Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 190: Tướng quân bá đạo quân sư xinh đẹp




Thời gian quay lại hiện tại.
Nghiêm Nguyên Hành bị cậu đánh giá đến khó chịu cả người: “Ngươi đang nhìn gì vậy?”
“Trong vòng một canh giờ, Thập tam Hoàng tử quay đầu lại nhìn ta hai mươi bảy lần.” Trì Tiểu Trì cây ngay không sợ chết đứng, “Ta không nhìn Thập tam Hoàng tử vài lần thì làm sao đền đáp được sự ưu ái này đây?”
Nghiêm Nguyên Hành không lên tiếng, ngón tay xoa xoa mấy lần trên dây cương, nhìn dáng dấp cực kỳ bình tĩnh.
….Chờ, chờ ta nghĩ một cái cớ.
Trì Tiểu Trì đợi khoảng nửa khắc, trước khi Nghiêm Nguyên Hành chuẩn bị há mồm thì hơi tiếc nuối than thở một tiếng: “Thập tam Hoàng tử không muốn nhiều lời cùng mạt tướng, vậy mạt tướng đành cáo lui.”
Nghiêm Nguyên Hành cả kinh, đưa mắt nhìn Trì Tiểu Trì cũng không quay đầu lại mà cứ điều khiển ngựa rời đi, hắn nắm chặt dây cương, trên mặt mơ hồ hiện lên vài phần hối tiếc.
Trì Tiểu Trì cưỡi ngựa đi đến trước xe ngựa, cúi người nhấc rèm xe lên: “Tiên sinh, thân thể thế nào, có bị say xe không?”
Bên trong Lâu Ảnh mặc xiêm y rộng rãi thoải mái, đang dựa gối mềm đọc sách, nghe tiếng ngẩng đầu, nhợt nhạt nở nụ cười, xem ra tinh thần khá tốt.
Kiếp này khác kiếp trước, tình huống Nam Cương yên ổn, chuyện bị độc sát phải đến nửa năm sau, bởi vậy tốc độ đội ngũ vẫn bình thường, A Thư có đầy đủ thời gian bố trí, thậm chí còn đặt cả quả phật thủ trong xe.
Không giống với những hương liệu có vị ngọt, mùi thơm của phật thủ có thể giảm bớt cảm giác không khỏe do bị xóc nảy.
Trì Tiểu Trì yên tâm, tung người xuống ngựa, đem dây cương giao cho A Thư, bước nhanh đến xe ngựa đang chậm rãi di chuyển, chạy lấy đà, leo một chân lên càng xe, chui vào trong thùng xe.
Đến giờ Lâu Ảnh vẫn chưa biết cốt truyện thế giới, sáng sớm bọn họ rời khỏi phủ tướng quân, xuất phát từ cửa Tây, đi được hơn hai mươi dặm, Trì Tiểu Trì mới tìm được cơ hội trao đổi một chút tình cảm với anh.
Cậu thuật lại đại khái cốt truyện thế giới cho Lâu Ảnh nghe.
Lâu Ảnh gật đầu: “Em có suy nghĩ thế nào?”
Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Tiên sinh, anh cảm thấy tại sao Chử Tử Lăng chỉ lấy ra một miếng ngọc bội thì thần tử của Nam Cương liền ủng hộ Chử Tử Lăng làm Hoàng tử?”
“Bởi vì hắn bắt sống Thời Đình Vân, độc sát Thời Kinh Hồng, hắn nói hắn là Hoàng tử nên lập tức có người tin, hơn nữa còn đứng ra ủng hộ hắn sao?”
Lâu Ảnh tất nhiên hiểu rõ ý của Trì Tiểu Trì: “…Trước đó Chử Tử Lăng đã liên lạc với những người này?”
