Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 94: Trận bia mộ




Dòng sông dưới cầu chảy rất xiết, sóng đen cuồn cuộn, ánh trăng le lói xuyên qua kẽ mây không đủ để Phó Lam Tự nhìn rõ hết toàn cảnh trận chiến.
Cô có thể cảm giác được cuộc chiến dưới đáy sông lúc này cực kỳ dữ dội, nhưng quỷ mâm cô còn không thấy huống hồ gì là hướng cụ thể của Kiều Vân Tranh.
Giết quỷ dưới nước rõ ràng là nhiệm vụ khó khăn nhất, nếu lúc đó không phải Kiều Vân Tranh vào chợ đầu tiên mà là cô thì chắc chắn cô chẳng có phần thắng nào.
“Kéo dài quá lâu rồi.” Trình Viện ghé vào lan can, lo lắng nhìn mặt sông, “Cứ tiếp tục thế này thì chẳng ai biết anh Kiều có bị nguy hiểm hay không nữa, chúng ta… Này? Em Phó!”
Chưa kịp dứt lời, Phó Lam Tự đã đột nhiên mượn lực hai tay chống lan can rồi dứt khoát nhảy xuống sông.
Rõ ràng cảnh này đã khiến Trình Viện sợ ngây người, chị ta sửng sốt một lúc lâu mới tỉnh táo lại được.
Nhưng chị ta biết Phó Lam Tự đã chọn rồi, nếu hôm nay người bị kẹt dưới sông là Trình Chỉ, chị ta cũng sẽ làm như thế, dù phải đồng sinh cộng tử với em gái mình.
Đây không phải vấn đề chọn một trong hai mà thực chất là bản năng từ sâu trong xương tủy.
Nước sông lạnh buốt, hơi lạnh thấu xương.
Phó Lam Tự nín thở lặn xuống nước, trong lúc bơi tới trước, cô phát hiện dù con sông này có vẻ đen đúa bẩn thỉu nhưng thực chất có thể mở mắt dưới nước được.
Cô có thể nhìn thấy những gì ở phía trước.
Trong sông có ma trơi màu xanh trôi nổi tới, đáy sông là vô số hài cốt trắng dã, có lẽ đây là nơi mà rất nhiều người chơi đã vùi mình.
Cô trồi lên mặt nước hít sâu một hơi, lúc đang tính lặn xuống lần nữa thì chợt bị một sức mạnh đánh tới khiến cô bị loạn hướng, nó lập tức cuốn cô vào trong vòng xoáy.
Con cá kỳ lạ với cái miệng đầy răng nhọn khi nãy cô thấy cuối cùng đã xuất hiện trong tầm mắt, đôi mắt cá như lồ ng đèn đỏ quỷ dị, lóe lên dưới nước khiến người ta ớn lạnh.
Là quỷ mâm.
Cùng lúc đó, cô cũng thấy Kiều Vân Tranh đang bị kẹt sâu trong xoáy nước.
Đầu cô chợt lóe lên, cô bỗng vươn tay khuấy sóng nước, cố gắng thu hút hết sự chú ý của quỷ mâm.
Quả nhiên, quỷ mâm phát hiện ra sự tồn tại của cô nên vẫy cái đuôi dài bơi tới hướng này ngay.
Vòng xoáy khiến cô bị giảm tốc độ hành động lại, Phó Lam Tự buộc lòng phải lặn sâu hơn một đoạn, mà rõ ràng quỷ mâm lại nhanh hơn cô nhiều, chỉ trong nháy mắt nó đã tới gần người cô rồi.
Cái khó ló cái khôn, ngay lúc quỷ mâm đang muốn há mồm cắn mình, cô giơ dao găm lên cắm thẳng vào hàm răng của nó.
Nhờ thế, miệng quỷ mâm bị dao găm chặn lại không thể khép được, tất nhiên lực sát thương cũng bị giảm đi.
