguyên Trì quay đầu nhìn mẹ bên trái, lại nhìn ba bên phải, quay đầu nói với giáo viên: "Cô giáo, ba mẹ con đến đón con, tạm biệt cô ạ."
"Tạm biệt Trì Trì." Cô giáo khom lưng nói lời tạm biệt với Trì Trì, đứng dậy cười nói với Nhan Khê và Nguyên Dịch, "Ba Trì Trì, mẹ Trì Trì tạm biệt."
"Tạm biệt, vất vả cho cô giáo rồi."
"Mẹ." Lúc xuống bậc thang, Trì Trì nghiêm trang nói, "Mẹ năm tay con đi, đừng để bị ngã."
Nguyên Dịch bị con trai hất tay ra:…
"Được, cám ơn Trì Trì." Nhan Khê cười tủm tỉm để cho con trai 'bảo vệ' xuống bậc thang, vô cùng chuyên nghiệp sắm vai thiếu nữ nhu nhược xinh đẹp.
"Không cần khách sáo." Nguyên Trì ưỡn ngực, nghiễm nhiên là một bộ dáng siêu nhân nhỏ. Động tác này tuy rằng ấu trĩ, nhưng Nhan Khê không cười, ngược lại cùng con trai chơi trò siêu nhân bảo vệ mỹ nhân, chơi trò đánh quái thú to lớn.
Sau khi vào nhà, Nguyên Dịch ngồi trên sô pha, nhìn vợ và con trai mỗi người một thanh "kim quang bảo kiếm" đấu với chậu cây quái thú lớn, đột nhiên cảm thấy bản thân đang nuôi một cặp sinh đôi.
Đáng sợ hơn chính là, anh cảm thấy Nhan Khê chơi rất vui vẻ, nghiễm nhiên coi mình là tiểu hài tử ba tuổi.
Năm đó tại sao anh lại không nhận ra, Nhan Tiểu Khê nữ nhân này trong lòng vẫn là một cô công chúa đây?
"Mẹ, phía sau mẹ có một con quái thú chân thối siêu to khổng lồ."
"Chỗ nào, mẹ sợ hãi quá, Trì Trì mau bảo vệ mẹ!"
"Không cần sợ, siêu nhân Trì Trì tới rồi, biến hình!"
Nguyên Dịch che mặt quay đầu, không muốn nhìn hai mẹ con diễn kịch nữa, đứng dậy đi vào phòng bếp, bưng mâm trái cây dì giúp việc đã chuẩn bị ra.
Chờ hai mẹ con bọn họ ồn ào đủ rồi, sẽ tự đến ăn.
Thật không rõ, Nhan Khê sao lại không biết mệt với mấy trò chơi ngây thơ như vậy.
"Siêu nhân ba, năng lượng của Trì Trì không đủ rồi, ba mau tới cứu con và mẹ." Trì Trì nửa quỳ trên mặt đất, đưa tay hướng về phía Nguyên Dịch, cố gắng giãy dụa.
"Siêu nhân nhỏ hãy cố gắng, siêu nhân ba tới đây!"
Nguyên Dịch không có chút ngượng ngùng nào, lập tức bày ra một động tác siêu nhân, chạy về phía hai mẹ con.
Loại chuyện đánh mặt này, làm nhiều thành quen, cái gì cũng không sợ nữa!
-----
Editor có lời muốn nói: Ấm áp không?
------
Đôi lời muốn gửi gắm:
Cảm ơn bản convert của La đã cho mình có cơ hội đọc được bộ truyện này
Cảm ơn chị Google đã đồng cùng em suốt chặn đường
Cảm ơn chính bản thân đã đủ kiên trì
Cảm ơn mọi người đã yêu quý truyện, cũng như ủng hộ editor

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.