“Đám thần tử Nam Cương tính toán không tệ.” Trì Tiểu Trì nói, “Trước tiên là che giấu thân phận của Chử Tử Lăng, giữ bí mật. Nếu như hắn thật sự là Hoàng tử, mang theo công lớn quay về, đám thần tử biết thời biết thế ủng hộ hắn, chính là thần ủng hộ quân, có thể thu được không ít chỗ tốt. Nếu như hắn không thành công, chết giữa đường, vậy đám thần tử cũng không có gì tổn thất, coi như là chết một tên mật thám, chẳng có gì đáng tiếc. Chuyến buôn bán này của Chử Tử Lăng quả thật đã đánh trúng đáy lòng của bọn họ.”
Nói xong, cậu day day huyệt thái dương của mình: “Thời Đình Vân còn nhớ mấy tên thần tử đắc lực thường vào trong lều của Chử Tử Lăng.”
Trong ký ức của Thời Đình Vân có ba người rất được trọng dụng sau khi Chử Tử Lăng thượng vị.
Mạt Sa tướng quân quanh năm ở Trấn Nam Quan đối lập với Bắc Phủ Quân, là Phó tướng của Chủ tướng Thiết Mộc Nhĩ.
Tướng quân Ngô Nghi Xuân, là người quản lý quân kỵ binh đóng tại phía Tây Bắc Trấn Nam Quan, không phụ trách tác chiến, chủ yếu phụ trách vận chuyển quân lương.
Và một văn thần họ Kim, theo chức quan trong triều đình của bọn họ thì người này thuộc hàng nhị phẩm, là anh em cột chèo với Mạt Sa, không có công lao gì, đến hơn bốn mươi tuổi vẫn rất tầm thường.
Đương nhiên đây đều là chức vị trước khi bọn họ thăng chức.
Từ khi Chử Tử Lăng thượng vị, bọn họ liền thăng chức rất nhanh, với chút bản lĩnh lúc trước của bọn họ, trừ phi mộ tổ bốc khói, bằng không cơ bản là không có hy vọng.
Xem xong bút ký Trì Tiểu Trì viết lại, Lâu Ảnh hiểu rõ: “Hắn tuyển người rất chuẩn, đều có thực quyền và giao thiệp, nhất là còn khoảng trống để bọn họ tiếp tục trèo lên cao hơn.”
Nói chung, xuất thân của Chử Tử Lăng quả thật không sáng sủa là bao, bởi vậy vì để có thể bước đi thông thoáng một chút, hắn đã sớm trải đường cho chính mình.
Nhưng hắn lại gặp phải một Trì Tiểu Trì đột ngột chui vào.
Lâu Ảnh còn nói: “Người biết thân phận thật sự của Chử Tử Lăng cũng không nhiều.”
“Đúng là không nhiều. Không nắm một con ách thì có ai chịu nguyện ý ném bài ra đâu.” Trì Tiểu Trì nói, “Nhưng như vậy cũng rất tốt.”
Lâu Ảnh: “Cho nên em dự định sẽ đè đầu Chử Tử Lăng, không cho hắn có cơ hội…”
Trì Tiểu Trì lại nói: “Làm gì có. Em còn phải nâng đỡ hắn nữa kìa.”
Cậu nhìn bầu trời, lẩm bẩm: “Nhẩm tính thì thư của em gửi ngày hôm trước đã đến, Chử Tử Lăng gửi ra lá thư đó có lẽ cũng đã đến.”
Cậu trầm ngâm.
Nếu như dùng tốc độ bài binh bố trận của Nam Cương để tính thì nhanh nhất là ngày mai, chậm nhất là sau bảy ngày, xác định Viễn Thành sẽ bị một đội quân Nam Cương nho nhỏ đột ngột gây rối.
Đây là tác phong làm việc nhất quán của Chử Tử Lăng, chắc chắn sẽ không tin tưởng người khác một trăm phần trăm, cho dù là tin tức do Thời Đình Vân tiết lộ thì hắn cũng sẽ trước tiên phái binh thăm dò, xác định tình hình trong Viễn Thành trước.
Chử Tử Lăng và Thời Đình Vân đều biết rõ người trông coi Viễn Thành – Ôn Phi Nho. Ông ấy có một nửa huyết thống Nam Cương, sinh sống nơi biên cảnh lại bị người Nam Cương xâm lấn giết chết cha mẹ.