Mặt khác, cuối cùng Kiều Vân Tranh cũng tránh khỏi được xoáy nước, anh túm lấy lớp vảy cứng của quỷ mâm rồi xoay người cưỡi lên lưng nó.
Anh cúi người giơ tay, ra sức đâm con dao của mình vào mắt quỷ mâm.
Ở góc của Phó Lam Tự có thể thấy mắt quỷ mâm như trái cà chua bị dập nát, máu bắn tung tóe, cô quyết định chớp nhoáng rồi trở tay rút con dao kẹt trong miệng quỷ mâm ra, đâm vào con mắt còn lại của nó.
Quỷ mâm bị mù điên cuồng quẫy đạp trong nước, nó bắt đầu phình to như cá nóc, mãi tới khi hoàn toàn biến thành một quả cầu gai.
Trước khi nó nổ thành một vũng dăm bông, Kiều Vân Tranh ý thức được nguy hiểm nên đã kịp thời tránh khỏi, bơi tới phía Phó Lam Tự bên này.
Phó Lam Tự chỉ cảm thấy eo mình thắt lại, ngay sau đó đã bị anh nhấc lên mặt nước.
Sóng nước tạo thành từ việc quỷ mâm tự nổ đập vào phía sau hai người đau như búa bổ, gần như là muốn hộc máu.
Trình Viện nhoài nửa người ra khỏi lan can, thấy Phó Lam Tự xuất hiện trong nước bèn vội túm tay kéo cô lên, sau đó hợp sức với Phó Lam Tự để kéo Kiều Vân Tranh lên bờ.
Kiều Vân Tranh mới thoát khỏi nguy hiểm, anh ngã ra đất, liên tục ho khan và thở hổn hển.
Phó Lam Tự định đứng dậy nhưng ai ngờ hai chân lại mềm nhũn, cô lập tức ngã xuống đất.
Cô từ chối để Trình Viện đỡ mà lo lắng lết tới: “Anh Vân, không sao chứ?”
Kiều Vân Tranh ôm ngực nhắm mắt một lúc lâu, sau đó mở mắt ra, ôm cô trấn an: “Không sao, nín thở dưới nước lâu quá nên phải nghỉ vài phút thôi.”
Phó Lam Tự thở dài: “Anh làm em sợ muốn chết.”
“Em cũng làm anh sợ muốn chết.” Anh thấp giọng nói, “Đã bảo em ở trên bờ chờ anh rồi mà, sao lại nhảy xuống vậy?”
“Nhiệm vụ của anh khó hơn của em với chị Trình nhiều, em không yên tâm.”
Đối với cô mà nói, cùng chung hoạn nạn với anh sẽ tốt hơn là thấp thỏm chờ đợi, dù có cùng gặp nguy hiểm cũng chẳng sao, quan trọng là cô muốn ở cạnh anh.
Kiều Vân Tranh im lặng một lúc lâu, cuối cùng là ôm chặt cô: “Để em lo lắng rồi.”
“Thôi bình an là được rồi.” Nói xong, Phó Lam Tự chợt nhớ ra vấn đề quan trọng, “Đúng rồi, sao mới lấy được máu của quỷ mâm đây?”
Vừa rồi ở dưới nước quỷ mâm tự nổ, cô với anh không kịp lấy máu gì hết, huống hồ gì cũng chẳng có chai lọ, không biết lấy rồi sẽ chứa ở đâu đây.
“Đây này.” Kiều Vân Tranh mở tay ra, trong lòng bàn tay anh là một hạt tròn đỏ tươi, trên đó vẫn còn dính nước, “Lấy được từ người quỷ mâm đấy, chúng ta thử xem sao.”
[Ngâm đầu trong máu bẩn, sau đó dùng da gói đầu lại, cúng trước mộ là có thể mở con đường vãng sanh.]
Vì thế, Phó Lam Tự nhặt cái đầu mới cắt của quỷ bốc cháy lên, Trình Viện cũng cầm miếng da người của quỷ mặt xanh.
