Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 96: Cửa sinh tử




Lúc nghe thấy tiếng gầm gừ quen thuộc, tâm trạng vốn đang lo lắng bất an của Phó Lam Tự đã hoàn toàn rơi xuống hầm băng, lạnh thấu xương.
Cô quay đầu lại, nhìn trong ánh trăng xa xa có vô số bóng đen với hình thù kỳ dị xuất hiện, bên cạnh đó còn có rất nhiều bóng đen bò lên từ dưới lòng đất.
Màn đêm vây kín, bách quỷ rình mò.
Đây thực sự là cửa ải cuối cùng của họ, có thể chạy thoát khỏi thì là một thế giới hỗn loạn, không thoát nổi sẽ là chết ở suối Vàng.
Thậm chí ba người còn chưa kịp bàn với nhau câu nào, chuyện duy nhất họ có thể làm bây giờ là dứt khoát xoay người chạy như bay tới chỗ rừng sâu.
Nhanh hơn, phải chạy nhanh hơn nữa.
Tốc độ giữa sự sống và cái chết chỉ trong khoảnh khắc này.
Nhưng đám ác quỷ kia đuổi theo mãnh liệt hơn họ tưởng tượng nhiều.
Trên cổ ma treo cổ có treo một đoạn dây gai, cái lưỡi đỏ tươi của nó rủ xuống đất, bay lơ lửng trong rừng; mỗi bước nhảy của võng lượng* và dạ xoa đều chấn động trời đất khi đáp xuống;
(*) Yêu quái ở gỗ đá trong núi sông.
Quỷ ôn dịch cả người trắng như tuyết, xách một cái lồ ng đèn đỏ tươi đuổi theo bóng đen trong hư vô; quỷ thuyền đầm đìa máu, hai mắt trống rỗng đang bò sát mặt đất để di chuyển;
Sợi xích mọc đầy gai của quỷ câu hồn vung trong tiếng xé gió; quỷ sấm mọc sừng trên đầu, sau lưng mọc một đôi cánh thịt màu xanh bay trước nhất, sấm sét liên tục oanh tạc ở khắp rừng cây khiến người ta chẳng còn lối nào để đi…
Trình Viện mới né một tia sét bổ tới bên chân nên chậm vài bước, bất thình lình lại bị chim chín đầu cắn một góc áo nên té ngửa ra sau.
May mà Phó Lam Tự phản ứng nhanh, trước khi chị ta bị ngã đã kéo tay chị ta lại về vị trí ban đầu.
Trình Viện quay đầu nhìn thoáng qua cái áo khoác đã bị xé làm đôi của mình, vẫn chưa tỉnh hồn lại: “… Cảm ơn nhé.”
“Nên mà.”
Trong lúc nói chuyện đã có rất nhiều quỷ nhỏ không tên tranh nhau chui ra từ bùn đất bên dưới cành lá gãy rụng, chúng có gương mặt cực kỳ dữ tợn, phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai, nhảy lên cao ba thước rồi nhe răng nhọn ra định cắn.
Con đường phía trước đã bị quỷ nhỏ chặn lại, cả ba cùng nhau xòe ô, tay phải cầm dao vung theo từng bước, khó khăn đi tiếp.
Bách quỷ sau lưng càng lúc càng đuổi tới gần.
Nếu bình tĩnh suy nghĩ lại, ba người ở đây đều là những người ưu tú, là người nổi bật trong hệ thống [Thoát hiểm cho người sống sót], dù là trong rank Bạch Kim thì kinh nghiệm và thực lực vẫn phải xếp hàng đầu.
Nhưng cũng có lúc họ bó tay hết cách, ví dụ như lúc này đây.
Trong cuộc chiến rank Bạch Kim này, chẳng ai dám chắc cửa tiếp theo có phải là nơi chôn thây của mình hay không.
Dù người chơi có giỏi tới đâu thì cuối cùng cũng là một cơ thể phàm trần, hệ thống muốn khống chế số phận người chơi thật sự rất đơn giản.
Nhưng tại sao vẫn không cam lòng.
Dù biết rõ kết cục của mình cũng chỉ là một nhóm dữ liệu, một câu ghi chú trong hệ thống lạnh lẽo này mà vẫn muốn chống lại một lần, dù phải trả bất cứ giá nào đi nữa.
Chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.
Lưỡi dao đã đẫm máu, Phó Lam Tự rút con dao của mình ra khỏi người một con quỷ nhỏ, chợt thấy eo bị siết chặt, cô đã bị Lạc Đầu thị cuốn lấy và bay ra sau.