Người này sức mạnh hơn người, tính tình táo bạo, mỗi trận chiến sẽ đích thân giết địch, nếu ông ấy thật sự bị thương, đối mặt với binh lực ít ỏi cỡ này thì có khả năng rất lớn là sẽ phái một vị tiểu tướng dưới trướng xuất chiến.
Bề ngoài là bày tỏ miệt thị đối phương, trên thực tế là che giấu thực hư.
Nếu Trì Tiểu Trì đoán không sai thì Chử Tử Lăng sẽ gửi thư dặn người mà hắn liên lạc, nếu Ôn Phi Nho tự mình xuất chiến thì có nghĩa thương thế của ông ấy không nặng, ngàn vạn lần đừng lấy trứng chọi đá, uổng phí quân lực. Nếu tướng sĩ dưới trướng Ôn Phi Nho ra ứng chiến vậy thì phải cân nhắc tái chiến, rất có thể Ôn Phi Nho không ở trong thành, nhưng Trương Đốc Quân cũng ở Viễn Thành có mưu trí không tệ, có chút khó đối phó. Còn nếu phái một tiểu tướng đến ứng chiến thì tuyệt đối đừng để lỡ thời cơ, chứng tỏ người chủ trì trong thành vẫn là Ôn Phi Nho, như vậy phải điều quân đến chiến, không phải đoạt thành mà là phải bắt giết Ôn Phi Nho, chặt đứt một cánh tay của Thời Kinh Hồng.
Chử Tử Lăng an bài như vậy còn có dụng ý.
—Hắn có thể hoàn toàn khiến mình không bị nghi ngờ.
Không ít người biết tính tình của Ôn Phi Nho, không khó đoán hành động và ứng phó của ông ấy.
Về phần vì sao người Nam Cương đều biết tin tức tướng quân Ôn Phi Nho bị thương thì có thể đẩy tội lên đầu một tên mật thám nào đó, thế nào cũng sẽ không hoài nghi Chử Tử Lăng ở ngàn dặm xa bên ngoài.
Mà Chử Tử Lăng cho dù thế nào cũng nghĩ không ra, mưu tính cách ngàn dặm xa ở bên ngoài còn có một Trì Tiểu Trì.
Thời Kinh Hồng là nhân vật cỡ nào, một phong thư do nhi tử nhà mình gửi đến, không cần nói rõ thì ông ấy đã có thể đoán được tám chín phần, chắc chắn có cách đối phó thỏa đáng.
Thuở nhỏ Thời Kinh Hồng đã dạy cho Thời Đình Vân đánh trận vừa phải biết làm sao thắng, cũng phải biết làm sao thua.
Một trận thắng này xem như lễ ra mắt ông tặng không cho Nam Cương.
Thấy Trì Tiểu Trì xuất thần, Lâu Ảnh dừng lại suy đoán, tay cầm sách nhìn cậu, trong lòng trong mắt đều dịu dàng đến lấy mạng.
Trì Tiểu Trì chuẩn bị đại khái kế hoạch tiếp theo, nhìn nhìn thời gian, cảm thấy mình ngồi cùng tiên sinh đã có chút lâu, nên đi ra ngoài hóng gió một chút, vì thế cậu chào một tiếng: “Tiên sinh, em đi đây.”
Khi Trì Tiểu Trì định vén rèm lên để xuống xe ngựa thì Lâu Ảnh đột nhiên ở phía sau hỏi: “Em thật sự đếm?”
Trì Tiểu Trì: “… Cái gì?”
Lâu Ảnh nhìn cậu chăm chú: “Hai mươi bảy lần.”
Trì Tiểu Trì hiểu anh đang ám chỉ điều gì, cậu nhún vai: “Nói đại thôi. Chính hắn cũng sẽ không đếm.”
Cậu hỏi ngược lại: “Anh có thể nghe thấy?”
Lâu Ảnh nói: “Một phần chức năng hệ thống đã khôi phục nhưng chỉ có thể nghe thấy giọng của em, không nói được, cũng không có cách nào nhìn thấy cốt truyện thế giới.”