Hai người đặt đầu vào da người, Kiều Vân Tranh giơ tay trên cái đầu, ra sức bóp nát hạt tròn màu đỏ kia.
Hạt tròn vỡ vụn, máu sền sệt liên tục chảy ra từ lòng bàn tay anh, hoàn toàn bao phủ lên cái đầu đen đúa của quỷ bốc cháy.
Trình Viện dùng ngón tay nhặt bốn góc miếng da người rồi gói chặt lại, cuối cùng còn thắt một nút thắt.
Chị ta lắc lắc gói da người, không khỏi thắc mắc.
“Thế là xong rồi à?”
Phó Lam Tự nói: “Bách Quỷ Danh Lục có nói còn phải “cúng trước mộ” mới “mở con đường vãng sanh” được — Nhưng tới giờ chúng ta vẫn chưa tìm được mộ ở đâu.”
Nhưng đáp lại nghi hoặc của cô, cả cây cầu đều rung lắc dữ dội như sắp sụp đổ.
Kiều Vân Tranh là người phản ứng lại đầu tiên, anh trầm giọng ra hiệu cho hai người nữ: “Mau, chạy nhanh, cầu sắp sập rồi!”
Ba người chạy như bay xuống cầu, nhưng họ chưa kịp trốn vào khu vực an toàn thì phía trước đã có một bức tường vô hình đột ngột mọc lên từ dưới đất, chặn hết đường đi của họ.
Trình Viện đụng đầu vào bức tường, chị ta vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc: “Không có đường ư?”
Không chỉ có thế, sương mù bốn bề càng lúc càng dày đặc, tới mức ba người gần sát bên đã không còn nhìn thấy rõ nhau được nữa.
Phó Lam Tự vô thức vươn tay ra nhưng không chạm được tới Kiều Vân Tranh, cô mơ hồ nghe Kiều Vân Tranh gọi mình một tiếng, nhưng thậm chí cô còn chẳng kịp trả lời thì cảm giác mất trọng lực dưới chân đã đột nhiên truyền tới, cứ thế mà rơi thẳng xuống.
*
Thời gian rơi xuống dường như rất lâu, quá trình này phải gọi là cực hình, cụ thể có thể tưởng tượng như rơi từ tầng thứ nhất tới tầng mười tám ở Địa Ngục vậy.
Giữa bóng tối, Phó Lam Tự đang suy nghĩ liệu mình có lại rơi xuống sông không, rốt cuộc khi nào mới rơi xuống sông… Sau đó, cô chợt nghe tiếng kêu chói tai của một loài chim nào đó.
Cô mở choàng mắt ra.
Sự thật đã chứng minh, cô không rơi xuống sông.
Nhưng tình thế lúc này cũng chẳng khá khẩm hơn việc đó là mấy.
Cô đứng trên một bia mộ, lòng bàn chân có một mảng cỏ dại lớn thấm đẫm máu, còn có một dòng máu đen đang phun trào như nước sôi từ dưới lòng đất nữa.
Mây đen tụ lại ở chân trời, không trăng không sao, chỉ có hàng vạn con ma trơi màu xanh chiếu sáng khu vực hoang vu này.
Nhìn ra xa, trong vòng vài trăm mét, đâu đâu cũng có bia mộ nằm rải rác, dựng chẳng có logic nào, thậm chí còn đang chậm rãi di chuyển nữa.
Mà bia mộ dưới chân cô cũng đang xoay tròn.
Ở đây là một trận bia mộ.
Hệ thống bắt người chơi phải tìm ra bia mộ chính xác để cúng.
Nói thì dễ lắm.
Cô dùng tay trái bung cây ô giấy dầu ra, tay phải cầm dao găm quan sát xung quanh, tìm tung tích của Trình Viện với Kiều Vân Tranh.
“Em Phó!” Ở xa xa truyền tới tiếng của Trình Viện, “Chị ở đây! Anh Kiều thì ở bên ấy!”
Cô quay người lại, nhìn thấy Trình Viện, cũng thấy Kiều Vân Tranh ở phía bên kia.