Cổ của Lạc Đầu thị vừa to vừa dài, ở trên đầy vảy, nó như một con mãng xà khổng lồ siết chặt khiến Phó Lam Tự gần như ngạt thở.
Cô trở tay quơ lấy con dao găm ra sức đâm vào cổ Lạc Đầu thị vài cái, nhưng ai ngờ như vậy lại càng chọc giận nó, nó rướn cổ lên, quăng cô qua lại trên không trung.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, cuối cùng Kiều Vân Tranh và Trình Viện cũng theo tới, hai người một trái một phải cùng chém vào một vị trí, dùng hết sức bình sinh để chặt gần đứt cổ của Lạc Đầu thị.
Lạc Đầu thị rít lên một tiếng rồi quăng Phó Lam Tự xuống.
Phó Lam Tự rơi từ không trung xuống, được Kiều Vân Tranh đón vào lòng, hai người lăn mấy vòng rồi chật vật nhào vào bụi cỏ.
Kiều Vân Tranh đang tính xem cô có bị thương không thì chợt nghe có tiếng gió khác lạ bên hông, báo động trong lòng thầm dấy lên, anh lập tức lách người chắn trước mặt cô.
Ngay sau đó, gai nhọn b ắn ra từ người quỷ đao lao đã xuyên qua bụng anh.
Cơn đau dữ dội ập tới, anh lập tức cong người xuống.
Phó Lam Tự hoảng hốt vội đỡ lấy anh: “Anh Vân?”
Kiều Vân Tranh dùng sức bịt chặt vết thương nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra từ kẽ tay anh, lúc đứng dậy, rõ ràng anh hơi loạng choạng nhưng vẫn kiên quyết bảo vệ cô ở bên cạnh.
“… Không sao, gọi cô Trình đi, chúng ta chạy mau.”
Rất nhanh Trình Viện đã tới tụ hợp, ba người chạy như điên mà chẳng buồn quay đầu lại, trong thế giới hoang vu gần như không có điểm dừng cho cuộc chạy đua sinh tử này.
Mãi tới khi Phó Lam Tự nhìn thấy trong làn sương mù mênh mông, những cây to đằng trước bị uốn cong, con đường bị những tảng đá chồng chất nhau chặn lại.
Giữa những tảng đá có một khe hở rất nhỏ, mỗi lần cùng lắm chỉ cho phép một người qua thôi.
Kiều Vân Tranh đẩy Phó Lam Tự vào trong trước, tiếp theo là Trình Viện, anh là người cuối cùng vào khe hở, nhờ Phó Lam Tự với Trình Viện ở ngoài hợp sức kéo anh ra.
Cái gai nhọn đâm sâu vào phần bụng của anh, máu nhuộm đỏ cả cỏ héo dưới người, trông cực kỳ đáng sợ.
Mất máu quá nhiều khiến anh ớn lạnh cả người, ý thức được có Phó Lam Tự bên cạnh mình, anh trở tay nắm lấy tay cô.
“Em Lam, em với cô Trình đi trước đi.” Anh thở hổn hển, gằn từng chữ khuyên cô, “Nhớ là dù có xảy ra chuyện gì cũng không được quay đầu lại.”
“… Không được.” Phó Lam Tự thầm nghiến răng, trả lời anh không chút do dự, “Em sẽ không để anh ở lại đây một mình đâu.”
“Em biết là với tình trạng hiện tại của anh, xác suất qua cửa là cực kỳ thấp mà.” Anh thấp giọng nói, “Suy đi tính lại, dù anh có sống sót trở về thì sớm muộn gì cũng sẽ chết trong cửa rank Bạch Kim tiếp theo, sao anh phải liên lụy tới em nữa?”
“Thế thì chúng ta chết chung.” Phó Lam Tự chẳng nói thêm gì mà đỡ cánh tay của anh, giọng điệu cô chắc nịch, “Dù sao em cũng phải chết, chỉ đơn giản là vấn đề thời gian mà thôi.”
“… Gì cơ?”
“Vừa rồi em thấy bản thân mình trên con đường dẫn tới suối Vàng, y hệt với giấc mơ khi trước của em vậy.” Cô thở dài tự giễu, “Biết đâu đó lại là điềm báo cho tương lai của em.”
Kiều Vân Tranh khẽ giật mình, đang tính nói gì thêm thì chợt nghe Trình Viện lo lắng báo.
“Nguy rồi, hình như chúng sắp xông qua rồi!”
Quả nhiên, những tảng đá trước mặt đã lung lay sắp đổ, đất đá văng tung tóe như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Có lẽ người thường không thể tưởng tượng ra được sức tàn phá của trăm loài quỷ.