Trì Tiểu Trì ừ một tiếng, sau khi nhảy xuống xe thì trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ:
Lâu ca hỏi chuyện này làm gì?
Cậu tự giác hủy bỏ tính khả thi hợp lý nhất, thúc ngựa đi theo hàng ngũ quân đội.
Tiễn Trì Tiểu Trì đi, Lâu Ảnh lại tiếp tục đọc sách giữa không gian tràn ngập mùi thơm trái phật thủ.
…Trên thực tế là anh đang lật xem cốt truyện thế giới để tìm kiếm manh mối.
Chức năng chọn đọc cốt truyện thế giới đã khôi phục vào nửa tiếng trước.
Lâu Ảnh chỉ muốn Trì Tiểu Trì ở bên cạnh anh để nghiêm túc kể chuyện cho anh nghe mà thôi.
Anh đang suy đoán mục tiêu hành động bước tiếp theo của Trì Tiểu Trì.
Trầm tư nửa ngày, anh cúi đầu nhìn vào quyển binh pháp trong tay, tự nhủ: “…Chim bồ câu.”
Không biết có phải trùng hợp hay không, mấy giây sau, bên tai anh truyền đến giọng của Trì Tiểu Trì: “Có mang theo lồng chim bồ câu không?”
Giọng của Chử Tử Lăng đáp lại cũng vang lên: “Đều mang theo, tất cả đều là chim bồ câu tốt nhất lấy ra từ phủ Tướng quân, con yếu nhất cũng đã từng đưa tin đến Nam Cương mấy chục lần, xin công tử cứ yên tâm.”
Lâu Ảnh mìm cười, lật sang một trang sách, lặng lẽ không nói gì.
Ngay đêm đó đội ngũ đóng quân ở Bạch Khâu, chôn nồi bắt đầu nấu cơm.
Bọn họ xuất phát theo đội vận chuyển lương thực nên thức ăn không thiếu, buổi tối cơm canh có gạo kê, còn có gà nướng.
Đợi cơm chín, Nghiêm Nguyên Hành do dự một lúc mới hạ xuống quyết tâm rất lớn, dùng tư thái tự cho là tự nhiên nhất để ngồi xuống bên cạnh Trì Tiểu Trì, cùng cậu chờ đợi ăn chung một con gà.
Trì Tiểu Trì từng gặm bánh màn thầu ở tận thế, dùng cơm nước tại dã ngoại như thế này tất nhiên là quá sung sướng rồi.
Cậu lật con gà nướng đang rỉ mỡ trên giá sắt, hỏi Nghiêm Nguyên Hành: “Ăn có quen không?”
Nghiêm Nguyên Hành bình tĩnh nói: “Ta từng lên chiến trường. Có lần liên tiếp ba ngày chỉ uống nước dành cho ngựa.”
Hắn đang nói đến lần gấp rút chi viện cho Trấn Nam Quan.
Trì Tiểu Trì xé ra một cái đùi nướng cháy giòn cho hắn.
Nghiêm Nguyên Hành cầm trong tay, chẳng hề há mồm, ánh mắt lại hơi dời xuống, chú ý đến cái túi gấm cậu giắt bên hông, cau mày lại, hỏi: “Vật ấy là…? Trước đây chưa từng thấy ngươi đeo.”
Trì Tiểu Trì cúi đầu nhìn một chút: “Nguyên Chiêu tặng trước khi lên đường.”
Nói là Nghiêm Nguyên Chiêu tặng nhưng thực tế là Trắc Phi của hắn may.
Trắc Phi của Lục Hoàng tử là một tài nữ, khuê danh Cẩm Nhu, khi mười sáu tuổi biết mình phải gả cho Lục Hoàng tử, sau khi lĩnh chỉ tạ ân thì khóc rống một ngày một đêm.
Người ngoài tưởng rằng nàng mừng đến phát khóc, hoặc là không muốn xuất giá, nhưng các tiểu tỷ muội cùng tuổi nhà hào môn quý tộc đều rất thông cảm, dồn dập đi an ủi.