Vị trí của ba người tạo thành thế chân vạc, khoảng cách rất xa nhau, chẳng ai giúp được ai hết.
Cô đang tính mở miệng thì chợt thấy bia mộ dưới chân chấn động dữ dội, suýt chút đã hất cô ngã xuống.
Trong cỏ dại rậm rạp đẫm máu chợt có một móng vuốt gầy đét và đen sì nhô ra, sau đó là cái thứ hai, thứ ba…
Rất nhiều móng vuốt sắc nhọn bao quanh nghĩa địa này, tựa như đám ác quỷ đang tranh nhau đợi trồi khỏi mặt đất vươn lên vậy.
Có thể tưởng tượng, nếu có ai giữa chừng bị rơi xuống sẽ lập tức bị đám ác quỷ này kéo xuống lòng đất, chết không toàn thây ngay.
… Cảnh tượng này thật sự rất quen thuộc, tựa như mình đã từng trải qua rồi vậy, cảm giác nhìn lại mà ớn lạnh.
Phó Lam Tự nhìn vào một điểm trong hư không, hơi thất thần.
Mãi tới khi giọng nói của Kiều Vân Tranh kịp thời kéo cô với hiện thực.
“Em Lam! Coi chừng sau lưng kìa!”
Cô như bừng tỉnh khỏi cơn mê, quả quyết quay lại vung dao cắt đứt một cái móng vuốt ở giữa.
Móng vuốt xung quanh ngo ngoe duỗi ra liên tục, hoàn toàn chạm tới được đỉnh bia mộ — Nếu chạm phải một cái móng sắc bén trong đó đều sẽ rơi vào chỗ chết ngay.
Tình cờ là vào ngay lúc này, bia mộ lại càng di chuyển nhanh và hỗn loạn hơn.
Ba người vẫn chưa đứng vững trên bia mộ, vừa phải giữa thăng bằng vừa phải đối phó móng vuốt có thể đánh tới bất cứ lúc nào.
Để hạ thấp trọng tâm, Trình Viện ngồi xổm trên bia mộ, tay trái chị ta ôm chặt cái đầu bọc da người, tay phải liên tục chém móng vuốt đang múa máy tứ tung xung quanh.
“Em Phó, anh Kiều!” Chị ta cao giọng gọi đồng đội, “Hai người nhìn xung quanh đi, chắc chắn bia mộ chúng ta tìm phải khác với những mộ còn lại!”
Ma trơi trong không trung yếu ớt mà tất cả bia mộ lại đang xoay góc không ngừng, thứ tự di chuyển cũng không có quy luật gì, chỉ vài phút đã khiến người ta quay cuồng rồi.
Phó Lam Tự hít vài hơi thật sâu, ép mình tỉnh táo lại, cô bình tĩnh chặt đứt một móng vuốt rồi chắn ô giấy dầu trước người, chậm rãi cúi xuống.
Thị lực và trí nhớ của cô chưa bao giờ bị gián đoạn trong những năm qua.
Trong lúc đổi góc nhìn liên tục, cô nheo mắt lại, chăm chú quan sát mỗi bia mộ được ma trơi chiếu sáng.
Những bia mộ bị máu nhuộm gần hết đó tràn đầy sự hoang tàn, mỗi đường vân đều phản chiếu trong đáy mắt cô như dấu ấn của thời gian.
Đầu cô ong lên như chứa đầy những âm vang từ thời xa xưa.
Nhưng cảnh tượng trước mặt lại như bị đóng băng.
Đợi đã, cô thấy rồi.
Những bia mộ khác đều trống rỗng, chỉ có một bia mộ ở bên phải đằng trước là khắc hai dòng chữ:
[Bách quỷ qua cửa này, suối Vàng không siêu độ con người.]
Bia mộ đó rất xa, nhưng nếu tính khoảng cách thì người gần nhất là cô.
Chuyện này cũng có nghĩa là cô phải đi xuyên qua trận bia mộ để tới chỗ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.