Ngay khi chúng phá hủy bức tường rào này, đó là giờ chết của ba người.
Trình Viện giúp Phó Lam Tự đỡ Kiều Vân Tranh, cả ba loạng choạng đi tiếp tới trước, càng chạy, họ càng phát hiện cây cối hai bên thưa thớt dần, diện tích đất hoang càng lúc càng rộng.
Cỏ dại mây mù, xung quanh trống trải chẳng có chỗ nào để trốn hết.
Một tiếng sấm đùng đoàng vang lên, tiếng gầm gừ khiến người ta sợ hãi của ác quỷ lại chấn động giữa trời đất.
Rào cản đã bị phá hủy, chúng đuổi tới rồi.
Ba người đột nhiên dừng lại, vì sương mù trước con đường đã tan biến, có một cánh cổng đá khắc phù chú màu vàng kim lẳng lặng xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Cánh cổng đá này…
Là cánh cổng mà Phó Lam Tự đã từng mơ thấy.
Đây là cửa ải cuối cùng.
Điều gì nên tới cũng đã tới rồi.
Trình Viện tới gần cổng đá, đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng tìm được một măng đá dùng để kích hoạt cơ quan ở bệ của con thú đá cạnh cổng.
Chị ta lo lắng tính kéo măng đá xuống, ai ngờ ngay khi chị ta thả tay ra, cánh cổng mới mọc lên chợt đổ ầm xuống, tốc độ nhanh tới mức chẳng cho người ta nửa giây.
Chị ta hoảng hốt ý thức được cánh cửa này không cho phép cả ba người chơi cùng qua.
Bắt buộc phải hy sinh một người để giữ chặt măng đá, giúp hai người còn lại bước vào, nếu không cổng đá sẽ không thể nào mở ra được, hậu quả chỉ có thể là bị diệt sạch.
Chị ta quay đầu lại nhìn Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh, muốn nói rồi lại thôi.
Phó Lam Tự đã hiểu, cũng hiểu tại sao ở trong mơ mình lại chết trước cánh cổng này.
Mọi thứ đều là số phận, nếu đây là kết cục của cô thì cô sẽ thản nhiên tiếp nhận.
Điều kiện tiên quyết là có thể đổi cho người mình yêu một con đường sống.
Cô bước tới trước nhưng đột nhiên bị Kiều Vân Tranh ở sau lưng tóm lấy cổ tay, cô giãy ra vài lần nhưng đều không được.
“Anh Vân, số phận của em đã như thế rồi, không còn lựa chọn nào khác đâu.”
Kiều Vân Tranh im lặng một lúc rồi ngước mắt nhìn cô, đôi mắt dịu dàng trìu mến dưới ánh trăng càng trong trẻo hơn.
Anh nói: “Sao số phận em lại đã như thế? Anh không tin vào số phận đâu.”
“…”
“Em Lam, đến đây nào.”
Anh hơi cúi người xuống, tỏ vẻ như muốn nói khẽ với cô.
Phó Lam Tự vô thức tới gần anh, kết quả vừa chạm vào vai anh đã nghe Kiều Vân Tranh nói nhỏ.
“Xin lỗi em.”
Phó Lam Tự chợt thấy sau gáy đau nhói, cô bị anh đánh bằng cán dao một cái.
Cô cực kỳ khó tin, vẫn muốn túm lấy góc áo của anh, nhưng tay lại không khống chế được mà buông thõng xuống.
Kiều Vân Tranh khống chế sức rất tốt, chỉ khiến cô hôn mê trong một lúc thôi.
Dù chỉ là một lúc nhưng cũng đủ với anh rồi.
Ngay khi cô ngã oặt ra, anh trở tay rút con dao găm bên hông cô ra.
Kiều Vân Tranh giao cô lại cho Trình Viện, cắn răng đẩy hai người vào cổng đá.
“Cô Trình, nhờ cả vào cô.”
Mắt Trình Viện đỏ hoe, vừa mở miệng đã nghẹn ngào.
“Tôi hiểu rồi, anh Kiều, rất… rất cảm ơn anh.”
Tiếng bách quỷ đuổi tới càng lúc càng gần, bóng đen hiển hiện trong sương mù, đây là cơ hội cuối cùng của ba người, sắp không kịp nữa rồi.
Kiều Vân Tranh tiện tay nhỏ cái gai nhọn ở phần bụng ra, mặc cho máu đỏ mà cúi người kéo măng đá xuống.
Cơ quan được kích hoạt, cổng đá lại trồi lên lần nữa.
Anh tận mắt chứng kiến Trình Viện dìu Phó Lam Tự kéo vào cổng đá, mãi chẳng rời mắt.
