Đứng Lại! Nàng Phải Rước Chúng Ta Vào Cửa!

Chương 12:




Được rồi, bên cạnh Nam Cung Hân Vũ đều là những đại nhân vật thâm tàng bất lộ, nguy hiểm vạn phần. Quả thực là những trái bom hẹ giờ không biết khi nào phát nổ! Bất quá, mỗ nữ nào đó làm sao nhận ra rằng minh đang mang theo B52 bên người bất cứ lúc nào cũng có thể “bùm” chứ? Vậy mới nói, chúc ai đó may mắn!
Tuy nhiên cái đó cứ tạm thời gác sang một bên, Nam Cung Hân Vũ khi nghe thấy tiếng người chủ trì cuộc thi nói xong đã xách váy lắc mông chạy đi đăng kí! Khụ, được rồi, người ta là đại mĩ nhân dáng hình nóng bỏng đốt mắt người nhìn, khuynh thành khuynh quốc “nan ngôn nan họa”*, chuyên gia diễn kịch giả trang thành hiền lương thục đức dịu dàng nữ tính cho nên không thể xách váy chạy lăng xăng mà thướt tha uyển chuyển rời đi.
Trước khi đi, ai kia còn bị Hiền gia ngây thơ 'vô tình' ăn đậu hủ, dĩ nhiên ai kia không thể phản kháng tức giận khi mỗ đại gia rất chi là dùng khuôn mặt vô tội thuần khiết nói, “Ta chỉ muốn cổ vũ nương tử thôi mà?!”
Vì thế Nam Cung Hân Vũ nuốt hận, trong lòng thầm niệm thần chú, “Xúc động là ma quỷ, không nên so đo, không nên, không nên...” Sau đó ôm hận mà rời đi. Dĩ nhiên, người ôm hận không chỉ có nàng mà còn Hiên Viên Tư Triệt đại gia, lại nói nếu ánh mắt có thể giết người thì dám đảm bảo Cô Ngạo Hiền đã chết trên ngàn lần dưới con mắt té lửa điện khét lẹt của Triệt gia. Khí lạnh quanh thân ngài có thể đóng băng một người trong tích tắc, mùi dấm chua chua lè chua lét bay khắp phòng.
Sự đời chớ trêu là Hiền gia đã là cáo già thành tinh, cho nên không khí lạnh âm một nghìn độ C của ai đó trở nên vô tác dụng, chống trả với ánh mắt “ta muốn giết người” của Hiên Viên Tư Triệt, Cô Ngạo Hiền nghênh ngang dùng ánh mắt đắc thắng “cho ngươi tức chết” đáp trả lại. Ha ha, ta thân mật với nương tử, còn ngươi chẳng là cái thá gì, ta đây mới là người xứng đáng với Vũ nhi.
Tình trạng ta một chiêu ngươi một chiêu khiến căn phòng tràn ngập khí đen nguy hiểm cứ như vậy diễn ra, khiến cho một số khách quan tai to mặt lớn đi ngang qua đều cảm thấy ớn lạnh, làm sao mà căn phòng đó lại u ám như vậy? Lạnh chết người ta rồi! Cũng may, Nam Cung Hân Vũ sớm đã rời đi, nếu không, e rằng căn phòng thượng hạng này đảm bảo không còn lành lặn nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai. Tất nhiên là nó vốn chẳng thể nhìn thấy mặt trời. Bất quá nó bị oanh tạc nát bét là việc sẽ xảy ra.
Cái gọi là “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa” được Nam Cung Hân Vũ áp dụng vô cùng tốt. Tránh hai trái bom cỡ bự bất cứ lúc nào cũng có thể nổ ở trên lầu thì khi xuống lầu lại gặp vô số lựu đạn tạc cho oanh xác. Nàng mang mạng sa che mặt vốn để tránh gây phiền toái, chính là theo như Lãnh Hàn Phong đã nói, nàng có khuôn mặt ba không: không phúc hậu, không thật thà, không đơn thuần! Hic, Phong ca, tự dưng lại nhớ đến lời nói chân tình mà đau đớn của huynh. Được rồi, cảm nhận của nam nhân tạm thời bỏ qua vì nàng nhìn qua vẻ mặt dã man của bọn họ cũng đủ biết, còn nữ khi nhìn tới nàng, ặc, chính là ánh mắt huyết hải thâm thù không đội trời chung, kiểu như muốn xé xác nàng ra trăm mảnh, nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ: hồ li tinh!
Cho nên khi mỗ nữ từ trên lầu đi xuống đã khiến cho toàn thể mọi người chú ý, không cần nhìn khuôn mặt, nhìn tới thân hình thướt tha quyến rũ có thể giết chết hàng vạn quân địch kia cũng đủ rồi, chưa kể quần áo trên người nàng đều là gấm vóc thượng hạng hiếm có, cộng thêm khí chất phiêu dật như thiên tiên của nàng, cho dù che mạng sa cũng làm tăng lên vẻ thần bí mị hoặc. Quả thực là khiến người ta không để ý không được. Một đại mĩ nhân tuyệt sắc mĩ lệ như vậy, khi nào thì xuất hiện tại Minh Nguyệt quốc thế này?