Dùng lời vô liêm sỉ của Nghiêm Nguyên Chiêu tới nói chính là: Ai không biết còn tưởng rằng ta chết rồi, nàng vừa gả liền phải thủ tiết.
Lúc trước Thời Đình Vân còn có lòng tốt chỉnh lời hắn: “Nếu huynh thật sự chết thì nàng ta sẽ cười đấy.”
Nghiêm Nguyên Chiêu đáp lại bằng một cú đá.
Hắn ủy khuất nói: “Kết hôn với ta mà không tình nguyện như thế à?”
Thời Đình Vân liếc một đám oanh oanh yến yến quây quần bên hắn, nói: “Huynh có thể bước ra từ trong hoa lâu như thế này mà lại dám nói lời đó sao?”
Mỹ danh của Nghiêm Nguyên Chiêu thật sự truyền xa, bị đưa đi làm Trắc Phi quả thật không phải chuyện tốt lành gì.
Nhưng mà Thời Đình Vân hiểu được Nghiêm Nguyên Chiêu thích uống rượu, cưỡi ngựa đá cầu, vào hoa lâu, nhưng trong chuyện nam nữ thì ngoại trừ cung nữ do Hoàng thượng ban xuống để học tập thì thật sự chưa từng chạm qua người khác.
Nghiêm Nguyên Chiêu có thể tiêu dao như vậy tất cả đều là nhờ ơn mẫu hậu, mẫu hậu của hắn là cố Hoàng hậu, là tình thâm của phụ Hoàng, trong lòng Nghiêm Nguyên Chiêu cũng có mong đợi đối với chính thê của mình.
Hắn chỉ muốn để người mà hắn yêu nhất làm chính thê, người mà hắn yêu nhất sinh con cho hắn.
Đêm mà Cẩm Nhu được gả đi, Nghiêm Nguyên Chiêu nói rõ với nàng, hắn không có chút tình cảm gì với nàng, nàng cũng không cần thiết phải có tình cảm với hắn, nàng một thân một mình ở phủ Lục Hoàng tử muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, chỉ cần đừng làm ra chuyện nhơ bẩn là được, của cải của hắn có thể đủ nuôi nàng cả một đời khoái hoạt.
Lục Trắc Hoàng tử phi cũng là người ngay thẳng, giống như những cô nương bình thường, phát hiện Nghiêm Nguyên Chiêu quả thật không hề có hứng thú với nàng, liền mừng rỡ an lòng, suốt ngày ở trong phủ thêu thùa, cắn hạt dưa, ăn quả nho, đi dạo chợ sách, không còn biết đâu là trời đâu là đất.
Lần này Thời Đình Vân đi Nam Cương, Nghiêm Nguyên Chiêu quay về phủ nói với Cẩm Nhu, nàng liền may gấp một cái hầu bao, vào chùa khai quang, đưa Nghiêm Nguyên Chiêu một cái, Thời Đình Vân một cái.
Khi Nghiêm Nguyên Chiêu đưa hầu bao đến, hiếm khi thấy hắn nghiêm túc như vậy: “Giữ kỹ cho ta. Vật này là đại sư đã khai quang, nếu ngươi gặp nguy hiểm thì nó sẽ có cảm ứng. Cho dù là ngàn dặm vạn dặm thì ta cũng sẽ đi cứu ngươi.”
Khi Trì Tiểu Trì nhận hầu bao, trong tay áng chừng một chút, suy nghĩ, thẳng nam mấy người đều tặng đồ như thế sao.
Nghe vậy, ánh mắt của Nghiêm Nguyên Hành hơi thay đổi một chút.
Lúc xuất hành sáng nay, khi hắn bái biệt phụ Hoàng cũng có liếc mắt nhìn thấy vật này ở bên hông Lục Hoàng huynh, nhìn kiểu dáng thì trùng hợp là một đôi với vật trước mắt.
…Lẽ nào…người trong lòng mà Đình Vân nhắc tới là Lục Hoàng huynh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.