Đó là lần cuối cùng anh nhìn cô trong đời này.
Xin lỗi em, anh không thể đi tới cuối con đường này với em nữa.
Thực ra không có anh, em cũng có thể sống đàng hoàng như trước đây mà đúng không?
Anh thật sự rất yêu em.
Nghĩ kỹ lại, giữa anh và cô chưa từng nói với nhau chữ yêu nào.
Nhưng có một vài chuyện đã khắc sâu vào trong xương tủy, không cần phải dùng ngôn từ để chứng minh nữa.
Vô số ác quỷ hiện lên trong sương mù, gió lạnh thấu xương, sát khí ùn ùn kéo tới.
Anh thả lỏng bàn tay nắm chặt măng đá ra.
Cổng đá chỉ còn sót lại một khe hở cuối cùng cũng đóng lại.
Lúc móng vuốt ác quỷ xuyên qua cơ thể anh, gặm nhấm máu thịt anh, cơn đau dữ dội ập tới như thủy triều, anh tái mặt rồi thở ra một hơi, thanh thản nhắm mắt lại.
Anh nắm chặt con dao lấy từ chỗ Phó Lam Tự, ra sức đâm vào trái tim mình.
Tự sát bằng con dao có tên cô thì vẫn xem như bị cô giết.
Quy tắc thưởng ẩn trong hệ thống là nếu gi3t chết đồng đội của mình trong rank Bạch Kim, trong những lần xuyên việt tiếp theo, người chơi sẽ có thêm một mạng nữa.
Đây là đường lui mà anh để lại cho cô, cũng là chuyện cuối cùng anh làm được cho cô.
Chẳng hiểu sao, hình ảnh duy nhất còn sót lại trong trí nhớ lại là Phó Lam Tự thời thiếu nữ. Đó là dáng vẻ lúc 15, 16 tuổi, cô đứng trước mặt anh, cầm trong tay một đóa hoa cát cánh* nở rộ, ngẩng đầu mỉm cười tươi tắn với anh.
(*)
Nụ cười hồn nhiên của cô đủ để xua tan đi màn đêm âm u nhất.
Cô nói: “Anh ơi, hóa ra anh tên là Kiều Vân Tranh à? Tên hay thế.”
Bộ nguyệt đăng vân, tranh tranh giảo giảo.
Lam Tự.
Chúng ta đã từng gặp nhau, quen nhau, rồi yêu nhau.
Bây giờ, hoặc mãi mãi.

Phó Lam Tự ngã sõng soài trên mặt đất lạnh lẽo, sau gáy vẫn còn đau nhói nhưng lý trí đã từ từ tỉnh táo lại.
Cô không để ý tới việc Trình Viện ngăn cản mà giãy giụa đứng dậy, ngay lúc cánh cổng đá khép lại rồi ầm ầm rơi xuống đất.
Đã trễ rồi.
Cánh cổng đá đã hoàn toàn chia cắt cô và Kiều Vân Tranh ở hai đầu sống chết.
Tầm mắt tối sầm đi nhưng tay của cô vẫn có thể lần mò được, có máu tươi liên tục chảy dọc từ khe hở cổng đá, nhuộm đỏ cả mảng rêu xanh dưới chân.
Đó là…
Đó là máu của anh.
Cô đã sống 28 năm, chưa bao giờ có lúc nào như bây giờ, cô nghe tiếng thế giới sụp đổ rõ ràng bên tai.
Cảm giác đau đớn lạnh buốt nhanh chóng lan ra cả người, trong trái tim dường như bị khoét đi một mảng, giống như bị lóc hết máu thịt trong xương tủy ra, đau tới mức khiến đầu óc cô trống rỗng, như muốn ngạt thở.
Hai chân cô mềm nhũn ra, Phó Lam Tự quỳ mọp xuống đất.
Cô há to miệng, giọng nói khàn đặc vụn vỡ, run rẩy kịch liệt.
“Anh… Anh Vân…”
“Anh Vân —!!!”
Cô đập cổng đá như phát điên rồi chợt lớn tiếng khóc rống lên, trái tim như đang rỉ máu, đây chính là sự bi thương và nỗi tuyệt vọng cùng cực trong linh hồn.
Sẽ chẳng còn mùa hè tiếp theo nữa.
Người cô yêu thương đã mãi mãi ở lại chỗ này rồi.
Từ nay, cơn gió đã héo tàn, trăng sao ảm đạm, lời hứa vụt tắt theo ánh sáng, chỉ còn lại bóng lưng hiu quạnh.
Đây sẽ là một giấc mơ lạnh lẽo mà chẳng ai muốn tỉnh dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.