Mọi người lập tức ồn ào, xì xầm bàn tán khiến Nam Cung Hân Vũ bất đắc dĩ muốn đập đầu vào tường. Theo lẽ thường, mỗ nào đó chưa cần bày ra tuyệt chiêu gì đã thu về vô số hoa đào, cùng cây si, và kẻ có “huyết hải thâm thù” của nàng cũng theo đó tăng theo cấp số nhân. Ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nàng của tất cả nữ nhân trong Ngọc Lưu Lâu trực tiếp bay tới chém lên người mỗ nữ. Aiz, đã nói Nam Cung Hân Vũ tốt nhất vẫn nên sống tới già trong Vô Tình cốc, cho đến khi thay đổi được ngoại hình của nàng, cái gì nó cũng thuận buồm xuôi gió.
Bất quá, Nam Cung Hân Vũ đã tu luyện thành sư phụ ném bơ, oanh oanh liệt liệt bỏ qua chiến trường hỗn độn, nàng cứ thế im lặng tiến về chỗ đăng kí dự thi dành cho nữ giới, trong lòng vô cùng háo hức chờ mong, không phải nàng hiếu thắng mà là tự tin ở chính mình. Ha ha, tiền ơi chờ ta!!!
Cuộc thi đã bắt đầu, cửa phòng ở tất cả các lầu đã được mở ra để tiện cho việc quan sát phía bên dưới. Phần thi đầu tiên dành cho nam nhân, bọn họ thi làm thơ, tiếp đến là vẽ tranh, sau cùng là tỉ võ, qua mỗi vòng sẽ loại 10 người, sau đó chọn ra người thắng cuộc cuối cùng.
Phần thứ nhất: làm thơ. Đề tài lần này chính là về chiến tranh.
Những văn nhân tuấn tú đều đã bắt đầu trầm ngâm nghĩ sẽ viết như thế nào. Chậc, phải nói chứ cổ đại đúng là địa linh sinh nhân kiệt, nếu không phải đầy rẫy mĩ nam, mĩ nữ thì chính là tài tử, tài nữ khắp muôn nơi. Mặc dù nói ở hiện đại rất nhiều thiên tài nhưng đây là cổ đại, nơi mù tịt công nghệ thông tin, mù lòa về kiến thức cấp bậc cao, cho nên điều đó làm cho nàng phải một phen rửa mắt. Chà chà, cuộc sống càng ngày càng thú vị. Nàng nhất định phải tận hưởng cuộc sống muôn màu này, nếu không thì quá lãng phí rồi.
Hờ, nói qua lại nói lại, mỗ nữ nào đó vốn thần kinh thô, IQ cao mà EQ thấp lẹt tẹt đến đáng thương, chẳng biết có nhận ra rằng cuộc thi văn nhã này không đơn giản như bề ngoài hay không nữa? Cứ như vậy mà ham hố giải thưởng mê người kia, rồi có một ngày nàng sẽ hối hận, vô cùng hối hận, cực kì, cực kì hối hận. Ầy, bất quá hiện tại với Nam Cung Hân Vũ mà nói, triết lí sống của nàng vô cùng cao cả, nói ngắn gọn hàm súc thì nó bao hàm trong vài từ đó là “bản thân, tiền tài và hưởng thụ“. Chậc, loại phương châm sống ăn không ngồi rồi rảnh rỗi như vầy thật chỉ có ở trên người Nam Cung Hân Vũ. Ngay cả những kẻ ăn chơi trác táng, làm không ăn lương, suốt ngày lêu lổng nếu gặp được Nam Cung Hân Vũ cũng phải cúi đầu chào thân ái, chỉ kém nước quỳ lạy xuống đất tung hô vạn tuế nữa thôi.
Ừ thì việc hô vạn tuế là không thể xảy ra, nhưng lũ người đó mặc dù rảnh rỗi làm phá gia chi tử thì ít nhất bọn họ còn phải vận động đôi chút, còn ai kia, là sâu gạo, là sâu gạo chính thống đấy! Hơn nữa còn là sâu cấp đặc biệt lười, mà lười ở đây là gì? Đó là chứng bệnh thế kỷ của Nam Cung Hân Vũ. Một khi bệnh lười của nàng phát tác, ôi thôi, đừng nói nhấc đầu ngón tay, ngay cả mở mắt cũng lười. Lúc đó mới thực là thảm họa, cho ba bò chính trâu kéo con sâu lười này cũng chẳng khiến nàng động đậy.
Nhưng mà trăm ngàn lần đừng để vẻ mặt yêu diễm của ai kia lừa tình! Nam Cung Hân Vũ đưịc gắn mác hồ ly tinh là cả về ngoại hình lẫn tính cách. Bởi vì nàng vốn dĩ thích diễn kịch, luôn hóa trang thành vẻ mặt lừa tình thiên hạ, nàng lười thì lười nhưng đầu óc luôn sắc bén, thông minh lại có chút âm hiểm, xảo trá, phúc hắc. Coi chừng ngươi chết lúc nào cũng không hay! Cho nên mới nói, tốt nhất đừng dây dưa càng không nên gây thù với vị tổ tông tiếu lí tàng đao này.
Thời gian một nén nhang đã hết. Sau một hồi cắn đầu bút, nhắm mắt suy tư xem mình nên viết gì, mấy vị anh tài thư sinh rốt cục buông bút, mang bài của mình về phía người chủ trì. Vị chủ quản liền dõng dạc đọc từng bài thơ mà những người tham gia vừa viết lên. Mỗi bài đều có một nét riêng, nhưng Nam Cung Hân Vũ chưa thấy được bài nào nổi trội, này cũng quá là gian nan nếu không tìm được bài thơ xuất sắc nhất đi? Mỗ nữ đúng lúc chán nản thì bài thơ cuối cùng được đọc lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.